Chương 125 - Sau khi tỉnh giấc ta vẫn là của nhau.
- Trang Chủ
- Sau Khi Tỉnh Giấc Ta Là Gì Của Nhau?
- Chương 125 - Sau khi tỉnh giấc ta vẫn là của nhau.
Hắn từng nhiều đêm thức trắng khi thím Lưu, chú Lục bên nhà nói đùa một câu vu vơ rằng “chàng trai lúc trước rất xứng đôi với em.” Chàng trai đó không phải là anh, vậy nên anh lo sợ em có hối hận khi sánh bước cùng anh hay không? Lỡ như có một ngày em nhìn anh không vừa mắt lại phủi bỏ bàn tay của anh thì biết phải làm thế nào đây?
Anh biết người ta sẽ so sánh anh với những người đàn ông từng theo đuổi em một thời, họ sẽ mắng anh là kẻ ngáng đường khiến đôi tiên đồng ngọc nữ không có cái kết trọn vẹn nhưng anh cũng muốn được yêu em mà, anh cũng muốn đem lại hạnh phúc cho em mà, mặc miệng đời, đến phút cuối cùng anh cũng vẫn sẽ ở đây.
Hai năm Mạc Cao Ân đi Mỹ, Mạc Thiên Nhật Dạ không hỏi Lịch Nhi chuyện về chung một nhà, hắn biết chuyện cô đã quyết sẽ không thay đổi, chỉ lẳng lặng tới cục dân chính nhờ người rút lại tờ đơn xin ly hôn của Lịch Nhi.
Gió thổi mạnh, vị rét buốt phả vào hai khuôn mặt lạnh, Mạc Thiên Nhật Dạ chà xát hai lòng bàn tay mình áp vào mặt của Lịch Nhi. Cô lướt instagram xem bạn bè của mình đăng trạng thái mới, chợt ngón tay cô dừng lại trên bài đăng của Mạc Cao Ân.
Anh quỳ một chân trước quảng trường Thời Đại, giữa dòng người đeo nhẫn lên tay của một cô gái nước ngoài, cô ấy cười tươi và anh cũng thế. Anh viết một bài viết dài trên dòng trạng thái, toàn là những lời yêu dành cho cô gái có tên là Rerina, đầu tháng sau lễ cưới sẽ được tiến hành.
Lịch Nhi khẽ cười nhìn chàng trai ấy cuối cùng cũng đã tìm được chân ái của đời mình, một giọt nước mắt rơi xuống màn hình làm Mạc Thiên Nhật Dạ hoảng hốt.
– Có chuyện gì vậy? Sao em lại khóc?
Hắn ôm lấy bả vai Lịch Nhi rồi ghé mắt vào màn hình điện thoại, mất vài giây để hắn hiểu được vấn đề rồi hắn nhấc bổng cô không giấu được sự vui sướng hét lên.
– Mạc Cao Ân có vợ rồi, Lịch Nhi chú ấy có vợ rồi.
Hắn ôm chặt cô vào lòng mừng đến rơi nước mắt, không phải cho Mạc Cao Ân mà là cho hắn, Mạc Cao Ân tìm thấy người mới vậy thì Lịch Nhi không phải đợi nữa, hắn và cô có thể bên nhau rồi.
Mất một lúc thật lâu Mạc Thiên Nhật Dạ mới bình tĩnh trở lại, hắn nắm chặt tay Lịch Nhi run run hỏi.
– Vợ à, chúng ta, chúng ta có thể bắt đầu lại được không?
Hắn đợi ngày này lâu lắm rồi, lâu đến mức hắn không dám nghĩ nhiều tới nó, khoảnh khắc này cứ như một giấc mơ vậy, nếu có thể dừng lại thì tốt biết mấy.
Lịch Nhi mỉm cười, nụ cười rạng rỡ hơn màu sắc của pháo hoa, hai năm qua anh cùng cô đợi, bây giờ đã đến lúc trao cho anh cái gật đầu.
– Được.
Cô đã từng thề rằng sẽ không bao giờ liên quan đến người đàn ông này nữa nhưng rồi anh từng bước từng bước làm cô quay đầu. Cô đã đắn đo e dè suy nghĩ về hai chữ “bắt đầu” bởi cái quá khứ chết tiệt kia găm sâu vào trong trí não. Cho đến một ngày cô nhìn thấy anh khóc, không phải một lần mà rất nhiều lần, cô động tâm và cô biết mình chưa từng hết yêu anh, chỉ là cô luôn bắt bản thân phải đi theo một lối mòn đã định sẵn nhưng đến giữa con đường anh đã kéo tay cô rời đi và vào lại trái tim của anh.
Cô không biết tại sao cổ họng lại không thể phát ra những lời mặn nồng như thời niên thiếu nhưng giây phút này là thật và yêu anh cũng là thật.
Chỉ vỏn vẹn có một từ mà làm người đàn ông trước mặt vui đến mức quên luôn tên họ của mình, hắn kề trán vào trán cô kề môi vào môi cô hôn thật lâu trong con hẻm nhỏ. Vị ngọt này là vị ngọt của sự đợi chờ, của một kết thúc mà hắn hằng ao ước.
Mạc Thiên Nhật Dạ cõng Lịch Nhi về nhà, vẫy tay chào cô khuất sau cánh cổng, sau đêm nay sẽ là một ngày mai rất khác, tháng ngày sau này anh đã thật sự có em rồi.
Sáng hôm sau nhà họ Tôn lại bắt đầu với tiếng dao thớt của Mạc Thiên Nhật Dạ nhưng hôm nay rất lạ, Tử Minh vừa xuống nhà đã thấy một đống đồ đặt ở phòng khách, cậu kéo tay chị gái mình tò mò.
– Chị mua mấy cái này sao?
Lịch Nhi lắc đầu, Mạc Thiên Nhật Dạ ở dưới bếp bày thức ăn ra bàn, tự nhiên nói.
– Đây là đồ của anh, tên của anh có một chữ Tôn trong đó, vậy nên sau này anh sẽ sống ở đây.
Tử Minh cau mày quay đầu nhìn chị mình, vậy là ván lại đóng thuyền rồi.
Tôn lão gia không có ý kiến gì về chuyện Mạc Thiên Nhật Dạ dọn tới nhà mình, chỉ bảo hắn lo tốt ba bữa cơm hàng ngày, nếu không thì dọn đi, hơn hai năm nay ăn cơm hắn nấu ông quen rồi không muốn đổi khẩu vị.
Mạc Thiên Nhật Dạ bận rộn treo ảnh cưới trong phòng của Lịch Nhi, cô ngồi một bên nhìn hắn bận bịu chỉnh tấm ảnh to đúng từng centimet.
– Anh phóng to như vậy làm gì, chiếm hết diện tích rồi, không cân xứng gì hết.
– Anh cũng thấy vậy, hay là nói với ba sửa nhà đi, anh chịu chi phí.
Hắn chuẩn bị những thứ này từ rất lâu rồi, đến bây giờ mới được dùng, cảm giác tuyệt vời không gì so sánh được.
Tối hôm ấy Mạc Thiên Nhật Dạ uống rất nhiều rượu, hắn hồi hộp như đêm tân hôn của đôi vợ chồng mới cưới. Lịch Nhi bước ra từ phòng tắm, hương hoa hồng từ cơ thể cô khiến đầu óc hắn trở nên mụ mị, ăn chay hơn hai năm rồi giờ ăn mặn có chút hồi hộp.
– Anh ngồi đó làm gì, ngủ sớm đi, ngày mai em còn phải đi kí hợp đồng.
Cô đúng là không có lương tâm, cho người ta nằm bên cạnh mà chỉ cho ngủ không làm gì. Mạc Thiên Nhật Dạ lăn qua lăn lại đến nửa đêm, cuối cùng chịu không nổi đành mặt dày nhích lại kéo Lịch Nhi ôm vào lòng hôn nhẹ lên tai cô.
Lịch Nhi bị quấy rầy, cô đẩy hắn ra hắn lại tiến tới hôn kịch liệt, chỗ nào cũng muốn hôn, không muốn bỏ sót milimet nào.
Lịch Nhi mở mắt nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ bận rộn, hắn như con rắn nhỏ thèm mồi, quấn lấy cô thật chặt, nhưng mỗi động tác đều hết sức nhẹ nhàng cứ như sợ làm cô đau. Cô tháo bỏ lớp vỏ tự vệ ôm lấy cánh tay hắn, sau rất nhiều năm quen biết người đàn ông này, cuối cùng cô cũng tìm được cảm giác an toàn khi cả hai ở bên nhau.
Cô đã từng nói, hối hận nhất trong cuộc đời mình là đã biết đến cái tên Mạc Thiên Nhật Dạ, nhưng giây phút này cô lại cảm thấy dường như điều ấy đã sai rồi.
Mạc Thiên Nhật Dạ vuốt làn tóc hơi rối của Lịch Nhi, vuốt hàng mày, bờ môi rồi gục đầu lên hõm cổ của cô, lòng đầy thổn thức.
– Anh cứ tưởng đã mất em, cứ tưởng em sẽ không bao giờ quay đầu nhìn lại nữa. Lịch Nhi, nếu đây chỉ là một giấc mơ, anh nguyện chết trong giấc mơ có em, được ôm em và không bao giờ mở mắt tỉnh lại nữa.
Lịch Nhi ôm bờ lưng của Mạc Thiên Nhật Dạ, mồ hôi đọng lấm tấm vừa lạnh, vừa nóng. Cô cười, lòng đã thôi chơi vơi.
– Đây không phải là mơ, những điều vừa trải qua, kể cả em nữa… đều là chân thực.
Sau một đêm triền miên Mạc Thiên Nhật Dạ ôm lấy Lịch Nhi không buông, cô cũng xoay người ôm lấy thắt lưng hắn không rời, hắn rủ mắt nhìn từng sợi mi dài của cô dưới ánh đèn mờ nhạt. Từ lúc trăng lên cao đến lúc mặt trời thức dậy hắn vẫn giữ nguyên một tư thế như vậy nhìn cô.
Đi qua ngày mưa ngày nắng, đi qua vị cay vị đắng của cuộc đời, sau khi tỉnh giấc, thật may mắn em vẫn là của anh.