Chương 112 - Nỗi sợ hãi.
Thẩm Nghiệp Thành và Trần Mộc được một người lạ mặt cứu rồi nhốt một căn phòng tối om không nhìn rõ mặt người. Ông ta không ngờ mọi kế hoạch được tính toán chi li như vậy lại đổ vỡ trong phút chốc, chuyện này chỉ có thể là do hồn ma của Tôn Lịch Nhi làm mà thôi.
Công trình của công ty Vạn Xuân đã sụp đổ, chỉ còn một bước nữa Dực Phong của ông sẽ như hổ mọc thêm cánh, bây giờ chẳng những bị cảnh sát truy nã, còn mang thêm cái danh chạy trốn.
Trần Mộc ngồi thu lu một góc run cầm cập, chuyện tới nước này bản thân cũng không tránh khỏi liên quan, bị nhốt ở đây cả đời cũng tốt, lỡ đâu cảnh sát bắt được thì có thể bị chịu hình phạt cao nhất là tử hình.
Hai người đàn ông mang chung nỗi sợ tìm kiếm chút ánh sáng leo lét, đột nhiên căn phòng sáng bừng, màn hình led lắp khắp bốn góc phòng dội thứ ánh sáng chói mắt vào hai người họ.
Màn hình chỉ một màu đỏ rồi bắt đầu chuyển sang phát đoạn video ghê rợn về quá trình móc nội tạng của bọn người mua bán nội tạng trái phép. Máu me ướt đẫm những miếng vải trắng, những nạn nhân bị dao mổ rạch tới tận bụng móc sạch tim gan không sót thứ gì, âm thanh của dao kéo, của tiếng người gào ghét khiến Trần Mộc và Thẩm Nghiệp Thành hoảng loạn, họ nôn ói, ám ảnh, nỗi sợ bao trùm lên hai kẻ thủ ác.
Đoạn video kia vẫn phát không ngừng, Thẩm Nghiệp Thành điên cuồng gào lên.
– Tắt đi, tắt ngay đi.
Ông ta vừa dứt lời thì đoạn video cũng tắt ngấm, căn phòng hẹp chìm vào bóng tối nhưng màn kịch hay vẫn còn ở phía trước.
Màn hình lần nữa sáng lên, đoạn video chung cư Hoa Đô bị đổ sập khiến rất nhiều người thương vong được chiếu lại, gương mặt của những công nhân xấu số được quay cận cảnh, có những người không còn nhìn rõ mặt, thây ma nát bét, máu me tràn cả màn hình. Di ảnh của họ, người thân của họ đội khăn tang lần lượt được chiếu thật chậm, tiếng kêu khóc, tiếng rên rỉ của những oan hồn được lồng ghép rất chân thực.
Thẩm Nghiệp Thành co rút bịt tai lại không dám nhìn, không dám nghe rồi chợt màn hình chuyển sang đoạn băng ghi hình cảnh hai chiếc xe tải chở vật liệu của Dực Phong và Vạn Xuân đổi cho nhau, ông ta gần như gục ngã, hết rồi, hết thật rồi.
Bấy nhiêu thôi còn chưa đủ, màn hình lần nữa chuyển cảnh phóng viên tác nghiệp tại cửa chính công ty Dực Phong, cảnh sát niêm phong công ty, nhà riêng của Thẩm Nghiệp Thành cũng trong tình trạng tương tự, vợ con ông gào khóc thảm thiết, danh tiếng, tiền tại gầy dựng mấy chục năm chỉ trong một ngày đã tan biến hết.
Thẩm Nghiệp Thành gần như điên loạn, ông ta chạy tới màn hình lớn vung tay đập phá, miệng không ngừng gào thét.
– Bọn bây là ai? Tưởng làm như vậy là dọa được tao sao, ra đây đi, tao sẽ giết chết hết bọn bây.
Trần Mộc ngồi im không nhúc nhích, hai mắt anh ta đờ đần, đũng quần đã ướt một mảng, lần này không sớm thì muộn cũng phải chết thôi.
Trong lúc Thẩm Nghiệp Thành mất bình tĩnh thì cửa phòng mở ra, Mạc lão gia chống cây gậy cẩn vàng của mình đi vào nhìn chằm chằm con người đầy mưu mô nham hiểm.
Thẩm Nghiệp Thành ngồi bệt xuống đất cười như điên dại.
– Ha ha ha, thì ra là ông, lão già, là ông hại tôi, tôi sẽ giết chết ông.
Thẩm Nghiệp Thành còn chưa nhào tới thì hai vệ sĩ cao lớn đã tống cho ông ta mấy đá vào bụng đến trào máu miệng, khuôn mặt bị đè bẹp xuống nền đất đến biến dạng, hai mắt hằn tơ máu ngước lên nhìn Mạc lão gia.
Mạc lão gia cực kì thong thả, ông đưa đôi mắt đã có nhiều nếp nhăn nhìn con chó điên ở dưới đất từ tốn lên tiếng.
– Mày tưởng sẽ qua mặt được tao sao? Mày đưa cho tao lá thư tuyệt mệnh đó rồi nghĩ là sẽ được sống an nhàn, sau đó thì tính kế moi tiếp tim của Nhật Dạ, mày nghĩ mày thông minh còn những người khác đều ngu à. Tao sẽ cho mày điên trong chính căn phòng này, để mỗi ngày bị tội ác của chính mình dày vò đến chết. Đồ chó bẩn, tao sẽ bắt mày trả giá vì dám đụng vào nhà họ Mạc.
Mạc lão gia quay đi, căn phòng lại chìm vào bóng tối, màn hình lần nữa phát lại đoạn video mổ nội tạng gây ám ảnh, Thẩm Nghiệp Thành ôm đầu la hét, tiếng khóc, tiếng rên rỉ cứ găm vào đầu ông ta như một mũi tên tẩm độc khiến ông ta muốn chết cũng chết không xong.
**********
Cảnh sát chưa tìm được tung tích của Thẩm Nghiệp Thành nhưng những việc xấu mà ông ta làm đều đã được phơi bày ra ánh sáng, thuộc hạ của ông ta theo sự chỉ điểm của Tử Tinh bị bắt không sót một tên, chúng khai nhận vụ chung cư Hoa Đô đổ sụp là do Thẩm Nghiệp Thành sai người đánh tráo vật liệu rồi lo lót tiền cho cảnh sát điều tra để thoát tội.
Nhờ vậy Tôn Thị dần được giải oan, chỉ còn chờ bắt được Thẩm Nghiệp Thành để mọi chuyện được sáng tỏ.
Sáng hôm sau cuối cùng Mạc Cao Ân cũng tỉnh nhưng những thiết bị theo dõi gắn trên người vẫn chưa được tháo bỏ, khi mới vừa mở mắt người anh tìm đầu tiên như thường lệ vẫn là Lịch Nhi.
Mạc lão gia thấy Lịch Nhi đứng bên ngoài cũng không nói gì, ông nhìn con trai một chút rồi đi ra ngoài, Từ Mộng Dao cũng rời đi, Lịch Nhi đứng bên cạnh giường bệnh nhìn anh, đáy mắt cay xè, ơn trời cuối cùng anh đã tỉnh.
Mạc Cao Ân không có sức để nói chuyện, ngực anh còn đau hơn lúc chưa phẫu thuật, anh cứ nhìn cô như vậy, hai giọt nước mắt chảy dài hai bên, thật may cô vẫn còn ở đây.
Lịch Nhi lưu lại chừng mười phút thì bác sĩ không cho người nhà vào thăm nữa, cô sờ bàn tay lạnh lẽo của anh một chút rồi rời đi, Mạc Cao Ân luyến tiếc nhìn theo, môi vẫn không nói được lời nào.
Tình hình của Mạc Cao Ân hiện giờ vẫn chưa ổn, Từ Mộng Dao thấy Lịch Nhi đã thức trắng cả một đêm liền khuyên cô về nhà nghỉ ngơi ngày mai lại vào, cô lắc đầu sợ anh Cao Ân không thấy cô, vì cô đã hứa sẽ ở bên cạnh cổ vũ tinh thần cho anh.
Mạc lão gia ngồi ở hàng ghế chờ đột nhiên lên tiếng.
– Về đi, mai lại vào, có ở đây cả đêm cũng không vào đó được, thêm một người bệnh lại vướng bận chân tay.
Lịch Nhi hơi ngây người, xưa nay ông nội đối với cô luôn nhìn bằng ánh mắt chán ghét, tuy không phải dùng thái độ nhẹ nhàng để đối đãi nhưng lần này đã bớt khó chịu hơn, cô không dám cãi lời đành ngó qua phòng hồi sức một cái rồi cúi đầu chào trưởng bối rời đi.
Một đêm không ngủ lấy hết sức sống của Lịch Nhi, cô uể oải rời bệnh viện, vừa bước ra khỏi sảnh, chiếc ô tô biển số 9999 đã dừng ngay bên cạnh.
Mạc Thiên Nhật Dạ bước ra mở cửa xe cho cô, khuôn mặt lo lắng hỏi han.
– Em mệt lắm phải không? Anh đưa em về, khi nào em muốn vào anh lại đưa em đi.
Lịch Nhi ngồi vào xe tò mò hỏi.
– Suốt đêm qua anh không về sao?
Mạc Thiên Nhật Dạ cười cười đánh vô lăng ra khỏi cổng bệnh viện.
– Anh đợi em mà, vợ của anh còn ở bên trong làm sao anh về được.