Chương 126 - Ngoại truyện.
Hai năm sau.
– Vợ à, anh bỏ sữa đậu nành nóng vào bình giữ nhiệt cho em rồi, cơm trưa 10 giờ anh sẽ mang đến. Hôm nay dự báo thời tiết báo là có mưa, chiều anh sẽ tới đón em.
Mạc Thiên Nhật Dạ lảm nhảm như một bà mẹ có tuổi, hắn soạn giấy tờ khám hen suyễn định kỳ cho ba vợ chuẩn bị đưa ông tới bệnh viện. Tử Minh nhìn bộ dạng của hắn lúc này chỉ biết lắc đầu, đàn ông có vợ rồi đều đội vợ lên đầu như vậy sao?
Mạc Thiên Nhật Dạ đứng trước cổng nhìn Lịch Nhi lái xe chạy qua, cô nhoài người ra cửa xe để hắn hôn lên môi một cái rồi nhẹ cười vẫy tay tạm biệt. Tử Minh cũng chuẩn bị đi làm, lúc thấy vẻ mặt nịnh bợ của ông anh rể già của mình thì không khỏi coi thường.
– Anh bớt lại một chút đi, 32 tuổi rồi đâu phải là thanh niên tuổi 20 nữa, ghê quá!
Mấy năm qua cậu sống chung nhà với Mạc hung ác, cảm thấy tính cách của anh ấy cũng không tệ, ngoại trừ việc hay nói mấy câu sến sẩm đến nổi gai ốc để lấy lòng chị hai. Việc ăn uống của mọi người, chuyện đưa ba đi khám bệnh anh ấy đều giành làm một mình, thời gian qua đi cậu quên mất từng có một Mạc Thiên Nhật Dạ khiến ai nhìn cũng chán ghét.
Mạc Thiên Nhật Dạ đưa Tôn lão gia đi tái khám bệnh hen suyễn, lúc đang làm thủ tục thì có một đứa bé lên cơn co giật, ai cũng giật mình đứng nhìn, chỉ riêng Mạc Thiên Nhật Dạ là chạy nhanh tới xốc đứa bé lên, cho tay mình vào miệng đứa bé rồi chạy tới phòng cấp cứu.
Sau hai năm hàn gắn Lịch Nhi không sinh con, Mạc Thiên Nhật Dạ cũng không nhắc nhưng Tôn lão gia biết hắn rất muốn làm cha, vì lúc nào đưa ông đi tái khám hắn cũng ghé qua khoa nhi nhìn mấy đứa trẻ một lúc mới rời đi.
….
Mạc Thiên Nhật Dạ rất ít tới công ty, trừ khi có việc quan trọng, mấy năm nay tình hình kinh doanh vẫn ổn định nên hắn có nhiều thời gian chăm sóc cho Lịch Nhi hơn.
Đúng 10 giờ sáng Mạc Thiên Nhật Dạ lái xe đến Tôn Thị, Lịch Nhi đang đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc thay cho ba mình, cô rất bận nên hắn hay càm ràm Tử Minh phải cố gắng thật giỏi để phụ giúp cho cô.
– Lịch Nhi, em đói chưa, anh có hầm canh gà cho em tẩm bổ, lại đây ăn một chút đi.
Trong phòng làm việc vẫn còn trợ lí mà Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn coi như không, hắn rót cho Lịch Nhi một ly sữa đậu nành ấm đặt lên bàn cho cô. Trợ lí của Lịch Nhi thấy mình đột nhiên phát sáng nên lặng lẽ rời đi.
– Em có phải là lợn đâu, mới 10 giờ đã ăn trưa rồi.
Lịch Nhi luôn càm ràm câu này mỗi ngày nhưng rõ ràng là thấy rất ấm áp, Mạc Thiên Nhật Dạ vờ như không nghe thấy, hắn xé nhỏ thịt gà cho cô rồi kéo tay cô ngồi xuống bên bàn tiếp khách.
– Em ăn liền cho nóng, để lâu không ngon nữa.
Mỗi ngày Mạc Thiên Nhật Dạ đều mang cơm trưa tới cho Lịch Nhi, tranh thủ để cô nằm lên đùi mình nhắm mắt ngủ, hắn dựa vào một bên ghế nhìn cô đến khi cô thức dậy, hôn cô một cái rồi mới đi về. Dần dần những việc ấy trở thành một thói quen khó bỏ, Lịch Nhi không khước từ, đôi khi còn kéo hắn lại hôn thêm một cái rồi nhoẻn miệng cười.
Cuộc sống của Mạc Thiên Nhật Dạ ở Tôn gia mỗi ngày đều trôi qua như vậy, bỗng có một ngày Tôn lão gia gọi Lịch Nhi vào phòng của ông nói chuyện thật lâu, đến khi cô bước ra hai mắt đỏ hoe như đã khóc rất nhiều. Hắn hoảng hốt kéo tay cô, khẽ hỏi.
– Có chuyện gì vậy?
Lịch Nhi lắc đầu không nói gì chỉ ôm hắn thật chặt, những ngày sau đó Mạc Thiên Nhật Dạ lại làm việc cật lực hơn, hắn sợ… mình bị đuổi.
Vài tháng sau đúng ngày Tết đoan ngọ, cả nhà quây quần bên mâm cơm tròn, Mạc Thiên Nhật Dạ gắp cho Lịch Nhi một miếng cá hấp, đột nhiên cô tái mặt chạy vào toilet nôn ói dữ dội, Tôn lão gia và Tử Minh ngồi im không có phản ứng gì, chỉ có Mạc Thiên Nhật Dạ như mắc phải xương nhảy dựng lên.
– Lịch Nhi, em không sao chứ? Có phải em bị đau dạ dày không? Anh đưa em đi bệnh viện khám nhé?
Lịch Nhi lắc đầu trở lại bàn ăn, Mạc Thiên Nhật Dạ ăn không vô nữa, hắn thở dài nhìn cô cả buổi, cuối cùng Tử Minh là người chịu không nổi biểu cảm buồn cười đó của anh rể mình nên buộc miệng.
– Anh dẹp cái khuôn mặt đó qua một bên đi, để cháu của em nhìn thấy lại không muốn nhận cha.
Mạc Thiên Nhật Dạ không hiểu gì, hắn cứ ngơ ngơ cho đến khi Lịch Nhi đặt cái que thử thai full hai gạch lên tay hắn.
Cô định sẽ đợi đến sinh nhật của anh mới cho anh biết nhưng Tử Minh lỡ nói rồi không cần phải giấu nữa, cô nghĩ anh sẽ nhảy cẫng lên vì vui mừng nhưng không anh lại ôm mặt khóc, tiếp theo đó còn không chịu dừng lại, anh tới ôm ba của cô và Tử Minh khóc, buổi chiều lại chạy sang nhà thím Lưu chú Lục khóc.
Cô không có ý định sinh con bởi những kí ức thuở xưa đã khiến cô nghĩ rằng anh không thích trẻ con nhưng ngày hôm đó ba cô cầm tay cô nói rất nhiều, đã tha thứ rồi thì đừng canh cánh trong lòng nữa, ba cũng kể cho cô nghe chuyện anh ấy hay nhìn mấy đứa trẻ ở bệnh viện, ba muốn có cháu ẵm bồng lúc xế chiều, cũng muốn cô và Mạc Thiên Nhật Dạ có được một gia đình trọn vẹn. Cô cảm thấy mình cũng quá cứng nhắc, đã chấp nhận anh rồi cũng phải nên nghĩ cho anh nhiều hơn.
Những ngày sau đó Lịch Nhi dưỡng thai ở nhà, Mạc Thiên Nhật Dạ cũng dời bàn làm việc của mình ở IT về Tôn gia để có nhiều thời gian ở bên Lịch Nhi, hắn dành cả ngày để nói chuyện với em bé trong bụng cô, học cách chăm sóc mẹ bầu và em bé. Hắn thật sự đã không dám mong có một ngày mình được làm cha, bởi cái quá khứ đáng ghét kia đã khiến cô luôn ám ảnh. Kể từ hôm nay cuốn nhật kí của cô và hắn lại thêm một trang mới, thêm một nét chữ của đứa bé sắp chào đời.
Mạc Thiên Nhật Dạ gấp quyển sách chăm sóc mẹ bầu mới mua nghiêng người ôm lấy cô, Lịch Nhi nằm lên tay hắn gõ gõ vào ngực, hắn nhẹ cười hỏi một câu mà mỗi ngày hắn đều hỏi.
– Lịch Nhi, em có yêu anh không?
Lịch Nhi ngẩng mặt nhìn người đàn ông sắp đón sinh nhật lần thứ ba mươi ba rồi hôn nhẹ lên môi hắn một cái, nói thật khẽ.
– Yêu anh.
…
Ngày Lịch Nhi đi sinh em bé Mạc Thiên Nhật Dạ lại khóc, hắn đứng cạnh kíp mổ chứng kiến quá trình cô sinh con mà suýt nữa đã ngất xỉu.
Từ đầu đến cuối hắn chỉ lo lắng cho Lịch Nhi không quan trọng con hình vuông tròn thế nào, đến khi đứa bé được sinh ra rồi hắn mới gục đầu lên vai cô khóc nấc lên át luôn tiếng của con gái mình.
– Xin lỗi em, Lịch Nhi à, sau này chúng ta đừng sinh con nữa, xin lỗi em anh đáng chết, đáng chết.
Cũng bởi vì chồng mình hay mít ướt nên Lịch Nhi thay vì phải dỗ con gái lại phải dỗ người đàn ông 33 tuổi khóc nấc lên bên cạnh mình.
Ngày Lịch Nhi từ bệnh viện về nhà, Tôn gia đón chào một người bạn cũ, Mạc Cao Ân ôm bó cúc hoạ mi đứng trước cổng đợi Lịch Nhi.
Gần năm năm không gặp, anh vẫn như vậy, chỉ là mái tóc dài kia đã được cắt ngắn. Anh đứng đó cười, là nụ cười ngày hôm đó tạm biệt cô rời đi.
Những ngày sau đó Mạc Cao Ân đến Tôn gia mỗi ngày, mỗi lần đến đều mua đồ chơi mới cho Tiểu Mễ, dù con bé còn chưa cầm được đồ vật.
Mạc Thiên Nhật Dạ ngồi một bên nhìn người khác giành con mình, mày cau lại khó chịu.
– Sao không kêu vợ của chú sinh cho một đứa?
Mạc Cao Ân không trả lời, trực tiếp bỏ Mạc Thiên Nhật Dạ hoà vào với không khí.
Sau này Mạc Thiên Nhật Dạ và Lịch Nhi thông qua trợ lí Lâm mới biết Mạc Cao Ân chưa từng có vị hôn thê, anh ấy chụp những bức ảnh kia vì biết Lịch Nhi vẫn còn giữ lời hứa với mình. Năm năm qua anh ấy vẫn sống một mình như vậy.
Mạc Cao Ân thường xuyên đến Tôn gia thăm Tiểu Mễ xinh xắn, Mạc Thiên Nhật Dạ rất hay càm ràm việc mình phải nấu thêm một chén cơm, rửa thêm một cái bát.
Tiểu Mễ càng lớn càng giống mẹ, nhất là đôi mắt to tròn như chứa vạn vì sao ở trong đó. Mạc Cao Ân không muốn thấy mặt Mạc Thiên Nhật Dạ nên mang luôn con gái người ta về nhà để ngắm. Năm Tiểu Mễ lên ba tuổi, con bé bập bẹ hỏi Mạc Cao Ân một câu do ba mình dạy.
– Ông chú nhỏ… sao ông chú nhỏ… vẫn chưa có vợ vậy?
Mạc Cao Ân xoa đầu Tiểu Mễ, bảo cô bé học thuộc lòng câu trả lời của mình về nói lại cho Mạc Thiên Nhật Dạ nghe.
– Ông chú nhỏ chỉ yêu một mình mẹ của Tiểu Mễ mà thôi.
…
Mỗi một người đều trải qua những biến đổi những nốt thăng trầm của cuộc đời, sẽ có người nói bản thân sống cho hiện tại, quá khứ là thứ đáng phải quên đi nhưng cũng có những người lấy quá khứ để mà cố gắng, để nhìn lại chính ta của những tháng ngày còn nông nổi.
Ai cũng có quyền được yêu, được tha thứ, quan trọng là cách sống của mỗi người như thế nào, có xứng đáng với những vấp ngã ngày hôm qua hay không? Và hãy nhìn lại xem sau tất cả, chúng ta còn lại gì? Là vị đắng hay vị ngọt với người mà ta đã chọn trao cái nắm tay đến lúc sau cùng.
Buông bàn tay này tìm một bàn tay khác hay cố chấp nắm giữ hữu hình hay vô hình điều là do chúng ta chọn.
End.