Chương 110 - Mong chờ sự vùng vẫy thú vị.
Thẩm Nghiệp Thành bật cười, nụ cười của sự châm chọc và dè bỉu, ông ta đặt tờ chi phiếu với mấy con số do mình tự ra giá rồi thản nhiên nói.
– Nghĩ đến mối quan hệ lâu năm giữa tôi và anh Tôn đây, cái giá này đã quá hời cho anh rồi.
Tôn Bách Điền cười lạnh cầm tờ chi phiếu lên xem, sau đó đột ngột đứng dậy thẳng tay ném vào mặt Thẩm Nghiệp Thành.
– Quan hệ lâu năm sao? Quan hệ thân thiết đến mức đẩy lão già này vào tù, sau đó ung dung tự tại ngồi trên đống vàng hưởng lợi. Thẩm Nghiệp Thành, con người của mày đến chó còn không thèm ngửi.
Đột nhiên Tôn Bách Điền thay đổi thái độ còn lớn tiếng mắng chửi, Thẩm Nghiệp Thành cũng chẳng nể nang định đứng lên đáp lại thì Trần Mộc kéo vai ông ta nói nhỏ.
– Thẩm tổng, công trình xây dựng của Vạn Xuân bị sập rồi.
Thẩm Nghiệp Thành hơi sững người nhưng sau đó nhanh chóng khoả lấp bằng nụ cười thích thú. Không ngờ nhanh như vậy mà Vạn Xuân đã bại rồi, ông trời đúng là có mắt nhìn người, Dực Phong sớm muộn gì cũng trở thành công ty xây dựng lớn nhất cả nước thôi.
Thẩm Nghiệp Thành quay lại nhìn Tôn Bách Điền, hàng mày rậm khẽ nhếch lên xem thường.
– Đã nghèo còn sĩ diện, tôi bỏ ra bao nhiêu đây đã là nể mặt ông lắm rồi, lão già, thật tội nghiệp cho ông, sắp tới phải nhận tin buồn rồi.
– Ai nhận tin buồn còn chưa biết đâu, Thẩm Nghiệp Thành, chúng tôi nghi ngờ ông là chủ mưu trong việc bắt cóc cài bom hòng giết chết Tôn Lịch Nhi, mong ông về đồn phối hợp điều tra.
Giọng nói vang vang trước cửa chính làm Thẩm Nghiệp Thành giật mình, sau khi nhìn kỹ khuôn mặt của Lục Viễn rồi ông ta liền cười lớn.
– Cảnh sát Lục, anh cũng hâm mộ tôi quá rồi, thế quái nào chỉ cách vài ngày tôi lại gặp anh. Chuyện Tôn Lịch Nhi bị bắt cóc thì liên quan gì đến tôi chứ?
Lục Viễn bước vào trong không đặt quá nhiều cảm xúc lên người Thẩm Nghiệp Thành, cấp dưới của anh cũng đi vào đọc rõ ràng rành mạch lệnh bắt giữ.
Thẩm Nghiệp Thành còn chưa phản bác được câu nào đã bị tra tay vào còng, cấp dưới của ông ta cũng bị tình trạng tương tự. Mặc cho ông ta la lối kháng cự, sắc mặt Lục Viễn lạnh tanh buông mấy câu ngoài nghiệp vụ.
– Cảm thấy bị oan thì gọi luật sư nhưng tôi có cho luật sư vào hay không đó là một chuyện.
Thẩm Nghiệp Thành bị dẫn đi, Tôn Bách Điền vẫn thấy có gì đó không đúng, rõ ràng mọi thứ đều diễn ra đúng như kế hoạch sao vẫn thấy bất an như vậy?
Tin tức công trình xây dựng một phần hai khu vui chơi Liên Thanh của công ty Vạn Xuân nhanh chóng được lan rộng, dù vẫn chưa hoàn thiện đâu vào đâu nhưng chưa gì đã đổ sập khiến chủ đầu tư rất không hài lòng, đây dự định là khu vui chơi phức hợp lớn nhất châu Á, vậy nên có rất nhiều người quan tâm đến tiến trình xây dựng của nó.
Cảnh sát nhanh chóng vào điều tra, phần xây dựng của công ty Dực Phong cũng bị đình trệ.
Tin tức này Lịch Nhi cũng đã đọc được, cô còn tưởng phải đợi thêm một thời gian nữa công trình này mới lộ ra sơ hở, không ngờ lại nhanh như vậy. Tử Minh cũng báo tin Thẩm Nghiệp Thành đã bị giải đi, cô cứ thấy chuyện này dường như quá dễ dàng thì phải.
Lịch Nhi nhìn đồng hồ, cũng đã hơn ba tiếng đồng hồ anh Cao Ân vào phòng phẫu thuật, thời gian trôi chậm đến mức trái tim cô muốn nhảy ra ngoài vì hồi hộp.
*********
Mạc Thiên Nhật Dạ trông đứng trông ngồi đợi Lịch Nhi quay trở lại, phẫu thuật tim có cần phải lâu vậy không?
Hắn buồn chán mở điện thoại lên xem Thẩm Nghiệp Thành đã được lên trang nhất chưa.
Tin tức sáng nay phần nhiều là nói về công ty Vạn Xuân, hắn lướt một hồi mới thấy tin tức của Thẩm Nghiệp Thành.
“Giám đốc công ty xây dựng Dực Phong bị nghi ngờ liên quan đến vụ bắt cóc con gái của giám đốc Tôn Thị trước đây, trong quá trình đưa về đồn điều tra xe của cảnh sát đã va chạm với một xe khác, hiện Thẩm Nghiệp Thành và trợ lí đều đã trốn thoát.”
Mạc Thiên Nhật Dạ nhíu chặt mày xem chuyện chó má gì đang diễn ra, kế hoạch không sơ hở như vậy làm sao Thẩm Nghiệp Thành lại chạy thoát?
Mạc Thiên Nhật Dạ đang đăm chiêu nghĩ ngợi thì Tiêu Đằng gọi đến.
– Mạc tổng, người của chúng ta báo về vài ngày trước chủ tịch có đưa Thẩm Nghiệp Thành đi xét nghiệm độ tương thích giữa hai quả tim, kết quả tương thích 99,9 phần trăm.
Lại còn có chuyện này nữa sao? Theo hắn biết Mạc Cao Ân cũng giống như mình đều có nhóm máu AB-, nhóm máu này có thể nói là hiếm, Mạc Cao Ân muốn nhận tim cũng phải tìm quả tim của người có nhóm máu tương thích, nếu nói như vậy không phải Thẩm Nghiệp Thành cũng có nhóm máu AB- đó chứ?
– Điều tra thử Mạc Cao Ân và Thẩm Nghiệp Thành có quan hệ gì, cử thêm vài người bảo vệ Lịch Nhi, không được để ai lại gần cô ấy.
Mạc Thiên Nhật Dạ tắt máy gửi đường link trang báo đưa tin Thẩm Nghiệp Thành trốn thoát cho Lịch Nhi, kèm theo một tin nhắn.
“Thẩm Nghiệp Thành trốn thoát rồi, em nhớ về sớm, anh lo.”
Mạc Thiên Nhật Dạ không còn tâm trạng nằm bệnh viện nữa, hắn lê bước chân nặng nề tự làm thủ tục xuất viện rồi đi về nhà của mình. Thẩm Nghiệp Thành chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên, ông ta sẽ còn vùng vẫy, mà sự vùng vẫy này lại thú vị rồi đây.
Mạc Thiên Nhật Dạ trở về nhà, Hạ Cảnh Lan còn đang đắp mặt nạ, thấy con trai liền ngồi bật dậy vui mừng.
– Con về rồi sao? Lần này con đi hơi lâu thì phải? Người làm bên biệt thự ở ngoại ô nói là Quyên Ly sắp sinh rồi, hay là đưa con bé về đây cho tiện sinh nở đi.
Mạc Thiên Nhật Dạ cảm thấy vở kịch này cũng đến lúc phải hạ màn rồi, lúc trước hắn không nói với mẹ mình vì bà không phải là người kín miệng, nói với bà sự thật bà sẽ bóp chết Thẩm Quyên Ly thì quá hời cho cô ta, vả lại lúc đó cô ta còn có Thẩm Nghiệp Thành chống lưng, giờ thì cô ta mồ côi thật rồi.
Hắn ngồi đối diện mẹ mình, nhìn người phụ nữ sống hoạnh hoẹ một đời chỉ biết ngẩng mặt nhìn lên, hắn đã giác ngộ, bây giờ đến lượt bà rồi.
– Mẹ à, con biết nói ra chuyện này sẽ khiến mẹ thất vọng nhưng con vẫn phải nói. Mẹ đừng trông chờ đứa bé trong bụng Thẩm Quyên Ly nữa, đó không phải là con của con.
Hạ Cảnh Lan ngớ người, nhất thời không biết con trai mình đang nói cái gì, bà nhăn mặt hỏi lại.
– Con đang nói cái gì vậy? Không phải đầu của con vẫn còn đau đó chứ?
Mạc Thiên Nhật Dạ thở dài, hắn lắc đầu nắm tay mẹ mình nhẹ giọng.
– Con xin lỗi vì đã giấu mẹ, con chưa từng bị mất trí nhớ và cũng chưa từng ngủ với Thẩm Quyên Ly, cho nên đứa bé trong bụng cô ta không thể nào là của con được.
Hạ Cảnh Lan xay xẩm mặt mày ngửa ra sofa, đang nói cái gì vậy? Con trai bà đang nói cái gì vậy?
– Con bị điên rồi sao? Có phải con đi theo Tôn Lịch Nhi lâu quá nên đầu óc không còn minh mẫn nữa có phải không? Đi, mẹ đưa con đi khám bệnh.
Vừa nói Hạ Cảnh Lan vừa kéo con trai đứng lên, Mạc Thiên Nhật Dạ bị động đến vết thương khẽ nhăn mặt đau đớn. Hạ Cảnh Lan thấy sự bất thường liền cúi người lo lắng.
– Con bị làm sao vậy?
Đã khui thì khui cho hết, Mạc Thiên Nhật Dạ kéo áo, gỡ băng gạc để mẹ mình nhìn thấy vết thương trên ngực. Hạ Cảnh Lan tối sầm mặt suýt nữa đã ngã nhờ có người giúp việc đỡ kịp.
– Ai, ai làm con bị thương?
– Là Thẩm Nghiệp Thành.