Chương 95 - Em hận anh đếm bao nhiêu là vừa?
- Trang Chủ
- Sau Khi Tỉnh Giấc Ta Là Gì Của Nhau?
- Chương 95 - Em hận anh đếm bao nhiêu là vừa?
Lịch Nhi lướt màn hình điện thoại, ngón tay bất giác run lên, Mạc Thiên Nhật Dạ phải điên đến mức nào mới dám làm di chúc cho chính mình.
– Âm mưu của Thẩm Nghiệp Thành anh ấy đã biết từ lâu, chúng tôi cũng đã bàn với cảnh sát cách đối phó với bọn chúng nhưng phút cuối anh ấy lại tự mình hành động. Nếu như ngày hôm đó chúng tôi không cảnh giác, thì hôm nay có lẽ xác của anh ấy vẫn chưa tìm được đâu.
Lịch Nhi lặng thinh ngồi nghe không sót từ nào, Mạc Thiên Nhật Dạ có thể nói dối, Tiêu Đằng có thể nói dối nhưng Lục Viễn thì không và vết thương sâu hoắm trên ngực của hắn cũng không phải là giả. Tại sao Mạc Thiên Nhật Dạ phải làm như vậy, vì cô nói muốn thấy máu trong tim của hắn có màu gì sao?
Tiêu Đằng nhìn nét mặt rối rắm của Lịch Nhi, anh biết cô có rất nhiều phẫn uất, anh làm trợ lý cho Mạc Thiên Nhật Dạ bao nhiêu năm, chứng kiến không biết bao nhiêu lần cảnh cô ấy bị nhà họ Mạc khinh rẻ. Nếu anh là cô, nói thật lòng cũng khó mà tha thứ ngay được nhưng anh làm chó cho chủ phải trung thành với chủ, anh nhìn thấy Mạc tổng thay đổi rồi, nếu hai người có thể hàn gắn, anh có thể nhìn ra sau này cô sẽ không chịu khổ nữa.
– Tôn tiểu thư, thứ cho tôi nhiều chuyện nhưng cô có thể thử bình tâm suy nghĩ lại về hôn nhân của cô và Mạc tổng một lần được không? Cái thai trong bụng Thẩm Quyên Ly không phải là của anh ấy, cô ta chỉ đang lợi dụng sự mất trí của anh ấy để trèo lên cao thôi. Tôi là người rõ anh ấy hơn ai hết, anh ấy cũng không lang chạ với người phụ nữ nào, chỉ duy nhất có một mình cô.
Tiêu Đằng dừng lại, mồm mép anh hay điêu ngoa nhưng những lời này là thật. Anh từng ăn cơm chủ mà bán đứng suy nghĩ về anh ấy, anh cảm thấy so với Mạc Cao Ân về phương diện yêu một người con gái thì anh ấy thua kém phó tổng gấp vạn lần nhưng bây giờ thì khác rồi, anh ấy còn liều mạng hơn bất cứ ai.
– Tôn tiểu thư, hiện bây giờ Mạc tổng không thể về nhà, cô biết tính của Mạc phu nhân mà, bà ấy nhất định sẽ làm lớn chuyện, tới lúc đó phó tổng cũng sẽ không yên với bà ấy. Cô giúp tôi chăm sóc anh ấy mấy ngày, ngày mai tôi sẽ đưa bác sĩ tới kiểm tra cho anh ấy.
Lịch Nhi không nói gì cứ ngồi thật lâu như vậy, Tiêu Đằng đi rồi cô cũng không hay. Cuộc đời cô như một vòng lặp, đi suốt mấy mùa vẫn quay về chốn cũ, dường như cô cũng không có quyền lựa chọn, nghịch cảnh cứ kéo cô vào rồi quyết định thay cô.
Cô cảm thấy rất mệt mỏi, trí não cũng rã rời, cứ hư hư dại dại không đọng lại chút gì của thực tại. Cô có rất nhiều đường để đi nhưng dù có thử tất cả vẫn chỉ có một đích đến, thật thất bại.
Dường như cơn gió đang thổi bạt mạng kia làm giảm đi màu nắng gay gắt, cô đứng dậy thất thểu đi vào nhà làm buổi trưa. Cô bảo Tiêu Đằng đưa Mạc Thiên Nhật Dạ ra khỏi nhà mình nhưng lại mua nguyên liệu nấu ăn cho người sau khi mổ, cô làm sao vậy? Thật ti tiện.
Tử Minh nhìn chị mình nấu một nồi cháo nhỏ, cậu biết là dành cho ai, rổ rau đang nhặt dở đẩy sang một bên không muốn làm nữa.
– Chị, chị đừng mềm lòng có được không? Anh ta không xứng, ngoài kia có bao nhiêu người tốt. Chị và anh Cao Ân vì ràng buộc thân phận không đến được với nhau thì vẫn có hàng tá người si mê chị, đừng đi vào vết xe đổ của chính mình nữa.
Lịch Nhi phì cười kéo rổ rau tiếp tục nhặt lá.
– Em đúng là ông cụ non, chị ở đây cả đời không lấy chồng nữa đâu.
Tử Minh giãn hai hàng lông mày nhưng vẫn rất khó chịu, tự nhiên lại phải nuôi thêm một người tàn tật ở trên kia.
Lịch Nhi mang cháo lên phòng cho Mạc Thiên Nhật Dạ, hắn nhắm mắt tĩnh lặng nằm đó. Tối đêm qua không nhìn rõ, sáng nay mới thấy sắc mặt hắn tái nhợt đầy mệt mỏi.
Cô đặt nhẹ bát cháo lên bàn, ngồi bên giường kéo chăn xuống xem thử vết thương của hắn, rất khó coi nếu không muốn dùng từ kinh dị. Tối qua cô đoán chừng nó dài khoảng 10cm nhưng bây giờ nhìn rõ dường như còn dài hơn thế nữa.
Không hiểu sao Lưu Dân Triệt có đủ can đảm cầm dao mổ sống một người, trên đời này những kẻ mất nhân tính tồn tại không ít.
– Đừng nhìn lâu như vậy, sẽ không vừa mắt em.
Mạc Thiên Nhật Dạ không ngủ, chỉ là muốn xem cô làm gì khi hắn không dõi mắt nhìn theo. Lịch Nhi buông tay không mảy may nhìn đến nữa, có lẽ Tiêu Đằng giúp anh ta vệ sinh cá nhân xong rồi.
Sáng nay cô tra trên mạng thức ăn dành cho người vừa mới mổ xong, Mạc Thiên Nhật Dạ cũng coi như mới phẫu thuật, ăn thức ăn lỏng với cá bơn bổ sung protein sẽ giúp giảm đau và viêm.
– Tôi chỉ cho anh lưu lại năm ngày, hết năm ngày này mong anh đừng làm phiền tôi nữa. Chắc anh nhận được giấy triệu tập của toà rồi phải không? Tôi và anh tách nhau ra là tốt nhất.
Cô nghĩ mình đủ vô tình để đứng trước mặt hắn nhưng hình như không phải như vậy, thật vô dụng.
Mạc Thiên Nhật Dạ khẽ cười, cô luôn là như vậy, khẩu xà tâm phật.
– Vậy năm ngày này là năm ngày hạnh phúc nhất của anh rồi.
Lịch Nhi kê gối đỡ hắn dịch lên trên một chút, trầy trật mãi mới xong, Mạc Thiên Nhật Dạ lợi dụng cô lại gần liền hít một chút hương thơm trên tóc cô giấu nhẹm ở cánh mũi.
– Anh có thể tự ăn không?
– Tay của anh bị phế rồi.
Mạc Thiên Nhật Dạ trả lời ngay lập tức, được vợ bón cháo không phải là chuyện đáng lưu lại cho thế hệ mai sau biết hay sao?
Lịch Nhi nhìn hắn, nhìn độ vô liêm sỉ của hắn, cô cố tìm nhưng không tìm ra lí do nào khiến cô từng yêu hắn như vậy, thật vô nghĩa.
Cô thổi một muỗng cháo đưa tới trước miệng hắn, Mạc Thiên Nhật Dạ ngậm lấy, vị cá bơn thơm béo lan trong khoang miệng, đúng là mỹ vị.
Hắn nhìn cô, nét xuân xanh, nụ hồng đào, mỹ nhân trong thiên hạ hắn gặp qua không ít nhưng để hắn quay đầu, cuối cùng chỉ có một mình cô.
– Lịch Nhi, em hận anh đếm bao nhiêu là vừa?
Hắn biết cô hận hắn, hắn chấp nhận điều đó nhưng hắn muốn biết nó được đong đếm thành bao nhiêu để làm cho nó vơi đi từng ngày.
Lịch Nhi kề một muỗng cháo lên miệng hắn không trả lời, đếm bao nhiêu là vừa cho sự cố chấp của cô? Bắt đầu là do cô chọn, kết thúc cũng do cô chọn, nhắc mãi về nó chỉ khiến khoảng kí ức đau buồn kia quay lại thôi.
Lịch Nhi đút xong chén cháo, cô đứng lên bốc thuốc mà Tiêu Đằng mang đến.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn cô không rời mắt, rồi chợt hắn không thấy sợi dây chuyền trên cổ của cô nữa nên tò mò hỏi.
– Em không đeo sợi dây chuyền đó nữa sao?
Hắn không biết sợi dây chuyền đó có ý nghĩa gì với cô vì chưa bao giờ hỏi nhưng cô đã đeo nó từ lúc hắn gặp cô lần đầu chưa bao giờ thấy cô tháo nó ra.
Lịch Nhi đưa thuốc cho hắn tự nhiên trả lời.
– Tôi tặng nó cho anh Cao Ân rồi.
Hắn tưởng cô không trả lời nhưng cô trả lời rồi hắn lại ước cô đừng trả lời thì hơn. Đột nhiên hắn thấy thật ghen tỵ.
– Vậy anh có không?