Chương 114 - Đứa trẻ cơ nhỡ tội nghiệp.
Tử Minh rùng mình, Mạc Thiên Nhật Dạ bị thần kinh rồi, một con người chỉ biết ngước mặt nhìn lên giờ lại chịu cúi đầu trước mặt người khác, hình tượng này của hắn ai nhìn thấy cũng sẽ bị sốc thôi.
Tử Minh không chịu nổi nữa xách vai hắn đứng lên.
– Đi đi, đi về đi, anh còn nói mấy lời này tôi sẽ nôn ra mất.
Mạc Thiên Nhật Dạ không đủ sức để đứng lên, Tử Minh đành vác hắn ném vào xe.
– Sau này đừng làm phiền chị của tôi nữa.
Mạc Thiên Nhật Dạ không giận lại rất thản nhiên.
– E là sau này chúng ta phải chạm mặt nhau nhiều rồi, nhà anh ở bên cạnh, em có muốn sang nói chuyện với anh không?
– Nằm mơ đi, đồ phiền phức.
Tử Minh quay bước đi vào cổng nhưng nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ không có ý định đi, cậu bực quá chen vào ghế lái chạy luôn vào nhà đối diện giúp hắn, mặt của hắn đã trắng như tờ giấy rồi, nói không chừng sẽ chết trên xe luôn cũng nên.
Mạc Thiên Nhật Dạ bật cười, Tử Minh là một đứa trẻ mồm mép cứng rắn nhưng lại rất lương thiện, rất ngoan.
Tử Minh rất ghét Mạc Thiên Nhật Dạ, chuyện này không bao giờ thay đổi, cậu bước ra ngoài rồi đóng mạnh cửa xe lớn tiếng.
– Tại sao anh lại không nói học bổng của tôi là do chính anh tài trợ, có phải anh muốn nhà họ Tôn chúng tôi luôn mắc nợ nhà họ Mạc các người không?
Thời gian ba của cậu bị tạm giam, hai chị em rất khó khăn, lúc đó cậu gần như muốn bỏ học đại học nhưng rất may có nhà tài trợ giấu tên tặng học bổng cho cậu, thời gian gần đây cậu mới biết thì ra người bí mật đó chính là Mạc Thiên Nhật Dạ.
Mạc Thiên Nhật Dạ chỉ cười trừ không nói gì, thật ra cũng không có gì để nói, số tiền đó không đáng gì với hắn nhưng vào thời điểm đó có thể giúp cho Lịch Nhi đỡ một gánh nặng.
Tử Minh rất ghét nhìn bộ dạng này của Mạc Thiên Nhật Dạ, hắn cứ tỏ ra tử tế cậu không thích ứng được nên bỏ về nhà.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhấc thân xác nặng nề đi vào nhà, cảm thấy bước đầu cũng không tệ, sau này cần phải cố gắng hơn.
Lịch Nhi đứng bên cửa sổ bên này nhìn qua ngôi nhà đối diện, cô gửi cho Mạc Thiên Nhật Dạ một tin nhắn.
“Có muốn bỏ cuộc không?”
Mạc Thiên Nhật Dạ cũng đứng bên cửa sổ tầng hai nhìn chậu lan ở phía bên kia trả lời.
“Có chết cũng không bỏ cuộc, vợ à, anh muốn ôm em.”
Cô cười, hắn cũng cười, đám lửa nhỏ hiu hắt đã dần nhen nhóm trở lại, không ngại thời gian dài bao lâu, không cần biết em có còn nhìn về phía anh nữa hay không, anh vẫn sẽ không ngừng chạy về phía em để kéo lại thời thanh xuân mà anh đã đánh mất.
Tối hôm ấy nhà họ Tôn chuẩn bị ăn bữa tối, chuông cửa reo lên không ngừng, Tử Minh đi ra mở cửa thấy Mạc Thiên Nhật Dạ ôm bụng nhăn nhó.
– Tử Minh, em có thuốc không, anh đau bụng quá.
Tử Minh nhìn hắn quằn quại dựa vào cổng, cậu cũng hốt hoảng kéo hắn vào nhà.
– Đau bụng thì gọi cấp cứu đi, chạy qua đây làm gì?
Mạc Thiên Nhật Dạ lén cười đi theo cậu vào trong nhà, thấy hắn xuất hiện Tôn lão gia lại lên cơn giận.
– Ai cho cậu vào đây?
Tử Minh thấy mình cũng coi như có tội nên vội bào chữa.
– Anh ta đau bụng nên con mới dẫn vào đây.
Tử Minh chạy đi tìm thuốc, Mạc Thiên Nhật Dạ đứng nép vào tường như đứa trẻ phạm lỗi bị người lớn trách phạt.
Lịch Nhi mang thức ăn ra bàn nhìn khuôn mặt tội nghiệp của Mạc Thiên Nhật Dạ không khỏi buồn cười, cô lén nhìn ba mình rồi hỏi.
– Là đau bụng hay đói bụng?
Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn ba vợ không dám trả lời, Tử Minh nghe câu này của chị gái liền hiểu ra đây là kế sách của Mạc hung ác liền ném viên thuốc sang một bên hằn hộc ngồi xuống bàn ăn.
Tôn Bách Điền không muốn nhìn thấy mặt hắn cũng đi tới bàn ăn ngồi xuống, Lịch Nhi lén liếc nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ, cô cũng không dám vượt mặt ba mình mang đồ ăn cho hắn, đành để hắn đứng nhìn như trẻ em cơ nhỡ nhìn nhà giàu ăn ngon.
Mùi thức ăn thơm phức làm Mạc Thiên Nhật Dạ cưỡng không nổi, hắn thở dài thương bản thân quá thảm, Tôn lão gia ăn xong ra phòng khách rót trà nhâm nhi, hắn vẫn đứng đó không nhúc nhích.
– Rửa hết đống chén trong bếp thì bố thí cho một chén cơm, có làm thì mới có ăn, ở đây không phải nhà họ Mạc tôn quý.
Hai mắt Mạc Thiên Nhật Dạ tràn đầy sự vui mừng, ba vợ vẫn chưa đến mức tuyệt tình, có hy vọng, vẫn còn cơ hội. Hắn đứng thẳng người hào hứng.
– Con sẽ làm thật chăm chỉ, cảm ơn ba.
Hắn bước tới bàn ăn tranh dọn dẹp với Tử Minh, xắn tay áo vào phòng bếp rửa bát. Lịch Nhi đứng một bên nhìn hắn đổ gần nửa chai nước rửa chén mà nhăn mặt.
– Anh không làm được thì về đi, gọi đồ ăn bên ngoài mà ăn, tự hành hạ mình như vậy làm gì?
Mạc Thiên Nhật Dạ không ngại khó, hắn chậm rãi rửa từng cái chén, từng đôi đũa, việc mà cả trong mơ hắn còn không đụng đến.
– Sau này em không cần đụng tới mấy chuyện này nữa, cứ để anh lo, ngày mai anh sẽ tiến bộ hơn.
Hắn kiên nhẫn rửa hết đống bát đĩa rồi mong đợi chén cơm thơm phức của Lịch Nhi, cô chuẩn bị mang thức ăn ra thì Tôn lão gia đi vào. Ông mang cho hắn một bát cơm trắng, một đôi đũa đặt mạnh xuống bàn.
– Chỉ được ăn cơm trắng, cảm thấy oan ức quá thì về đi.
Lệnh cha khó cãi, Lịch Nhi không có cách nào đành bỏ đĩa thịt xuống. Mạc Thiên Nhật Dạ không kêu ca, ngược lại còn thấy tích cực, không bị đuổi là tốt rồi. Hắn cầm đũa lên vui vẻ nói.
– Con sẽ ăn thật ngon, cảm ơn ba.
Đồ thần kinh, Tôn Bách Điền vô cùng thắc mắc là sau khi hắn bị tai nạn bác sĩ có lắp nhầm não cho hắn không? Ông thở hắt ra rời khỏi phòng bếp.
Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn ăn cơm trắng ngon lành, Lịch Nhi ngồi xuống bên cạnh chậc lưỡi.
– Khó ăn lắm có phải không?
Mạc Thiên Nhật Dạ cố chấp.
– Không khó ăn, rất ngon, ngày mai em lại chừa cho anh một bát có được không?
Tử Minh nấp bên ngoài nhìn hắn sung sướng với bát cơm trắng như đang ăn bào ngư vi cá, bị điên thật rồi.
Sau một hồi ăn cơm trắng nhạt mồm Mạc Thiên Nhật Dạ đi ra phòng khách khom lưng chào Tôn lão gia.
– Cảm ơn ba đã cho con ăn ngon, xin phép ba con về.
Tôn Bách Điền ngoảnh mặt sang một bên không thèm nhìn, hắn cúi đầu thêm một cái rồi rời đi, tâm trạng vô cùng tốt. Đi tới giữa sân hắn quay đầu nhìn Lịch Nhi đứng trong nhà, vẫy vẫy tay với cô mở to khẩu hình miệng lén lút nói.
“Vợ… à… em… ngủ… ngon… nhé…”
Lịch Nhi bật cười khẽ gật đầu, Tử Minh kéo hắn ra ngoài đóng cửa ngay sau đó.
…
Mạc Thiên Nhật Dạ quay trở về nhà mới liên lạc với Tiêu Đằng đã tra được tin tức của Thẩm Nghiệp Thành chưa. Tiêu Đằng ở bên ngoài chạy đôn chạy đáo thu thập thông tin về chiếc xe bí ẩn đâm vào xe cảnh sát kia.
– Có lẽ ông ta được đưa ra vùng ngoại ô rồi, ông ta đang bị truy nã, trừ khi có chuyên cơ riêng, còn không thì ông ta không trốn ra nước ngoài được đâu nhưng theo điều tra được thì ông ta không có chuyên cơ riêng.
Mạc Thiên Nhật Dạ cảm thấy chuyện ông ta được cứu rất đáng nghi ngờ, là ai đã chống lại cảnh sát cướp phạm nhân?
– Cứ tiếp tục điều tra, làm mọi cách để ông ta vào tù.
– Mạc tổng, còn một chuyện nữa, Thẩm Nghiệp Thành và phó tổng có quan hệ cậu cháu, ông ta và nhị phu nhân là anh em cùng cha khác mẹ.