Chương 77 - Đòi lại công bằng cho cô ấy.
Mạc Cao Ân kích động, ngực trái nhói lên, anh mặc kệ bất chấp gào lên với ba mình. Lịch Nhi sợ anh ngất xỉu nên đỡ anh về giường, nhẹ giọng xoa dịu.
– Anh bình tĩnh đi, em không sao đâu, ông nội không có ý gì đâu.
Lần đầu tiên Mạc lão gia thấy con trai mình mất bình tĩnh đến như vậy, chỉ vì một người phụ nữ mà không giữ nổi mình, thế này còn xứng đáng làm người thừa kế cơ đồ của Mạc gia sao?
Ông nội Mạc nhất thời không lên tiếng nổi, Lịch Nhi thấy Mạc Cao Ân không sao rồi nên không dám ở lại lâu, cô sợ càng ở lâu càng làm ông nội giận nên cầm theo túi đi về trước, cô đứng trước mặt ông nội Mạc cúi đầu.
– Con xin lỗi ông nội, lần sau con sẽ không đến nữa, xin phép ông con về trước.
Từ Mộng Dao ở bên ngoài thấy Lịch Nhi chạy ra liền bước nhanh tới phòng bệnh, thấy Mạc lão gia đứng trong phòng, bà biết đã có chuyện chẳng lành.
Lúc này Tiêu Đằng đứng trong góc nhìn vào phòng cũng chứng kiến hết mọi chuyện, thấy Lịch Nhi chạy ra rồi anh cũng lắc đầu rời đi.
Phòng bệnh chỉ còn một già, một trẻ, Mạc Cao Ân nhìn cha mình ới ánh mắt căm giận, tại sao nhà họ Mạc ai cũng cho mình cái quyền được ức hiếp cô ấy? Cô ấy mắc nợ gì bọn họ à?
Mạc lão gia ngồi xuống ghế bất lực, ông chưa bao giờ lớn tiếng với Cao Ân nhưng chuyện này không thể kéo dài được, ông phải cắt đứt sợi dây tình cảm chứa độc này, để con trai của ông không tiếp tục lầm đường lạc lối.
– Cao Ân à, nó là cháu dâu của con, dù nó có ly hôn với Nhật Dạ thì người đời cũng sẽ gọi nó với cái danh con dâu của nhà họ Mạc, con và nó là không thể nào.
– Người đời nói gì quan trọng sao? Con chỉ sống có một lần, một lần này con dành chọn tình yêu của mình cho cô ấy rồi. Nếu sau cùng con và cô ấy không thể đến được với nhau thì con cũng sẽ không yêu thêm một ai khác, trái tim này của con chỉ chứa một mình cô ấy. Con là người chấp niệm như vậy đấy, cô ấy là cuộc đời của cô, vậy nên con không cho phép ai làm tổn thương cô ấy.
Anh chỉ sống một lần, mà một lần của anh lại ngắn hơn người khác, chẳng biết còn một năm hay mười năm nữa, bởi vậy cho nên anh dồn hết tình yêu cho một người thì có gì là sai?
Họ sợ người đời chỉ chỏ nói không hay về gia tộc họ Mạc tôn quý nhưng họ có bao giờ nghĩ chính họ cũng đã làm một cô gái đang ở độ tuổi xuân sắc rạng ngời nhất phải sống chật vật như thế nào không? Họ nghĩ mình đứng trên đỉnh cao của quyền quý, còn những người khác chỉ là cỏ mọc dưới chân nhưng họ đâu biết rằng đỉnh cao mà họ đứng là một bãi rác hỗn hợp, đầy những thứ tạp nham và dơ bẩn.
Mạc lão gia câm nín, tại sao con trai của ông có thể cố chấp đến như vậy? Vì một người phụ nữ không xứng đáng mà chờ đợi biết bao nhiêu năm vẫn không dứt ra được.
Ông từng thấy con trai mình cầm giấy báo đại học vò lại thành một viên tròn, khóc cả đêm ở sân thượng, từng thấy con trai lặng lẽ khóc tại đám cưới của cháu trai mình. Ông từng rất giận, từng không chấp nhận nổi một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất lại khóc như một đứa trẻ. Ông cũng biết con trai có tình ý với cháu dâu mình, nên đã chọn cho Cao Ân rất nhiều thiên kim xinh đẹp để con trai dứt khỏi mối tình ngang trái nhưng kể cả nhìn, con trai ông cũng chưa bao giờ làm.
Từ Mộng Dao đứng bên ngoài, khoé mắt ầng ậc nước, con trai bà si tình đến vậy, người làm mẹ như bà phải làm sao để giúp đây?
**********
– Mạc tổng, bên bệnh viện báo là một tuần nữa phó tổng sẽ làm phẫu thuật.
Tiêu Đằng đứng trước bàn làm việc báo cáo với Mạc Thiên Nhật Dạ, không ngờ Mạc Cao Ân nhanh như vậy đã có thể tiến hành phẫu thuật rồi, một tuần tới lành ít dữ nhiều, còn chưa biết bọn giết người kia ra tay vào lúc nào đây?
Mạc Thiên Nhật Dạ xoay xoay ghế nhìn ngắm miếng băng cá nhân trong tay không lên tiếng, đằng nào cũng tới vậy thì tới nhanh một chút đỡ mất thời gian dây dưa.
Tiêu Đằng thấy Mạc Thiên Nhật Dạ bình tĩnh như vậy chắc trong lòng của anh đã có dự tính rồi, anh đi ra ngoài nhưng mới tới cửa đã quay trở lại.
Mạc Thiên Nhật Dạ liếc một cái.
– Nói.
Tiêu Đằng sửa soạn cái miệng xong lập tức nói một tràng dài.
– Hôm nay tôi tới bệnh viện thăm dò tình hình, vô tình thấy được cảnh chủ tịch ném gậy vào người Tôn… À không, ném vào người thiếu phu nhân. Cú ném chuẩn xác lắm, có thể bây giờ cánh tay đã bó bột rồi cũng nên.
Tiêu Đằng không chắc nhưng nói thừa còn hơn thiếu.
Mạc Thiên Nhật Dạ đứng bật dậy, hai mắt đằng đằng sát khí.
– Ông ấy dám….
– Chính mắt tôi nhìn thấy, chủ tịch còn mắng thiếu phu nhân rất nhiều nữa.
Tiêu Đằng còn chưa nói xong chữ cuối cùng thì Mạc Thiên Nhật Dạ đã ra tới cửa, anh vội vã chạy theo hỏi.
– Mạc tổng, anh đi đâu vậy?
– Tới nhà lớn Mạc gia.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhấn ga hết tốc lực thẳng tới nhà lớn Mạc gia. Rất lâu rồi hắn chưa về đây, lần cuối cùng là lúc ba của hắn sắp qua đời vì bạo bệnh.
Quản gia thấy Mạc Thiên Nhật Dạ đến, ông còn chưa chào hỏi thì hắn đã xông vào trong. Mạc lão gia đang thưởng thức trà thấy Mạc Thiên Nhật Dạ đột nhiên xuất hiện, vị trà trở nên nhạt nhẽo, ông thở ra một hơi rồi lên tiếng.
– Tới đây làm gì?
– Tới đòi lại công bằng cho vợ của cháu.
Mạc Thiên Nhật Dạ tự nhiên ngồi xuống sofa, tự rót một tách trà đưa lên môi thưởng thức.
Mạc lão gia hừ lạnh, đối với đứa cháu ngỗ ngược này không hề muốn thấy mặt, ông nặng giọng.
– Cô ta quyến rũ chú chồng không được liền chạy tới mách cậu sao?
Mạc Thiên Nhật Dạ buông tách trà ngồi nghiêm chỉnh, đáp lại.
– Cháu không biết vì sao ông nội lại có thành kiến với cô ấy nhưng trước hết ông nội nên xem lại cậu con trai cưng của mình trước đi đã. Đừng để hắn ta ngày đêm tơ tưởng tới vợ của người khác nữa.
– Mày không biết lớn nhỏ sao? Mày phải gọi nó là chú.
– Chú? Chưa mãn tang bà nội, ông nội đã đưa hai mẹ con của bà ta về đây, còn bắt tôi gọi hắn ta là chú, ông nội, ông cũng quá vô lý rồi. Vô lý đến nỗi dùng sự ức chế của mình để hành hung người khác.
Hắn từng gây cho Lịch Nhi biết bao nhiêu ám ảnh, vậy nên bây giờ hắn trở nên ám ảnh với những ai ức hiếp cô, động vào một sợi tóc của cô cũng không được.
Mạc lão gia cầm cây gậy đứng lên chỉ vào mặt Mạc Thiên Nhật Dạ.
– Chuyện này đến lượt mày dạy tao sao?
Mạc Thiên Nhật Dạ cũng đứng lên, đôi mắt phát ra ánh lửa tiến tới lấy cây gậy cẩn vàng từ tay ông nội. Mạc lão gia chới với phải nhờ tới quản gia đỡ mới đứng vững được.
– Con làm gì có quyền dạy ông nội, vậy nên ông nội cũng không có quyền ức hiếp Lịch Nhi, cô ấy là vợ của con chứ không phải cái bao cát để các người chút giận. Sẵn đây con muốn thông báo cho ông nội biết một chuyện, sau này họ tên của con sẽ có thêm một chữ Tôn ở trong đó.
Mạc Thiên Nhật Dạ cầm theo cây gậy bước đi, gần tới cửa hắn đột nhiên dừng lại. Cái bình lưu ly cổ được ông nội của hắn yêu thích nhất luôn được đặt ở nơi cao nhất, còn nằm ở nơi dễ nhìn thấy để ông ra vào nhìn ngắm, hắn nhếch môi giơ cao cây gậy trong tay đập mạnh vào.
“Bốpppp…”