Chương 109 - "Chiến thắng."
Tiêu Đằng đến bệnh viện từ rất sớm, khi nhìn thấy hai người nào đó ngồi gần nhau liền tủm tỉm cười như thể mình mới có người yêu.
– Thiếu phu nhân, tôi mang quần áo tới cho cô, lát nữa trợ lí Lâm sẽ đón cô ở dưới, sẽ không ai phát hiện ra đâu.
Trợ lý Lâm cũng như Tiêu Đằng đều muốn chủ của mình được vui, Tiêu Đằng không thể đưa Lịch Nhi đến bệnh viện vì sợ bị nghi ngờ, chỉ có thể bám theo bảo vệ bà chủ của mình.
Mạc Thiên Nhật Dạ nghe ba chữ “thiếu phu nhân” cực kỳ êm tai, trong đầu đã nghĩ đến chuyện tăng lương cho Tiêu Đằng nhưng niềm vui chưa trọn vẹn thì đã bị Lịch Nhi dội cho một gáo nước lạnh.
– Cứ gọi tôi như cũ là được rồi, cảm ơn anh.
Lịch Nhi đi thay bộ đồng phục dành cho y tá rồi chuẩn bị rời đi, Mạc Thiên Nhật Dạ luyến tiếc cô, tay đang truyền nước cũng không chịu nằm yên. Hắn khó khăn ngồi dậy dặn dò thật kỹ.
– Em đi sớm về sớm, bên ngoài nguy hiểm đừng nán lại lâu.
Tiêu Đằng nghe Mạc Thiên Nhật Dạ nói liền trề môi coi thường, cái gì mà bên ngoài nguy hiểm, còn không phải sợ bình giấm lâu năm bị vỡ sao? Xừ, dối lòng.
Mạc Thiên Nhật Dạ dời ánh mắt ấm áp chỗ Lịch Nhi rồi ném cho Tiêu Đằng một tia điện 220V có thể giật chết người, Tiêu Đằng chớp đôi mắt vô tội cười xuề xòa nép sang một bên không dám phóng túng nữa.
Lịch Nhi quay đầu nhìn người đàn ông không chịu an phận, hắn giật mình ngoan ngoãn nằm xuống nhìn cô. Lịch Nhi hơi nâng cánh môi nói vỏn vẹn có ba chữ “em biết rồi” sau đó rời đi.
Chỉ có ba chữ đơn giản này mà làm Mạc Thiên Nhật Dạ thơ thẩn cả buổi, hắn còn tưởng mọi thứ chỉ là một giấc mơ, sau khi khẳng định là thật rồi thì luôn miệng cười tủm tỉm.
…
Trợ lí Lâm đón Lịch Nhi trước cổng bệnh viện quân y, anh không biết tại sao cô phải giả thành bộ dạng này nhưng cô tới là tốt rồi, chỉ sợ cô không đến phó tổng lại không chịu phẫu thuật.
Bệnh viện bên này đã không còn cảnh sát canh giữ nữa, ngoài Lưu Dân Triệt bị bắt ra thì không tra ra được ai là đồng phạm nhưng chắc chắn vẫn còn tai mắt của Thẩm Nghiệp Thành. Nghĩ cũng lạ, nhà họ Mạc có uy quyền như vậy, mà một đám sâu mọt đục khoét như vậy lại chẳng ai hay, mãi đến sau này Lịch Nhi mới biết, thì ra họ chỉ lo mở rộng kinh doanh, không quan tâm tới những tiểu tiết nhỏ này, cho nên mới có những kẻ ăn cơm chủ mà vác mặt đi làm cho người như vậy.
Bệnh viện đã hoạt động bình thường trở lại nên trợ lí Lâm thuận lợi đưa Lịch Nhi vào trong mà không ai nghi ngờ, cô bịt khẩu trang kín mặt lúc đi ngang qua Mạc lão gia ông ấy còn không nhận ra.
Bác sĩ đang thăm khám lần cuối cho Mạc Cao Ân để chuẩn bị cho ca phẫu thuật, đợi mọi người ra hết rồi Lịch Nhi mới giả làm y tá vào chuẩn bị các công đoạn đưa bệnh nhân sang phòng mổ.
Lịch Nhi chỉ mới vừa mở cửa Mạc Cao Ân đã nhận ra ngay, đôi mắt bị ưu tư quấy nhiễu bao ngày giờ trong vắt như như hồ nước, anh nhìn cô đến gần rồi dừng trên vết thương ở trán cô khẽ lên tiếng.
– Em bị thương sao?
Lịch Nhi gỡ khẩu trang, gương mặt nõn nà đã mất đi chút thịt càng thêm thanh thoát, cô ngồi bên cạnh anh khẽ cười.
– Em đi không cẩn thận đâm đầu vào tường thôi.
Lịch Nhi nói dối nhưng quên rằng bộ quần áo đang mặc trên người lại là đồng phục của y tá. Mạc Cao Ân nhìn qua đã biết cô đến được đây chắc cũng đã dụng tâm rất nhiều, có lẽ cô đã xảy ra chuyện mà anh không biết, anh thật vô dụng.
Mạc Cao Ân không hỏi Lịch Nhi đã gặp chuyện gì, chỉ chạm hai đầu ngón tay lên mu bàn tay của cô nhẹ giọng.
– Em chúc anh may mắn đi.
Cô đối với anh như một tiên tử, một tín ngưỡng khiến anh bất chấp tất cả để tin, mỗi khi anh sắp sửa có một bước ngoặt lớn lao nào đó chỉ muốn nghe lời chúc từ cô.
Lịch Nhi cười tươi như đóa anh đào tháng sáu, cô lấy cây bút trong túi áo rồi lật lòng bàn tay của Mạc Cao Ân lên vẽ hai từ “thắng lợi.” Thắng nghịch cảnh, thắng tử thần, thắng cả bản thân.
Tròng mắt Mạc Cao Ân dừng lại thật lâu trên nét chữ ngay ngắn của Lịch Nhi, hai chữ này mười năm trước cô đã từng ghi vào lòng bàn tay anh, năm đó anh thi đại học, anh biết chắc chắn là mình sẽ đậu nhưng vẫn chạy tới chỗ cô tìm sự may mắn. Lúc đó cô cũng giống như bây giờ cười thật đẹp rồi vẽ lên tay anh hai từ “chiến thắng” năm ấy anh đổ đại học nhưng chẳng thể khoe giấy báo trúng tuyển với cô, vì cô gái ấy đang bận ngắm nhìn một bóng hình khác, hôm nay có lẽ cũng sẽ như vậy.
Nếu có ai đó hỏi anh có tiếc khoảng thời gian hơn mười năm đơn phương Tôn Lịch Nhi hay không? Anh sẽ luôn trả lời là không, anh chỉ tiếc không biết cô sớm hơn nữa, để được nhìn thấy nụ cười ấy lúc vô lo vô nghĩ, mỗi lần gặp mặt sẽ chào anh một tiếng ” anh Cao Ân.” Tiếc kiếp này không đuổi theo em được, chỉ đành mong đợi kiếp sau.
Mạc Cao Ân lặng lẽ nuốt sự hiu quạnh tích tụ bấy nhiêu năm giấu thật sâu vào trái tim sắp rời khỏi ngực, muốn được đưa tay vân vê làn tóc mềm nhưng bàn tay siết lại nắm chặt hai chữ “chiến thắng” của cô.
Lịch Nhi thấy Mạc Cao Ân rơi vào trầm tư, cô cũng không biết phải nói gì, chừng vài phút sau cô mới khẽ lên tiếng.
– Lần này anh nhất định phải thắng.
Mạc Cao Ân gật đầu, ánh mắt trìu mến bao nhiêu năm qua vẫn dành riêng cho cô không phí phạm, anh cười, nỗi hụt hẫng hiện lên rất rõ. Sau hôm nay dù cuộc phẫu thuật có thành công đi nữa, thì được thêm bao nhiêu lần anh được ở bên em.
Không lâu sau đội ngũ y tá làm nhiệm vụ đưa Mạc Cao Ân làm phòng phẫu thuật, lúc giường bệnh đẩy qua Lịch Nhi anh nhắm mắt, anh sợ nhìn thấy cô sẽ muốn ôm cô. Cánh cửa phòng phẫu thuật vừa đóng, đôi mắt trầm buồn kia nhẹ mở, anh xoè bàn tay mình nhìn hai chữ “chiến thắng” của Lịch Nhi, khoé môi khẽ nâng, cổ họng thầm lên tiếng. “Anh sẽ chiến thắng.”
Lịch Nhi ngồi bên cạnh Từ Mộng Dao, mới đầu bà không nhận ra cô với bộ đồ y tá lạ lẫm, sau một hồi nhìn kĩ biết là cô đã đến, nhân lúc Mạc lão gia không để ý liền khẽ hỏi.
– Nhật Dạ đã khỏe chưa?
Lịch Nhi hơi ngẩn người rồi cũng nhỏ giọng đáp lại.
– Anh ấy đã khỏe nhiều rồi ạ.
***********
Tiêu Đằng nhận nhiệm vụ bảo vệ thiếu phu nhân từ xa, còn phải điều người đi khuấy động một chút ở công trình xây dựng do công ty Vạn Xuân đang khởi công. Mạc tổng nhà anh gấp lắm rồi, lần này quyết tâm phải để Thẩm Nghiệp Thành nhận mức án cao nhất.
Thẩm Nghiệp Thành vẫn nghĩ mình nắm phần cán dao, còn cho rằng mọi kế hoạch của mình đều hoàn mỹ không kẻ hở, nhân lúc đại tiểu thư của Tôn gia đang mất tích liền đem giấy tờ sang nhượng đất đai tới nhà họ Tôn.
Tôn Bách Điền và con trai đã biết trước kế hoạch của Lịch Nhi nên tô lên mặt một chút đau buồn cho Thẩm Nghiệp Thành thấy, lúc ông ta bước vào thấy gia quyến còn chưa phát tang liền nhếch môi cười lạnh.
Tôn lão gia tiếp Thẩm Nghiệp Thành ở phòng khách, ông ta chưa làm thủ tục chào hỏi đã vào thẳng vấn đề chính.
– Tôn tiểu thư bảo tôi đến đây để kí hợp đồng mua lại Tôn Thị.
Tôn Bách Điền nhìn vẻ mặt dửng dưng của Thẩm Nghiệp Thành, ý hận dồn lên đại não, đã hại ông chịu tiếng oan còn muốn giết chết con gái của ông, nỗi hận này phải băm hắn ta ra thành trăm mảnh mới hả được nhưng vì đại cục ông đã không mất bình tĩnh. Tôn Bách Điền u sầu thở dài.
– Lịch Nhi chưa hề nói với tôi chuyện bán Tôn Thị, ông đợi con bé về rồi hẵng tới đi.