Chương 82 - Anh rất yêu em, rất rất yêu em.
Ngày trước hắn không biết gặp được nhau chính là duyên nợ từ kiếp trước, bây giờ cô quay lưng đi rồi hắn mới vội vã níu kéo lấy cô. Hai ngày nữa thôi, hắn sẽ làm tất cả để cô tin hắn một lần, tin rằng hắn đã biết sai rồi.
Mạc Thiên Nhật Dạ áp tay lên trái tim mình, nó còn đập và còn ấm, hắn khẽ cười dập tắt điếu thuốc rồi quay xe rời đi.
*
– Thẩm tổng, dường như hắn vẫn chưa biết gì về kế hoạch của chúng ta, hôm nay hắn đến nhà họ Tôn chỉ có một mình, tôi nghĩ chúng ta cũng không cần phái thêm người đâu.
Cửu Lang rít điếu xì gà chầm chậm nói chuyện điện thoại với Thẩm Nghiệp Thành, hắn cho người theo dõi đã gần một tháng nhưng Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn nhởn nhơ đi ra đường. Mấy ngày trước không thấy hắn đi ra ngoài tưởng hắn đã phát hiện, không ngờ hôm nay lại một mình lái xe tới nhà vợ cũ làm bộ dạng si tình, nếu như Thẩm Nghiệp Thành không dặn đi dặn lại là phải đợi hai ngày nữa mới ra tay thì tối nay hắn đã móc tim của Mạc Thiên Nhật Dạ ra rồi.
– Chuyện lần này không được xảy ra sơ sót nào, làm cho gọn gàng, đảm bảo trái tim của hắn còn nguyên vẹn, tốt nhất là moi sống để không ảnh hưởng nghe rõ chưa?
Thẩm Nghiệp Thành có phất lên hay không là nhờ vào trái tim của Mạc Thiên Nhật Dạ, hơn nữa Cao Ân còn đang mong chờ, chuyện lần này chỉ được thành chứ không được bại.
Cửu Lang cúp máy rồi Thẩm Nghiệp Thành mới ngã lưng ra sau ghế thở mạnh, những ngày này đủ thứ phải lo, chuyện của Cao Ân còn chưa xong thì lại tới chuyện của Tôn Thị. Người của ông báo về hôm nay Tôn Lịch Nhi đã đi gặp Mr. Vương, người đã để lại lời nhắn muốn mua Tôn Thị gấp 10 lần giá.
Gần đây tập đoàn IT đảo loạn, người người kéo nhau bán cổ phần, Thẩm Nghiệp Thành cũng nghe được người thu mua nó là Mr. Vương. Tên tuổi anh ta cũng không tính là quá nổi, sao anh ta lại có nhiều tiền như vậy?
– Thẩm tổng, trang chủ chính thức của ngân hàng tài chính CIC đăng tải trạng thái mới, nói là sẵn sàng trả cho Tôn Lịch Nhi con số gấp 20 lần nếu cô ta chịu nhượng lại Tôn Thị, hiện giờ Tôn Thị đang là chủ đề được tìm kiếm nhiều nhất trên mạng xã hội.
Trần Mộc đưa máy tính bảng cho Thẩm Nghiệp Thành xem qua tin tức về Tôn Thị, người người đua nhau chia sẻ bài viết, ai cũng thắc mắc Tôn Thị có gì mà Mr. Vương đó lại muốn mua bằng bất cứ giá nào?
Thẩm Nghiệp Thành cau mày không vui, ông cũng là người làm ăn nên bản thân đủ khả năng để thẩm định giá cả của Tôn Thị, chẳng lẽ Tôn Thị có báu vật gì mà ông chưa biết sao?
– Trần Mộc, cậu đặt lịch hẹn Tôn Lịch Nhi đi, tôi muốn nghe thử cô ta cần điều kiện gì mới đồng ý bán Tôn Thị.
Mr. Vương đó trả giá gấp 20 lần cô ta không bán, ông muốn biết cô ta ra giá bao nhiêu?
Trần Mộc thu lại máy tính bảng nhưng chưa đi ngay, anh có hơi chần chừ nhưng vẫn quyết định báo lại với Thẩm Nghiệp Thành.
– Thẩm tổng, mấy ngày nay không liên lạc được với đại tiểu thư, hỏi người giúp việc ở Mạc gia mới biết cô ấy bị Mạc Thiên Nhật Dạ đưa ra ngoại ô dưỡng thai rồi.
Nói đưa đi dưỡng thai là nói giảm nói tránh, chứ thật ra ai cũng biết Thẩm Quyên Ly lừa dối nên bị đem đi cho khỏi chướng mắt, nếu trong bụng cô ta không có cốt nhục của Mạc gia thì có lẽ đã bị đuổi đi rồi.
Thẩm Nghiệp Thành nghe tới đứa cháu gái chuyên gây rắc rối này liền nổi giận, lần trước ông bỏ công tới Mạc gia để đòi lại công bằng cho cô, không ngờ vỡ lẽ ra mới biết là màn kịch cho cô dựng lên. Tốn công ông dạy dỗ từ nhỏ tới lớn, có chút chuyện cũng làm không xong.
– Mặc kệ nó, dù gì Mạc Thiên Nhật Dạ cũng sắp xuống mồ rồi, tới lúc nó sinh cái của nợ đó xong thì gây áp lực với Hạ Cảnh Lan để bà ta chia tài sản cho đứa nhỏ rồi cắt đứt.
********
Mạc Cao Ân ngồi trên giường bệnh nhìn ra cửa sổ, gần một tháng nay anh không ra khỏi bệnh viện, mùi thuốc khử trùng dường như đã gột rửa tiềm thức của anh rồi.
Mạc Cao Ân đẩy cửa sổ qua một bên, gió tháng 10 đã bắt đầu thổi mạnh, mái tóc đã lâu chưa cắt khiến vài sợi tóc mái dài qua tai bay bay theo gió.
Gió thổi tóc bay, thổi lá rụng, thổi vị gió bấc buồn não nề nhưng không thổi được hương của Lịch Nhi.
Mạc Cao Ân mở điện thoại tìm trong danh bạ hai từ “duy nhất” anh mỉm cười rồi gọi cho cô, qua ba hồi chuông bên kia mới bắt máy.
– Em nghe đây.
Giọng nói của người con gái ấy như tiếng chuông ngân trong vắt, anh áp điện thoại sát mặt mình hưởng chút hơi ấm của cô ấy ở phía bên kia.
Lịch Nhi không nghe Mạc Cao Ân trả lời, cô nép bên góc giường nhẹ giọng hỏi.
– Anh có ở đó không?
– Anh ở đây.
Mạc Cao Ân thấy mắt cay cay, chắc có lẽ vì gió hơi lớn, anh nhìn ánh đèn đường ở dưới sân môi mấp máy nói thêm một câu.
– Anh luôn ở đây.
Chỉ cần cô cần, cô tìm thì anh luôn ở đây đợi. Anh cũng không biết nói gì với cô, chỉ là muốn nghe giọng của cô một chút, đã mấy ngày không gặp cứ tưởng đã mấy năm trôi qua rồi.
Lịch Nhi ở đầu dây bên này đột nhiên cũng không biết nói gì, cô phát hiện ra, giữa cô và anh không có nhiều thứ để trao đổi, cô cũng chưa bao giờ chủ động gọi điện cho anh, bao nhiêu năm nay luôn là anh tìm cô trước.
– Lịch Nhi, hôm nay gió lớn lắm em nhớ mặc áo dày đừng để bị cảm lạnh.
Mạc Cao Ân lại lên tiếng, anh nhắc cô mặc áo dày nhưng anh lại đang mặc chiếc áo bệnh nhân mỏng manh còn mở toang cửa sổ. Ở đây lạnh, muốn sưởi ấm chỉ có Lịch Nhi làm được.
Lịch Nhi xuống giường mở cửa sổ, gió đêm rất lạnh, lạnh đến nao lòng, cô nép vào khung cửa sổ nói với anh.
– Ở chỗ của em cũng lạnh, anh ở đó cũng phải đắp kín chăn.
Mạc Cao Ân khẽ cười bóp chặt lồng ngực mình cho trái tim đừng vì hạnh phúc mà nhói lên. Anh đóng cửa sổ nằm xuống giường áp điện thoại lên tai chầm chậm nói.
– Còn chưa đầy hai ngày nữa anh làm phẫu thuật rồi, ngày hôm đó em sẽ đến đúng không?
Mạc Cao Ân đếm ngược từng ngày để được phẫu thuật, anh muốn mau chóng khỏe lại, muốn làm chỗ dựa cho cô. Mặc kệ bọn họ nói tỉ lệ thành công là 50 phần trăm, trái tim này có thể ngừng đập mãi mãi nhưng anh dùng 50 phần trăm còn lại đánh cược với ông trời để được ở bên cạnh cô.
– Em sẽ đến mà, em sẽ đợi đến lúc anh được phẫu thuật xong, sẽ luôn ở bên ngoài động viên tinh thần cho anh, vậy nên anh phải nghỉ ngơi thật tốt nha.
Lịch Nhi có tìm hiểu qua căn bệnh của Mạc Cao Ân ở trên mạng, cô biết tình trạng của anh bây giờ không chống chọi được bao lâu, có phẫu thuật thì cũng dựa vào may mắn nhưng mà cô tin rằng may mắn sẽ đứng về phía của anh.
Mạc Cao Ân cười tươi, anh đặt tất cả hy vọng của mình vào lần phẫu thuật này, anh không tham sống nhưng để còn được thấy cô, anh phải sống. Mạc Cao Ân nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ tối, anh phải nghỉ ngơi sớm để còn lấy sức chống chọi với thần chết.
– Lịch Nhi, em có muốn nói gì với anh không?
Lịch Nhi im lặng, một hồi cô mới lên tiếng.
– Em…
– Anh nhớ em, nhớ đến phát điên lên được, muốn nắm tay em, muốn nhìn thấy em cười. Lịch Nhi, anh rất yêu em, rất rất yêu em.