Chương 30: Chơi kích thích chút
- Trang Chủ
- Sau Khi Thế Thân Trọng Sinh Lục Tổng Dây Dưa Không Ngừng
- Chương 30: Chơi kích thích chút
Vừa nghĩ đến hơn nửa tháng không được gặp Lục Xuyên, Giang Bất Du khó tránh có chút buồn bã.
“Giúp tôi thắt cà vạt.” Lục Xuyên nói.
“Được.” Giang Bất Du nhận lấy cà vạt, thành thục thắt một cái thật đẹp.
“Xong rồi.”
Lục Xuyên gật gật đầu, “Tôi đi đây.”
“Đi đi, đi đường cẩn thận.”
Lục Xuyên vừa đi, cả căn nhà nháy mắt trống trải.
Giang Bất Du nặng nề thở dài, không phải chỉ là nửa tháng thôi sao, trước đây cậu cũng là một mình, bây giờ chẳng qua cũng chỉ là trở lại như ban đầu mà thôi, hơn nữa, Lục Xuyên cũng không phải là không trở lại nữa.
Giang Bất Du giống như thường ngày, tự mình nấu cơm, đến kịch viện, luyện múa, mới qua có hai ngày, khi cậu ngủ dậy, tay vô thức sờ bên cạnh, cậu mới phát hiện, hóa ra cậu đã quen thuộc với sự tồn tại của Lục Xuyên tới vậy rồi.
Lục Xuyên đã đi hai ngày rồi, hai ngày này, các cậu không gửi một tin nhắn nào cho nhau.
“Bất Du, anh sao vậy, hai ngày này chả có tinh thần gì cả.” Nữ sinh trong kịch viện chạy tới hỏi.
“Có sao?” Giang Bất Du ôn nhu cười một cái.
“Có, mắt đều có quầng thâm rồi, ngủ từ mấy giờ vậy.”
“Đó, có lẽ là, không nghỉ ngơi tốt.” Giang Bất Du dựa vào lưng ghế, thở ra một hơi.
“Mấy ngày này không cần hoạt động qua đêm… Anh phải nghỉ ngơi thật tốt đó, làm ngành này như chúng ta, hao tổn sức khỏe nhất, aiya, vừa nói như vậy em lại nhớ ra, sắp đến ngày kiểm tra sức khỏe năm nay của em rồi.”
Giang Bất Du nghe âm thanh nói chuyện càng ngày càng xa, cậu mở mắt, cậu cũng sắp đến ngày kiểm tra rồi.
Từ lúc học vũ đạo, cậu không có bệnh gì nặng chỉ là bệnh vặt không ngừng, nhưng cậu chuyên tâm bảo dưỡng, cũng không có vấn đề gì lớn.
“Ây.”
Về đến nhà, Giang Bất Du treo chìa khóa lên móc treo, cậu theo thói quen gọi, “Em về rồi.”
Trả lời cậu, là một sự yên tĩnh.
Quên mất, Lục Xuyên đi công tác rồi.
Lục Xuyên không ở đây, cậu cũng lười nấu cơm tối, pha chút ngũ cốc, tùy tiện ăn vài miếng.
Ăn xong, cậu mở điện thoại, ở trong khung chat với Lục Xuyên nghĩ rất lâu, sau đó gửi một tin nhắn cho Lục Xuyên, [Đang làm gì vậy?]
“Phù.” Mãi không có hồi âm, Giang Bất Du cầm điện thoại xem một lúc, quyết định đi tắm trước.
Sau khi tắm xong, cậu đơn giản thoa một ít kem dưỡng lên mặt, sau đó cậu nghe thấy điện thoại kêu.
Là thông báo video call của Lục Xuyên.
“Alo.” Giang Bất Du nhanh chóng cầm điện thoại, hai ngày không nói chuyện, nói không nhớ là giả, vẫn luôn nhẫn nhịn không gửi tin nhắn chính là sợ ảnh hưởng Lục Xuyên làm việc.
Bên Lục Xuyên rất tối, có lẽ là không bật đèn, anh nằm trên giường, nhìn Giang Bất Du trên màn hình.
“Hôm nay bận không?” Lục Xuyên hỏi.
“Không bận, công việc này của em anh biết đó, lúc không có biểu diễn, thì rất nhàn.” Giang Bất Du cười nói, “Anh thì sao, hôm nay bận không?”
“Ừ—-” Tay Lục Xuyên gõ gõ đầu giường, sau đó cười, “Vẫn ổn, không có gì, đòi khoản người ta nợ lúc trước mà thôi.”
“Bao nhiêu vậy.” Giang Bất Du hỏi.
“Không nhiều.” 300 triệu.
“Được rồi, đừng nói cái khác nữa, tôi gọi điện thoại không phải là để nói với cậu những cái này.” Lục Xuyên nằm trên giường, trong đầu hiện ra lại là hình ảnh Diệp Thần nói cười với cô gái kia.
“Vậy thì làm gì?” Giang Bất Du hỏi.
“Cậu vừa tắm xong à?” Lục Xuyên hỏi.
“Đúng vậy.”
“Giống như lúc trước, che mắt lại, sau đó nằm lên giường.”
Đều không phải đứa trẻ, Giang Bất Du đương nhiên nghe hiểu Lục Xuyên đang nói gì, cậu chưa từng chơi cái này, đương nhiên là, cũng không có ai chơi cùng cậu.
“Anh muốn làm cái gì?” Giang Bất Du biết rõ còn hỏi.
“Cậu cảm thấy sao?”
“Em cảm thấy, anh muốn chơi kích thích chút.” Giang Bất Du cởi áo ngủ trên người xuống, sau đó đổi sang áo sơ mi của Lục Xuyên.
Sau khi cầm điện thoại lên, Lục Xuyên nói, “Vừa nãy cậu làm gì?”
Giang Bất Du nhẹ cười,”Lục tổng, bây giờ em đang mặc áo của anh.”
“Giang Bất Du, che mắt lại, nhớ để nốt ruồi lệ lộ ra.” Lục Xuyên trầm giọng nói.
“Đều nghe Lục tổng.” Giang Bất Du rút ra sợi ruy băng đỏ lúc trước từ ngăn kéo bên cạnh che lên mắt, sau đó cậu nghe thấy Lục Xuyên nói—-
“Bây giờ, đặt tay lên cúc áo sơ mi thứ hai.” Hai mắt Lục Xuyên nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn dộng tác của người trên màn hình.
“Được rồi.” Giang Bất Du nói.
“Cởi cúc áo ra, tay, duỗi vào trong.”
Mặt già của Giang Bất Du đỏ bừng, những vẫn là làm theo chỉ thị của Lục Xuyên.
“Tay còn lại, sờ mặt mình.”
Giang Bất Du làm theo, cậu tưởng tượng, nghĩ đến Lục Xuyên đang ở bên cạnh cậu.
“Phù.” Lục Xuyên nằm trên giường, hô hấp dần dần nặng nề, động tác trên tay không ngừng, anh nói với Giang Bất Du, “Gọi tên tôi.”
Giang Bất Du hiển nhiên đã tiến vào trạng thái, cậu nhẹ giọng gọi, “Lục Xuyên.”
“Ừ, tôi đây.” Tiểu Thần, tôi đây.
Âm thanh thở dốc nặng nề bên tai dần dần ngừng lại, Giang Bất Du đỏ mặt đứng dậy đi vào phòng tắm rửa tay.
Cậu rất cởi mở với loại chuyện này, nhưng cách màn hình làm chuyện này, thực sự quá…
Giang Bất Du quay đầu nhìn chiếc áo sơ mi kia của Lục Xuyên, gặt đi chắc vẫn dùng được, nhưng Lục Xuyên có lẽ sẽ không mặc nữa.
Sau khi rửa tay xong, cậu lại quay trở lại giường, video call còn chưa tắt, cậu vẫn có thể nhìn thấy mặt Lục Xuyên.
“Không đi ngủ?” Lục Xuyên nhìn đồng hồ, đã ơn 10 giờ rồi.
Giang Bất Du cũng chú ý đến thời gian hiện tại, thầm nghĩ, các cậu vậy mà đã gọi điện thoại làm chuyện kia hơn một tiếng rồi.
“Còn chưa buồn ngủ.” Có ai có thể vừa đả phi cơ* xong liền có thể ngủ được ngay?
(*đả phi cơ: th/d, tuốt ớt)
“Tôi buồn ngủ rồi, tắt máy đây.” Muốn nhìn muốn làm, đều đã làm rồi, vậy thì Giang Bất Du không còn ích lợi gì nữa.
“Vậy được…” Còn chưa đợi cậu nói hết, Lục Xuyên bên kia đã cúp điện thoại rồi.
Giang Bất Du nhìn chằm chằm màn hình, hẳn là thật sự mệt rồi, đợi Lục Xuyên về, phải làm những món anh thích.
Từ sau lần gọi điện thoại kia, Lục Xuyên không còn gọi qua nữa, thời gian này Giang Bất Du gửi đi vài tin nhắn, nhưng Lục Xuyên không trả lời.
Còn hôm nay, là ngày sơ tuyển “Vũ Lâm đại hội”.
Sơ tuyển sẽ không làm một tập riêng, bắt đầu vòng hai mới làm, bởi vì rất nhiều nười, mục đích sơ tuyển chính là loại bớt một phần những người năng lực không ổn.
Giang Bất Du chuẩn bị một vở kịch hai phút mà cậu từng múa hồi đại học, cậu không cố tình biên đạo, mà cải tiến một chút dựa trên bản gốc.
Vòng loại tiến hành hết hai ngày, hai ngày này những vũ công toàn quốc đều tụ họp ở đây, đây là thánh địa thuộc về các vũ công.
Ngay lúc cậu đang chăm chú xem biểu diễn trên sân khấu, một giọng nói vang lên sau lưng cậu, “A Du?”
Giang Bất Du quay đầu lại, lọt vào tầm mắt là một chàng trai, rất cao, rất đẹp trai, chỉ có điều không đẹp trai bằng Lục Xuyên.
“Thật ngại quá vị tiên sinh này, anh nhận nhầm người rồi.”