Chương 110: Ngoại truyện 19: Ứng Chúc - Phượng Lịch lần đầu gặp mặt
- Trang Chủ
- Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo - Tam Thiên Phong Tuyết
- Chương 110: Ngoại truyện 19: Ứng Chúc - Phượng Lịch lần đầu gặp mặt
Phượng Lịch là con phượng hoàng duy nhất trong thiên địa này.
Sau hai vạn năm kể từ khi Thái Sơ chi hà bị chia làm hai, tinh hoa của trời đất một lần nữa hội tụ ở Đan Huyệt Sơn, một vị thần mới lại được sinh ra từ đây.
Bởi vì là con phượng hoàng duy nhất nên rất trân quý. Căn cứ vào thái độ bảo vệ thần tộc hiếm có, khi Phượng Lịch còn là một quả trứng phượng hoàng nhỏ đã được đưa đến cho Huyền Vũ nuôi.
Huyền Vũ là một lão thần thú sống không biết bao nhiêu năm, nghe nói lúc phụ thần Ứng Chúc sinh ra, Huyền Vũ đã tồn tại trong giới.
Có thể tưởng tượng được, già đã không thể già hơn nữa.
Xem ra tư tưởng vứt trẻ con cho người già nuôi dưỡng đã tồn tại từ lúc khai thiên lập địa.
Bởi vậy, Phượng Lịch phá vỏ đi ra đã được một thời gian rất dài rồi, được lão Huyền Vũ mang theo nói chuyện cũng chậm rì rì, thẩm mỹ cũng có điểm dị thường.
Sinh ra mấy trăm năm, Phượng Lịch thường lấy dáng vẻ một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi ra trước mặt người khác. Ở trong rừng thần mộc khi thì biến thành người vui đùa ầm ĩ, khi thì hóa thành nguyên thân đạp nước khắp nơi, tóm lại bởi vì không đi học nên trôi qua rất là vô ưu vô lự.
Về sau theo thiên địa linh khí càng ngày càng phong phú, thần tộc sinh ra cũng càng ngày càng nhiều.
Giống như nhiều người phải đi học vậy.
Thần tộc nhiều, lại tọa lạc ở những địa phương khác nhau, nhóm Thần tộc trẻ tuổi không có việc gì làm, liền bắt đầu phân chia địa bàn, mơ hồ ma sát ra tia lửa chiến tranh.
Sau đó Ứng Chúc nghĩ ra một biện pháp.
Không có việc gì làm đúng không, không có việc gì làm thì chuẩn bị học phủ đi học.
Thần đã mấy ngàn tuổi mà mấy cái chữ to cũng chẳng nhận thức được mấy chữ.
Nhục nhã.
Vì thế Bồng Lai học cung cứ thế thành lập, khi đó còn chưa có Bạch Ngọc Kinh. Thần tộc chủ yếu hoạt động bên bờ Thái Sơ chi hà, vạn vạn năm sau, nơi này lại được phàm nhân xưng là Đông Hải.
Ngày Bồng Lai học cung xây xong, thiếp mời nhập học cũng được phát tới rừng Thần Mộc.
Thời niên thiếu vô ưu vô lự của Phượng Lịch đột nhiên dừng lại, lão Huyền Vũ thay y nhận thiếp mời, ngày hôm sau liền đưa Phượng Lịch đến Bồng Lai học cung bái sư.
Bồng Lai học cung ngoại trừ y, còn có rất nhiều Thần tộc trẻ tuổi khác.
Sư phụ bọn họ muốn bái là một thủy tổ Long tộc rất già, nghe nói cũng là thần cổ xưa tồn tại sau khi phụ thần khai thiên tích địa. Học thức cùa lão uyên bác, học sâu hiểu rộng, Ứng Chúc cũng muốn bái lão làm thầy.
Đây là lần đầu tiên Phượng Lịch nghe được tên Ứng Chúc.
“Ứng Chúc là ai?”
Giữa giờ, Phượng Lịch tò mò mở miệng.
Phượng Hoàng mặc dù không thuộc về bất kỳ một Thần tộc nào, nhưng cũng là tiểu phượng hoàng do linh khí trời đất biến thành. Lại lớn lên ở dưới gối lão Huyền Vũ, đám Thần tộc không ai dám khinh thị y.
Hơn nữa trong thời gian một ngàn năm này, Phượng Lịch chỉ ở trong rừng Thần Mộc, chưa từng qua lại với bất kỳ kẻ nào.
Chúng thần chỉ biết tiểu phượng hoàng được linh khí biến thành dung mạo tuyệt sắc, chỉ nghe thấy tên, không thấy người.
Hôm nay gặp được mới biết tin đồn không phải là giả.
Nói tóm lại, hướng về khuôn mặt này, phần lớn thiếu niên Thần tộc độc thân trong Bồng Lai học cung cũng lấy làm ân cần, hỏi gì đáp nấy.
“Theo lý mà nói, chúng ta và Ứng Chúc Thượng Thần bái một sư phụ, hắn hẳn là sư huynh của chúng ta.”
Ồ. Thì ra là sư huynh!Phượng Lịch bừng tỉnh đại ngộ.
“Nhưng theo quy củ mà nói, Thượng Thần Ứng Chúc là cổ thần mở ra thiên địa, chúng ta nên tôn xưng là phụ thần.”
Ồ. Thì ra là cha của mọi người! Phượng Lịch lại một lần nữa bừng tỉnh đại ngộ.
Để cảm ơn giải đáp của bạn cùng trường, Phượng Lịch trở lại rừng Thần Mộc làm rất nhiều bánh ngọt mang ra. Xưa nay y chưa từng làm mấy thứ này, chỉ dựa theo trí nhớ của mình nặn được một đĩa, ngày hôm sau mang tới Bồng Lai học cung mời mọi người ăn.
Mãi cho đến khi làm cho ba mươi năm thiếu niên Thần tộc hôn mê. Các cổ thần chấp giáo của Bồng Lai học phủ không cho phép Phượng Lịch mang những độc dược này đến học nữa.
Độc gì chứ.
Trong lòng Phượng Lịch có chút không tình nguyện, chẳng phải y làm rất ngon sao?
Nếm thử một miếng.
Tỉnh lại đã là một tháng sau.
–
Nói tóm lại, Phượng Lịch ở Bồng Lai học cung cứ thế chậm rãi đi vào quỹ đạo học tập.
Lúc trước nói đến, Phượng Lịch là được lão Huyền Vũ nuôi lớn, dẫn đến y có một tật xấu nhỏ vô hại.
Chính là thời niên thiếu, phản ứng chậm hơn Thần tộc bình thường nửa nhịp. Bạn học tụ tập cùng một chỗ kể chuyện cười, tất cả mọi người cười ha ha xong. Đợi đến lúc đi học, Phượng Lịch mới nhận ra ý nghĩa của chuyện cười này, sau đó buồn cười không nhịn được cười ra tiếng.
Kết cục chính là bị đuổi ra khỏi lớp đứng phạt.
Dần dà, Phượng Lịch cũng không chơi đùa với các thiếu niên trong học phủ nữa. Y thích ngồi một mình ở vị trí, nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.
Khi không có biểu cảm gì, Phượng Lịch trông có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng. Mỹ nhân ngẩn người cũng là một cảnh đẹp.
Thiếu niên Thần tộc ngồi thành một hàng chống má, si ngốc nhìn y.
Đến một ngàn năm trăm tuổi, ở Thần tộc chính là tuổi có thể nghị thân. Không biết là ai nghĩ về tình yêu nói trước: “Ôi, các ngươi nói đạo lữ sau này của Phượng Lịch sẽ là ai?”
“Dù sao cũng không phải ngươi, ngươi nghĩ hay lắm!”
“Ta nghĩ cũng không được sao? Ngươi dám nói ngươi không nghĩ hả!”
“Ta không giống ngươi không biết xấu hổ như vậy, suy nghĩ còn nói ra!”
“Xuất thân của y như vậy, không phải Thanh Khâu thì là Cửu Phương Thiên Đế, dù sao cũng không tới phiên chúng ta!”
“Ôi, nói không chừng sẽ là Hậu Dã đấy, trong tộc hắn chẳng phải đang lan truyền chuyện nghị thân với vị kia trong rừng Thần Mộc sao?”
“Quản nhiều như vậy làm gì, hay là ngẫm lại chờ Ứng Chúc sư huynh lịch kiếp trở về sau, kiểm tra việc học của chúng ta thì phải làm sao bây giờ.”
Cổ Thần dạy học bước vào phòng học, mọi người vội vàng làm chim thú tản ra.
Lão Huyền Vũ gần đây quả thật đang nghị thân cho Phượng Lịch, dù sao trong thiên địa cũng chỉ có một con phượng hoàng là y, phượng hoàng chủ sinh sôi nảy nở con nối dõi, lưu lại hậu đại của mình là điều rất cần thiết.
Một hồi ở rừng Thần Mộc.
Lão Huyền Vũ muốn đem những bức tranh thiếu niên Thần tộc vừa độ tuổi cho y xem. Phượng Lịch phiền không chịu nổi, trong cơn tức giận rời nhà trốn đi, dứt khoát ở Bồng Lai học cung không chịu về rừng Thần Mộc nữa.
Ban ngày đi học.
Chạng vạng tối thì đến một bãi đá ngầm bên bờ biển ở Bồng Lai học cung ngắm mặt trời lặn.
Sau núi học phủ là đại dương mênh mông, vùng đất ở đây xa xôi lại có kết giới, rất ít Thần tộc đặt chân tới nơi này.
Hôm nay Bồng Lai học cung được nghỉ, Phượng Lịch theo thường lệ lưng đeo túi sách nhỏ của mình, nhét đầy trái cây, hạt dưa còn có điểm tâm đến đá ngầm ngắm biển.
Chỉ là hôm nay vận khí không tốt, không đợi được mặt trời lặn, ngược lại là đợi được bão táp trên biển.
Mây đen áp sát, trên bầu trời tia chớp dày đặc đan xen sấm rền từng trận, cách đó không xa biển và trời gần như nối liền thành một đường thẳng. Thoạt nhìn giống như là chín chín đại lôi kiếp.
Nhưng Phượng Lịch lớn bằng từng này chưa từng chứng kiến ai lịch kiếp, chỉ cảm thấy thời tiết không tốt, rất đáng sợ, trông như sắp mưa, vì thế yên lặng lấy ra một cái ô, chuẩn bị cho mình một tiểu kết giới chuẩn bị tránh mưa.
Ai biết tiếng sấm đánh nửa ngày, nước mưa cũng không rơi xuống. Ngược lại từ giữa không trung dần dần rơi xuống những thứ khác.
Giống như một quả cầu lửa hừng hực thiêu đốt, đập ra một cái hố rất lớn bên bờ biển.
Nếu đập vào chỗ khác thì tốt, cái hố bị đập kia vừa vặn là chỗ đá ngầm Phượng Lịch ngày ngày ngắm mặt trời lặn.
Đá ngầm như núi nhỏ bị đập thành đất bằng.
Trong lòng y tức giận, sau khi giải tán kết giới đi xem là thần thánh phương nào. Kết quả trong hố đá chẳng có gì cả, tất cả đều tối đen, nồng nặc mùi lửa cháy, còn thoang thoảng mùi máu. Giữa hố đá hình như có một con rắn nước không rõ chủng loại nằm ngang.
Rắn nước?
Phượng Lịch dùng tay áo quạt khói đen.
Cửu Trọng Thiên lấy đâu ra rắn nước, chẳng lẽ là rơi xuống từ Bích Lạc Xuyên sao?
Trận lôi kiếp vừa rồi cũng nói rõ ràng, sau khi Ứng Chúc chia Thái Sơ Chi Hà làm hai, biển Hỗn Độn và Bích Lạc Xuyên chưa từng an ổn. Cứ cách mấy trăm năm, Ứng Chúc lại phải đi xem xét một phen, tiếng sấm vừa rồi, hơn phân nửa là do Bích Lạc Xuyên gây ra.
Sấm sét lớn như vậy, ngay cả rắn nước trong Bích Lạc Xuyên cũng bị bổ xuống đây.
Phượng Lịch nhặt một chạc cây bên cạnh, đâm chọc.
Này.
Tội nghiệp.
Xem ra con rắn nhỏ này đã tu luyện nhiều năm, cũng có thân hình to như cánh tay nam nhân trưởng thành.
Cũng không biết bị thương có nặng hay không, hơn phân nửa là mất mạng, toàn thân bị sấm sét thiêu rụi phát ra mùi hương.
Xem ra……
Còn rất ngon.
Phượng Lịch chọc vào con rắn nhỏ này một cái.
Chết cũng chết rồi, lãng phí lương thực rất đáng xấu hổ.
Rắn nước ở Bích Lạc Xuyên y còn chưa ăn, nghĩ đến hẳn là mùi vị cũng không tệ lắm.
Phượng Lịch quả quyết đặt một cái nồi.
Chuẩn bị đem con rắn nhỏ vào hầm.
–
Ứng Chúc mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng này. Vạn vạn năm sau khi hắn ngồi đối diện với bạn của mình, hỏi hắn lần đầu gặp Phượng Lịch, còn từng trêu ghẹo hắn.
“Đã từng cho rằng Ứng Chúc ngươi là người trời sinh không có thất tình lục dục không biết đẹp xấu, có thể thấy hẳn là gặp được mỹ nhân còn chưa đủ đẹp. Đế Quân năm đó chính là đệ nhất mỹ nhân Cửu Trọng Thiên, lần đầu tiên ngươi nhìn thấy y hẳn là vừa gặp đã yêu, không rời mắt được đúng không?”
Ứng Chúc chỉ cười một tiếng, không trả lời.
Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, vừa không như bằng hữu nói một cái quay đầu kinh diễm, cũng không có vạn diễm cùng mở một cái nhìn vạn năm. Tóm lại không liên quan đến phong hoa tuyết nguyệt, lúc hắn mở mắt chỉ nhìn thấy trong ánh lửa phản chiếu ra một gương mặt thiếu niên trắng như tuyết.
Chỉ có vầng trăng cô đơn và làn sóng lạnh lẽo.
– –Và một cái nồi lớn trước mặt.
Sau khi đun sôi bốc lên hơi nóng ùng ục, thiếu niên còn đang thêm củi vào dưới nồi.
Lúc đó Ứng Chúc vừa tỉnh, Hắn ngàn năm mới phải trải qua một lần lôi kiếp, lần này là chín chín đại lôi kiếp, hơn nữa Bích Lạc Xuyên đang có nguy cơ sụp đổ, lần này lịch kiếp lịch có hơi khổ cực một chút, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Không chỉ có mình hóa thành nguyên thân, ngay cả tu vi và linh lực cũng tạm thời bị phong ấn. Thu nhỏ lại thành ngàn lần ban đầu, máu thịt bị lôi hỏa thiêu đốt, nhìn bề ngoài thật sự nhìn không ra là một con rồng.
Kể từ khi khai thiên tích địa tới nay Ứng Chúc đã sống được vạn vạn năm, ước chừng chưa từng có người nào đủ dũng khí hầm ăn thịt hắn.
Bởi vậy, cho dù hắn nhìn thấy cái nồi lớn trước mắt này, cũng sẽ không nghĩ tới cái nồi này là chuyên môn chuẩn bị cho mình.
Hắn chỉ coi mình là vô ý rơi xuống thế gian.
Được thiếu niên này cứu lên bên bờ biển, bốn phía không có chỗ trú ẩn, thiếu niên đoán chừng là dùng bữa ngay tại chỗ.
Ứng Chúc luôn là một người trầm ổn ôn hòa, gặp phải loại chuyện được người cứu này, không hề có tính cao ngạo của một thượng thần mà chuẩn bị đứng dậy nói lời cảm tạ trước. Chỉ tiếc vết thương quá nặng, muốn động là phải dùng hết sức.
Động tĩnh thật nhỏ này đương nhiên không tránh khỏi ánh mắt Phượng Lịch.
Dù sao đá ngầm bên Bồng Lai này bây giờ chỉ có bọn họ một người một rắn.
Thấy con rắn nước này động đậy, y “Ồ” một tiếng, ghé sát lại nhìn: “Chưa chết hẳn à?”
Ứng Chúc sống vạn vạn năm, chưa bao giờ nói chuyện với ai ở khoảng cách gần như vậy. Hơn nữa hắn thật sự không phải không biết đẹp xấu, lúc Phượng Lịch ghé sát vào, Ứng Chúc cũng không kìm được nghĩ: y còn rất tốt bụng, quan tâm thương thế của bổn quân.
Phượng Lịch nhìn thoáng qua, nghĩ thầm có nên dùng đá đập ngất con rắn nhỏ này hay không.
Nghĩ tới nghĩ lui, nước cũng sôi. Hay là trước tiên lấy dao nhỏ xử lý nội tạng rắn một chút đi.
Vì thế lấy ra một con dao găm trong túi sách nhỏ. Ứng Chúc thấy thế, bất động thanh sắc nghĩ: Đây là muốn xử lý vết thương cho bổn quân? Thẳng đến khi Phượng Lịch giơ dao găm lên, tay vung dao xuống.
Trước mắt bỗng nhiên hiện lên ánh sáng trắng, cổ tay cầm dao găm bỗng nhiên bị một bàn tay to có lực của nam nhân nắm lấy.
Phượng Lịch cơ hồ đứng không vững, thiếu chút nữa ngã vào lòng Ứng Chúc.
Trước mắt nào còn có bóng dáng rắn nhỏ, chỉ còn lại một thanh niên tuấn mỹ.
Phượng Lịch trừng to mắt.
Ứng Chúc vứt dao găm của y, liếc mắt nhìn thấu bản tướng của y, “Con chim nhỏ này, đây là lần đầu tiên xử lý thương thế cho người khác sao?”
Thủ pháp dùng dao có thể nói là đấu đá lung tung, không giống như là xử lý thương thế cho hắn, ngược lại giống như là cho hắn một dao tiễn hắn lên đường.
Ứng Chúc nói xong, nhớ tới còn chưa nói lời cảm tạ với tiểu phượng hoàng, dịu dàng nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của Tiểu Thần Quân hôm nay.”
Vừa nói ra, hai người im lặng đến nỗi kim rơi trên mặt đất cũng nghe được.
Ứng Chúc cảm giác không khí có hơi không đúng, nghiêng đầu thì thấy Phượng Lịch như là hoàn hồn, thì thào mở miệng: “Sao đột nhiên biến thành lớn vậy.”
Thiếu niên mờ mịt: “Một cái nồi này của ta cũng hầm không có nổi.”
Ứng Chúc:…
______________
Phượng Lịch
Ứng Chúc =))))