Chương 40: Phương Mặc (2)
Mái tóc đen nhánh của Lục Thần ướt đẫm, hạt nước nhỏ từ trên tóc hắn nhỏ xuống, đọng lại nơi khoé mắt đã hằn đỏ.
Lục Thần thấy mắt mình cay xè, dưới cơn mưa hắn run lên kịch liệt.
Lồng ngực thắt quặn như bị ai đó bóp nghẹt. Cuối cùng cũng không chịu đựng nổi gào lên.
“Khốn khiếp, ông đi chết đi… đi chết đi…”
Lục Chẩm Nghiêm đang quỳ dưới đất cũng không ngừng run lên. Ông ta có sự lựa chọn sao?
Không có…
Không phải là không yêu thương Lục Thần, ông ta là một người cha. Là cha của hắn kia mà.
Nhưng khi nhìn thấy hắn lại gợi lên khuôn mặt của Dịch Lạc Lạc. Ông ta làm sao có thể chấp nhận được.
Phương Châu Hoa từng gào khóc trước mặt Lục Chẩm Nghiêm, nói rằng Dịch Lạc Lạc là kẻ đã cướp đi toàn bộ của bà ta… Kể cả Lục Chẩm Nghiêm ông.
Vậy nên Lục Chẩm Nghiêm mới tin, mới ngu ngốc cho rằng Dịch Lạc Lạc là kẻ thứ ba xen vào tình cảm của mình. Căm hận mà giày vò người phụ nữ đó. Để mặc Phương Châu Hoa xoay vờn trong tay như một món đồ chơi. Lại lầm tưởng đó là tình yêu, thực chất không biết bản thân đang bị lợi dụng.
Đến tận bây giờ vẫn ngu ngốc như thế, không cách nào có thể thoát ra được tình yêu hèn mọn của bản thân.
………
Cơn mưa như không có định dứt, cứ mưa mãi, làm lòng người vô thức lạnh theo.
Lục Chẩm Nghiêm quỳ trước biệt thự Lục gia tận hai ngày. Bị đánh đập đến mức thân tàn ma dại.
Đến ngày thứ ba không trụ nổi liền ngất đi. Ông nội vẫn thế, gương mặt lạnh nhạt không chút bận tâm đến ông ta.
Chỉ có Lục Thần hắn lặng lẽ đưa Lục Chẩm Nghiêm vào bệnh viện. Ngồi lì trong phòng bệnh một tuần liền đợi đến khi ông ta tỉnh lại.
Khi người đó vừa mở mắt ra, Lục Thần lập tức quỳ xuống dưới đất. Tay hắn chắp lại khấu đầu trước Lục Chẩm Nghiêm, muốn cắt đứt toàn bộ quan hệ với người đàn ông này.
Đến đây thôi, từ nay sẽ không còn liên quan tới nhau nữa.
Lục Chẩm Nghiêm sững người không dám tin vào mắt mình, đến tận khi Lục Thần quay người rời khỏi, ông ta chỉ biết ôm lấy mặt, bật khóc như một đứa trẻ.
Liệu đánh đổi như vậy có xứng đáng không? Hay… ông ta đã sai ngay từ lúc ban đầu.
………
Sau khi từ bệnh viện trở về, Lục Thần thấp thoáng thấy bóng dáng của một người đứng bên ngoài hàng rào của biệt thự Lục gia.
Hắn nhìn chằm chằm vào người đó, mà đối phương cũng biết bản thân đã bị nhìn thấy. Nhưng thay vì bỏ đi thì người đó vẫn đứng im lặng tại một góc khuất nhìn hắn.
Lục Thần cụp mắt, phớt lờ người phía sau hàng rào. Sải bước đi vào trong nhà.
Ông nội ngồi giữa ghế lớn, thần sắc trên mặt tiều tụy đi nhiều. Vì chuyện này ông phải hao tâm tổn trí biết bao nhiêu.
Vừa về nước đã phải đến đây xử lý chuyện như vậy, còn không có thời gian để nghỉ ngơi.
Lục Thần nhỏ giọng. “Ông nội… Xin lỗi ông.”
“Xin lỗi gì chứ.” Ông cười khổ. “Tất cả là lỗi của ông không phải sao.”
Nếu không phải vì sự tham lam đó của ông, liệu bây giờ mọi chuyện có thành ra như vậy?
Ông chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh khẽ vỗ. “Nào! Qua đây ngồi xuống đi.”
Lục Thần làm theo lời ông, ngồi xuống bên cạnh.
“Ông sẽ ở lại đây, sau này không ra nước ngoài thêm lần nào nữa.”
Mày hắn cau lại. “Tại sao…” Sao lại phải làm như vậy?
“Ở lại đây, chăm sóc cho cháu!” Lúc nói ra câu này môi ông thoáng mỉm cười. Tiền tài, danh tiếng, quyền lực… Đời này ông đã nếm đủ rồi. Bây giờ cảm thấy rất mệt mỏi, không thể tiếp tục thêm được nữa.
Ông muốn bù đắp cho đứa cháu trai này, lẫn cả người con dâu đã khuất kia.
Lục Thần cũng mỉm cười, nhưng trong đó chứa đựng nỗi đau đến giằng xé lồng ngực.
………
Sau khi bình phục hoàn toàn, Lục Chẩm Nghiêm quả nhiên không còn xuất hiện trước mặt Lục Thần cùng ông nội thêm lần nào nữa.
Ông ta đưa theo Phương Châu Hoa cùng người con trai kia ra nước ngoài sinh sống.
Lúc biết chuyện Lục Chẩm Nghiêm từ mặt nhà họ Lục, Phương Châu Hoa như muốn phát điên. Bà ta đánh đổi hơn hai mươi năm để có được tài sản to lớn của Lục gia trong tay, vậy mà không ngờ tên đàn ông ngu xuẩn này lại từ bỏ tất cả với lý do chỉ cần bà ta là đủ.
Trong tâm thì khó chịu đến cùng cực, nhưng ngoài mặt lại phải tỏ ra rất vui vẻ. Phương Châu Hoa quả nhiên là một diễn viên tài năng.
Ngày ba người kia cùng ra sân bay, Lục Thần nhận được một bức thư viết tay không biết ai gửi đến.
Nét chữ bên trên xấu đến mức khó nhìn. Nội dung lại rất ngắn gọn súc tích, nói rằng…
Cũng muốn có “nhà”.
Trong suốt hai mươi năm đó, Phương Mặc chưa từng một ngày được hưởng trọn tình yêu của mẹ, chưa bao giờ thấy Phương Châu Hoa thật tâm yêu thương hắn.
Hắn sớm biết bản thân chỉ là con cờ đoạt lấy gia sản, ngoài ra chẳng có một chút vị thế nào trong lòng mẹ hắn.
Ngay cả người cha bất ngờ xuất hiện này càng không cách nào thân thiết, thấu hiểu hắn.
Hôm đó đứng bên ngoài Lục gia nhìn trộm, Phương Mặc thấy được tình cảm của ông nội dành cho Lục Thần. Hắn thèm khát thứ tình cảm đó, hắn muốn được công nhận, muốn được yêu thương…
………
Theo hai người Phương Châu Hoa cùng Lục Chẩm Nghiêm ra nước ngoài ba năm. Mỗi ngày Phương Mặc đều phải sống trong sự cay nghiến của mẹ.
Bà ta vẫn luôn trút giận lên đầu Phương Mặc chỉ vì kế hoạch của bà ta thật bại.
Mà người đàn ông kia lại không hề hay biết.
Nếu thấy những vết thương trên cơ thể hắn, ông ta cũng chỉ hỏi thăm qua loa cho có, sau đó sẽ lại chìm vào tình yêu hèn hạ với Phương Châu Hoa.
Phương Mặc từ lúc đó đã hình thành cảm giác ghê sợ bọn họ. Cho dù có là cha mẹ ruột của hắn đi chăng nữa… Hắn vẫn thấy khinh thường.
Cho đến một ngày người phụ nữ đó xuất hiện, như tia sáng cứu rỗi cuộc đời Phương Mặc.
Bà ấy vừa gặp đã ôm chầm lấy hắn, còn liên tục nói những lời ngọt ngào yêu thương hắn.
Người đó nói mình tên là Lục Du Tranh, đến để đưa Phương Mặc cùng về. Về nơi được gọi là “nhà” mà hắn vẫn luôn mong ước.
Vậy nên hắn đã rũ bỏ tất cả, không quan tâm người phụ nữ đó nói dối hay nói thật. Cứ thế đi theo bà, chỉ cần thoát khỏi nơi này, thoát khỏi người mẹ kia… Như vậy là được rồi.
………
Máy bay đưa Phương Mặc đi, rời xa nỗi đau của hắn. Đích đến liệu có phải là hạnh phúc mà hắn vẫn luôn mong chờ hay không?
Phương Mặc đứng giữa sân bay, nhìn dòng người qua lại. Đối diện trước những điều này hắn không kìm được mà bất giác rơi nước mắt.
Lục Du Tranh lau đi hàng nước mắt lạnh buốt nơi gò má của Phương Mặc. Mỉm cười nói: “Mừng cậu về nhà.”
………
“Tôi liệu có thể có được nơi gọi là nhà không? Liệu có được chấp nhận không? Liệu có được yêu thương không?
Vậy nên… Làm ơn hãy cứu tôi với! Làm ơn hãy đưa tôi về nơi được gọi là nhà có được không?”
Lục Thần đọc đi đọc lại nội dung trong bức thư ngày hôm ấy không biết bao nhiêu lần, mỗi ngày đều đọc, đến mức trang giấy mỏng phải nhàu nát trong tay hắn.
Cuối cùng cũng tìm được địa chỉ sinh sống của Lục Chẩm Nghiêm. Biết được dì nhỏ sắp tới sẽ về nước.
Vậy nên… Mới nhờ dì nhỏ tìm đến. Muốn đưa người đó cùng về “nhà”.