Chương 3: Bán thân (3)
Đồng Ngữ Hân ngập ngừng, hắn ta nếu không lầm chắc chắn vô cùng giàu có, hơn nữa căn phòng này cũng chẳng phải hạng tầm thường gì. Người ra vào khách sạn này không phải chủ tịch tập đoàn lớn thì cũng là tổng tài nghìn tỷ.
Cô thẳng thắn: “300 triệu.” Số tiền này vừa hay ứng với số nợ mà gia đình cô đang nợ. Vẫn nên giải quyết một lần cho xong.
Vừa nghe được cái giá cô đưa ra, mày Lục Thần liền nhíu lại. “Cô… Còn trinh à? Sao đắt thế?”
Đồng Ngữ Hân: “Phải!”
Đầu mày đang nhíu chặt lại nhíu chặt thêm, chỉ trong một khoảnh khắc tiếp theo thân thể Đồng Ngữ Hân bị đẩy mạnh xuống giường.
Lưng cô chạm xuống mặt nệm êm ái, hương thơm thoang thoảng nhè nhẹ toả ra từ chiếc nệm màu xanh dương xẫm. Trước mắt dần trở nên mơ hồ, vì quá đột ngột khiến Đồng Ngữ Hân sợ hãi nhắm chặt mắt lại.
Cũng vào lúc đó, cảm giác mềm mại ở trên môi truyền đến. Người kia vây giữ cô trong lòng hắn, chậm rãi hôn lên đôi môi cô.
Đồng Ngữ Hân có thể nghe rõ mùi hương của hắn ta, mùi hương mà trước nay cô chưa từng nghe thấy. Và thêm nụ hôn bất chợt kia nữa, nó từ nhẹ nhàng mơn trớn đến dồn dập hơn.
Đây… là nụ hôn đầu của cô!
Môi lưỡi bị quấn lấy, nhịp thở lại chẳng thể điều chỉnh nổi. Hai mắt cô ngấn nước vì khó thở, bàn tay đối phương cũng bắt đầu di chuyển khắp cơ thể cô.
“Mở miệng.” Lục Thần dùng giọng điệu mê hoặc dẫn dụ.
Vì nụ hôn đó, ý thức của Đồng Ngữ Hân dường như bị hắn ta chiếm lĩnh. Cô không thể tự chủ cứ thế mà nghe theo lời hắn.
Vừa hé môi, lưỡi đã bị hắn quấn lấy hút vào. Cơ thể mềm yếu dưới thân thể người đàn ông dần trở nên mềm nhũn vô lực.
Lục Thần hôn xuống cổ cô, cắn một cái liền để lại dấu vết hồng nhạt. Hắn vòng tay qua sau lưng cô, kéo khoá xuống. Chiếc váy trên người bị người đàn ông đó cởi bỏ vứt xuống sàn một cách không thương tiếc.
Hiện tại trên người Đồng Ngữ Hân chỉ còn lại nội y màu trắng, tất cả đều lộ ra trước mắt Lục Thần. Quả là một mỹ cảnh tuyệt sắc.
Hắn không thể kiềm chế bản thân được nữa, thô bạo cởi bỏ chiếc áo ngực kia ra. Đôi tay chạm đến gò bông đào mềm mại khẽ bóp nhẹ.
Đồng Ngữ Hân từ đầu đến cuối đều nằm im trong lòng hắn, mặc cho hắn vuốt ve, mặc cho thô bạo hôn lấy mà không một lần chống cự.
Lục Thần thấy biểu cảm của cô cứng ngắc thì hơi khó chịu. Hắn nhếch môi thì thầm vào tai cô. “Chỗ này ướt rồi, em nhạy cảm thật đấy.”
Bàn tay cùng lúc cũng lần mò xuống, ngón tay thon dài kéo chiếc quần nhỏ ra mà len vào trong. Nơi đó ẩm ướt lại vô cùng ấm nóng. Tay hắn lại đưa vào thêm một ngón nữa, liên tục đưa đẩy mơn trớn.
Đồng Ngữ Hân ngượng đỏ cả mặt, đôi tay đang che lấy ngực buông ra, vội vàng đưa xuống ngăn hắn lại. “Chỗ đó… Đừng mà.”
Bàn tay nãy giờ vẫn đang cố thủ ở vùng ngực, chỉ vì tác động này liền buông lỏng cảnh giác mà buông ra. Phát hiện đối phương không còn che lấy cắp bông đào nữa, hắn trượt lên cúi xuống ngậm lấy nhũ hoa phiếm hồng, chỉ vì kích thích cũng đã cứng lên rồi.
“Đến bước này rồi còn sợ sao? Hay em không muốn trả nợ nữa.” Động tác Lục Thần dừng lại, vẻ mặt không chút đổi sắc nhìn cô.
Tức khắc trong đầu Đồng Ngữ Hân hiện lên giọng nói của tên già kia và cả dáng vẻ cam chịu của cha mình. Tay cô thả lỏng ra, trong bóng tối không kìm được nước mắt rơi xuống. Chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân mình yếu đuối đến thế… cũng chưa từng nghĩ lại có ngày mình trao thân cho một người mà ngay cả tên tuổi, danh tính cũng chẳng biết.
Chỉ lần này thôi, đau rồi sẽ không đau nữa. Đồng Ngữ Hân đã tự nhủ như thế.
Ánh trăng yếu ớt chiếu rọi khắp cả căn phòng tối, riêng chỉ có ánh sáng mỏng phát ra từ giọt nước mắt lăn dài trên gò má người con gái là lấp lánh.
………
Đó là lần đầu tiên của Đồng Ngữ Hân, là nụ hôn đầu tiên. Tất cả đều là lần đầu tiên của cô, vậy mà lại trao cho một người xa lạ. Nhưng cô không bận tâm, chỉ cần có thể trả khoản nợ này, sau đó mặc dù có nghèo khó, nhưng chắc chắn gia đình cô sẽ có thể quay lại như trước kia…
Cơn đau âm ỉ như chẻ tre sau đó lại biến thành thứ cảm giác sung sướng. Lục Thần hôn cô, mỗi lần như thế lại vô cùng dịu dàng trìu mến. Khi Đồng Ngữ Hân khóc nấc lên, hắn sẽ ôm cô vào lòng nhẹ nhàng đưa đẩy, so với lần đầu hắn phá giới đưa thứ kia vào thật quá khác xa.
Đồng Ngữ Hân tự hỏi liệu cô gái nào lên giường cùng hắn đều sẽ như thế sao? Hay chỉ riêng có cô là nhận được đãi ngộ như vậy.
Cứ như vậy không biết bao nhiêu lần, cơ thể bé nhỏ bị giày vò hết lần này đến lần khác. Đồng Ngữ Hân ngất đi dưới thân Lục Thần lúc nào không hay.
Trong lúc mơ hồ hình như có nghe thấy giọng nói của người kia. Tựa như rất quen thuộc lại vô cùng xa lạ.
Người đó nói. “Lần này nhất quyết không buông tay em nữa… Thế nên cũng đừng buông tay anh ra. Có được không?”
Cô có nghe nhầm gì không thế? Chẳng lẽ cô có quen biết người này sao. Đồng Ngữ Hân cố gắng gạt bỏ suy nghĩ kì quặc đó đi.
Nhất định không thể, chắc chắn cô nghe lầm rồi. Sau đó vì quá mệt mỏi mà không thể gượng nổi nữa thiếp đi.
Trong giấc mơ, Đồng Ngữ Hân quay về năm 16 tuổi. Dưới gốc cây trong vườn trường, cậu bé với thân hình gầy gò chăm chú nhìn cô. Cặp kính dày cộm cũng chẳng thể che nổi cặp mắt chăm chú kia, tên này chẳng khác nào kẻ quấy rối cả. Sao lại nhìn Đồng Ngữ Hân cô mỉm cười thế chứ!!!
Đáng ghét.