Chương 2: Bán thân (2)
Sau khi thăm hỏi phục vụ, Đồng Ngữ Hân biết được phòng của cha mình. Là phòng 147 dành riêng cho khách VIP.
Cô đi trên hành lang với ánh đèn vàng yếu ớt. Tìm đến được căn phòng kia, nhưng đến khi mở ra lại phải khựng lại.
Trước mắt là căn phòng lớn đầy đủ tiện nghi, nhưng đây là phòng ngủ. Hoàn toàn không phải nơi để dùng bữa.
Cánh cửa phía sau không hẹn mà đóng lại, căn phòng tối chỉ duy nhất có ánh trăng lọt vào từ cửa sổ.
Đồng Ngữ Hân giật mình lùi lại, tay liên tục sờ soạng vào tay nắm cửa. Nhưng hoàn toàn… không có.
Chỗ này chỉ dùng thẻ để ra vào, ban nãy là do của phòng mở hé nên Đồng Ngữ Hân cứ thế mà đẩy vào. Hiện tại nếu muốn ra khỏi nơi này phải có thẻ ra vào mới ra được.
Tiếng lách tách truyền đến, theo hướng ánh sáng le lói, cô thấy thân ảnh của một người đàn ông đang tắm. Qua lớp cửa kính dày có thể thấy được thân hình cường tráng của người kia.
Đồng Ngữ Hân vô cùng bối rối, không biết tiếp theo nên làm gì, mở lời thế nào để có thể mượn thẻ để ra khỏi đây.
Cô tiến đến nhưng lại không dám mở lời, đôi chân cứng ngắc đứng dính chặt vào sàn nhà trước cửa phòng tắm.
Đột ngột cánh cửa mở ra, người bên trong bước ra với thân thể không một mảnh vải che thân.
Hắn ta nhìn chằm chằm Đồng Ngữ Hân, trên mặt lại không hề lộ ra chút bất ngờ nào. “Đến sớm hơn dự định nhỉ? Mà cô… là người mới sao?”
Trước câu hỏi kì quặc này Đồng Ngữ Hân thật không biết nên trả lời ra sao, chỉ là anh ta không thể quấn khăn vào chỗ đó rồi nói chuyện với người khác được hay sao. Hai mươi mốt tuổi, lần đầu tiên cô thấy thứ đáng sợ thế kia đấy.
Hắn nhếch môi cười, biểu hiện non nớt này làm hắn cảm thấy vô cùng thích thú. Lại có kiểu bày ra gương mặt ngây thơ này nữa sao.
Tay chân cứng đờ, mắt lại không biết nên đặt vào đâu, Đồng Ngữ Hân chỉ đành cúi xuống nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình.
Miệng cô lí nhí phát ra âm thanh. “Có thể… cho tôi mượn thẻ phòng không? Tôi… tôi đi nhầm…”
“Nhầm?” Lục Thần cười cợt. “Đã vào đến đây rồi thì làm gì có chuyện nhầm.”
Cô thật không hiểu nổi tên đàn ông này có nói lí lẽ không, sao có thể nói ra mấy câu bá đạo vậy chứ. Ít nhiều gì cô cũng sinh ra trong hào môn, cũng từng là tiểu thư giàu có danh giá. Vậy mà lần đầu tiên gặp được thể loại như hắn ta.
“Tôi chỉ muốn mượn thẻ phòng thôi, xin anh giữ tự trọng.” Thấy người kia ngày càng áp sát, Đồng Ngữ Hân hoảng loạn lùi ra sau.
Kết quả lại trượt chân ngã xuống giường, tên kia cũng vô cùng thuận theo mà đè lên người cô.
Có lẽ là vừa tắm xong, nên tóc hắn ta vẫn còn ướt nước, từng giọt nhỏ xuống, rơi lên má Đồng Ngữ Hân lạnh buốt.
“Này… Tôi chỉ muốn mượn thẻ phòng rồi rời đi thôi.” Cô lớn tiếng, cố gắng đẩy tên kia ra, cũng như phá tan không khí ái muội trong căn phòng này.
“Phụ nữ đến đây đều để ngủ cùng tôi, em đến đây rồi thì phải thực hiện đúng nhiệm vụ của mình chứ, sao có thể bãi bỏ trách nhiệm thế được.”
“Tôi đã nói rồi, là đi nhầm phòng, tôi không biết anh đang nói gì hết. Mau buông tôi ra.”
Rõ ràng có bao biện thế nào vẫn không thể lay chuyển được suy nghĩ của đối phương. Hắn ta đúng là tên chó động dục, Đồng Ngữ Hân nghiến răng nghiến lợi sau đó thuận theo cánh tay đang vây cô lại giữa giường, quay qua cắn một cái thật mạnh.
Đúng lúc này dựa theo ánh trăng chiếu sáng, Đồng Ngữ Hân nhìn thấy thẻ phòng trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Cô nhân cơ hội người kia vẫn còn ôm tay la ó lên vì đau đớn mà chộp lấy tấm thẻ ra khỏi phòng.
Lúc chân chuẩn bị đặt ra ngoài, phía sau đã có giọng nói truyền đến.
Lục Thần thản nhiên nhìn cô. “Đồng tiểu thư! Cược xem cô có quay lại căn phòng này không?”
Hắn ta biết mình? Đó là suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu cô. Nhưng còn câu nói phía sau thật sự cô không thể nào hiểu nổi, hắn ta rốt cuộc có ý gì chứ. Quay lại? Vì sao cô phải quay lại?
Đóng cánh cửa gỗ đen tuyền mà không đáp lấy một lời, Đồng Ngữ Hân quay người rời đi, mãi một lúc lâu cuối cùng cũng tìm được phòng của cha mình.
Hoá ra số cuối của số phòng không phải là 7, mà là 1.
Căn phòng ăn với tấm cửa kính có thể nhìn vào bên trong dễ dàng, chỉ riêng việc nó cách âm làm cô không thể nghe được bất cứ thứ gì.
Cùng lúc có phục vụ đi đến. “Xin phép nhường đường ạ.” Cô gái lên tiếng, mỉm cười với Đồng Ngữ Hân.
Cô ngượng ngùng lùi ra sau, dựa theo khe hở cánh cửa vẫn chưa được khép chặt vì người phục vụ vừa vào. Chỉ ngay khoảnh khắc đó một câu nói liền lọt vào tai cô.
“300 triệu đấy, chúng ta làm một cuộc liên hôn. Gả con ông cho tôi. Như thế sẽ giải quyết được ngay.” Tên vừa nói cười phá lên vẻ thỏa mãn.
Còn Đồng Lợi Vương cứng đờ cả người, tay ông run lên bần bật.
Mắt cô đỏ lên, tên kia cô cũng biết. Hắn ta nổi tiếng háo sắc, lại chưa có vợ, nói vậy rõ ràng là… Cô thật không dám nghĩ đến nữa.
Nhưng nào ngờ hiện thực lại tàn khốc đến thế, người đàn ông ngồi im đang không ngừng run rẩy kia cuối cùng lại khẽ khàng gật gật đầu. Dù chỉ là rất nhẹ, nhưng tất cả Đồng Ngữ Hân đều thấy.
Mọi thứ như chết lặng, tai cô không còn nghe thấy bất cứ gì nữa. Cha cô, ông định bán cô cho một lão già để trả nợ. Nói là liên hôn, thật quá mức nực cười. Tất cả cũng chỉ là giao dịch giữa tiền tài và danh lợi mà thôi.
Đồng Ngữ Hân thẫn thờ rời đi, người đó đã cược liệu cô có quay về căn phòng này lần nữa không. Lúc đó cô chỉ cảm thấy hắn ta đúng là tên điên ăn nói hàm hồ. Vậy mà không ngờ nó lại là sự thật, cô rõ ràng là đang đứng trước cửa phòng hắn không phải sao? Hoá ra vẫn không thể tránh khỏi.
Đưa tay lên chưa kịp gõ, cánh cửa đã bật mở.
Lục Thần nghiêng đầu nhìn cô, lại hất cằm về phía trong phòng ra hiệu cho Đồng Ngữ Hân.
Đồng Ngữ Hân như con robot mất đi tự chủ, cứ thế bước vào. Trước mắt tối sầm đi, thế giới ngày hôm ấy cũng liền sụp đổ.