Chương 19: Gây khó dễ
Đồng Ngữ Hân liên tục gật đầu. Lục Thần thở dài quay đầu rời đi.
Cô đợi hắn đi được một lúc, sau đó mới thong thả theo sau, đi đến gần thang máy cô khựng lại nhìn ông lão cũng đang đứng đợi thang máy ở phía trước. Người đó… Hình như gặp ở đâu rồi thì phải.
“Ông ơi! Ông làm gì ở đây thế ạ?”
Ông lão quay đầu lại nhìn cô, lập tức trên môi liền nở nụ cười hoà nhã, cũng có phần hơi bất ngờ. “Con gái! Là con sao? Con làm gì ở đây thế?”
Rốt cuộc cả hai đều có câu hỏi hệt như nhau, cô mỉm cười đỡ lấy tay ông. “Ngày đầu con đến đây nhận việc, ông lên tầng mấy thế?”
Ông lão kia được cô đỡ vào thang máy, đôi tay nhăn nhúm vỗ lên mu bàn tay đang đỡ lấy tay mình. “À… Ông cũng đến nhận việc.”
Trước câu trả lời này, Đồng Ngữ Hân lại ngu ngốc cho là thật. Cũng chỉ gật đầu tỏ ra đã hiểu.
Không ngờ nơi hai người cùng đến đều là ở tầng 7, sau khi nói lời tạm biệt liền không thấy người kia đâu nữa.
Cô được trưởng phòng phân bố cho một chỗ ngồi gần cửa sổ, các đồng nghiệp vừa thấy đã chào hỏi vô cùng nhiệt liệt. Đồng Ngữ Hân mỉm cười đáp lại, không ngờ ngày đầu đi làm đã lấy được thiện cảm của mọi người rồi.
Đột nhiên một người la lên, tự tiện cầm lấy túi xách của Đồng Ngữ Hân lên xem.
“Trời ơi! Cái này là hàng giới hạn đó, trên thế giới chỉ có hai cái thôi. Không lẽ… Đồ của cô là fake?”
Mọi người tức khắc đều đổ dồn ánh mắt vào người Đồng Ngữ Hân thì thầm bàn tán.
Đồng Ngữ Hân khó xử cười nhạt, cô không biết nên đáp lại thế nào. Đương nhiên đó không phải là đồ fake rồi. Là Lục Thần hắn mua cho cô đó, hắn nói cái này ở trung tâm thương mại thấy bán nhiều, nên tiện tay cầm về cho cô.
Từ sau khi gia đình phá sản, cô đã bớt tiêu xài hoang phí hơn, cũng rất ít khi chạm vào đồ hiệu như trước nữa. Thế nên mặt hàng giới hạn mới ra này lại càng không biết đến.
Trưởng phòng dùng ánh mắt sắc đạn nhìn cô gái kia. “Về vị trí của cô đi.” Sau đó anh cười trừ nói với cô. “Mấy người ở đây có hơi… Nói nhiều một chút, không làm phiền cô chứ?”
Đồng Ngữ Hân hơi cúi đầu, đáp lại. “Không có! Tôi thấy như vậy rất vui đó chứ…”
“Rõ ràng cái thứ đó là đồ fake còn gì?”
Nụ cười trên môi Lâm Bắc Phàm vụt tắt, anh quay người về phía giọng nói đang phát ra ở hướng cửa ra vào.
Cô gái trên tay cũng là chiếc túi xách y hệt của Đồng Ngữ Hân, cô ta khinh bỉ nhìn cô, giọng nói lại càng chua chát đến mức khó nghe.
“Tôi nói cho các người biết, chiếc túi phiên bản giới hạn này là được ông xã tôi tặng. Là Giám đốc của tập đoàn này đó…”
Mọi người lại được một trận xì xầm bàn tán xôn xao. Tất cả ánh mắt một lần nữa đổ dồn trên người Đồng Ngữ Hân.
Cô gái kia chỉ mới vào tập đoàn làm việc, ngay lập tức được nhận chức làm phó phòng. Ngay cả Lâm Bắc Phàm cũng phải kiêng dè vài phần. Hôm nay trong tay lại là chiếc túi hàng hiệu giới hạn đắt tiền với gương mặt ương ngạnh, mọi người đương nhiên lập tức cho rằng lời cô ta nói là sự thật.
Còn Đồng Ngữ Hân âu cũng là lần đầu tiên làm việc, danh tính lại không được rõ ràng. Thế nên liền biến thành kẻ không đáng tin muốn trèo cao.
Dù thế nào cô vẫn là tiểu thư danh giá, sống trong nhung lụa từng ấy năm, trên người khoác biết bao đồ hiệu. Chỉ cần nhìn qua là biết cái túi kia là hàng giả. Còn dám dùng nó để so sánh với đồ Lục Thần mua cho cô sao? Ả ta đúng là gan to bằng trời.
Đồng Ngữ Hân. “Ồ… Trùng hợp vậy sao? Cả hai chiếc túi phiên bản giới hạn không ngờ lại cùng có mặt ở đây đó.” Cô cầm túi xách của mình lên ngắm nghía, sau lại liếc mắt nhìn ả ta. “Tôi cũng chỉ mới đến làm việc, không biết được giám đốc của tập đoàn này ai… Tiểu thư có thể cho tôi biết tên không?”
Lộ Giang cười khẩy. “Đương nhiên là Lục Thần rồi? Vậy mà cũng không biết.”
Nghe đến đây mặt mày Đồng Ngữ Hân tức khắc tối sầm lại. Xem xem ai mới chính là người trèo cao ở nơi này kìa. Cô nén cục tức trong lòng xuống, ôn tồn nói. “Hoá ra là vậy! Là do tôi không có mắt…”
Lộ Giang thấy vẻ mặt khiêm nhường này thì lại càng lấn tới, chèn ép Đồng Ngữ Hân. “Vậy cô mau vứt cái thứ đồ giả kia đi, để tôi nhìn thấy thật sự đau mắt quá mà.”
Nói xong ả hất cằm quay người rời đi. Mọi người có mặt trong phòng đều trở nên cứng ngắc, ai nấy quay về vị trí của mình. Cũng không hồ hởi với Đồng Ngữ Hân như ban đầu nữa.
Cô ngồi phịch xuống ghế, chiếc túi được đặt sang một bên. Đồng Ngữ Hân nhìn xấp tài liệu đặt ngổn ngang trên bàn, cô mỉm cười hít thở một hơi thật sâu bắt tay vào công việc.
Thời gian cứ thế trôi đi, một phút, một giờ, đến tận chiều tối vẫn thấy cô ngồi cắm đầu vào máy tính trong văn phòng. Mọi người ai ai cũng đã về gần hết, Đồng Ngữ Hân nhận được tin nhắn từ điện thoại, cũng không vội mở ra xem. Cô cố làm cho xong toàn bộ những gì được giao, sau đó mới cầm túi xách đứng dậy. Trời lúc này cũng đã tối om, chỉ còn lại ánh đèn trắng dã từ trên đỉnh đầu trong văn phòng rọi xuống.
Đến khi quay đầu ra phía cửa lại thấy người đó đứng lặng, hai mắt dán chặt vào mình. Khoé môi Đồng Ngữ Hân bất giác cong lên, cô đẩy cửa ra ngoài tiến về phía hắn. “Xin lỗi! Làm anh đợi lâu rồi.”
“Họ giao cho em nhiều việc đến vậy?”
“Không có! Em muốn hoàn thành công việc nhanh một chút.”
“Đến tận tối muộn như vậy mà là nhanh? Em lừa ai được chứ.”
Đột nhiên cô nhớ đến chuyện Lộ Giang nói lúc sáng, trong lòng bắt đầu ghen tức. “Không cần bận tâm đến em, không chừng thiếu phu nhân của Lục gia biết được lại thấy không vui!”