Chương 17: Con mồi
Ôn Dịch giang hai tay ra, lại không dám chạm vào người đang ôn siết lấy mình kia.
Hàn Mạt Doãn ở trong lòng hắn, hai tay cô ta lại càng siết chặt hơn nữa. Mặt vùi vào bờ ngực vững chắc của hắn.
Ôn Dịch bị ép vào cửa, hoàn toàn ở trong thế bị động không thể nhúc nhích được. Đối diện với hoàn cảnh hiện tại lại làm đầu óc hắn như muốn nổ tung.
Người trong lòng từ từ ngước mắt lên nhìn hắn, vẫn là ánh mắt long lanh sáng ngời ấy. Ôn Dịch lúc bấy giờ vì thế mà tự nguyện lún sâu không muốn thoát ra nữa.
Hàn Mạt Doãn vòng hai tay lên ôm lấy cô hắn. “Anh có muốn hôn tôi không?”
“Đừng đùa nữa…”
“Tôi không đùa!”
Ôn Dịch quay mặt đi phía khác né tránh, “Hàn tiểu thư… Cô không thích tôi.”
“Nhưng không phải anh thích tôi sao?”
“Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, sao có thể…” Lời còn chưa dứt, Hàn Mạt Doãn đã kiễng chân, nghiêng đầu hôn lên môi hắn ta.
Trong căn phòng chỉ có chút ánh sáng le lói vàng nhạt từ chiếc đèn chiếu rọi trên đỉnh đầu. Cảm giác ấm áp lan rộng bủa vây lấy thân thể đang ôm siết dính chặt vào nhau.
Ôn Dịch ban đầu lưỡng lự không dám hành động, nhưng càng ngày Hàn Mạt Doãn lại to gan hơn, cô ta tự ý cởi bỏ chiếc váy trên người mình xuống.
Chiếc váy rơi xuống mặt đất, để lộ ra cơ thể xinh đẹp của người con gái. Mắt hắn đỏ lên, trong đó đều là hình bóng của người trước mặt mình.
Hàn Mạt Doãn nắm lấy cổ áo hắn kéo mạnh, hôn lên trái cổ hắn.
Dù sao Ôn Dịch hắn vẫn là đàn ông, đứng trước người mình thầm thương bao lâu nay làm sao lại không dao động cho được. Đến sau cùng vẫn mất lý trí ép ngược Hàn Mạt Doãn vào cửa hôn lên môi cô ta ngấu nghiến như con thú hoang.
Cô ta sớm đã lường trước được tất cả, tốt! Rất tốt!
Xem ra mọi chuyện đều nằm trong dự tính của cô ta. Gương mặt Ôn Dịch gần trong gang tấc, Hàn Mạt Doãn lại nhìn hắn bằng vẻ mặt chán ghét ghê tởm. Ánh mắt cũng dấy lên một tia kì quái.
Đêm đó, ngay trong căn phòng của Hàn Mạt Doãn. Ôn Dịch nhẹ nhàng hôn lên mi mắt cô ta, hôn lên vầng trán đã lấm tấm mồ hôi, hôn lên đôi môi ngọt ngào đỏ mọng.
Ánh trăng sáng chiếu rọi vào căn phòng rộng, cũng chiếu lên hai thân thể đang hoà làm một vào nhau. Nữ nhân dưới ánh sáng của trăng lại trở lên xinh đẹp hơn bao giờ hết, còn người đàn ông kia cứ ngày một lún sâu thêm, lại không hề biết chính bản thân chỉ là con mồi bị lợi dụng.
Ôn Dịch làm sao biết được rõ suy nghĩ của Hàn Mạt Doãn, nếu có thể nói… Hắn ta chính là đồ đại ngốc, ngốc đến mức chẳng thể phân biệt đúng sai, ngốc đến mức để bản thân chìm sâu vào bùn lầy, ngốc đến mức muốn đem cả sinh mệnh cho cho một người hoàn toàn không thèm để ý đến hắn…
………
Đồng Ngữ Hân vừa mở mắt ra nhìn, xung quanh đã sáng chói đến đau mắt. Cô đưa tay lên che mặt, cảm giác đau nhói từ dưới hạ thân truyền đến khiến cô vô thức cau mày.
Lục Thần thấy người đã thức, hắn vội đỡ cô lên.
“Xin lỗi…” Ban đầu trong đầu hắn đã hiện ra hàng loạt câu nói… Nhưng khi đối diện với Đồng Ngữ Hân lại chỉ có thể nói được câu này. Lục Thần tự biết hôm qua hắn đã quá đáng đến mức nào, thật sự không thể cơn giận che mặt lý trí thêm lần nào nữa.
Đồng Ngữ Hân trợn mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi thét lên. “Anh là chó sao? Cắn tôi đến mức này…”
“Hả??” Lục Thần có hơi bất ngờ, mặt hắn nghệt ra nhìn Đồng Ngữ Hân.
Cô chỉ vào tay, chân, lẫn ngực mình. Giọng nói vô cùng tức giận. “Những cái này không phải đều do anh cắn đến đỏ lên hay sao? Như vậy sao tôi dám ra đường nữa.”
Quả thật hôm qua cô đã suy nghĩ kĩ rồi, hình như có một phần kí ức đột ngột ùa về làm cô đã phải giật mình nhìn lại người đàn ông này.
Sau khi ngất đi không biết Lục Thần có quay lại bữa tiệc hay không. Nhưng giữa đêm Đồng Ngữ Hân bừng tỉnh giữa cơn mơ đã thấy hắn nằm ngay bên cạnh mình. Cả cơ thể đều chẳng chịt dấu hôn đỏ thẵm… Có điều cả người cô đều rất sạch sẽ, ngay cả thứ kia cũng được lấy ra ngoài.
Chắc là hắn đã tắm cho cô… Đồng Ngữ Hân mím môi nhìn Lục Thần chăm chú. Trong lòng ngổn ngang cảm xúc không nói thành lời.
“Bao giờ chúng ta đính hôn?”
“Gì cơ?”
Đồng Ngữ Hân nheo mắt, nhào đến ôm lấy cổ hắn. “Anh định ăn no rồi không chịu trách nhiệm? Tôi… đã nói là bán thân trả nợ cho anh rồi còn gì!”
“Còn tưởng em sẽ tức giận chuyện tối hôm qua…”
“Tôi đã nghĩ kĩ rồi, không tức!”
“Vì sao lại không giận nữa?”
“Rõ ràng hôm qua người nổi khùng là anh mà, sao cứ đổ hết lên đầu tôi vậy?”
Lục Thần bật cười, hắn vòng tay ôm lấy Đồng Ngữ Hân. “Vì quá thích em nên mới thế!”
Đồng Ngữ Hân vùi mặt vào lòng hắn. Nhớ đến thiếu niên đứng dưới gốc cây trong sân trường nhìn lén mình năm đó. Mặt lập tức được phủ lên một lớp hồng nhạt.
Người đó… Nhớ không lầm. Hình như cũng tên là Lục Thần.