Chương 12: Dự tiệc
Cô quay sang người đang ngồi im lặng ở ghế lái. “Tập đoàn của anh ở hướng này sao?”
“Không phải! Chúng ta đang đến trung tâm mua sắm.”
“Hả?”
“Tối nay có tiệc, em đi thay thư ký của tôi, giờ phải chuẩn bị chút chứ.”
Đi đến gần đèn giao thông, Lục Thần cho xe dừng lại. Cùng lúc Đồng Ngữ Hân cũng quay đầu qua bên đường nhìn, đột nhiên hắn chậc một tiếng, sau đó đóng cửa kính xe lại.
Cô cứng ngắc quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy đối phương mặt mày tăm tối vô cùng khó chịu.
Vừa rồi ở bên kia đường, có một gã đàn ông đang “giải quyết”. Chỉ là bình thường người ta sẽ quay lưng lại, còn người này lại quay hẳn ra phía bên ngoài, không may cô lại nhìn thấy được một chút, thật sự nhìn thấy được rất ít thôi.
Cảnh tượng kinh khủng này lại được Lục Thần nhìn thấy, chắc chắn hắn không vui.
“Muốn nhìn về nhà anh cho em nhìn.”
“Không cần.” Đồng Ngữ Hân cười cứng ngắc.
Còn cho rằng hắn tức giận về chuyện kia, ra là khó chịu do cô nhìn thấy. Cô thành thật từ chối như vậy, hắn còn không hiểu nữa thì thật không biết phải làm sao.
Đến trung tâm thương mại, Lục Thần kéo cô vào một tiệm bán quần áo ở tầng 3, chỗ này trước kia cô cũng từng ghé qua xem thử. Váy ở đây rất đẹp, còn là thương hiệu nổi tiếng thế giới. Nhưng tiền cha mẹ cho có hạn, Đồng Ngữ Hân lúc đó chỉ biết trơ mắt đứng bên ngoài nhìn cùng Triệu Khả Khả.
Vậy mà bây giờ chỉ cần một ánh nhìn của Lục Thần, toàn bộ số váy đều được đem đến trước mặt cô. Đồng Ngữ Hân nuốt nước miếng, lại liếc nhìn sang hắn ta. “Chỗ này… Chỗ này… Phải thử toàn bộ hết sao?”
Lục Thần ung dung ngồi xuống ghế chờ, hắn không đáp lại cô mà chỉ khẽ gật gật đầu.
Cô bị nhân viên đẩy vào trong, thay hết bộ váy này đến bộ váy khác. Cuối cùng cũng chọn được một cái ưng ý. Đồng Ngữ Hân tự tin bước ra, nháy mắt hỏi. “Thế nào? Cái này được không?”
Lục Thần vừa nhìn mặt mày đã tối sầm. Hắn đứng dậy đi đến gần, bàn tay hắn chạm vào phần cổ lộ ra của Đồng Ngữ Hân, sau đó lại nhìn xuống một bên đùi hở ra do chiếc váy sẻ tà.
“Cái này… Đợi lên giường rồi hẵng mặc.” Hắn tiến đến gần nói nhỏ vào tai cô, vẻ mặt đang vui cười ngay lập tức tắt ngấm, Đồng Ngữ Hân lùi ra sau ôm theo vài cái váy khác quay lại chỗ thay đồ.
Hai người ở trung tâm mua sắm từ sáng đến tận gần chiều, đồ hắn mua cho cô cũng chất thành đống, chỉ là Đồng Ngữ Hân vô cùng thắc mắc, có người đi theo sau hai người để ôm đồ lúc nào thế? Không phải một, mà là tận ba người.
Sở dĩ thành ra như vậy chính là cái gì Đồng Ngữ Hân cô mặc lên người, hay chỉ là chạm vào, thậm chí là liếc nhìn một cái. Hắn liền sẽ thanh toán toàn bộ.
Hiện tại cô không dám nhìn bất cứ thứ gì nữa, chỉ biết lủi thủi đi theo sau lưng Lục Thần.
“Không cần áy náy, tiền của anh đều là của em.”
Đồng Ngữ Hân. “…” Anh đọc được suy nghĩ của tôi sao?
“Phải đấy, có bao nhiêu suy nghĩ đều viết hết lên mặt em rồi.”
Đồng Ngữ Hân. “…” Tên ác ma…
………
Thành phố về đêm lại càng trở nên đẹp hơn, bầu trời với hàng vạn ngôi sao sáng lấp lánh như mặt nước trong phản chiếu lại từ những toà cao ốc chọc trời.
Buổi tiệc được tổ chức tại một nhà hàng thuộc tập đoàn Lục thị, khách mời đều là những người có chỗ đứng, địa vị cao quý trong xã hội.
Có một vài người Đồng Ngữ Hân có quen biết, bọn họ từng hợp tác rất tốt với Đồng thị. Chỉ là sau khi Đồng thị phá sản liền tỏ ra không quen biết, âm thầm rời đi hết.
Cô ngồi trên xe của Lục Thần một lúc lâu cũng không có ý định vào trong, mắt vẫn nhìn dòng người đi đi lại lại.
Lục Thần cũng rất kiên nhẫn đợi cô, hắn ngồi vắt chân ở ghế bên cạnh, tay nắm lấy tay Đồng Ngữ Hân nhưng mắt lại nhìn ra ngoài.
Cô nhìn xuống đôi tay đang nắm lấy tay mình, nói nhỏ. “Anh biết tôi đang nghĩ gì không?”
Lục Thần thôi không nhìn ra bên ngoài nữa, hắn quay lại đáp lời cô. “Biết! Em… không cần phải lo sợ, không cần để ý đến ánh nhìn của người khác, càng không cần hạ thấp bản thân. Anh toàn bộ sẽ làm chủ cho em.”
Sau khi Lục Thần đến cướp hôn, báo chí cũng đã đưa tin ngay trong ngày hôm đó. Lão già kia thì phá sản, cha cô lại không muốn cô liên lụy đến người đàn ông này.
Tuy mọi chuyện sau đó được Lục Thần giải quyết ổn thỏa, cũng không thấy tên cô trên khắp các mặt báo nữa. Nhưng những người biết đều đã biết, cô tiểu thư danh giá liên tục bị vấy bẩn… Đồng Ngữ Hân sớm đã không còn sợ hãi nữa, chỉ là cảm thấy có chút lo lắng khi phải đối diện với ánh mắt của người khác nhìn mình.