Chương 1: Bán thân (1)
Chỉ mới hai ngày trước Đồng Ngữ Hân vẫn là cô tiểu thư danh giá bậc nhất thành phố H, vậy mà chỉ sau một đêm liền biến thành kẻ không nơi nương tựa, ngay cả một xu dính túi cũng không có.
Đồng gia nổi tiếng là tập đoàn lớn nhất nước, có biết bao công ty con lớn nhỏ rải rác khắp nơi. Vậy mà chỉ sau một lần do thua lỗ kinh doanh lại có thể mất trắng tất cả, điều đó không chỉ làm Đồng Ngữ Hân nghi ngờ mà ngay cả mẹ cô cũng vậy.
Nếu đơn thuần chỉ là do thua lỗ kinh doanh thì cũng không thể nào tổn thất nhiều đến thế, nhất định sau chuyện này còn có ẩn tình…
Dù là như thế nhưng những gì cô đang chứng kiến thật sự quá tàn nhẫn. Đứng trên nơi cao nhất rồi lại rơi xuống nơi thấp nhất, bản thân cô hoàn toàn không biết cách nào để vươn lên, quay về vị trí đó một lần nữa.
Hai tay cô siết chặt, mắt vẫn đăm đăm nhìn vào căn biệt thự xa hoa… Đồng Ngữ Hân không biết đã đứng đó bao lâu, cuối cùng cũng xoay người kéo theo chiếc vali rời đi.
…
Năm Đồng Ngữ Hân hai mươi mốt tuổi, tập đoàn Đồng thị phá sản, không những thế cha cô, Đồng Lợi Vương còn nợ một khoản tiền rất lớn. Tiền tài mất trắng sau một đêm, cuối cùng mẹ cô nhờ chút danh tiếng còn sót lại mà thuê được căn nhà nhỏ cách xa trung tâm thành phố.
Nói là xa trung tâm thành phố, có lẽ người khác liền nghĩ đến một nơi vắng vẻ, nhưng trái lại nơi này lại vô cùng nhộn nhịp đông đúc, không ngờ phía xa thành phố lại có một nơi hoa lệ đến thế.
Sau khi bắt chiếc taxi tồi tàn với giá siêu rẻ quay về căn nhà mới mua, Đồng Ngữ Hân vẫn mặc trên người chiếc váy màu xanh xẫm, tay kéo theo vali bước vào bên trong.
Mẹ vừa nhìn thấy cô đã vội vàng ra cửa đón. “Sao về muộn vậy con? Mau vào nhà nhanh lên, trời trở lạnh rồi.”
Lúc này cô mới chú ý đến thời gian, sáng nay cô quay về căn nhà đó muốn lấy những đồ của bản thân còn sót lại, nhưng chủ nhà mới lại không hề có thiện cảm. Vừa nhìn đã khinh thường ra mặt, chỉ cho cô nửa tiếng để thu dọn đồ đạc.
Hoá ra Đồng Ngữ Hân đã đứng dưới căn nhà đó lâu đến thế, chính cô cũng cảm thấy bản thân mình quá mức nực cười rồi, luyến tiếc thứ không còn thuộc về mình nữa.
Cô mỉm cười nhìn mẹ, sau đó lại nhìn xung quanh căn nhà một lượt. Chỗ này… cũng không quá tệ.
“Đột nhiên thấy hơi buồn.” Cô tiến đến vòng tay qua cổ ôm lấy mẹ. “Chúng ta có thể như trước kia được nữa hay không hả mẹ?”
Bà Ngôn Ân vuốt tóc con gái, chỉ cảm thấy trong lòng càng nặng thêm. “Không sao, rồi sẽ như trước kia thôi.”
Có những lời nói đơn thuần đến mức chỉ như dụ dỗ trẻ con, nhưng đôi khi nó có thể xoa dịu được tâm trạng nặng nề của người khác.
Đồng Ngữ Hân mím môi, rúc thêm vào cổ bà. Thật sự có thể như trước kia sao?
Sau khi tắm rửa xong, Đồng Ngữ Hân ngồi xuống bàn trong phòng bếp chật hẹp, nhìn những thức ăn trên bàn lại chẳng buồn miệng động đũa.
“Bố đâu rồi ạ?” Đồng Ngữ Hân đột nhớ ra, thôi không nhìn thức ăn trên bàn nữa mà ngước lên hỏi mẹ.
“Ông ấy ra ngoài từ chiều rồi!”
“Ra ngoài? Đi đâu chứ?”
Bà Ngôn Ân ngập ngừng, mãi một lúc sau mới nói ra. “Đi mượn tiền.”
“Mượn tiền làm gì? Chúng ta mất tập đoàn chứ có thiếu nợ ai đâu.” Không lẽ còn có chuyện gì mà cô không biết sao.
Bà Ngôn Ân thở dài, rõ ràng có những chuyện cũng chẳng thể giấu giếm mãi được, cái gì nên nói ra thì vẫn nên nói. “Tập đoàn Đồng thị sụp đổ, kéo theo biết bao nhiêu thứ. Trước đó bố con cược toàn bộ cổ phần vào một lần giao dịch kinh doanh, nhưng không ngờ lại thua lỗ toàn bộ. Vậy nên không chỉ là mất cả tập đoàn mà… còn nợ một số tiền rất lớn.”
“Ông ấy ở đâu?”
“Sao cơ?” Bà Ngôn Ân hơi bất ngờ, câu hỏi của Đồng Ngữ Hân quá nhanh và đột ngột khiến bà không theo kịp.
“Con hỏi bố đang ở chỗ nào?”
“Nhà hàng trước kia chúng ta vẫn hay đến, nơi đó…”
“Được rồi! Mẹ ăn trước đi.” Đồng Ngữ Hân đứng dậy, ngữ khí quá khác so với thường ngày. Ngay cả bà Ngôn Ân cũng không biết cô đang nghĩ gì nữa.
Cô đi về phía phòng ngủ, thay ra một bộ váy khác. Trước lúc rời khỏi nhà còn đứng lại nghiêm túc hỏi mẹ. “Gấp lắm không?”
Bà Ngôn Ân đương nhiên biết cô hỏi đến thứ gì, khoản nợ đó chỉ còn chưa đến một tháng nữa là phải trả toàn bộ. Mà hiện tại lại chẳng ai muốn có một chút quan hệ nào với gia đình cô nữa, tất cả không phải đều sợ bị liên lụy hay sao.
Bà im lặng không đáp mà quay đầu đi phía khác.
Đồng Ngữ Hân hiểu ra, cô quay người nhất quyết rời đi.
Ai cũng có thể hiểu rõ được những khó khăn trước mắt này, duy chỉ có người ngoài cuộc là sợ hãi không dám dính líu.
Hiện tại cô cũng không còn là đứa trẻ năm tuổi nữa, tất cả đều có thể hiểu hết. Làm gì có ai đồng ý cho gia đình cô mượn tiền cơ chứ, không biết cha cô đã phải hạ mình đến thế nào rồi.
Theo lời mẹ, nhà hàng mà gia đình Đồng Ngữ Hân hay đến nằm trong lòng thành phố hoa lệ, lúc nào cũng phát sáng như ánh sao rực rỡ giữa lòng thành phố đen kịt.