Chương 9
Chương 9 Giấc mơ của Du Ngộ (9)
Sau khi Bạch Dĩnh Chi rời đi, phòng khách lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Trong lúc nhất thời sợ hãi cùng nghi kỵ lấp đầy không khí, tất cả mọi người đều có chút khó thở, tầm mắt di chuyển trên mặt nhau.
“Cái này, tôi không phải nạn nhân, anh đừng giết tôi…” Nam Lộc mở ra kịch bản trống rỗng của mình đặt giữa bàn, chứng minh cho Hắc Trà cùng mọi người xem.
An Nhiên trừng mắt nhìn cô ả một cái: “… Nếu như tất cả mọi người đều như cô mở kịch bản ra rửa sạch liên can, vậy không phải “nạn nhân” sẽ bị ép nỗi điên à?”
Nam Lộc sững sờ, muộn màng nhận ra che miệng lại: “Thật xin lỗi, tôi không nghĩ nhiều như vậy, quá sợ hãi…”
An Nhiên không nói gì trợn trắng mắt.
Hắc Trà bực bội xoa mặt: “Đĩ mẹ nó diễn tập… Tôi không thể giết ai được! Tối nay trùm đầu ngủ ai cũng đừng để ý đến ai!”
“Nhóc streamer, phần lớn thời gian trong thế giới ác mộng là thân bất do kỷ, ” Lão Vu thấy việc không liên quan đến mình nhướng mày, “Nếu như cậu không theo kịch bản mà làm, lựa chọn phương thức tiêu cực lừa gạt qua ải, chẳng những không kiếm được thiện cảm, người bị hại cũng phải chịu phạt cùng cậu.”
Hắc Trà bật cười, nhặt kịch bản đập mạnh lên bàn vài cái: “Chẳng lẽ vì cái thiết lập vớ vẩn này, mà tôi thật sự phải đi giết người? Bệnh thần kinh à…”
Nghi vấn này, người mộng du cũ ở đây đều không thể đưa ra đáp án, sau khi im lặng một lát Trình Húc thở dài: “Lần này người tạo giấc mơ quá biến thái, thế mà lại chơi trò giết người.”
Trì Nam đẩy thẳng kịch bản của mình đến trước mặt Hắc Trà: “Xem giúp coi tôi có phải là nạn nhân không?”
Hắc Trà ngẩn ra nửa giây, lại đẩy kịch bản của Trì Nam trở về: “Quên đi, lần này… Đừng đưa tôi xem… Ngộ nhỡ thì sao…”
“Vậy vừa lúc.” Trì Nam lơ đễnh, “Chuyện diễn xuất này, nghe có vẻ như là cốt truyện có thể kiếm điểm thiện cảm, nếu hoàn thành tốt, phỏng chừng cuối cùng có thể được chia không ít độ thiện cảm.”
Phát biểu này của cậu làm cho mọi người ở đây sửng sốt, lão Vu thấy chuyện tốt trực tiếp cầm lấy kịch bản của Trì Nam, sau khi mở ra liền chậc một tiếng, sau đó buông tay trong tầm mắt kinh hãi của mọi người: “Nghĩ nhiều rồi, không phải cậu.”
“Đáng tiếc.” Trì Nam mím môi.
Lão Vu nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cậu, chợt rất có hứng thú hỏi: “Nếu là cậu, cậu định tính như nào?”
Trì Nam đã sớm nghĩ xong: “Không phải nói kịch bản càng đẫm máu càng tốt sao? Vào bếp lấy chút huyết tương và hung khí, tạo ra hiện trường án mạng rồi đi ngủ.”
Đầu hơi hói bỗng cười lạnh thành tiếng: “Mẹ nó mày nói nghe nhẹ nhàng ghê, kịch bản bảo “Giữ thi thể” thì làm sao bây giờ? Bôi chút huyết tương rồi đi ngủ là có thể lừa gạt qua ải? Nằm mơ à?”
“Vừa văn tối qua tôi được phân vai ‘xác chết’, hôm nay hẳn là cũng có thể lấy thân phận ‘xác chết’ xuất hiện diễn tập trong phim nhỉ?” Trì Nam nói.
Mọi người: “…” hình như cũng khá có đạo lý.
Trì Nam: “Kịch bản không nói không thể tìm diễn viên đóng thế, bất kể ai có được vai diễn ‘nạn nhân’, tôi đều có thể đến hiện trường vụ án, làm thế thân của ‘nạn nhân’ diễn vai xác chết.”
Cậu bày tỏ quan điểm của mình, tất cả mọi người ở đây đều im lặng, một lúc lâu sau đó, lão Vu mỉm cười: “Đừng nói, tôi cảm thấy rất đáng tin cậy.”
Trình Húc gật gật đầu: “Quả thật, hiện tại hình như cũng chỉ còn cách này có thể thử một lần.”
“Đứa nhỏ này có thiên phú nha.” Lão Vu cười hì hì đụng vào cánh tay Trình Húc: “Tối hôm qua ai đánh cược, còn chọn nhóc mù làm người mất mạng thứ hai? Hả?”
“Ầy,” Trình Húc xấu hổ nghiêng đầu, thấp giọng nói, “Chờ đi ra khỏi chỗ quỷ này, lại chuyển tiền cho ông, không nợ nần.”
Trì Nam: “…” Thì ra bất tri bất giác cậu còn thành cá cược của người khác.
Đầu óc Hắc Trà xoay chuyển thật lâu, ánh mắt ảm đạm cuối cùng cũng lóe lên: “Tôi giả vờ giết ‘nạn nhân’, Trì Nam lại dùng thân phận xác chết xuất hiện ở hiện trường giết người, lừa gạt qua ải hoàn thành buổi diễn tập, Đệt! Đường cùng có hy vọng!”
Lão Vu rất hứng thú nhìn mọi người một cái: “Nhưng cứ như vậy, lại xuất hiện một vấn đề mới, cần ‘nạn nhân’ tự nói thân phận… Chắc hẳn không phải ai cũng bằng lòng làm như vậy, phải không?”
Lão là người có kinh nghiệm phong phú nhất trong đám người mộng du lần này, đối với sự lựa chọn của người bình thường trong sợ hãi cũng rõ như lòng bàn tay.
Quả nhiên, không khí lại lần nữa rơi vào im lặng.
Người người mộng du nhận được kịch bản ‘nạn nhân’ không tin tưởng họ, chậm chạp không chịu đứng ra.
Trong lòng mọi người đều tỏ vẻ biết rõ mà không nói, nguy hiểm quá lớn, không ai bằng lòng dễ dàng giao tính mạng cho người xa lạ.
Dù sao nghiêm chỉnh dựa theo kịch bản mà đi, giết người thật mới có thể cam đoan tuyệt đối không có sơ hở¹ lấy được độ thiện cảm, nhưng ở thế giới Ác Mộng giết người không phạm pháp này, Hắc Trà chiếm được thân phận có lợi, hoàn toàn có thể ra tay giết người đối với ‘nạn nhân’.
¹万无一失 (Vạn vô nhất thất) không sơ hở; phải hết sức cẩn thận, chắc chắn; tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn; không sơ hở tý nào
Chỉ ở chung hai ngày, cái gọi là biết người biết mặt không biết lòng, ai cũng không xác định trong lòng Hắc Trà tính toán như thế nào.
Chờ năm phút, vẫn không có ai đứng ra, ý tứ đã rõ ràng.
Hắc Trà lại uể oải tựa vào sô pha, bắt đầu suy nghĩ lại chẳng lẽ mình thật sự giống kẻ giết người?
“Vậy thì cứ thế thôi, trong kịch bản không nói chỉ có thể có một hiện trường vụ án, đợi lát nữa Hắc Trà và Trì Nam diễn tốt phân cảnh ‘sát nhân’ xử lý ‘thi thể’, ‘nạn nhân’ tự chuẩn bị phân cảnh bị giết, thế nào?” Trình Húc bất đắc dĩ nói, loại trạng thái không tin tưởng nhau này, mới là bình thường trong thế giới ác mộng.
“Nói cách khác, tách trận mưu sát này ra mà diễn, đồng thời tiến hành giết người và bị giết ở các phòng khác nhau, hai hiện trường vụ án, tuy rằng logic có hơi miễn cưỡng nhưng cũng có thể thử xem, có thể yên tâm một chút về việc thân phận ‘nạn nhân’ không bị bại lộ.”
Dưới tình huống không tin tưởng nhau cũng chỉ có biện pháp này, Hắc Trà gật đầu: “Vậy hiện tại trước tiên chúng ta làm tốt thủ pháp giết người đi, đến lúc đó mỗi người chuẩn bị tốt.”
‘Nạn nhân’ tất nhiên sẽ không đáp lại hắn, Hắc Trà chỉ có thể quay qua hỏi Trì Nam: “Cậu muốn làm xác chết kiểu gì?”
Trì Nam: “Càng đẫm máu càng tốt, xác chết tất nhiên sẽ ghi điểm, nhưng cái này quá khó làm…” Cậu hình như có hơi tiếc nuối.
Mọi người: “…” Nhưng rõ ràng cái vẻ rất hứng thú của cậu là sao?
Trì Nam suy nghĩ một chút: “Nếu không thì vào phòng bếp lấy một con dao phay, chém chết hẳn là thuộc loại hình đẫm máu? Cũng tiện cho các công cụ gây án.”
Khóe môi Hắc Trà co rút: “Được… Mọi người có đề nghị nào khác không?”
Không ai trả lời, Hắc Trà cười khổ: “Vậy thì cứ quyết định thế đi, mỗi người vào bếp lấy một con dao phay diễn thật tốt ha.”
Dì Mai lại bưng bữa khuya đến, đêm nay có rượu gạo chưng phô mai, nước rượu nếp thuần túy quyện vào sữa bò ấm nóng, đông đặc thành phô mai trắng tinh trong chén sứ trắng.
Dì Mai chia phô mai cho mọi người, duy chỉ có cái cuối cùng phân đến trước mặt Trì Nam là khác.
“Đây là cái gì?” Hắc Trà nhìn về phía chất lỏng màu nâu kì dị trong chén Trì Nam, bắt lấy dì Mai hỏi.
Dì Mai: “Vị khách này để lại ấn tượng sâu sắc cho bà chủ và cậu chủ nhỏ, đây là thứ cậu ấy xứng đáng được nhận.”
Trì Nam không nhìn thấy, chỉ cúi đầu ngửi ngửi, trái lại không có mùi lạ gì.
“Đây là thuốc của cậu chủ nhỏ à?” Trì Nam hỏi, dù sao ban ngày cậu đổ thuốc của Du Ngộ nhỏ, Bạch Dĩnh Chi không thể nào thờ ơ.
Dì Mai không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ lịch sự máy móc nói một câu: “Mời ngài thưởng thức.”
Hắc Trà: “… Nếu không uống thì bị gì?”
Ánh mắt dì Mai trở nên lạnh lùng: “Tất cả mọi người đều phải cùng diễn vai tối qua cậu ấy diễn một lần nữa.”
Mọi người ở đây ngoại trừ Hắc Trà: “…”
Tuy rằng Trì Nam không nhìn thấy, nhưng cũng có thể cảm nhận được tầm mắt thúc giục trách cứ từ bốn phương tám hướng, cậu bưng thuốc lên uống sạch sẽ, lễ phép đưa chén cho người giúp việc: “Cảm ơn đã đãi.”
Thuốc thang cũng không có mùi lạ gì, uống vào có vị như nước mật ong ấm áp, trong thanh ngọt mang theo chút hương hoa hoè.
Vì thế nước mắt Trì Nam lại chảy xuống.
“Uống vào không khoẻ ở đâu hả?” Hắc Trà nhìn cậu rơi nước mắt, gấp đến độ mắt cứ trợn lên.
Trì Nam lau nước mắt, suy nghĩ một lát tìm một lý do kỳ lạ: “… Không có gì, rất ngon, chỉ là hơi phỏng miệng?”
Hắc Trà:…? Phỏng đến mức khóc à??
Sau khi ăn khuya, Trì Nam hỏi dì Mai có lươn sống không, dì Mai gật đầu, tỏ vẻ trong bồn rửa nhà bếp đúng lúc nuôi mấy con.
Hắc Trà bối rối: “Cậu lấy con lươn làm gì?”
“Dùng để làm huyết tương, ” Trì Nam giải thích, “Màu sắc và kết cấu máu của lươn tương đối giống máu người, cũng không dễ bị đông cứng, trước kia đã từng nghe không ít trường hợp dùng máu lươn để ăn vạ, rất dễ dùng để lừa gạt qua ải, dùng để giả dạng hiện trường giết người là thích hợp nhất.”
Hắc Trà: “…” Hắn phát hiện nhóc mù này không chỉ đầu óc nhanh nhạy mà còn có gan mập, thậm chí còn nghiên cứu về việc giết người và ăn vạ.
“Nhưng cũng không biết như vậy có phù hợp hay không phù hợp với quy tắc, có thể lừa gạt được hay không…” Nói được một nửa, Hắc Trà uể oải ngậm miệng.
“Tuân thủ quy tắc có thể không phải chuyện quan trọng nhất.” Trì Nam nói.
Hắc Trà: “Chứ nói sao?”
Trì Nam: “Chúng ta đang ở trong mộng cảnh, giấc mơ vốn là ngẫu hứng, không hoàn toàn hoạt động theo quy tắc, đúng không?”
Hắc Trà cái biết cái không gãi gãi đầu: “Hình như là thế…”
“Tối hôm qua tôi dùng thi thế nữ quỷ đã có thể lừa gạt qua ải, chỉ cần có thể tự bào chữa, chắc là cũng không thành vấn đề.” Trì Nam cổ vũ hắn.
“Chỉ mong vậy…”
Tám gẫu với Trì Nam hai câu, Hắc Trà hơi suy nghĩ, dù sao hiện tại cũng không còn cách nào khác, rối rắm của hắn chỉ biết tăng thêm phiền não, không bằng cứ như Trì Nam nói, ngẫu hứng phát huy thao tác quấy nhiễu, nói không chừng còn có thể đi theo con đường khác.
Trên quầy bar bếp của phòng bếp bày đầy các loại dao lọc xương tinh xảo, Hắc Trà tiện tay cầm thử vài con, phát hiện mũi dao vô cùng sắc bén, có thể dễ dàng cắt nát gạch men trong phòng bếp.
Hắn nhìn vết trầy xước rõ ràng, lông tơ dựng đứng, trong nhà người bình thường cũng đâu đến mức phải bày nhiều con dao sắc bén như vậy chứ…
Tác dụng của dao lọc xương rất rõ ràng, là “hung khí” mà người tạo giấc mơ cố ý chuẩn bị cho bọn họ.
Sau khi chọn dao xong, hai người đi xử lý con lươn, không đến hai mươi phút ba con lươn đã được lọc sạch máu, nước trong ao bị máu nhuộm đỏ một mảng lớn, thoạt nhìn trông giống hiện trường vụ án mạng.
Hắc Trà cầm dao nâng chén máu, cùng Trì Nam rẽ vào phòng ngủ tầng hai, không may đụng phải dì Mai từ trên lầu đi xuống.
Dì Mai thấy bọn họ lập tức dừng bước, gật đầu tỏ lễ, sau đó yên lặng nhìn bọn họ, không có ý định rời đi.
“Không xong, hình như chúng ta bị dì Mai chú ý…” Hắc Trà lập tức nóng nảy, suýt chút nữa cầm không vững máu lươn trong tay, làm văng hai giọt lên quần áo của Trì Nam.
Dì Mai nhấc mí mắt đen láy lên, mắt cá chết nhìn chằm chằm bọn họ: “Hai vị khách này, đêm nay định ở chung một phòng sao?”
Giọng nói của bà chậm chạp lại không phập phồng, vang lên trên cầu thang trống rỗng, chỉ nghe thôi đã khiến người ta sởn gai ốc.
Hắc Trà gấp đến độ trán đổ mồ hôi, đang nghĩ làm sao để lừa gạt qua đó, nếu như không được thì đánh ngất dì Mai, Trì Nam lại bình tĩnh mở miệng: “Đúng vậy.”
Khóe môi dì Mai xụ xuống, lặp lại lời nói hôm qua: “Khách không có phân cảnh buổi tối xin đừng tùy ý rời khỏi phòng mình, càng không thể quấy nhiễu vị khách có phân cảnh biểu diễn, phải nhớ kỹ, nếu không sẽ chọc giận bà chủ, hậu quả rất kinh khủng.”
“Tôi có phân cảnh”, Trì Nam bình tĩnh nói, “Tôi là vai phụ quan trọng trong buổi diễn tập tối nay, xác chết.”
Dì Mai ngây người chừng ba giây, lại cung kính gật đầu với hai người bọn họ: “Chúc mấy vị diễn tập vui vẻ.”
Trì Nam đáp lễ: “Cảm ơn.”
Hắc Trà sững người, nhìn bóng lưng dì Mai rời đi: “Chỉ, chỉ thế thôi sao?”
“Cũng đâu nói diễn viên không thể thêm cảnh diễn cho mình, chúng ta làm đúng với quy tắc, ” Trì Nam phát hiện, thật ra những quy tắc này để lại rất nhiều không gian ngẫu hứng, “Hình như chỉ cần có thể tự nói là được.”
“Tuyệt.” Hắc Trà phát hiện tối qua bản thân tựa như một kẻ ngốc.
Trì Nam mím môi: “Rất thuận tiện.”
Trước khi vào phòng, Hắc Trà gõ cửa phòng Trình Húc: “Anh Húc, đợi lát nữa sau khi em vào phòng, phiền anh giúp em khóa cửa từ bên ngoài, chìa khóa anh giữ.”
Trình Húc nhìn hắn một cái thật sau: “Cứ phải làm đến mức này sao?”
Hắc Trà cay đắng gãi gãi đầu: “Uầy, lỡ như có chuyện gì thì sao? Như vậy ‘nạn nhân’ cũng có thể yên tâm một chút…”
Trình Húc gật đầu, trước khi đóng cửa nhìn về phía phòng Hắc Trà, xác định lưới chống trộm và cửa sổ bị khoá chết, ngoại trừ ngoài cửa không có bất kỳ lối ra nào, mới cầm khóa khóa bọn họ đưa khoá cứng từ bên ngoài.
“Chú ý an toàn.”
“Các cậu cũng vậy.”
Hắc Trà quay đầu lại, nhìn thấy Trì Nam lấy khăn tay dính máu lươn đùa giỡn lau mắt, còn dẫu bận vẫn ung dung nói một câu: “Đẹp không?”
Hắc Trà: “…”
“Cậu thật sự cho là vũ hội hoá trang?” Hắn nhìn nhóc mù thần kinh thô, khổ não đỡ trán.
Trì Nam mặt không chút thay đổi làm mặt quỷ với hắn.
Hắc Trà bật cười, cảm khái lắc đầu: “Cậu thật là, vừa quen được chút, mới thấy quá nhiều với ấn tượng ban đầu.”
“Ấn tượng ban đầu là gì?”
Trì Nam mệt mỏi, theo bản năng nâng tay dụi dụi mắt, vết máu trên tay lập tức dính vào mí mắt, làm lệ chí ở đuôi mắt đỏ bừng.
Làn da trắng như đồ sứ của cậu khiến lệ chí đẫm máu càng đỏ đến giật mình.
Hắc Trà thẳng thắn nói: “Công tử xinh đẹp được nuông chiều từ bé, rất khó ở chung.”
Trì Nam gật đầu, tò mò hỏi: “Vậy bây giờ thì sao?”
Hắc Trà suy nghĩ một chút: “Rất xinh đẹp cũng rất thú vị.”
Trì Nam: “… Cảm ơn cậu đã khen tôi.”
“Chậc, đã khen cậu đâu.” Hắc Trà cầm dao lọc xương cười khổ, “Nói đi, cậu muốn bị chém như thế nào bị giết ra làm sao?”
Trì Nam chỉ chỉ mấy bộ phận yếu hại của mắt, cổ, ngực mình: “Mắt thi thể bị móc, dùng vải trắng nhiễm máu bịt kín, cổ và ngực bị dao đâm mấy nhát xem như là vết thương trí mạng, sau đó còn lại máu lươn, đừng lãng phí, đổ một chút lên sàn phòng tắm và bồn tắm, đợi lát nữa nước bồn tắm đầy, ‘thi thể’ bị ngâm gần hai tiếng thấm máu loãng vào trong, như vậy hẳn là rất đẫm máu?”
Hắc Trà não bổ gần hết hình ảnh, trên lưng lập tức nổi lên một tầng mồ hôi trắng.
Trong đầu nhóc mù này nghĩ cái gì mỗi ngày vậy…
“Đúng rồi.” Trì Nam bỗng dưng đổi sắc, dùng giọng điệu trịnh trọng dặn dò, “Nước ấm một chút, tôi sợ lạnh.”
Hắc Trà: “…”
“Còn có thể phiền anh một chuyện không?” Trì Nam nghiêm túc hỏi.
Hắc Trà rất sảng khoái: “Cậu nói đi, miễn là tôi có thể làm được thì sẽ đồng ý.”
“Đợi lát nữa hoá trang xong, chụp cho tôi bức ảnh được không?” Trì Nam nghiêm túc nói.
Hắc Trà có chút nghi hoặc, mắt Trì Nam không thấy đường, chụp ảnh làm gì?
Nhưng hắn lại ngại hỏi thẳng.
Trì Nam giải thích rất kịp thời: “Tôi muốn lưu giữ kỷ niệm, đợi mắt tốt là có thể nhìn thấy.”
Hắc Trà ngớ người, lập tức hiểu rõ cười cười: “Được, tôi chụp cho cậu.”
Nhóc mù này thật khiến người ta đau lòng.
“Cảm ơn.”
“Chuyện nhỏ.”
“Đúng rồi, có thể nói cho tôi biết… Tại sao cậu hay rơi nước mắt…”
Hắc Trà còn chưa nói hết câu, quay đầu lại, phát hiện nhóc mù đã nghiêng mình thiếp đi trên sô pha…
*
Trì Nam lại nằm mơ, trong mơ, cậu lại trở lại căn phòng ngủ của Du Ngộ nhỏ.
Ánh trăng trắng xoá bị cửa sổ cắt thành mảnh vụn rơi xuống đất. Lúc này đây, Trì Nam dùng hình thức linh hồn xuất hiện trong phòng ngủ, bức “Cậu bé khóc” trên tường đã biến mất, nơi vốn treo tranh lại có thêm một chiếc đồng hồ treo tường kiểu cũ.
Du Ngộ ngỏ cứng ngắc ngồi trên giường như con rối gỗ, không nhúc nhích.
“Du Ngộ?”
Du Ngộ nhỏ không phản ứng.
Trì Nam cúi người xuống, đưa tay để dưới mũi hắn, có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp ẩm ướt, nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của hắn, làn da cũng mềm mại ấm áp.
Là người sống không sai, nhưng dường như hắn bị buộc phải đứng yên, không có bất kỳ phản ứng nào.
Trì Nam từ bỏ ý nghĩ nhận được phản ứng của Du Ngộ nhỏ, đi về phía đồng hồ treo trên tường.
Tích tắc, tích tắc. Kim giây chậm rãi mà quy tắc chạy về phía trước, bây giờ là 11 giờ 30 phút tối.
Trì Nam quan sát một lát, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng táo bạo.
Cậu tiện tay cầm lấy đèn bàn trên bàn trang điểm, trực tiếp dùng đèn đập về phía đồng hồ treo tường.
Theo một tiếng thủy tinh thanh thúy vỡ vụn, tấm kính trên mặt đồng hồ tan nát, Trì Nam đưa tay gạt mạnh kim đồng hồ.
Thời gian nhanh chóng chuyển động dưới sự thúc giục của cậu, mà nhiệt độ trong phòng cũng dần dần tăng lên.
Khi cậu quay số qua mười hai giờ đêm, căn phòng ngủ như chìm trong lò sưởi lớn, các bức tường và đồ trang trí trong phòng bắt đầu hòa tan thành giọt tan chảy như mấy ngọn nến, dần dần biến dạng.
Cậu nhìn Du Ngộ nhỏ ngồi cứng ngắc, trong căn phòng ngủ chỉ có hắn là không thay đổi.
Thời gian tiếp tục tiến lên, trong phút chốc khi kim phút chỉ vào 12 giờ 20, bốn phương tám hướng trong phòng tự dưng lóa ra ánh lửa mãnh liệt, phút chốc chói đến mức không thể mở mắt.
Tầm mắt Trì Nam mơ hồ, không đến nửa giây, Du Ngộ nhỏ vốn đang ngồi trên giường không hề báo trước biến mất không thấy đâu, ngọn lửa lan ra từ bốn phía nhanh chóng nuốt chửng căn phòng ngủ!
12 giờ 20, đúng vào trong ngày, Du Ngộ trong phòng ngủ biến mất.