Chương 8
Chương 8 Giấc mơ của Du Ngộ (8)
Trong phút chốc, trên mặt Bạch Dĩnh Chi hiện lên sự hốt hoảng không thể phát hiện.
Nhưng cô che giấu cực kì tốt, vội vàng cất hung khí giống như dao trên tay lại vào trong túi.
Hắc Trà đã chuẩn bị giải quyết bằng bạo lực nhất thời rất bối rối, hắn chuyển tầm mắt về phía nguồn phát ra âm thanh, phát hiện căn phòng vốn trống rỗng không biết từ lúc nào đã có một cậu bé tầm tám chín tuổi đứng đó.
Ngũ quan cậu bé đẹp đến hoàn mỹ, sắc mặt tái nhợt không giống người sống, tựa vào vách tường trống rỗng dưới đồng hồ, giống như một con búp bê sứ vừa chạm là vỡ vụn.
Rất rõ ràng, cậu bé là Du Ngộ nhỏ trong bức ảnh.
“Mẹ, con có thể mời anh trai này đến phòng chơi với con không?” Thanh âm Du Ngộ nhỏ lại vang lên.
Tuy rằng Trì Nam không nhìn thấy, nhưng có thể rõ ràng cảm giác được “tầm mắt” của đối phương rơi vào trên mặt cậu, loại cảm giác uyển chuyển, bị nhìn lom lom không buông này, tựa như vượt qua thị lực, dùng một loại phương thức cậu không biết mà tồn tại.
Trên mặt Bạch Dĩnh Chi một lần nữa tươi cười, trước mặt khách khứa đi vào phòng ngủ, ngồi xổm trước mặt Du Ngộ nhỏ ôn nhu nói nhỏ: “Tất nhiên là được, bình thường mẹ với ba con bận rộn, có người chơi cùng con đương nhiên rất tốt.”
“Chẳng qua…” Bạch Dĩnh Chi dừng một chút, ánh mắt nhìn đến Trì Nam thì trở nên lạnh lẽo, “Anh trai này cũng có ‘công việc’ phải vội, con quấn lấy chơi với anh ấy, lỡ như làm chậm trễ thời gian của anh, công việc không xong sẽ không tốt.”
Trì Nam lịch sự nói: “Không chậm trễ, tôi rất thích cậu chủ nhỏ.”
Du Ngộ nhỏ cũng nghiêng đầu, cong khóe môi: “Em cũng thích anh trai.”
Rõ ràng là bé trai xinh đẹp như thiên sứ, nụ cười cũng có thể gọi là đáng yêu, nhưng không biết vì sao, trong khoảnh khắc Hắc Trà nhìn thấy Du Ngộ nhỏ tươi cười, da gà da vịt trên người lại nổi lên.
Sắc mặt Bạch Dĩnh Chi càng khó coi, chuyển hướng về phía Trì Nam, trên mặt vẫn nở nụ cười cứng ngắc như trước: “Thật tốt quá, đã lâu lắm rồi chưa gặp được vị khách nào khiến Du Ngộ thích.”
Ngoài miệng cô nói tốt, giọng điệu lại cảnh cáo trắng trợn.
Trì Nam không để bụng: “Vinh dự của tôi.”
Nụ cười của Bạch Dĩnh Chi biến mất hai giây.
“Mẹ, có thể để anh trai này ở lại với con một lát được không?”
Nói xong, Du Ngộ nhỏ đi tới, giống như muốn nắm chặt tay Trì Nam, nhưng không biết vì sao lại từ bỏ, để tay sau lưng.
Khoé mắt của Bạch Dĩnh Chi nhanh chóng quét về phía nước thuốc văng tung tóe trên thảm, lại nhanh chóng thu tầm mắt, suy nghĩ ước chừng nửa phút mới đồng ý: “Chỉ cho phép chơi năm phút, để lát nữa anh phải nghỉ ngơi.”
Du Ngộ nghe lời gật gật đầu: “Vâng.”
Nói xong hắn ngẩng đầu: “Anh trai, chơi với em một lát ha?”
Hắc Trà lập tức lên tiếng ngăn cản: “Trì Nam, cậu đừng…”
Trì Nam lại gật đầu: “Tất nhiên là được.”
Hắc Trà: “…”
Trì Nam lắc đầu với hắn, Hắc Trà nhíu mày, hạ giọng nói vội: “Hiện tại cũng không biết cậu chủ nhỏ này là cái gì, cậu như thế quá nguy hiểm!”
“Không sao, trong lòng tôi biết rõ, đây không phải còn có bùa của anh sao?” Trì Nam trái lại vỗ về Hắc Trà.
Hắc Trà khó xử gãi đầu: “Cậu thật là… Quá dễ dàng tin tưởng người khác, nếu như tôi bán cậu sợ là cậu cũng không biết!”
Trì Nam trong lòng buồn cười, trên mặt lại có vẻ càng thêm ôn hòa: “Đúng lúc tôi có thể thừa dịp năm phút này hỏi cậu ấy chữ dưới đáy chén có nghĩa gì, với thời gian hiển thị trên đồng hồ nữa.”
Hắc Trà biết không thể lay chuyển Trì Nam, đành phải lo lắng gật đầu: “Vậy cậu cẩn thận một chút, tôi ở ngoài canh cửa.”
“Được.” Trì Nam đồng ý.
Trong giây lát mọi người xung quanh đều biến mất, cửa phòng khép lại, trong phòng chỉ còn lại Trì Nam và Du Ngộ.
Du Ngộ nhỏ lúc này mới kéo tay cậu, như dự liệu, khóe mắt Trì Nam lăn xuống hai giọt nước mắt.
Mà cậu cũng không né tránh.
“Anh trai, nhìn dáng vẻ anh khóc em rất thích.” Du Ngộ nhỏ cười nói.
Trì Nam: “…”
Cậu lau nước mắt ngồi xổm xuống, để Du Ngộ nhỏ thuận tiện nói chuyện với cậu hơn.
“Cảm ơn anh đã giúp em xử lý thuốc.” Du Ngộ nhỏ tiếp tục nói, “Có điều Bạch Dĩnh Chi thông qua camera nhìn thấy hành động của anh, có lẽ buổi tối nay của anh không được tốt cho lắm.”
Trì Nam chú ý đến, Du Ngộ nhỏ gọi thẳng tên Bạch Dĩnh Chi.
Trì Nam: “Không sao đâu, chắc là anh có thể đối phó.”
Du Ngộ nhỏ tò mò hỏi: “Làm sao anh biết em ghét thuốc này đó?”
Trì Nam thành thật nói: “Mơ thấy.”
Vẻ mặt Du Ngộ nhỏ khá vi diệu: “Vậy tại sao anh chịu giúp em đổ thuốc đi? Không sợ đắc tội Bạch Dĩnh Chi sao?”
Trì Nam suy nghĩ một lát: “Lúc tới nơi này, em dẫn đường giúp anh, xem như là trả lại một ân huệ.”
“Chỉ thế?” Hiển nhiên Du Ngộ nhỏ không tin lắm.
Trì Nam cũng thẳng thắn: “Cũng vì tìm manh mối, với lại là, anh cảm thấy đây là phần cốt truyện kiếm được thiện cảm.”
“Chúc anh may mắn,” Du Ngộ nhỏ hài lòng cười: “Camera trong phòng em không có chức năng ghi âm, anh muốn biết manh mối gì? Những gì em biết, sẽ tùy theo tâm trạng mà nói cho anh.”
“Chữ dưới đáy chén có nghĩa là gì?” Trì Nam hỏi thẳng.
Du Ngộ nhỏ: “Theo nghĩa đen.”
Trì Nam: “Tại sao cô ta lại muốn giết em?”
Du Ngộ nhỏ nhún nhún vai: “Em không biết nữa, chỉ là trực giác của em, tin hay không tin, đều phải dựa theo manh mối anh tìm ra.”
Trì Nam lại hỏi: “12 giờ 20 trên đồng hồ có nghĩa là gì?”
Du Ngộ nhỏ nháy mắt im lặng, cười đến không chút để ý: “Đại khái là đồng hồ hỏng rồi, cũng có thể là thời gian dừng lại, ai biết?”
Thời gian dừng lại.
Trì Nam cân nhắc những lời này một lát, bỗng có chút manh mối.
Chỉ có đối với người chết, thời gian mới có thể dừng lại ở thời khắc tử vong…
“Hình như anh đoán được, còn gì muốn hỏi nữa không? Không có nhiều thời gian đâu.”
“Em sẽ nói cho anh trai biết một bí mật nữa, phòng ngủ của mẹ không có camera đâu, muốn chơi trốn tìm thì tốt nhất nên trốn ở đó.”
Những lời này tràn ngập ý ám chỉ, mí mắt Trì Nam giật giật.
“Anh trai, anh còn muốn biết gì nữa không?”
“Lần trước em nói, biết mặt anh, là có ý gì?” Trì Nam hỏi.
Bầu không khí lạnh vài giây, Tiểu Du Ngộ chợt giơ tay lên sờ hình dáng mặt mũi Trì Nam, trong nụ cười có chút ý trêu tức: “Anh và em trông rất giống nhau, đúng không?”
Gần như là trong chớp mắt, xúc cảm trên mặt Trì Nam tan đi, Du Ngộ nhỏ lần thứ hai biến mất trong phòng.
Cùng lúc đó cửa phòng đóng chặt mở ra, Hắc Trà đứng ở ngoài cửa bị hoảng sợ: “Trì Nam? Cậu không sao chứ? Cậu chủ nhỏ đâu rồi?”
“Đã đến lúc rồi.” Giọng điệu Trì Nam có phần mất mát, đi ra cửa phòng.
“Ủa chờ đã, sao cậu lại khóc? Cậu chủ nhỏ kia bắt nạt cậu?” Hắc Trà nhìn thấy những giọt nước mắt vẫn chưa khô hẳn trên khuôn mặt cậu.
Vẻ mặt Trì Nam hơi cứng lại, lại lau nước mắt, lạnh lùng nói: “Không có.”
Hai người rẽ xuống cầu thang, để đồng đội còn lại vừa khẩn trương vừa tò mò canh giữ ở phòng khách ——
“Thế nào rồi? Có tìm được manh mối nào hữu ích không?”
“Vừa rồi tôi thấy Bạch Dĩnh Chi qua đó, còn tưởng rằng các cậu…”
“Thật sự quá dọa người, chúng tôi gọi thế nào các cậu cũng không nghe thấy…”
Tầm mắt Trình Húc quét qua người hai người một lát: “Không sao chứ?”
“Đương nhiên là không sao, nhìn xem, chúng tôi phát hiện ra manh mối quan trọng.” Hắc Trà bày chén ra trước mặt mọi người, đưa ra ánh sáng để nó phản chiếu ba chữ dưới đáy chén.
Ba chữ cực kì đơn giản “Mẹ giết con”, lại làm sống lưng người ta phát lạnh.
“Những lời này có nghĩa khác không? Là “mẹ muốn giết con” hay là “Xin mẹ giết con” đây…”
“Tôi cho rằng đó là ý đầu tiên, ai sẽ rảnh rỗi không làm gì để mẹ giết mình?”
“Cũng không dễ nói, lỡ như cậu chủ nhỏ biết mình bị ác linh quấn thân, sợ người nhà gặp tai nạn, phát ra cảnh báo để Bạch Dĩnh Chi giết cậu ấy thì sao?”
“Lời cậu vừa nói như vậy thật sự khá có đạo lý, cũng rất phù hợp với chủ đề lần này.”
“Nếu là như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn chúng ta giết đứa nhỏ kia sao?” Cuối cùng người đặt câu hỏi chính là Nam Lộc, cô thấy mọi người nhìn qua, còn rất là yếu đuối cắn cắn môi, “Có phải hơi quá tàn nhẫn hay không?”
An Nhiên vẫn không quen với nghệ sĩ nhỏ tuyến 38 giả vờ yếu đuối này, giọng điệu có phần không kiên nhẫn: “Thân ở thế giới ác mộng, sớm chiều không giữ được, còn có tư cách gì bàn về tàn nhẫn đây?”
Nam Lộc uất ức bĩu môi: “Nói là nói như vậy, nhưng tôi là người mới lập tức không có cách nào…”
Hắc Trà quay sang Trì Nam: “Sau đó cậu đã nói chuyện với cậu chủ nhỏ, cậu cảm thấy thế nào?”
Trì Nam nói thẳng: “Tôi trái lại cho rằng nên bảo vệ cậu chủ nhỏ cho tốt.”
Hơi hói lạnh lùng cười nhạo: “A, lại tới rồi.”
Hắc Trà trừng mắt nhìn gã một cái, lại hỏi Trì Nam: “Cậu chủ nhỏ nói như thế nào?”
Trì Nam: “Cậu ấy nói theo nghĩa đen, hẳn là phản ứng đầu tiên của con người, là ý “Mẹ giết con”, cậu ấy dẫn chúng ta vào trong phòng cậu ấy, tôi cho rằng đó là tín hiệu cầu cứu.”
“Hình như cũng rất có đạo lý…” Hắc Trà gãi gãi đầu, rất rối rắm.
Trình Húc: “Ý của anh là, ngược lại chúng ta nên giết Bạch Dĩnh Chi.”
Trầm mặc một lát, Trì Nam gật đầu.
“Chuyện này…”
Ngay khi mọi người lâm vào rối rắm, Trì Nam đột nhiên không hề báo trước kéo khăn trải bàn trên bàn trà xuống, khay chén trên khăn trải bàn theo đó rơi xuống đất, tiếng đồ sứ vụn vỡ thanh thúy phá vỡ sự tĩnh mịch của căn nhà.
“Trì Nam cậu làm sao… Này…” Hắc Trà còn chưa kịp tiến lên ngăn cản, Trì Nam đã đập chén thuốc khắc chữ vỡ vụn trên mặt đất, mảnh vỡ chén thuốc cùng đồ sứ đầy đất trộn lẫn với nhau, lẫn trong đó không phân biệt được.
“Thằng mù mày điên rồi à?” Hơi hói nhìn manh mối bị hủy, sốt ruột đến suýt nữa nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha.
Trì Nam lại không để ý: “Dù sao chúng ta cũng đã biết, giữ chén thuốc lại làm gì? Bị Bạch Dĩnh Chi bắt được càng không tốt.”
Hắc Trà bừng tỉnh, hậu tri hậu giác vỗ vỗ trán: “A đúng, tôi suýt nữa không nghĩ tới.”
“Nhưng nếu trong phòng cậu chủ nhỏ có camera, Bạch Dĩnh Chi sớm biết cậu đã làm gì rồi…” Nam Lộc nói.
“Nhưng cô ta không biết chữ dưới đáy chén.” Trì Nam giải thích.
Hơi hói cười lạnh: “Tiêu hủy manh mối, mày là vì bảo vệ cậu chủ nhỏ kia đúng không?”
Trì Nam thẳng thắn: “Đúng vậy.”
Hơi hói: “…”
“Được rồi được rồi, chúng ta tranh thủ thời gian tìm manh mối, rất nhanh trời lại tối…” Trình Húc thấy không khí khẩn trương, vội vàng kéo đến chính sự.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cơm chiều Bạch Dĩnh Chi khoác tay chồng mình cùng ‘khách khứa’ ăn cơm, cô mặc một bộ lễ phục dạ hội màu xanh biển, hào quang chiếu rọi, đáng tiếc các vị ở đây đã không còn tâm tư thưởng thức dung nhan tuyệt sắc của cô.
“Cậu chủ nhỏ đâu?” Trì Nam hỏi Bạch Dĩnh Chi.
Tay Bạch Dĩnh Chi uống canh dừng một chút: “Du Ngộ không quen ăn cơm với người ngoài.”
Sau đó cô lạnh lùng nhìn về phía Trì Nam: “Vị khách này, hình như cậu và Du Ngộ rất hợp ý.”
Trì Nam gật đầu: “Cậu chủ nhỏ rất đáng yêu.”
“Cảm ơn đã khen, ” Bạch Dĩnh Chi buông thìa trong tay xuống, “Cơ mà tôi vẫn khuyên cậu, cùng với tất cả mọi người ngồi đây…”
Bạch Dĩnh Chi đan tay, tao nhã nhìn về phía mọi người, “Đừng tự ý nói chuyện với con trai tôi, nhớ kỹ.”
Nói xong, cô mặc một bàn khách khứa, xoay người rời đi.
Dường như bị vấn đề của Trì Nam quét sạch hứng thú.
Mọi người bởi vì Bạch Dĩnh Chi bị chọc giận đều sợ hãi, chỉ có Trì Nam và Hắc Trà ăn đến tận hứng.
Hắc Trà cảm thấy mình bị nhiễm bệnh thần kinh thô của nhóc mù, bây giờ hoàn toàn không còn cảm thấy sợ hãi…
Chẳng bao lâu, chuông reo lúc 12 giờ.
Bạch Dĩnh Chi lần nữa thay lễ phục dạ hội màu trắng từ trên lầu xuống.
“Buổi diễn tập của chúng ta vẫn diễn ra lúc 2 giờ tối mỗi đêm, hy vọng mọi người đều đúng giờ, tôi không thích những người đến trễ.”
Bạch Dĩnh Chi lặp lại lời nói ngày hôm qua, ngồi ở vị trí ngày hôm qua, ngay cả độ cong tươi cười cũng giống như ngày hôm qua.
Nam Lộc nơm nớp lo sợ mở miệng: “Cái kia… Hôm nay chúng tôi vẫn chưa có kịch bản…”
Ngón tay Bạch Dĩnh Chi gõ lên bàn một chút: “Kịch bản vẫn như phần hôm qua.”
Trình Húc hoang mang: “Không phải nói kịch bản và vai diễn tập mỗi ngày đều khác nhau sao?”
“Các người mở ra xem một chút là biết.” Bạch Dĩnh Chi nói xong bắt chéo chân dựa về phía sau, dùng ánh mắt xem kịch nhìn về phía mọi người.
Mọi người hít một hơi khí lạnh, dùng tay còn lợi hại hơn tối hôm qua chậm rãi mở kịch bản ra…
“** mẹ!!”
Khi Hắc Trà thấy rõ một dòng chữ lớn trên kịch bản, sợ tới mức ném kịch bản lên bàn.
Mọi người hoảng sợ, kinh hoàng nhìn qua, chỉ có Trì Nam quan tâm hỏi: “Vai nào?”
Hắc Trà hùng hổ che mặt, gào thét một tiếng rồi nói: “Vai diễn: Một kẻ sát nhân.”
Mọi người: “…!!”
Kịch bản vừa vặn ném tới trước mặt Trình Húc, hắn cầm lấy kịch bản mở ra, sắc mặt bỗng biến đổi: “Dấu ngoặc đơn, hiện trường vụ án thứ nhất có thể tự do lựa chọn, thủ pháp gây án có thể tùy hứng biểu diễn, càng đẫm máu càng tốt, chú ý giữ lại thi thể…”
Tất cả mọi người im lặng, họ không hẹn mà cùng lo lắng một điều…
Nếu ai đó muốn đóng vai một kẻ giết người, thì phải có người đóng vai trò của nạn nhân… Chuyện đó có nghĩa là…
“Vậy diễn viên kia chọn thế nào?” Trì Nam là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng khủng bố, bình tĩnh đặt câu hỏi.
Ngón tay Bạch Dĩnh Chi gõ gõ trên bàn: “Đêm nay cần hai vị ‘khách’ diễn tập, người còn lại cũng ở trong đám các người.”
Mọi người sợ đến nỗi xanh mặt…
Bạch Dĩnh Chi tiếp tục mỉm cười khẽ nói: “Tôi tin rằng, nạn nhân đã nhận được kịch bản rồi.”
Không ai dám phát ra tiếng nào, đều mang vẻ mặt vi diệu nhìn kịch bản cầm trong tay nhau.
Bạch Dĩnh Chi: “Nhắc lại một lần nữa, tôi hy vọng mọi người nhất định phải hiểu kỹ kịch bản, cố gắng hết sức để diễn tốt cốt truyện và vai của mình, nếu không…”
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Chúc ngủ ngon.”