Chương 7
Chương 7 Giấc mơ của Du Ngộ (7)
“Hơn nữa cũng đều là đôi mắt…” Nam Lộc mím môi, nuốt hai chữ ‘mù’ xuống.
Không khí trong nháy mắt lạnh xuống, tất cả mọi người đều chuyển tầm mắt về phía Trì Nam và cậu chủ nhỏ trong tranh.
Hắc Trà thấy bầu không khí không tốt, lập tức hòa giải: “Ầy, người đẹp lớn lên có phần giống nhau thôi.”
“Đúng vậy, túi da đẹp đều rập theo một khuôn…” Tống Duyệt cũng điều chỉnh bầu không khí theo.
Hơi hói lại không để ý đến bầu không khí, ý tứ nói một câu: “Vẫn là câu nói kia, ác linh sẽ viết hai chữ ác linh lên mặt sao?”
Hắc Trà cuối cùng cũng không thể chịu đựng được: “Ý anh là sao?”
Hơi hói cười lạnh: “A, ai biết trong đám người mộng du lần này, có lẫn vào cái gì khác hay không.”
“Anh cảm thấy Trì Nam là quỷ?” Hắc Trà tiến lên một bước, cắn răng nói.
Hơi hói cực kì thiếu đánh buông tay: “Tôi cũng đâu nói thế.”
Mắt thấy hai người sắp cãi nhau, Nam Lộc ở bên cạnh yếu đuối mở miệng: “Cái kia… Tôi cũng chỉ thuận miệng nói… Không phải nghi ngờ Trì Nam…”
Trình Húc nhíu mày, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Bạch Dĩnh Chi, còn cảm thấy cô và Trì Nam có vài phần tương tự, nhưng lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, hiện tại nghe Nam Lộc nhắc nhở lập tức thêm phần để ý.
“Được rồi được rồi, bây giờ không phải là lúc nghi ngờ cãi nhau.” Trình Húc mặc trong thì nghi ngờ, ngoài mặc vẫn cẩn thận không để lộ gì¹.
¹Tích thủy bất lậu – 滴水不漏 – dī shuǐ bù lòu (một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài).
Ngay khi bầu không khí giương cung bạt kiếm, cửa phòng kho để đồ linh tinh đột nhiên phát ra tiếng kẽo kẹt…
Một luồng gió thổi trên hành lang.
Gió âm u lạnh lẽo bay vào không gian chật hẹp, mọi người không tự chủ được run rẩy, bị cơn rét lạnh bò lên lưng.
“Này…”
“Suỵt, mấy người nghe.”
Mọi người dựng thẳng lỗ tai lên, nghe được trong tiếng gió ngắt quãng xen lẫn tiếng nhạc.
Rõ ràng là giai điệu tươi đẹp rung động lòng người, nhưng lại mang một cảm giác bi thương, giống như ác ma bị nhốt trong vực sâu địa ngục dùng tiếng nhạc mê hoặc thế nhân.
Sắc mặt Trì Nam khẽ đổi.
Hắc Trà nhìn vẻ mặt của cậu không đúng, cho là tủi thân, đứng ở bên cạnh an ủi: “Đừng để ý, tên đầu hói kia xấu xí, ghen tị cậu nên mới nói như vậy.”
Thanh âm của hắn không tính là nhỏ, tên đầu hơi hói tất nhiên nghe thấy, nhe răng trợn mắt muốn phản bác, Trì Nam nhàn nhạt nói một câu: “Tôi có quen biết một người bạn làm trong cơ quan cấy tóc tương đối đáng tin cậy, sau khi ra ngoài có thể đề cử.”
Lão Vu đứng một bên phụt cười: “Tôi cũng muốn.”
Hắc Trà cũng không chút kiêng kị cười, hạ giọng nói bên tai Trì Nam nói: “Cậu nha, không nhìn ra, giết người không thấy máu, tức chết tên hói đầu kia.”
Trì Nam hơi mơ hồ, cậu cùng lắm cũng chỉ trình bày sự thật mà thôi, giết người bao giờ?
Cơ mà hình như không quan trọng, dù sao nghe có vẻ tâm trạng của Hắc Trà đã trở nên tốt hơn.
“Trước đừng ồn ào, ” Lực chú ý của Trình Húc hoàn toàn ở trên tiếng nhạc, đi đến bên cửa chỉ chỉ vào hành lang đối diện, “Thanh âm là truyền đến từ bên kia.”
“Đó là… Phòng của cậu chủ nhỏ?!” Tống Duyệt che miệng kinh hô.
“Đây… Nhưng phải làm sao bây giờ? Đó có thể là manh mối hay không?”
“Là manh mối cũng phải có cách chứ? Chẳng phải Bạch Dĩnh Chi với nữ giúp việc đã từng nói, không thể đến phòng chủ nhân sao?”
“Nếu thật sự là manh mối chẳng lẽ cứ thế mà buông bỏ ư?”
“Nếu không thì sao, cậu đi à? Hay là cậu?”
Mọi người đều không lên tiếng, dù sao trong quy tắc đã nói rõ ràng không thể tự tiện xông vào phòng chủ nhà, cậu chủ nhỏ cũng là chủ nhà.
Trì Nam phá vỡ sự im lặng: “Tôi đi.”
Mọi người đồng loạt nhìn lại, có phần không thể tin được.
Hắc Trà đỡ trán, sau đó bất đắc dĩ lại tán thưởng² cười: “Tôi tham gia.”
²欣赏: thưởng thức, yêu thích, tán thưởng. Không biết có tui sai gì không nữa.
Tống Duyệt cùng tổ chần chờ một lát cũng giơ tay lên: “Vậy tôi…”
Hắc Trà kéo tay cô xuống: “Cô đừng, con gái chờ ở bên ngoài là được rồi.”
Nói xong hắn còn dùng sức nháy mắt với Tống Duyệt, Tống Duyệt không còn cách nào, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Được rồi, cảm ơn.”
“Anh Trà, anh cũng không cần…”
“Thôi đi, cậu chỉ cho phép mình làm anh hùng à?” Hắc Trà cắt lời Trì Nam.
Trì Nam giật mình: “Tôi không phải anh hùng.”
Hắc Trà chậc chậc: “Không phải anh hùng thì là cái gì?”
“Người hâm mộ âm nhạc, ” Trì Nam chân thật nói, “Muốn đến hiện trường nghe cho kĩ.”
Hắc Trà:??? Đây là fan boy không chính thức à.
Trì Nam đã hứa với Du Ngộ nhỏ sẽ đi tìm hắn, hơn nữa cũng có lòng riêng, cậu muốn trở lại phòng ngủ năm đó xác nhận bức 《Cậu bé khóc》 trên tường còn hay không.
Sau khi cậu hồn xuyên, sự tồn tại của bức họa này đã bị xóa sạch hoàn toàn, chẳng những không tra được chút tin tức nào trên mạng, ngay cả trí nhớ của mọi người đối với nó cũng biến đi đâu hết.
Nhưng đồng thời Trì Nam cũng hiểu được, vi phạm thì một mình cậu là được rồi, không đáng để hai mình phải trả giá.
Trì Nam tiếp tục nói: “Nếu thật sự giống như bọn họ nói cậu chủ nhỏ bị ác linh quấn thân, vậy tôi đúng lúc đi làm mồi nhử, lúc trước từng có duyên gặp mặt với cậu ấy, hẳn là có thể làm cậu ấy thả lỏng cảnh giác, cậu đi cùng sẽ khó nói… Hay là cậu ở ngoài cửa làm một trận pháp khống chế, nếu thật sự có chuyện gì tôi sẽ chạy ra ngoài, dẫn ác linh vào trong trận pháp.”
Hắc Trà híp mắt nhìn về phía Trì Nam, hắn phát hiện nhóc mù này giả ngốc, thật ra đã sớm suy nghĩ chu toàn.
“Ngộ ngỡ… Trận pháp của tôi không linh thì làm sao bây giờ?” Hắc Trà vẫn khá lo lắng.
Trì Nam không chút khó xử: “Từ hiệu quả đêm qua, tôi tin tưởng vào kỹ thuật của anh.”
“Vậy ngộ nhỡ lúc đó… cậu không thể chạy được thì sao?”
“Tôi tin tưởng vào kỹ năng chạy trốn của tôi.”
Hắc Trà: “…”
Trì Nam: “Hơn nữa, tạm thời cũng không còn cách nào tốt hơn.”
“Được rồi, tôi đi nghiên cứu đại pháp bắt quỷ học được từ đại sư chút.” Hắc Trà xoa xoa tay, rốt cuộc gật đầu, kinh nghiệm trốn thoát trong gang tấc tối qua khiến cho sự tự tin của hắn đối với kỹ năng trừ tà của mình tăng lên rất nhiều.
Sau khi lập kế hoạch xong, Hắc Trà bắt đầu vùi đầu nghiên cứu trận pháp trong trí nhớ, còn làm một đống bùa chú dán khắp người Trì Nam: “Sau gáy một cái, cổ cũng phải có, còn có ấn đường cũng phải dán, không thể để lại góc chết…”
Một hồi dán vẽ tùm lum, toàn thân Trì Nam đầy phù chú, dáng vẻ buồn cười như cương thi mới bị bùa Thiên Sư trấn trụ.
Tống Duyệt không nhịn được nở nụ cười, Hắc Trà liếc cô một cái: “Làm sao? Cô không tin tưởng tay nghề của tôi?”
Tống Duyệt lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy dáng vẻ này của Trì Nam, rất đáng yêu.”
Trì Nam rất đáng yêu nghiêng nghiêng đầu.
“Ây dô, cậu đừng lộn xộn, bùa trên trán rớt rồi!” Hắc Trà vội vàng xông lên đè cậu lại.
Trì Nam vội vàng đứng bất động: “… Ư.”
Càng giống cương thi hơn.
Hắc Trà làm một trận pháp bên ngoài phòng ngủ của Du Ngộ, sau đó đưa Trì Nam đến bên cạnh cửa, dặn đi dặn lại: “Có gì xảy ra cậu lập tức chạy đi, chút xíu cũng không thể trì hoãn biết không!”
Trì Nam trịnh trọng gật đầu: “Tôi biết.”
“Ừ.” Hắc Trà đặt tay lên tay nắm cửa, hít sâu một hơi kéo ra ngoài.
‘Cạch––’ cửa bị khóa, không kéo được.
Hắc Trà: “…”
Hắn xắn tay áo lên đang muốn làm như buổi sáng phá cửa xông vào thì Trì Nam đã làm tư thế ‘suỵt’ với hắn.
“Để tôi thử.” Trì Nam yên lặng đứng trước phòng ngủ, nhẹ nhàng gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
Sau khi gõ ba cái, chỉ nghe khoá cửa vang lên một tiếng “tách tách” vặn vẹo, hai người đều giật mình, Trì Nam lại thử vặn tay nắm cửa, cửa phòng ngủ dễ dàng bị mở ra, lộ ra một khe hở.
Hắc Trà: “…”
Trì Nam đẩy cửa phòng ra, tiếng nhạc hoàn toàn dừng lại.
Cửa sổ gần như không đóng, một trận gió phả lên mặt Trì Nam, lạnh lẽo, nhưng không lạnh thấu xương, chỉ là có niềm thương cảm xa xăm, tựa như tiếng nhạc vừa rồi.
“Có ai không?” Trì Nam hỏi.
Không thấy ai trả lời.
Hắc Trà thò đầu ra khỏi cửa: “Không có ai trong phòng, nhưng có một cây đàn hạc ở phía trước cậu.”
“Đàn hạc?” Trì Nam có phần không lường trước được, trong ấn tượng của cậu, bao gồm cả trong giấc mơ tối hôm qua, phòng ngủ Du Ngộ chưa từng có loại đàn hạc này.
“Phải, màu trắng, tựa như xương cốt chế thành… Tiếng nhạc chúng ta vừa nghe hẳn là do cây đàn này phát ra.”
Trì Nam đăm chiêu, cho nên là Du Ngộ nhỏ dùng tiếng nhạc hấp dẫn bọn họ, sau đó lại chơi trốn tìm với bọn họ ư?
Trì Nam căn cứ vào trí nhớ phán đoán phương hướng trong chốc lát, chỉ vào bức tường phía tây: “Có bức tranh nào ở đó không?”
Hắc Trà bối rối nhìn xung quanh: “Tranh? Trong phòng này đâu có tranh.”
Trì Nam: “…” Nếu mộng cảnh này là khôi phục lại năm đó, tại sao chỉ thiếu 《Cậu bé khóc》 trong phòng ngủ của Du Ngộ?
“Ngược lại ngay chỗ cậu chỉ, có một cái đồng hồ.”
“Đồng hồ?” Trì Nam khá bất ngờ, “Bên trên hiển thị mấy giờ?”
Hắc Trà híp mắt nhìn kỹ, lúc này mới chú ý tới thời gian đồng hồ hiển thị không phù hợp với thời gian ở nơi khác, hoang mang gãi gãi đầu: “12 giờ 20, nhưng chúng ta bận rộn đến bây giờ rõ ràng đã là 3 giờ 30 phút chiều, chuyện này không đúng…”
Trì Nam gật đầu, không nói gì.
“Cậu cẩn thận một chút, đừng đi về phía trước, ở đó có một cái chén.” Hắc Trà nhìn Trì Nam sắp giẫm lên, vội vàng nhắc nhở.
Trì Nam nghiêng đầu: “Chén?” Trong khâu tìm manh mối này, khiếm thị làm cậu hơi khó đi.
“Phải, đặt trên mặt đất, rất kì dị…”
Trì Nam trầm mặc một lát, bỗng dưng nghĩ đến cái gì đó ngồi xổm xuống, mò mẫm một hồi thì đụng phải chén sứ.
Vẫn còn nóng, chất lỏng bên trong đầy hơn nửa chén.
Cậu cầm lấy ngửi ngửi trước mũi, một mùi máu tươi nhàn nhạt cùng vị đắng chát, gần như khẳng định suy đoán của cậu ——
Đây là thuốc mà người giúp việc nấu cho Du Ngộ nhỏ.
Cậu bưng chén, chợt nghiêng chén xuống phía dưới, học theo dáng vẻ Du Ngộ nhỏ trong giấc mơ, đổ thẳng nước thuốc xuống mặt đất.
Hắc Trà ngoài cửa kinh ngạc: “Đệt mẹ, Trì Nam cậu làm cái gì vậy?”
Trì Nam tỉnh rụi, cất chén trống rỗng vào trong ngực: “Đổ thuốc.”
Hắc Trà:… Tất nhiên là tôi biết cậu đang đổ thuốc, nhưng không phải đây đang hỏi tại sao cậu làm à!
Phòng ngủ của Du Ngộ ngoại trừ không có bức 《Cậu bé khóc》, bài trí khác đều không có gì khác biệt, bởi vì trên mặt đất trải thảm, nước thuốc thấm lên đó một màu đỏ tươi, giống như trong giấc mơ, nước máu văng tung toé.
Trì Nam không nhìn thấy, cậu chỉ biết có vẻ như Du Ngộ nhỏ rất chán ghét loại thuốc này.
“Xem ra cậu chủ nhỏ kia không có ý định gặp chúng ta, Trì Nam cậu đi ra đi.” Từ sau khi Trì Nam đi vào, Hắc Trà vẫn lo lắng đề phòng, hận không thể sớm chấm dứt tất cả.
Trì Nam chần chờ một lát, gật gật đầu, trước khi rời đi cậu còn sờ sờ cây đàn hạc đặt ở giữa phòng.
Ngón tay lướt qua dây đàn, chỉ nhẹ nhàng một chút, sợi dây liền siết chặt ngón tay cậu, máu chảy lên trên dây đàn, dây đàn hơi giãy giụa.
Trì Nam thu tay lại, mò mẫm đi đến bên cửa, đưa chén thuốc cho Hắc Trà: “Kiểm tra xem có cái gì không?”
Hắc Trà nghi hoặc nhận lấy chén, tỉ mỉ nhìn nó một vòng, chợt kinh hô: “Đù đù đù! Thực sự có! Có chữ ở đáy cái chén! Trì Nam cậu quá trâu bò!”
Mí mắt Trì Nam giật giật: “Chữ gì?”
“Quá nhỏ, để tôi xem…” Hắc Trà giơ chén lên hướng về phía ánh sáng, sau khi nhìn rõ chữ khắc ở đáy chén, sắc mặt hốt nhiên biến đổi, ngay cả giọng nói cũng run rẩy, “Mẹ giết con.”
“Cái gì?” Trì Nam nhíu mày.
“Bên trên viết: Mẹ giết con.” Nói xong, toàn thân Hắc Trà nổi da gà.
Trì Nam lặng im chốc lát: “Đi, đồng bộ đầu mối này…”
Cậu chưa dứt lời, hành lang bất chợt truyền đến tiếng giày cao gót đặc biệt chói tai, cộp cộp cộp, thanh âm càng ngày càng đến gần.
“Moẹ, không phải là Bạch Dĩnh Chi…”
Tiếng giày cao gót này, tất cả mọi người sẽ không nhận nhầm…
Trì Nam gật gật đầu: “Chúng ta sơ sẩy, quên mất camera trong phòng cậu chủ nhỏ.”
Vừa rồi bọn họ chỉ đập vỡ camera ở khu vực công cộng, bỏ qua phòng chủ nhân.
Hắc Trà mắng một câu tục tĩu, đã khẩn trương đến quên cả hô hấp, mồ hôi lạnh thấm ướt sau lưng.
Dù căng thẳng như thế, Hắc Trà vẫn không quên giấu bát thuốc vào trong quần áo, công tác bảo vệ manh mối rất đúng chỗ.
“Tôi đã nói rồi, tôi không thích khách khứa không lễ phép, xem ra hai người các cậu đều không nghe.” Giọng nói của Bạch Dĩnh Chi vang lên từ trên hành lang, ý cười như có như không làm cho người ta sởn tóc gáy.
Trì Nam mặt không đổi sắc sửa lại: “Không phải chúng tôi, chỉ có tôi.”
Bạch Dĩnh Chi cười khanh khách: “Vị khách này, cậu phải chịu trừng phạt.”
Trì Nam: “Ừm, tiếp tục diễn tập sao?”
Bạch Dĩnh Chi cười mà không trả lời, sắc mặt chuyển lạnh, độ cong khóe môi quái dị như bị đông cứng, để ai thấy phải nổi da gà.
Cô đưa tay vào trong túi như đang lục lọi cái gì đó, Hắc Trà cảnh giác nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô, khi nhìn thấy bên cạnh túi hàng hiệu hình như thoáng hiện lên một màu trắng sáng sắc bén tựa mũi đao, chuông cảnh báo trong lòng vang lên rất to.
Bà mẹ nó! Chắc không phải là vì bọn họ tự tiện xông vào phòng cậu chủ nhỏ nên nữ minh tinh này liền móc dao ra đâm bọn họ ngay tại chỗ nha!
Ngay khi Hắc Trà đã âm thầm giữ sức, chuẩn bị tốt cả rồi, trong phòng ngủ trống rỗng bỗng truyền đến tiếng của một bé trai ——
“Mẹ, là con để anh trai này tới đây.”
Không biết nên thay chủ nhân thành chủ nhà hem nhỉ?