Chương 6
Chương 6 Giấc mộng của Du Ngộ (6)
Mọi người đi lên tiến hành một loạt kiểm tra với Trì Nam như hô hấp, nhịp tim, mạch đập… Thậm chí còn véo ngón giữa của cậu, mất rất nhiều công sức mới hơi tin tưởng Trì Nam là người sống.
Áo sơ mi và áo khoác dì Mai đưa tới rất vừa người, vải mềm mại phác họa đường nét thon dài cao ngất của Trì Nam, thoạt nhìn vừa gợi cảm vừa cấm dục.
Giống như được thiết kế riêng vậy.
Mấy cô gái đều ngại ngùng nhìn thêm hai lần, đáng tiếc bản thân Trì Nam không nhìn thấy.
“Hai giờ tối qua đã xảy ra chuyện gì?” Trình Húc được phân đến phòng cách vách, rõ ràng nghe được tiếng thét chói tai quái dị trong phòng Trì Nam, hình như còn là giọng của con gái.
Trì Nam cũng bối rối lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm, đồng hồ báo thức vô tình bị tôi ấn tắt, không vang.”
“Cái gì?!” Trình Húc kinh ngạc, thế nào lại có người bị tuyên bố ác linh tìm tới cửa, còn có thể hì hì ngủ say?!
Trì Nam nghiêng đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước: “Cứ thế… Ngủ luôn.”
Mọi người: “…”
“Mặc kệ thế nào, cậu thật sự không sao là tốt rồi!”
Vui vẻ nhất chính là Hắc Trà, hắn vừa định tiến lên cho Trì Nam một cái ôm tình anh em, Trì Nam liền cảnh giác lui về phía sau một bước: “Xin lỗi, tôi có chứng sợ tiếp xúc thân thể.”
Hắc Trà cũng không so đo, nói nhìn thấy Trì Nam vẫn lành lặn không sao thì rất vui vẻ.
Hắc Trà là một người mới thuần khiết, vẫn cực kỳ kính sợ đối với cái chết và sinh mạng, huống chi hắn đối với nhóc mù không thích để người ta gặp thêm phiền phức, tức thì nhạy bén lại thỉnh thoảng ngốc nghếch này rất có thiện cảm.
Nếu Trì Nam thật sự xảy ra chuyện gì, hắn sẽ khổ sở tự trách rất lâu.
Trình Húc thì khác, hắn đã quen với cái chết của đồng đội, cho nên so với sự thật Trì Nam sống sót, càng để ý đối phương tìm được đường sống trong chỗ chết thế nào: “Không đúng… Nếu cậu nói mình ngủ, nữ quỷ này cũng không thể tự sát được? Nói không chừng…”
“Trước khi đi ngủ tôi dựa theo lời dặn dò của Hắc Trà, bày đống bùa chú cùng gạo nếp tỏi lên, nữ quỷ hẳn là bị khắc bị.” Trì Nam tất nhiên cho rằng như vậy.
Trình Húc vẫn đang nhíu mày suy nghĩ, những người còn lại đã đồng loạt xông lên, tranh thủ bảo Hắc Trà giúp vẽ bùa phòng quỷ.
“Ai nấy đừng nóng vội, sau khi ra ngoài mấy người nhớ chú ý tài khoản của tôi nha, tốt nhất là vừa ra…”
An toàn hoàn thành buổi diễn tập, lại có chuẩn bị tốt vai xác chết trong kịch bản, Trì Nam yên tâm thoải mái xuống lầu ăn bữa sáng.
Mọi người chú ý tới, vào ban ngày chín chiếc đèn tường còn sót lại trên tường tượng trưng cho HP đang ở trạng thái tắt.
Bạch Dĩnh Chi và chồng Du Duy Đình hình như đã ra ngoài, dì Mai chuẩn bị cà phê và bữa sáng cho khách khứa.
Trải qua một đêm chấn động lòng người bọn họ đều đói bụng, hơn nữa bữa khuya tối qua không mang đến bất kỳ tác hại nào cho bọn họ, thế nên tất cả mọi người rất hưởng thụ bữa ăn sáng này.
Dì Mai thu dọn đồ dùng cho họ: “Trong ngày, khách có thể tự do đến tham quan nhà ở, nhưng hãy nhớ rằng, bà chủ và ông chủ không thích những vị khách bất lịch sự, tuyệt đối không được đến phòng chủ nhân.”
Sau khi dì Mai rời đi, Trình Húc đề nghị: “Manh mối nắm giữ hiện tại quá ít, hôm nay chúng ta ghép tổ tìm manh mối đi, còn lại chín người, vừa đủ ba người một tổ, mấy người thấy sao?”
Người mộng du cũ đã nói như vậy, mọi người đương nhiên không có ý kiến gì.
Hắc Trà tự nhiên kéo Trì Nam vào, cô gái thành phần tri thức cũng gia nhập tổ của bọn họ. Còn lại Trình Húc, An Nhiên, Nam Lộc một tổ. Lão Vu hứng thú tẻ nhạt mang theo tên đầu hơi hói, và một cậu trai không có cảm giác tồn tại gộp lại thành một tổ, bởi vì mấy cô gái ở đây không ai chịu ghép tổ cùng tên đầu hơi hói.
Cô gái thành phần tri thức tên là Tống Duyệt, lúc ấy đang cùng khách hàng ăn cơm hát K, bản thân đến tháng còn bị khách hàng chuốc rượu mạnh, ấm ức trong lòng, thế là trốn trong nhà vệ sinh vừa ói vừa khóc vừa ước nguyện, hy vọng sớm ngày thực hiện tự do tài chính thoát mẹ nó kiếp xã súc¹.
1“Súc vật của công ty”. Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên nổi tiếng tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á. Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ.
Hắc Trà rất đồng cảm gật gật đầu: “Ước nguyện của tôi là nhanh chóng nổi lên, fan hơn trăm vạn, cũng không cần phải làm việc, Trì Nam cậu thì sao?”
“Khôi phục thị lực.” Trì Nam nói.
Hắc Trà thở dài thật sâu: “Mọi người không dễ dàng…”
Ba người đi lên lầu hai, ban đêm không chú ý nhiều, ban ngày mới phát hiện trên hành lang treo đầy ảnh chủ nhân của căn nhà.
“Quá kỳ lạ, chẳng phải Bạch Dĩnh Chi một nhà ba người sao? Vì sao những bức ảnh này đều chỉ hai vợ chồng, cậu xem tấm này, Bạch Dĩnh Chi thà rằng ôm búp bê vải cũng không ôm con trai mình.” Tống Duyệt chỉ vào bức ảnh trong khung ảnh nghi hoặc nói.
Hắc Trà suy nghĩ một chút: “Có phải lúc đó hai vợ chồng vẫn chưa có con không?”
Tống Duyệt chỉ vào thời gian ở góc dưới bên phải của bức ảnh: “Không đúng, dựa theo tin tức trước đó cậu đưa ra, mười một năm trước Du Ngộ tám tuổi, ảnh chụp lúc này cậu ấy đã ba tuổi.”
Hắc Trà gãi gãi đầu: “Cái này quả thật rất kỳ lạ, chẳng lẽ Du Ngộ xấu xí, hai vợ chồng đều là nhân vật của công chúng, cho nên không muốn để cậu ấy xuất hiện?”
Tống Nghệ lắc đầu: “Không thể nào, bình thường cha mẹ cũng sẽ không ghét bỏ con mình xấu xí đâu, hơn nữa gen hai vợ chồng tốt như vậy, cậu nhóc đó xấu kiểu gì được…”
Hắc Trà quay sang Trì Nam: “Trì Nam, cậu nghĩ sao?”
“Cái gì? Du Ngộ chắc là không xấu…”, Trì Nam trả lời.
“Có điều lại nói tiếp, tư liệu lúc trước tôi tra, quả thật chưa từng nhìn thấy ảnh của Du Ngộ.” Hắc Trà nói.
Tống Nghệ: “Có một số minh tinh xuất phát từ tâm lý bảo vệ con cái, không muốn đứa trẻ xuất hiện sớm trước truyền thông công chúng, cái này cũng có thể giải thích.”
Hắc Trà như có điều suy nghĩ im lặng một lúc, chợt giật mình nói: “Tôi biết rồi!”
“Chụp ảnh là một chuyện rất tà môn, có một số thứ dơ bẩn mà chúng ta không nhìn thấy sẽ bị ống kính chụp lại, rất nhiều phim kinh dị đều có tình tiết ảnh kinh dị, cho nên…” Hắc Trà dứt lời, sau lưng nổi lên một tầng mồ hôi trắng.
Tống Duyệt: “Ý của cậu là, bởi vì Du Ngộ bị ác linh quấn thân, cho nên vợ chồng Bạch Dĩnh Chi không dám để cậu ấy chụp ảnh?”
Hắc Trà kích động vỗ vỗ tay: “Đúng vậy, có phải rất hợp lý không?”
Tống Duyệt chậm rãi gật đầu.
“Trì Nam, cậu nghĩ sao?”
Trì Nam vuốt ve khung tranh, bình tĩnh nói: “Du Ngộ không phải ác linh.”
Hắc Trà: “Sao cậu lại chắc chắn như vậy?”
“Du Ngộ lúc nhỏ rất đáng yêu.” Trì Nam lạnh nhạt nói, đôi môi vẫn luôn căng thẳng hình như cong ra độ cong nhỏ, nhỏ đến mức căn bản không ai có thể phát hiện, kể cả chính Trì Nam.
Khóe môi Hắc Trà giật giật: “Cái gì vậy? Cậu từng thấy cậu ấy rồi?”
Trì Nam gật đầu: “Lúc tới nơi này, tôi không tìm được đường vào nhà, là Du Ngộ nhỏ dẫn tôi vào.”
Nghe vậy, Hắc Trà và Tống Duyệt nứt ra.
“Mẹ kiếp, cậu không sợ cậu chủ nhỏ đó kéo cậu đi đút cho ác linh ăn sao?” Hắc Trà choáng váng.
Trì Nam lắc đầu: “Không sợ”.
“Nhưng Bạch Dĩnh Chi từng cảnh cáo, chúng ta không được tự ý đi trêu chọc cậu chủ nhỏ…” Tống Duyệt nhắc nhở.
Trì Nam không quan trọng: “Không sao đâu.”
Hắc Trà nghe xong đã sốt ruột thay Trì Nam: “Cậu đừng không quan trọng nha, nói không chừng là bởi vì chuyện cậu gặp mặt cậu chủ nhỏ bị Bạch Dĩnh Chi biết, cho nên tối hôm qua cậu mới là người đầu tiên phải sắm vai, còn là vai xác chết.”
Trong lòng Trì Nam rất cảm kích sự quan tâm của Hắc Trà đối với cậu, đáng tiếc cậu không cách nào đúng lúc thể hiện cảm xúc lên mặt, chỉ đành đè nén cảm xúc, lạnh nhạt nói: “Tôi biết, cảm ơn.”
“Chỉ là, ” Động tác Trì Nam dừng một chút, “Chúng ta kiểm tra xem trong phòng này có camera hay không, lời vừa rồi của chợt làm tôi nghĩ đến, nói không chừng nhất cử nhất động của chúng ta đều bị Bạch Dĩnh Chi thấy.”
Hắc Trà bỗng chốc bừng tỉnh: “Đúng thế, suýt chút nữa đã quên mất chuyện quan trọng như vậy.”
Vì thế ba người liên lạc với sáu người còn lại, dùng ba giờ lục soát căn nhà, ngoại trừ phòng chủ nhân thì đã kiểm tra hết một lần, quả nhiên phát hiện hơn mười chiếc camera.
“Tiếp theo phải làm sao bây giờ? Trước đây khi gặp tình huống này phải xử lý như thế nào?” Hắc Trà đặt nghi vấn.
Lão Vu không biết lấy thuốc lá ở đâu ra mà ngậm: “Trước kia chưa từng xảy ra loại tình huống này.”
Hắc Trà: “Hở?”
Lão Vu hít một hơi: “Thế giới Ác Mộng không cần camera, người tạo giấc mơ cũng có thể nắm giữ nhất cử nhất động của chúng ta.”
Hắc Trà: “… Vậy ý nghĩa của những chiếc camera này là gì?”
Trì Nam suy nghĩ một chút: “Có lẽ không phải người tạo giấc mơ cố ý để lại. ”
“Ý cậu là sao?”
“Có thể vốn trong căn dinh thự của Bạch Dĩnh Chi đã có những chiếc camera này.” Trì Nam nói.
Hắc Trà rùng mình: “Mẹ kiếp, nếu thật sự là như vậy, người nhà này cũng khủng khiếp thật.”
Trình Húc đồng ý với cách nói của Trì Nam: “Tôi cũng cho rằng vốn đã có, chẳng qua người tạo giấc mơ đã khôi phục chúng lại mà thôi.”
“Nhưng trong nhà của một người bình thường, lắp đặt nhiều camera như vậy để làm gì?”
“Không phải cậu chủ nhỏ nhà bọn họ không phải bị ác quỷ quấn thân sao? Được dùng để theo dõi hành tung của cậu ấy, hoặc hy vọng có thể thông qua đống camera trong phòng thấy thứ gì dơ bẩn? Ai biết được.” Lão Vu thờ ơ nói.
Nghe vậy, mọi người rùng mình một cái, cái này mẹ nó quá khủng bố.
“Vậy… Bây giờ tính sao?”
Trình Húc còn chưa nói gì, Trì Nam đã mở miệng: “Đập đi?”
“Hả?” Mọi người đều bị sốc bởi sự lớn mật của nhóc mù.
Nhưng Trì Nam lại coi như một chuyện hiển nhiên: “Trong tình huống bị theo dõi, chúng ta không thể thay đổi hiện trạng.”
Trì Nam làm tranh trăm năm, quá rõ ràng điểm này.
Càng được đông đảo ánh mắt nhìn chằm chằm, càng khó thay đổi khốn cảnh của mình.
Chàng trai không có cảm giác tồn tại cười: “Tôi đồng ý, trong trạng thái bị giám sát chúng ta rất thụ động, hơn nữa việc đập camera nghe có vẻ rất sảng khoái.”
Trình Húc trầm mặc chốc lát, mở miệng: “Đập đi.”
Vì thế trong hai mươi phút tiếp theo, mọi camera trong nhà đều bị người mộng du dùng các dụng cụ phá hủy.
Lão Vu nở nụ cười: “Tham gia phó bản ác mộng ba lần, chưa từng có lần nào được đập đồ trong dinh thự đã ghiền như vậy.”
Sau khi đập hết camera, Hắc Trà Tống Duyệt lại đưa ảnh chụp phát hiện trên tường nói với mọi người, đại đa số mọi người đều liên tưởng đến lời nói của Bạch Dĩnh Chi, đều hợp lý phỏng đoán vấn đề nằm ở trên người Du Ngộ.
“Có phải chỉ cần chúng ta giết cậu chủ nhỏ là có thể thoát khỏi mộng cảnh hay không?” Nam Lộc yếu đuối đặt câu hỏi.
Mọi người đều có phần bất ngờ, không nghĩ đến Nam Lộc vẫn luôn biểu hiện nhát gan nhất lại có thể nói ra chuyện giết người thế này.
Nam Lộc nhìn thấy ánh mắt kinh hoàng của mọi người: “Dù sao dựa theo lời vừa rồi anh Hắc Trà nói, cậu chủ nhỏ cũng không tính là nhân loại…”
“Cho dù không phải ác linh, cậu ta cũng chỉ là một NPC, giết cũng không hề gì.” Trình Húc nói.
Nhìn bạn trai nhà mình nói giúp nữ diễn viên tuyến 18 kia, An Nhiên âm thầm trừng mắt nhìn Trình Húc một cái.
Hắc Trà nhìn Trì Nam, khá khó xử nói: “Hay là tìm hiểu rõ một chút rồi mới quyết định…”
Trì Nam lại phớt lờ bầu không khí nói ra suy nghĩ của mình: “Tôi không cho rằng giết Du Ngộ có thể giải quyết vấn đề.”
Đầu hơi hói tự nhiên cười nhạo một tiếng: “Không phải vì mày và cậu nhỏ đều là người mù, cho nên đồng bệnh tương lân chứ?”
Trì Nam không nói chuyện, Hắc Trà không thoải mái nhíu nhíu mày: “Này, anh nói như vậy hơi bị quá đáng.”
Đầu hơi hói nhún nhún vai, một vẻ mặt chế giễu tôi nói đâu sai.
Mọi người lại đi kiểm tra hành lang tầng hai một lần, cuối cùng tìm được một tấm ảnh một nhà ba người ở cuối hành lang.
Cậu chủ nhỏ trong ảnh chỉ tầm khoảng có ba bốn tuổi, mặc áo sơ mi quần yếm ngồi trong ngực Bạch Dĩnh Chi, sinh ra đã trắng nõn xinh đẹp, mười phân vẹn mười.
Hắc Trà nhìn Du Ngộ trong ảnh cảm khái từ tận đáy lòng: “Không phải cậu chủ nhỏ rất đẹp ư? Hoàn toàn không giống ác linh quấn thân nhỉ…”
Đầu hơi hói trợn trắng mắt: “Ác linh sẽ viết hai chữ ác linh lên mặt à?”
Trì Nam không thể nhìn thấy, nhưng cậu luôn có loại ảo giác bị theo dõi.
Thật giống như giờ phút này người trong khung ảnh đang khẽ mỉm cười nhìn cậu.
Trì Nam: “Cậu ấy có cười không?”
Hắc Trà không hiểu: “Cậu nói ai?”
Trì Nam: “Cậu chủ nhỏ.”
Hắc Trà giật mình: “Trong ảnh đang cười, sao cậu lại…”
Đầu hơi hói xem thường đến cùng cực: “Phục rồi, ai chụp ảnh gia đình mà không cười.”
Hắc Trà: “…”
Nam Lộc nhìn cậu chủ nhỏ trong khung ảnh, lại chuyển tầm mắt về phía Trì Nam, nhỏ giọng mở miệng: “Cái kia… Tại sao tôi lại cảm thấy… Cậu chủ nhỏ và Trì Nam lớn lên khá giống nhau?”
Editor: Đầu em không hói, đầu chỉ hơi hói <( ̄︶ ̄)>