Chương 5
Chương 5 Giấc mơ của Du Ngộ (5)
Trong giấc mơ này, Trì Nam đã khôi phục thị lực.
Cảnh trong mơ hẳn là tái hiện từ những mảnh vỡ ký ức của cậu, bấy giờ cậu vẫn bị giam cầm trong tranh, tầm mắt tựa như một chiếc camera không thể cử động, chỉ thể nhìn thấy cảnh trong phạm vi nhất định.
Đây là một buổi chiều mưa không nắng, rèm cửa sổ đã được kéo ra, nhưng phòng ngủ vẫn màu âm u, tựa như bầu trời sẽ không bao giờ sáng lên lần nữa.
Trì Nam nhận ra, đây là phòng ngủ của Du Ngộ.
Du Ngộ nhỏ ngồi ở bên giường, nhắm mắt nhìn ra mây mù dày đặc ngoài cửa sổ.
Rõ ràng hắn không nhìn thấy cái gì, lại luôn cố chấp quay mặt nhìn về một nơi nào đó, dường như thời gian đã trôi qua rất lâu, rồi những cảnh vật kia sẽ đáp lại hắn.
Không bao lâu sau, tiếng cửa phòng ngủ vang lên, người giúp việc bưng thuốc tới.
“Cậu chủ, đã đến giờ uống thuốc.”
Du Ngộ nhỏ không để ý tới bà, nữ giúp việc bưng thẳng thuốc đến trước mặt hắn, lặp lại lần nữa: “Cậu chủ, nên uống thuốc rồi.”
Du Ngộ nhỏ lại mím môi thành một đường: “Tôi không uống.”
Nữ giúp việc không còn cách nào: “Cậu chủ không uống, tôi bảo bà chủ tự đến đút”.
Trong lúc nói chuyện, nữ giúp việc lấy một cái bình nhỏ trong túi áo ra, vì nguyên do cậu chủ nhỏ không nhìn thấy mà trắng trợn pha ít bột có màu như màu xám đen vào trong chén thuốc, nước thuốc nhanh chóng hiện ra màu đỏ sậm kì dị.
Du Ngộ nhỏ nghe được hai chữ ‘bà chủ’, sắc mặt hơi đổi, nữ giúp việc nhìn thấy thì vội rèn sắt khi còn nóng: “Nghe lời, bình thường bà chủ bận rộn quay phim như vậy, chúng ta không nên làm phiền bà ấy nữa, cậu chủ uống hết thuốc, thân thể mới có thể khỏe mạnh.”
Du Ngộ nhỏ cầm lấy chén thuốc, nữ giúp việc ở bên cạnh tiếp tục thúc giục: “Bà chủ thích đứa trẻ ngoan, cậu chủ nghe lời uống thuốc, bà chủ mới thích…”
“Con biết, mẹ thích đứa trẻ như thế nào.”
Trong lúc nói chuyện, hắn cong khóe môi, cười đến dịu dàng lại yên tĩnh, giống như thiên sứ nhỏ khiến người ta thương yêu, sông hành động trên tay lại không giống như vậy.
Hắn thong dong đổ nước thuốc trong chén xuống mặt đất, trên tấm thảm trắng sữa lập tức lan ra một màu đỏ tươi để ai nhìn thấy phải giật mình vì nó trông giống máu người văng tung tóe.
Cuối cùng, hắn đưa chén thuốc trống trơn cho người giúp việc, vẫn mỉm cười: “Uống hết rồi.”
Sắc mặt người giúp việc hốt nhiên biến đổi, vừa dọn dẹp nước thuốc trên mặt đất vừa lạnh giọng nói: “Vậy tôi đi mời bà chủ.”
Sau khi nữ giúp việc rời đi, nụ cười trên mặt Du Ngộ nhỏ biến mất, lại giống như lúc đầu vẻ mặt trống rỗng nhìn về phương xa dẫu không nhìn thấy.
Mãi đến khi cửa lại bị đẩy ra, sắc mặt Du Ngộ nhỏ mới hơi thay đổi.
“Tại sao lại không nghe lời?” Bạch Dĩnh Chi đẩy cửa vào phòng, thuận tay bật đèn.
Tuy giọng nói của cô mang theo ý cười, nhưng Trì Nam trong tranh rõ ràng nhìn thấy trên mặt cô tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.
“Mẹ.” Du Ngộ nhỏ xoay người lại, lộ sườn mặt nhìn về phía cô.
Bạch Dĩnh Chi ngồi xổm trước người hắn, khoé mắt liếc nhìn nước thuốc tựa vết máu trên thảm: “Con cáu kỉnh, tăng thêm không ít khối lượng công việc cho mẹ và dì Mai, đứa nhỏ không nghe lời sẽ bị trừng phạt.”
Lông mi Du Ngộ nhỏ run rẩy, sau đó thuần thục lại ngoan ngoãn vươn tay trái ra.
Cánh tay tái nhợt khô gầy của hắn đầy dấu kim cùng lỗ kim, rậm rạp khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Bạch Dĩnh Chi cầm lấy tay hắn, lấy cây kim nhỏ màu đồng ra, đâm vào ngón giữa của Du Ngộ nhỏ, còn không chút nể tình bóp chặt ngón tay hắn. Mãi đến khi máu chảy ra, tụ lại thành hạt máu to bằng hạt đậu nành, Bạch Dĩnh Chi lấy ra một cái gì đó giống như lá bùa thấm khô máu.
Từ đầu đến cuối lông mày Du Ngộ nhỏ cũng chẳng nhíu chút nào, cứ như đã quen.
Bạch Dĩnh Chi cầm máu đè vết thương ở ngón giữa của hắn, thanh âm ôn nhu như mẹ hiền: “Thân thể con không tốt, phải uống thuốc và châm cứu lâu dài, nếu không sao bệnh có thể tốt lên được?”
“Mẹ, con bị bệnh gì?” Du Ngộ nhỏ hỏi.
Động tác của Bạch Dĩnh Chi dừng lại: “Bệnh rất nặng.”
Du Ngộ nhỏ ung dung bình thản: “Tại sao không cho con nằm viện?”
Vẻ mặt Bạch Dĩnh Chi cứng đờ: “Nằm viện có gì tốt? Chúng ta có bác sĩ gia đình.”
Du Ngộ nhỏ gật gật đầu, khóe môi hiện lên châm chọc không rõ cười: “Phải không?”
Bạch Dĩnh Chi rốt cuộc không kiên nhẫn nhíu mày: “Con còn nhỏ, không cần phải hiểu rõ, chờ con lớn lên sẽ nói cho con biết.”
“Hy vọng, sẽ có ngày đó.” Du Ngộ nhỏ nói xong câu đó, liền cuộn mình trong chăn, không có ý định phản ứng với ai.
Bạch Dĩnh Chi cầm bùa dính máu đứng dậy rời đi, đi đến trước cửa phòng thì để lại một câu ——
“Du Ngộ à, tất cả chuyện này rất nhanh sẽ kết thúc, mẹ lúc nào cũng rất yêu con.”
Cửa phòng khép lại, căn phòng thiếu sáng ảm đạm trở về tĩnh mịch, Du Ngộ nhỏ trong chăn im lặng cười cười.
Khoảng mười phút sau, Du Ngộ nhỏ lần nữa ngồi dậy, hắn bò từ trên giường đến khi chỉ cách Trì Nam một bước.
Vươn tay về phía Trì Nam.
Không, phải nói là vươn tay về phía “Câu bé khóc”, nhẹ nhàng vuốt ve, sắc mặt trở nên bình thản an tĩnh, hắn nói ——
“Cậu ở đâu?”
Ký ức bị lãng quên tựa như thủy triều dâng trào, Trì Nam từng chút từng chút nhặt được mảnh vụn ký ức, mới nhớ đến lúc mình còn là linh hồn trong tranh, hình như Du Ngộ nhỏ thường xuyên nói chuyện với cậu.
Về phần nói cái gì, cậu nghĩ mãi không ra.
“Cậu có thực sự tồn tại không?”
Ngay khi màu sắc kí ức ngày ngày trở nên rõ ràng, trước mắt Trì Nam chợt như tiếp xúc không tốt, hình ảnh lập loè không ngừng, dáng vẻ Du Ngộ nhỏ cũng trở nên mơ hồ móp méo.
Cuối cùng ‘A ——’ một tiếng, tín hiệu gián đoạn, tất cả hình ảnh biến mất, Trì Nam lại mất đi thị lực.
Vẫn còn thiếu chút nữa…
“Anh nằm mơ hả?” Vẫn là âm thanh của Du Ngộ nhỏ, song lại không giống với Du Ngộ nhỏ mà Trì Nam quen biết trong giấc mộng.
Hắn tiếp tục nói, “Thật kỳ lạ, ở trong thế giới ác mộng mà vẫn ngủ mơ được.”
Trì Nam không nói gì, tiếng bước chân của Du Ngộ nhỏ vòng quanh cậu: “Mơ thấy chuyện gì buồn sao? Sắc mặt đau buồn đến vậy? Còn khóc nữa? Ơ?”
Trì Nam lại bỗng dưng nói: “Mắt em khôi phục thế nào?”
Du Ngộ nhỏ như gặp chuyện hài hước cười cười, nhón chân đến gần cổ Trì Nam, tiến đến bên tai cậu nói: “Anh đoán xem.”
…
Trì Nam bị tiếng chuông đánh thức, một trận gió lạnh thổi vào mặt.
Cửa sổ phía nam không biết đã mở ra từ lúc nào, nhiệt độ trong phòng bất chợt giảm xuống.
Trì Nam sợ lạnh, cả người rụt trong chăn mỏng, cực kỳ không tình nguyện thò tay ra tay, mò mẫm tắt chuông báo thức di động.
Đối với cậu, chuông báo thức có gọi được cậu hay không đa phần là tùy duyên.
Cậu xoay người chuẩn bị ngủ lại, tự nhiên có một thứ ẩm ướt rủ xuống dính lên má, khều cậu ngứa ngáy.
Trì Nam phiền não kéo thứ rủ xuống kia, mơ mơ màng màng cảm thấy xúc cảm khi chạm vào thứ này như khi chạm vào sợi tóc, nắm trong tay vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt, giữa sợi tóc còn có chất lỏng chảy ra làm bàn tay cậu ướt đẫm.
Tí tách. Tí tách.
Máu chảy từ tóc tràn ra mép giường rơi xuống sàn nhà, căn phòng này không trải thảm, tiếng giọt máu rơi xuống vô cùng chói tai.
Giọt máu rơi xuống thấm ướt trận pháp trên mặt đất, gạo nếp tỏi và cả bùa chú ở đầu giường, một màu đỏ tươi để ai nhìn thấy mà phát hoảng.
Cơ mà Trì Nam đã xoay người lại định đi vào mộng đẹp.
Nữ quỷ: “…”
Là diễn viên phụ, cô ta rất cố gắng phát huy sở trường và ưu thế của tử vong, dùng độ cong khoa trương nghiêng đầu, xương cổ theo đó phát ra tiếng rắc rắc rắc khiến người ta sởn tóc gáy. Tiếng xương bị gãy đâm thủng da, máu đậm đặc chảy ra từ mô da nối liền gân thịt nhỏ xuống má Trì Nam.
Trì Nam không hề hay biết, lại vùi đầu vào gối.
Nữ quỷ: “…” Người mù này đang phớt lờ cô ta đúng không?
Nữ quỷ lại nhìn trận pháp gạo nếp tỏi Trì Nam đặt ở đầu giường: “…” Đây là xem thường ai đây? Xem tôi như một con zombie mà đối phó?
Bởi vì phần lớn nỗi sợ hãi của con người đến từ thị giác, Trì Nam là một người mù, nữ quỷ không thể dùng hình dáng kinh khủng độc đáo được ông trời ưu ái của mình dọa cậu, đành phải ra sức thông qua các con đường khác tạo ra nỗi sợ hãi.
Ví như cô vắt kiệt giọt máu cuối cùng của mình, làm khắp căn phòng máu tanh tràn ngập mùi tanh hôi bốc lên tận trời. Ví như cô nâng cái cổ sắp gãy của mình, liều mạng lắc lư thân mình khiến giường rung kẽo cà kẽo kẹt. Ví như cô ả mở cửa sổ để gió lạnh thổi vào nhà; Ví như bây giờ cô nâng bàn tay đẫm máu lên, đưa tay bóp chặt cái cổ trắng nõn mảnh khảnh của Trì Nam…
Trì Nam mơ màng ngủ tất nhiên không biết nữ quỷ cố gắng cỡ nào, cậu chỉ cảm giác có thứ gì đó kéo chăn bông của cậu ra, lại cố ý hạ nhiệt độ quấy rầy giấc ngủ của cậu, còn làm rớt gối đầu che mặt cậu.
Tuy Trì Nam không phải người có tính tình xấu, chỉ có tật xấu duy nhất là nổi quạu lúc rời giường.
Cậu không kiên nhẫn cau mày, khóe mắt theo đó chảy nước mắt.
Khi ngủ nước mắt cậu thường không thể khống chế được, một khi đã khóc thì lệ tuôn ào ào mãi thôi…
Tay nữ quỷ đang muốn đẩy cậu vào chỗ chết hốt nhiên dừng lại giữa không trung, thật lâu không rơi xuống.
Trong chớp mắt khi nữ quỷ nhìn thấy nước mắt của cậu, tròng mắt đỏ như máu tựa hồ trừng muốn rớt con mắt, vẻ mặt không thể tin, trong chốc lát cứng ngắc như tượng đá, còn kinh khủng hơn bị trúng bùa của thiên sư gấp trăm lần.
Nước mắt Trì Nam phai mờ đi vết máu trên mặt cậu, nhỏ xuống áo gối đầy máu, mùi máu trong phòng cũng nhạt đi.
Nữ quỷ vẻ như gặp phải quỷ, sợ đến toàn thân run rẩy kịch liệt, giường cũng theo nỗi sợ hãi của cô ả mà run rẩy không ngừng đến nỗi sắp sập đến nơi.
Song dẫu động tĩnh lớn như vậy, Trì Nam vẫn không tỉnh giấc.
“Đừng ồn, đang mơ đến khúc quan trọng…” Trì Nam nửa tỉnh nửa mê thì thào một câu.
Sắc mặt nữ quỷ vốn đã trắng bệch giờ còn tái xanh, vẹo cổ xoay tròn ba trăm sáu mươi lăm độ định chạy trốn, nhưng thân thể cô ả không thể động đậy được tí nào.
Cô bất lực hả cái miệng máu to ra: “Hức hu hu hu cứu——”
Trì Nam không kiên nhẫn, rút khăn tay để bên cạnh gối đầu ra, là cái lúc trước Du Ngộ nhỏ dùng để lau nước mắt cho cậu, chuẩn xác nhét vào miệng máu của nữ quỷ ——
“Đừng ồn.”
“Hức…”
Trì Nam rụt đầu vào trong chăn, lần này, quả nhiên nữ quỷ không ầm ĩ với cậu nữa.
Bởi vì nữ quỷ đã cứng ngắc treo trên nóc giường cậu, cắn khăn tay tràn đầy nước mắt của Trì Nam, cũng không cách nào phát ra một tiếng động.
Nữ quỷ đã chết.
Trì Nam cuối cùng được như ý nguyện, nặng nề thiếp đi, song thật đáng tiếc, cậu không thể mơ thấy căn phòng ngủ kia nữa, cũng không gặp lại Du Ngộ nhỏ năm đó.
Mặc dù là mùa hè tháng 7 âm lịch, nhưng vì là trong thế giới ác mộng, hơn chín giờ trời mới tờ mờ sáng.
Bởi vì cửa sổ bị nữ quỷ mở ra, ánh nắng buổi sáng tràn vào trong phòng, giấc ngủ của Trì Nam cũng đi đến hồi kết.
Cậu mơ mơ màng màng xoay người vài lần, sự buồn ngủ dần phai đi, ý thức dần dần trở lại.
Cậu nhấp vào màn hình điện thoại di động, điện thoại di động báo bây giờ là 9 giờ 40.
… Trì Nam lập tức tỉnh giấc, cảnh giác ngồi dậy.
Sao lại thế này? Cậu bỏ lỡ thời gian diễn tập rồi ư? Vậy thì chẳng phải kế hoạch của cậu đi ngâm nước nóng luôn à…
Vốn Trì Nam đã tính rất tốt, dùng biện pháp Hắc Trà dạy đối phó nữ quỷ, sau đó dùng nữ quỷ thay mình trở thành xác chết.
Dù sao Bạch Dĩnh Chi cũng đã nói, lúc diễn tập có thể ngẫu hứng biểu diễn, vậy có nghĩa là cậu có thể tìm diễn viên đóng thế rồi…
Nhưng hiện tại có vẻ không được lắm.
Trì Nam uể oải dụi mắt, động tác cứng đờ, đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng.
Không khí tràn ngập mùi lạ gì đó… Tanh hôi vô cùng.
Trì Nam đưa tay lên mũi ngửi, mùi máu tươi nồng nặc ập đến khiến cậu lập tức cảnh giác… Có phải tối qua đã xảy ra chuyện gì không…
Trì Nam bắt đầu cẩn thận nghiêng người, khoảng tầm ba phút sau, tự dưng một tiếng “rắc——” vang lên, đầu nữ quỷ treo trên mùng rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng rơi xuống, cứng đờ lăn đến bên gối đầu.
Trì Nam đưa tay sờ: “…”
Cuối cùng cậu cũng phát hiện trên mùng trên nóc giường của mình có một thi thể nữ khô queo đang nằm ở đó.
Xem ra biện pháp xua quỷ Hắc Trà đưa rất hiệu quả ha… Trì Nam cảm kích trong lòng.
Cậu kéo thi thể nữ quỷ từ trên mùng xuống, bày ngay ngắn lên giường, sau đó dùng điện thoại nội bộ gọi điện thoại cho dì Mai, nhờ bà tới đưa một bộ quần áo sạch sẽ.
Sau khi quần áo được đưa đến, Trì Nam chắp tay lại nói với thi thể nữ quỷ: “Đắc tội.”
Sau đó cởi quần áo đẫm máu trên người nữ quỷ thay đồ của mình cho cô.
Đại công cáo thành, hệ thống rốt cuộc tỉnh lại từ giấc ngủ say ——
[Xin chúc mừng ‘Trì Nam’ thuận lợi thông qua điểm kích hoạt câu chuyện ác mộng: phân đoạn đóng vai xác chết.]
[Người mông du ‘Trì Nam’ trong quá trình thử vai vô cùng nhập tâm, diễn xuất xuất sắc, phần diễn ngẫu hứng xử lý cốt truyện và khả năng khống chế nhân vật đặc biệt nổi bật, diễn xuất xuất sắc được người tạo giấc mơ ưu ái.]
[Giá trị thiện cảm sẽ được kết toán sau khi phó bản kết thúc, kính mong chờ đợi]
[Mời người người mộng du ‘Trì Nam’ tiếp tục cố gắng, tiếp tục gặt hái càng nhiều độ thiện cảm trong ác mộng.]
Hệ thống ác mộng báo cáo xong lại ẩn thân, Trì Nam thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đoán không sai, quả nhiên diễn tập là phân đoạn cốt truyện quan trọng có thể kiếm độ thiện cảm, hiện tại cậu cực kì mong muốn mỗi đêm đều có kịch bản đưa tới cửa, có nữ quỷ đến gặp offline để cậu kiếm thật nhiều độ thiện cảm.
Sau khi xong việc, Trì Nam mò mẫm vào phòng tắm tắm nước nóng, rửa sạch hơi và máu bẩn khắp người khi rời giường.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên ào ào, Trì Nam không nghe thấy có người đập mạnh cửa phòng ngủ của cậu.
…
Tối qua, Hắc Trà nằm trên giường trái lo phải nghĩ, cứ mãi lo lắng cho nhóc mù trông như búp bê sứ này, nằm một chút thì bật dậy khỏi giường, chuẩn bị qua đêm trong phòng cậu.
Nhưng không biết là bởi vì quy tắc hay là vì nữ giúp việc nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, trước đó đã khóa cửa phòng và cửa sổ của hắn từ bên ngoài.
Điện thoại di động không có tín hiệu, không thể liên lạc với người khác…
Hắc Trà hữu tâm vô lực, lo sợ bất an đợi đến bình minh, chợt nghe được một tiếng “lách cách”, khóa cửa phòng được mở ra.
Chuyện đầu tiên hắn làm chính là vọt ra ngoài phòng khách của Trì Nam, đập cửa ầm ầm ——
“Trì Nam! Trì Nam! Cậu không sao chứ?”
Không thấy ai trả lời.
Trên trán lẫn lòng bàn tay Hắc Trà đều đổ mồ hôi lạnh, hắn là người tính tình nóng nảy, chịu không nổi việc không nghe thấy gì, bắt đầu đạp mạnh cửa phòng, lại bởi vì động tĩnh quá lớn đánh thức Trình Húc cách vách.
Trình Húc là người mộng du cũ, rất hiểu đạo lý không nên xen vào việc của người khác, đêm qua nghe được tiếng thét chói tai quái dị cũng không phản ứng, hiện tại trời đã sáng, rốt cuộc chịu thò đầu ra, nhìn dáng vẻ cực kỳ lo lắng của Hắc Trà hỏi: “Thế nào, Trì Nam có khỏe không?”
“Không biết! Gõ cửa không thấy ai trả lời!”. Hắc Trà ba chân bốn cẳng phá cửa xông vào, một luồng mùi máu tươi phả vào mặt.
“Không tốt!” Hắn vọt vào trong phòng, Trình Húc chần chờ một lát cũng đi theo vào.
“A đây…!”
Khi Hắc Trà nhìn thấy trên giường có một thi thể khô máu, khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, xúc cảm chấn động mãnh liệt, chỉ một lát đôi mắt đã ươn ướt.
Người chơi cũ Trình Húc cũng khiếp sợ lui ra sau một bước, cả người cứng ngắc như tượng đá.
Quá thảm, tướng chết quá thảm, quá đáng sợ…
“Sớm biết sẽ như vậy, tối hôm qua tôi nên kiên trì ở lại với Trì Nam, quản cậu quy tắc rắm gì ở đây!”
Hắc Trà là người có cá tính, cũng là một người mới đơn thuần, chưa từng tận mắt thấy tử vong, lại vô cùng thích Trì Nam, sau khi nhìn thấy thi thể tâm trạng lập tức sụp đổ, một đấm nện vào tường, hành động của hắn kinh động tất cả người mộng du trên lầu hai, cũng làm cho Trì Nam tắm rửa trong phòng tắm nghe được.
Hình như là bọn Hắc Trà, đến đây.
“Chào buổi sáng.” Trì Nam nhanh chóng mặc quần áo, thò đầu ra khỏi phòng tắm, rất lễ phép chào hỏi.
Tất cả mọi người chạy tới đều giật mình, hoang mang nhìn thi thể thê thảm trên giường, lại nhìn nhóc mù tóc còn nhỏ nước.
“Trì Nam? Cậu… cậu không sao chứ? “Hắc Trà từ trong bi thương lấy lại tinh thần, tâm trạng lên xuống làm hắn có phần bối rối.
Trì Nam dùng khăn tắm xoa loạn trên tóc một hồi, bởi vì tắm nước nóng, làn da tái nhợt của cậu cuối cùng cũng nổi lên chút huyết sắc, hai nốt ruồi lệ chí dưới khóe mắt cũng càng thêm sinh động: “Ừm, tôi không sao, mới tắm đây.”
Bạn gái Trình Húc run lên bần bật, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa Trì Nam và thi thể, sợ hãi nói: “Nhưng rõ ràng… Có thể cậu ấy là quỷ biến thành để lừa gạt chúng ta mà?”
Trì Nam dở khóc dở cười: “Tôi còn sống.”
Mọi người ngoài trừ Hắc Trà: “…” Chúng tôi không tin.
“Nhưng mà, tôi nhớ rõ bộ Trì Nam mặc ngày hôm qua là bộ quần áo này mà…”
Trì Nam im lặng một hồi, nói: “Tóc tôi không dài như cô ấy.”
Mọi người: “…” Mặc dù là vậy nhưng… Trong thời điểm này không ai sẽ để ý đến chi tiết chiều dài của tóc đâu!
Hắc Trà thoáng bình tĩnh lại, nhìn thấy Trì Nam còn sống thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào xác quỷ trên giường hỏi: Thứ trên giường này bị sao vậy?”
“Xác chết, tôi tìm diễn viên đóng thế.” Trì Nam như lẽ đương nhiên nói.
Editor: Đói hông mấy bạn~