Chương 49: Thành Tý
Edit: Kegiantra (Nguyệt)
Chương 49 Thành Tý
Nét mặt lão Vu phức tạp nhìn Trì Nam một cái, lắc đầu: “Vấn đề của cậu vượt xa quá, tôi chưa từng nghe nói qua loại tình huống này.”
Trì Nam: “…”
“Người tạo giấc mơ và người mộng du chưa bao giờ tồn tại chung một tầng lớp, bọn họ là người chủ đạo và thống trị, chúng ta chỉ là con mồi bị bọn họ đùa giỡn trong lòng bàn tay, nếu đã biết chân tướng, thì không cần phải quá cố chấp.” Lão Vu rất coi trọng tiềm lực của Trì Nam, lo lắng y bị nhân tố khác quấy nhiễu việc phát huy ở thế giới Ác Mộng nên nhắc nhở một câu.
Trì Nam gật đầu, lại nói: “Phải không? Tôi nghĩ họ là nhân viên phục vụ và chúng ta là khách.”
Khách hàng chính là thượng đế, Trì Nam nhớ rằng xã hội loài người đã luôn rao giảng như vậy.
Khóe môi lão Vu giật giật, nở nụ cười: “Nói người tạo giấc mơ là nhân viên phục vụ, cậu quả thật là coi thế giới Ác Mộng như đi chơi nhà ma đấy.”
Trì Nam nghĩ thầm chẳng lẽ không phải sao? Còn là kiểu được trải nghiệm ăn không uống không nữa, khuyết điểm duy nhất chính là thật sự có chút nguy hiểm.
“Có điều nếu cậu thật sự muốn gặp vị người tạo giấc mơ kia, trái lại có thể đề ra nhu cầu với hệ thống thử một lần.”
Vẻ mặt Trì Nam hơi khựng lại, nâng mắt lên nhìn lão Vu.
“Chỉ là đầu tiên phải kiếm độ thiện cảm cao lên, ở thế giới Ác Mộng độ thiện cảm tương đương với tiền tệ lưu thông, nhiều hơn một chút nhân viên phục vụ mới có thể nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa, đúng không? Hơn nữa tôi cảm giác…” Lão Vu dừng một xíu, lộ ra nụ cười giữ kín như bưng, “Vị người tạo giấc mơ kia cũng rất có hứng thú đối với cậu.”
Trì Nam rũ mi mắt xuống, môi giật giật, nhưng lúc đó xe lửa không người lái vừa vặn vào ga, tiếng gió tứ tán hoàn toàn che đậy lời nói của y.
*
Trên xe lửa, mọi người cuối cùng cũng thư giãn sau năm ngày trải qua hành trình khủng khiếp, tụ tập ăn uống trò chuyện.
Đới Sâm Sâm ôm khẩu súng lục mình dùng để chấm dứt sinh mệnh đồng bạn, từ đầu đến cuối không nói một lời, Hạ Duy thì xắn tay áo lên bôi kem dưỡng da tay cho cánh tay mình bị mất, hết sức quý trọng.
Lão Vu cầm điếu thuốc đến khu vực hút thuốc, trước kia lão không phải là người để ý như vậy, nhưng hiện tại trong xe có Nhụy Nhụy, lão cũng ngại không tuân thủ quy tắc hút thuốc trước mặt cô bé.
“Tôi thật sự rất tò mò, đôi mẹ con mấy người rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu như không ngại có thể nói cho chúng tôi biết một chút không?” Dù sao nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, Hạ Duy nhiều chuyện hỏi hai mẹ con.
Nhụy Nhụy nhìn về phía mẹ em: “Con có thể nói với anh trai này không?”
Mẹ em lúc này và lúc mới vào phó bản đã như hai người khác nhau, ôn hòa lại thong dong cười cười: “Con lớn rồi, có thể tự mình quyết định.”
Nhụy Nhụy cười: “Cảm ơn mẹ.”
“Hôm đó là ngày sinh nhật mẹ, trời mưa rất to, ba em đặt bánh ngọt và nhà hàng muốn tạo cho mẹ một bất ngờ, tan tầm liền đến trường đón em đến nhà hàng chờ mẹ.”
“Trên đường đi, em và ba gặp tai nạn xe cộ, xe đâm vào bọn em là một chiếc xe xi măng lớn, ba qua đời tại chỗ, em vì ngồi ở hàng ghế sau, lúc đó được đưa đến bệnh viện cấp cứu…” Nhụy Nhụy nói đến đây rũ mắt xuống, ném một miếng bánh nhung đỏ trước mặt vào thùng rác.
Ngày xảy ra tai nạn, ba đặt một chiếc bánh kem dâu tây hai lớp, lúc ấy đặt ở ghế lái phụ, trong khoảnh khắc gặp tai nạn, Nhụy Nhụy tận mắt nhìn thấy hộp bánh bị trầy xước, máu của cha thấm đẫm vào kem trắng như tuyết, chữ viết bằng sô cô la để “Chúc mừng sinh nhật bà xã” bị bẻ đôi, một nửa rơi xuống đất, một nửa chìm trong kem bơ đỏ máu.
Máu loãng tí tách, hoà vào kem tan chảy chảy trong xe bị hư hỏng nghiêm trọng, màu đỏ ngọt ngào bao phủ trên thiết bị sắt lạnh và sắc nét.
Tiếng mưa bên ngoài xe ào ào rơi xuống, mùi tanh quái lạ bao phủ trong ký ức đáng sợ nhất của em, em không bao giờ muốn nhìn thấy bánh ngọt nữa.
“Em biết ba không còn, khi ấy tuy rằng hôn mê nhưng ý thức lại vô cớ rất tỉnh táo, trên đường từ xe cứu thương xuống được đưa vào phòng cấp cứu, em đã thực hiện một điều ước, ước ba có thể sống lại, em và ba có thể cho mẹ một sinh nhật thật tốt.”
Nhụy Nhụy nháy mắt, hạ giọng xuống, lại ra vẻ thoải mái nhún nhún vai, “Nhưng em cũng chết, sau đó, là mẹ ở trong tang lễ của em đã ước nguyện, đến thế giới này hồi sinh em.”
“Lúc mẹ hồi sinh em đã có thêm một nguyện vọng phụ, mẹ không hy vọng nhớ rõ mấy ngày em rời đi, cho nên mẹ em quên đi quá trình hồi sinh em, vì bảo vệ mẹ, đương nhiên là em kế thừa ký ức và kinh nghiệm trước đây của mẹ, em hạ quyết tâm bảo vệ mẹ tốt, sau đó tiếp tục thực hiện nguyện vọng hồi sinh ba.”
Nhụy Nhụy nói, nở một nụ cười trong sáng với người mẹ đang lau nước mắt: “Mẹ, chúc mừng sinh nhật, khi mẹ nhớ ra thì con có thể có cơ hội chính miệng nói với mẹ.”
Người mẹ trẻ xoa Nhụy Nhụy kéo vào lòng: “Cảm ơn Nhụy Nhụy, chẳng bao lâu nữa gia đình chúng ta có thể đoàn tụ.”
Nghe xong câu chuyện một nhà ba người Nhụy Nhụy vào phó bản, bản thân Hạ Duy lại nức nở khóc lên, lúc này lão Vu đã hút thuốc xong đi trở lại toa xe, cười nhạo: “Cậu lại khóc cái gì đấy?”
Hạ Duy dùng khăn giấy ấn khóe mắt, khàn giọng nói: “Nước mắt tôi dễ rơi, khả năng đồng cảm mạnh mẽ.”
Lão Vu: “…” Lão nhìn chung quanh, không tìm được bóng dáng Trì Nam, “Trì Nam đi đâu rồi?”
Hạ Duy: “Hình như trốn vào toa xe giường nằm mềm bên cạnh ngủ rồi.”
Trì Nam nằm trên giường mềm mại mơ màng ngủ say vài giấc, lại mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Y không mở mắt ra, bên tai là tiếng xe lửa nghiền nát đường ray, tiếng vang đơn điệu, vẫn lặp đi lặp lại không ngớt.
Y dùng gối che tai, cảm thấy yên tĩnh đến hơi ồn ào.
Từ sau khi đi tới thế giới Ác Mộng, y chưa thật sự ở một mình, ban đầu là Hắc Trà vẫn luôn ríu rít bên tai y, sau đó quen biết Diệp Thường, Diệp Thường tuy rằng không nói nhiều, nhưng có cậu ấy ở bên cạnh cho dù im lặng không nói, cũng làm cho y cảm thấy vừa yên bình vừa náo nhiệt.
Trì Nam rốt cuộc ý thức được điều này, hơn nữa vì sự không biết làm sao của mình mà cảm thấy tò mò rồi mất mát.
Bất tri bất giác y giống như thích ứng việc có người bên cạnh, nhưng những người ấy giờ phút này lại biến mất khỏi bên cạnh y, chỉ còn lại tiếng xe lửa, tiếng xình xịch.
Trì Nam không ngủ được.
Y từ giường nằm mềm đi tới toa ăn uống định ăn chút gì đó đệm bụng, vừa mới vòng qua toa xe liền nhìn thấy Nhụy Nhụy vẫy tay với y.
“Anh ơi, cảm ơn anh.” Nhụy Nhụy hiểu rõ toàn bộ quá trình phá mộng, rất rõ ràng nếu không phải Trì Nam đưa ra biện pháp cắt đứt nguồn sáng của bức tường bóng ma, để cho những cái bóng đó chết đói từ đó làm tan chảy sáp người, rất có thể em lại phải rời khỏi mẹ một thời gian dài.
Trì Nam ngồi xổm trước người cô bé, do dự một lát nói: “Xin hỏi, em còn kẹo sữa may mắn đó không?”
Nhụy Nhụy gật đầu: “Có, anh trai cần sao?”
Trì Nam sẽ không ở chung với đứa nhỏ bình thường, nhẹ nhàng hít thở che giấu sự căng thẳng của mình: “Ừm, nếu có thể.”
“Đương nhiên có thể.” Nhụy Nhụy cười hào phóng, lấy ra kẹo sữa Trì Nam quen thuộc hơn ở trong túi đặt trong lòng bàn tay y, “Nhưng không phải là anh trai dị ứng với đường sao?”
Trì Nam rũ mắt xuống, cầm kẹo trong lòng bàn tay, “Không có, lúc trước là anh trai kia lừa em.”
“Cậu ta thích nhất là nói dối…” Trì Nam mở giấy kẹo ra, ngậm kẹo vào miệng.
Mùi sữa nồng đậm lập tức khuếch tán lan tràn giữa môi và răng, vị ngọt cũng nhanh chóng chiếm lĩnh ý thức của y.
Con ngươi màu xanh biếc lóe lên, lông mi rũ xuống, một giọt nước mắt cũng theo động tác của y rơi khỏi khoé mắt.
“Anh ơi, sao anh lại khóc…” Đối với nước mắt của Hạ Duy Nhụy Nhụy đã thấy nhiều không trách, nhưng nước mắt Trì Nam thì là lần đầu tiên em gặp.
Trì Nam cố gắng điều chính cơ mặt, cuối cùng làm cho khóe môi của mình nâng lên: “Cảm ơn, kẹo rất ngon.”
*
Đoàn người dựa theo quy trình đi tới căn cứ Bình Minh tiến hành hạch toán thiện cảm, âm thanh máy móc của hệ thống lại vang lên từ đài phát thanh —
[Đầu tiên chúc mừng các vị người mộng du thành công thông quan “Lễ hội Chúc Nhân”, phía dưới tiến hành hạch toán độ thiện cảm. ]
[Hoàn thành thành công công việc dịch vụ tình nguyện viên năm ngày, tính theo độ thiện cảm 5 giờ mỗi ngày, mức độ thiện cảm tích lũy năm ngày mỗi người +25]
[Sống sót thành công và mặc trang phục lộng lẫy để tham dự lễ hội Chúc Nhân, độ thiện cảm của mỗi người +10]
Hạ Duy vỗ ngực thở dài một hơi, vẫn nói ‘nguy hiểm thật nguy hiểm thật’, suýt nữa đã mất đi mười điểm thiện cảm này.
[Thành viên ký túc xá đạt danh hiệu “Tình nguyện viên xuất sắc”, mỗi người mỗi lần +10 điểm thiện cảm]
Nghe đến đây vẻ mặt mọi người vi diệu, nói cách khác thiện cảm này là dựa theo thành viên ký túc xá phân phối, hai đêm cuối cùng ngẫu nhiên phân phối đến ký túc xá Đới Sâm Sâm 109, lão Vu cùng Hạ Duy 103 mặc dù sử dụng biện pháp mèo đổi thái tử, đối kí túc xá với Trì Nam Diệp Thường, nhưng bọn họ sống sót vẫn có thể được chia được điểm thiện cảm.
[Người mộng du đầu tiên thành công phát hiện quy tắc cái bóng dị hoá, độ thiện cảm +10]
[Phá hủy thành công bức tường bóng ma của thị trấn Chúc Nhân, hợp lực giải cứu 186 linh hồn bị mắc kẹt trong lễ hội Chúc Nhân, độ thiện cảm tập thể +20]
Nghe đến đây, lão Vu tâm trạng tuyệt vời huýt sáo.
[Độ thiện cảm của mỗi người trong ký túc xá được chọn làm tim nến +10]
[Các cá nhân được chọn làm tim nến sẽ nhận được phần thưởng đặc biệt, độ thiện cảm +20.]
Người mẹ trẻ cảm khái ngồi xổm xuống ôm chặt Nhụy Nhụy, Nhụy Nhụy thì hôn lên trán mẹ.
[Phần thưởng đặc biệt của ‘Lễ hội Chúc Nhân’: thành công giết chết cái bóng dị hoá của đồng bạn trong phó bản, đạt được giá trị khuyến khích thêm 30 điểm thiện cảm]
Đây hẳn là nhiệm vụ thưởng cao nhất ngoại trừ tim nến nguy hiểm nhất, tất cả mọi người đều hâm mộ nhìn về phía Trì Nam, ngược lại Trì Nam mặt không chút thay đổi.
Thì ra tự tay giết chết Diệp Thường có thể kiếm được 30 điểm thiện cảm.
[Phó bản lần này Vu tiên sinh kiếm được 65 điểm thiện cảm]
[Hạ Duy kiếm được 65 điểm thiện cảm]
[Đái Sâm Sâm kiếm được 65 điểm thiện cảm]
[Nhụy Nhụy kiếm được 85 điểm thiện cảm]
[Lâm An Lộ (mẹ Nhụy Nhụy) kiếm được 65 điểm thiện cảm]
[Trì Nam kiếm được 115 điểm thiện cảm]
[Độ thiện cảm của người đã biến mất khỏi phó bản tạo giấc mơ đã trống rỗng, không tính toán.]
Trì Nam nhìn thoáng qua độ thiện cảm trên giao diện hệ thống của mình, thiện cảm giá trị âm của y cuối cùng cũng triệt tiêu, phó bản lần này đưa giá trị còn lại của độ thiện cảm của y biến thành +100.
Nhưng nguyện vọng “Ngừng rơi lệ” của y cần 600 điểm thiện cảm, 100 điểm thiện cảm này còn lâu mới đủ.
Bởi vì Nhụy Nhụy và mẹ em thuộc về kiểu cùng nhau hoàn thành nguyện vọng, cho nên độ thiện cảm của họ là chung, lần này phó bản “Lễ hội Chúc Nhân” tăng thêm 150 điểm thiện cảm cho nguyện vọng đoàn tụ của một nhà ba người.
Lão Vu lại đây xoa xoa đầu cô bé: “Chúc mừng, hẳn là không bao lâu nữa, một nhà ba người các cháu có thể đoàn tụ.”
Vẻ thần kinh và sự căng thẳng trên khuôn mặt của người mẹ trẻ cuối cùng đã biến mất, cô cuộn tóc cười nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, qua một phó bản nữa là chúng tôi có thể đi ra ngoài.”
Nói đoạn, cô nhìn về phía Trì Nam đứng cách đám người có chút xa, “Ông và Trì tiên sinh rất thân ha? Lần này mẹ con chúng tôi thực sự nên cảm ơn cậu ấy.”
“Đứa nhỏ kia cũng thật sự không phải người bình thường, chỉ là không biết trải qua chuyện của Diệp Thường này…”
Lão Vu còn chưa dứt lời, hệ thống phát sóng điểm số xong đột nhiên rẹt rẹt vài cái lại vang lên tiếng dòng điện —
[Trong nhiệm vụ phó bản lần này, chúc mừng người mộng du Trì Nam nhận được kỷ vật phó bản: một cái nến người nhỏ bằng sáp, một cặp kính vỡ]
Trì Nam: “Những vật này có tác dụng đặc biệt gì không?”
Hệ thống: [Có thể lưu giữ xem như một kỷ niệm, nhìn vật nhớ người.]
Mọi người: “…”
Trì Nam: “Được rồi.”
Hạch toán xong độ thiện cảm, đoàn người lại rời khỏi trạm căn cứ Bình Minh.
Như Trì Nam dự đoán, lần này trên xe lửa về thành Tý chỉ có một mình y.
Trời tối ngủ vài giấc, khi tỉnh lại, xe lửa đã dừng lại ở nhà ga.
Y kéo vali đi qua con đường náo nhiệt vắng vẻ, trở lại căn hộ số 57 khu 3 phía Bắc, lúc đi qua phòng 205, Trì Nam dừng một chút, vừa định gõ cửa, thì nhìn thấy miếng dán tiện lợi để lại trên cửa…
“Trì Nam, bạn học Diệp: tôi đã đi vào phó bản Ác Mộng rồi, chờ tôi trở về cùng nhau ăn lẩu phô mai đi, nước cốt tôi đã chuẩn bị xong rồi, hì hì, chờ tôi nhá!”
Trì Nam nhìn một hàng chữ ngắn ngủi ba bốn lần, sau đó xé miếng dán tiện lợi bỏ vào trong túi áo.
Y đi về ký túc xá 206 được phân cho mình, trong nháy mắt móc chìa khóa mở cửa, tay dừng lại, một chậu bạc hà nhỏ bày trên ban công héo rũ, lá bạc hà vốn mập mạp khô quắt ố vàng, Trì Nam ném bạc hà chết khô vào thùng rác.
Đây là lúc trước Diệp Thường lấy từ siêu thị về trồng ở bệ cửa sổ, nói pha rượu và làm đồ ngọt thỉnh thoảng cần dùng đến lá bạc hà, trồng một chậu ở bệ cửa sổ rất thuận tiện.
Nhưng bản thân Trì Nam cảm thấy loại chuyện trồng hoa trồng cỏ này rất phiền phức, giờ thì bọn họ mới rời đi năm ngày, bạc hà đã chết khô.
Theo tiếng “rắc rắc” mở khóa, Trì Nam kéo vali trở lại ký túc xá, khi nhìn thấy quang cảnh trong phòng phút chốc lông mày nhíu lại.
Khoảng thời gian bọn họ rời đi căn phòng này đã bị người ta thanh lý qua, theo thân phận Diệp Thường biến mất, dấu vết về cuộc sống của cậu ta cũng bị xóa sạch.
Trì Nam nhanh chóng kiểm tra phòng một lần.
Giường thuộc về Diệp Thường, quần áo trong tủ của cậu ấy, khăn rửa mặt bàn chải đánh răng của cậu ấy trên bàn rửa mặt, còn có sách bài tập của cậu ấy trên giá sách hoàn toàn biến mất không dấu vết.
“Vật chứng” chưa từng sinh hoạt, ngay cả trí nhớ cũng trở nên có chút hư vô mờ ảo, thật sự giống như căn bản Diệp Thường chưa từng tồn tại.
Trì Nam lấy miếng dán tiện lợi do Hắc Trà để lại, dùng mắt kính của Diệp Thường đè nó trên bàn làm việc, nến người nhỏ thủ công bày ở một bên.
Sau đó, y mở tủ lạnh và bắt đầu thưởng thức bánh chanh phô mai chưa ăn trước khi đi và bánh pudding caramel siêu lớn.
Ba ngày sau, hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Trì Nam đang ngủ say sưa mơ màng mở mắt ra, tiếng gõ cửa cũng sốt ruột vang lên bên ngoài hành lang.
Trì Nam buồn ngủ mở cửa, đối mặt với Hắc Trà phong trần mệt mỏi, trong lòng có một khoảnh khắc vui sướng xẹt qua, trên mặt lại bình tĩnh trước sau như một.
“Ăn lẩu phô mai không?” Y dụi mắt nói, “Cơ mà có thể anh phải đợi một lát, nồi còn chưa rửa, nguyên liệu nấu ăn cũng phải chuẩn bị lại một chút.”
Hắc Trà đứng ở ngoài cửa sửng sốt nửa giây, không chút che giấu kích động toét miệng: “Trì Nam — tôi thật sự là muốn chết luôn rồi!”
Nếu không phải hắn nhớ rõ Trì Nam có chứng sợ hãi khi tiếp xúc chân tay, thì đã sớm xông lên ôm Trì Nam biểu đạt nỗi nhớ nhung cùng vui sướng của mình.
“Lần này thật sự quá nguy hiểm, nói cho cậu biết tí thì tôi đã…” Hắc Trà không chút khách sáo cởi giày vào phòng, bắt đầu nói trải nghiệm cửu tử nhất sinh của mình ra, Trì Nam nghiêm túc lại yên lặng nghe, còn đưa bia đá cùng coca cho Hắc Trà.
Hắc Trà líu ríu nói một trận, miệng khô lưỡi khô một hơi uống nửa lon bia đá, khi hắn ngẩng đầu một lần nữa quét qua ký túc xá 206, đột nhiên có cảm giác trống rỗng thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Đúng rồi, bạn học Diệp đâu? Đi ra ngoài mua đồ rồi hả?” Hắc Trà hỏi.
Vẻ mặt Trì Nam khựng lại, theo bản năng nhìn về phía chiếc kính vỡ vụn của Diệp Thường, lạnh nhạt nói: “Cậu ấy không đi ra từ phó bản.”
– —
Vậy đó mà tui tưởng tui 3đ không đó chớ, mừng quá khum dưới trung bình hí hí~
Mà mạn phép hỏi mọi người bao tuổi, có ai học chương trình mới các không~?
Nhân tiện khoe quà GA mà tui trúng từ live Amak, không biết có bạn nào đu sách xuất bản BL không nè^^