Chương 48
Chương 48 Lễ Chúc Nhân (18)
Trong lòng lão Vu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dùng khoé mắt quan sát nhất cử nhất động của mẹ trẻ.
Lão rất “hiểu ý” dùng kiên nhẫn quan sát thay vì hung hăng bức bách.
Người mẹ trẻ cuộn năm ngón tay lại, gân xanh trắng bệch nổi lên, làm cho người ta có ảo giác cô muốn bóp nát viên kẹo này.
Cô không tỏ thái độ, lão Vu kiên nhẫn châm thuốc lá, nhưng khoé mắt lại thường xuyên quét về phía đồng hồ.
Kim phút nhảy lên một chút, 8 giờ 54 phút.
Lão vì che giấu cảm xúc phiền não lo lắng, châm khói trên miệng lên, sương mù bốc lên vừa vặn che khuất biểu cảm của lão.
Lão muốn nói điều gì đó, nhưng chiến lược lý trí và tình cảm nói với lão rằng ngay lúc này lão phải im lặng.
Lại qua một phút, 8 giờ 55 phút, ngọn lửa trên đàn tế càng cháy càng cao, tần suất hít nhả khói cũng nhanh hơn rất nhiều.
Bồ hóng rơi xuống, nhưng người phụ nữ trước mắt vẫn đứng yên bất động như một tác phẩm điêu khắc.
Lão Vu biết cô đang làm cuộc đấu tranh nội tâm kịch liệt nhất đời này, lại nhìn đồng hồ, 8 giờ 56 phút.
Mỗi phút trôi qua dài như một thế kỷ, lão âm thầm cầu nguyện rằng lão có thể sống lâu hơn vài tuổi.
Xung quanh lễ hội nhộn nhịp hoan hô giống như tiếng pháo nổ bùm bùm, đem nỗi sốt ruột của bọn họ nổ tung hoa, lão Vu trong ồn ào cùng giày vò chờ đợi người phụ nữ trước mắt quyết định, tựa như chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Cuối cùng lúc 8 giờ 57, lão thấy hy vọng sống sót.
Người mẹ trẻ mở năm ngón tay ra, kẹo bị che ấm áp ẩm ướt đối diện với cô, cô hít một hơi thật sâu, dùng lòng can đảm lớn nhất đời này tàn nhẫn xé giấy gói kẹo.
Nhưng bởi vì tay cô vẫn run rẩy, bao bì kẹo bình thường không có gì lạ lúc này thế nào cũng không xé được.
Lão Vu rốt cuộc không bình tĩnh, lão phun tàn thuốc trên mặt đất, vươn tay về phía đối phương: “Tôi giúp cô.”
Còn ba phút nữa, Nhụy Nhụy sẽ bị làm tim nến thắp sáng nến người khổng lồ, tất cả bọn họ sẽ ở trong ánh nến rợp trời kín đất hóa thành sáp người, vĩnh viễn ở lại trong ngày lễ xui xẻo này.
“Tôi giúp cô mở nó ra.” Lão Vu lại lặp lại một lần nữa, chính lão cũng không phát hiện, bàn tay lão vươn ra cũng đang phát run.
Người mẹ trẻ chần chừ một chốc, cuối cùng giao kẹo cho lão Vu.
Lão Vu rất nhanh xé giấy gói ra, bên trong cái gọi là thuốc hối hận cũng giống y đúc kẹo sữa, thậm chí còn ngửi thấy một mùi sữa thơm ngọt.
Người mẹ trẻ quay lưng lại, không muốn nhìn thảm trạng của con gái trên đàn tế nữa, run tay cầm thuốc đặt lên môi, cô nhớ Nhụy Ngụy thích loại kẹo này nhất…
Lão Vu, Hạ Duy, Đới Sâm Sâm khẩn trương nhìn cô, nín thở chờ đợi thời khắc cuối cùng đến.
Ồn ào xung quanh biến mất, thời gian trôi qua cũng biến mất, bọn họ đều đang chờ đợi động tác nuốt của người phụ nữ trước mắt…
Chỉ có Trì Nam không chớp mắt nhìn về phía ngọn nến khổng lồ trên tế đàn.
“Đừng ăn, nến khổng lồ bắt đầu tan chảy rồi.” Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, con ngươi như nước lặng của Trì Nam hiện lên gợn sóng rất nhỏ, thanh âm cũng cao hơn bình thường vài phần.
Người mẹ trẻ lập tức dừng động tác nuốt, trực tiếp “phi” nhổ thuốc hối hận ra khỏi miệng, thần kinh lão Vu căng thẳng quả thực đứt gãy trong nháy mắt đó, lòng nóng như lửa đốt: “Này! Cô làm gì vậy! Làm sao lại…”
Lão không biết lúc này nên mắng người phụ nữ trước mắt hay là Trì Nam làm chuyện xấu, nhưng khi lão theo tầm mắt Trì Nam quay đầu nhìn về phía tế đàn, thì ngây ngẩn cả người ——
Ngũ quan của nến người khổng lồ, vết thương được điêu khắc bởi dao khắc tinh xảo trên thân bắt đầu chảy máu, từng chút từng chút chảy xuôi trên cột sáp màu hổ phách, bắt đầu từ trong ra ngoài thối rửa sụp đổ!
Trong hai phút đếm ngược cuối cùng, người sáp tan chảy!
Trong nháy mắt trên người Hạ Duy không ngứa cũng không đau, hắn kìm lòng chẳng đặng mừng như điên vung một tay hoan hô: “Chúng ta thành công rồi! Phương pháp chết đói cái bóng thành công!”
Nến người khổng lồ lấy tốc độ bẻ gãy tan chảy thối rữa, khoảnh khắc ngũ quan nó mơ hồ tan chảy, tay chân máu loãng không bao giờ thành hình ào ào chảy xuôi, chất lỏng dính dính rất nhanh bao phủ toàn bộ tế đàn, dập tắt chậu lửa dưới thân Nhụy Nhụy.
Cùng lúc đó, dường như có một lực lượng thần bí nào đó tác động, NPC xung quanh tham gia lễ mừng vui vẻ bắt đầu xao động, bọn họ điên cuồng xông vào tế đàn, giống như trâu đực bị đấu sĩ chọc giận, từng chút từng chút đập mạnh vào kết giới mong manh.
“Xem ra những NPC này có thể giúp chúng ta phá vỡ kết giới tế đàn.” Trì Nam nhìn đám người chen chúc xông lên tế đàn nói, thuận tay gõ vào sọ não NPC vừa định nhào về phía y.
“Nhớ rõ căng tay ra dùng cử chỉ đấm bốc che trước ngực! Bảo vệ lồng ngực tốt đảm bảo hơi thở! Đừng bao giờ để ngã xuống đất! “Trong binh hoang mã loạn lão Vu hướng về phía mọi người hô to, chính lão cũng dùng cánh tay chắn ở trước người, phòng ngừa tử vong bởi vì bị đám người chen chúc giẫm đạp.
Phía trước không ngừng truyền đến thanh âm tường thịt người ‘ập, ập, ập’ va chạm kết giới, lỗ tai nổ vang không ngừng, tiếng hô khàn khàn của lão Vu cũng dần dần bị bao phủ…
Thân thể Trì Nam bởi vì quanh năm sinh bệnh thiên về đơn bạc, bị người xông vào mấy đợt không cẩn thận thoát khỏi đội mình, ngực cùng lưng cũng bị đụng không ít vài cái, kính Diệp Thường vẫn bỏ vào túi áo của y rơi ra.
Chung quanh rõ ràng rất ồn ào, Trì Nam lại như nghe được tiếng mắt kính “rắc rắc” vỡ vụn.
Vẻ mặt y khựng lại, theo bản năng làm ra động tác khom người nhặt, nhưng y còn chưa kịp cúi người xuống, trong binh hoang mã loạn có bóng người màu trắng lắc qua, bóng người kia dường như không bị va chạm đám người ảnh hưởng, ngồi xổm xuống trước mặt Trì Nam, nhặt cặp kính đầy vết nứt lên, còn thành thạo dùng góc áo xoa lau vết bẩn dính trên gọng kính.
Cũng chỉ là việc trong nháy mắt, song thời gian dường như tĩnh lặng.
Cậu đặt kính bị hỏng lần nữa trở lại túi áo của Trì Nam, còn mỉm cười ngắn gọn nói: “Đừng để mất nó nữa.”
Đám người nhộn nhịp vội vã đi qua, Trì Nam sửng sốt một chút, cho đến khi lão Vu hung hăng vỗ vỗ lưng y: “Lúc này ngẩn người cái gì đấy? Đi! Chạy ra khỏi đây mau!”
Trì Nam giật mình lấy lại tinh thần, phát hiện lúc này toàn thân người mẹ trẻ dính đầy máu sáp tan chảy, đã giải cứu Nhụy Nhụy từ trên đàn tế xuống khiêng lên vai, cùng bọn họ ngược dòng người xông ra ngoài.
“Mẹ bà, những NPC này dị hóa kiểu gì vậy!”
Hạ Duy kinh hãi kêu lên một tiếng, mấy NPC bên cạnh hắn tự dưng tức giận hung dữ xắn tay áo lao về phía bọn họ, cũng may bọn họ chạy nhanh, bằng không đã bị đám NPC zoombie đánh thành thịt nát.
Trì Nam lấy lại tinh thần, trong lúc hoảng loạn nhìn viện triển lãm tình nguyện viên bên cạnh quảng trường: “Đi vào bên trong viện triển lãm, cư dân thị trấn Chúc Nhân không dám đến đó.”
“Đúng đúng đúng, chạy mau á!”
Nhóm người dưới sự nhắc nhở của Trì Nam, bắt đầu giống như một kẻ liều mạng chạy như điên đến viện triển lãm, dọc theo đường đi tất cả mọi người đều bộc phát tiềm năng chạy bộ mạnh mẽ nhất cuộc đời, ngay cả Hạ Duy lúc trước đi bộ cũng đi không vững, giờ phút này cũng có thể xưng là khỏe như vâm.
Người mẹ trẻ ôm Nhụy Nhụy cầm súng trong tay bắn ra một con đường máu, vì để con gái có thể sống sót bộc phát ra chiến lực ngay cả chính cô cũng không thể tin được, dẫn theo bốn người còn lại xông tới viện triển lãm.
Sự thật chứng minh suy đoán của Trì Nam là đúng, không có NPC nào dám tới gần viện triển lãm một bước, sau khi bọn họ đi vào lập tức khép cửa lại, ngăn cách ánh sáng và ầm ĩ phía sau cánh cửa sắt nặng nề.
Sau khi Trì Nam xuyên vào thân thể này chưa từng vận động kịch liệt như vậy, giờ phút này bởi vì thiếu oxy khóe mắt đuôi mày đều nhiễm một tầng lớp hồng mỏng, đôi mắt cũng không tự giác chảy ra nước mắt.
Cũng may ngọn nến trong viện triển lãm một ngày trước đã bị Diệp Thường dập hết, cũng không ai dám tự tiện bật đèn pin, trong bóng tối đưa tay không thấy năm ngón tay không ai phát hiện y rơi nước mắt.
Trái lại, Hạ Duy không hề rụt rè ngồi bên cửa chính, hu hu cất tiếng khóc: “Mẹ nó, mẹ nó thật chứ tôi cho rằng tôi chết chắc rồi.”
Hắn dùng bàn tay còn sót lại lau nước mắt, “Chúng ta hủy đi nến người khổng lồ, chắc là xem như thông quan rồi chứ?”
Tuy rằng trong lòng mọi người đều chờ mong như vậy, nhưng không ai sẽ cho hắn đáp án khẳng định vào giây phút này, rất nhiều thứ một khi nói ra sẽ trở thành flag.
“Tiếp theo làm sao giờ?” Hạ Duy thấy mọi người không nói lời nào, lại hỏi.
Trì Nam: “Đợi nến người bên ngoài hoàn toàn tan chảy, hẳn là có thể đi ra ngoài.”
Cuối cùng y khôi phục lại từ trạng thái thiếu oxy do chạy bộ kịch liệt, giọng điệu lại khôi phục bình tĩnh trước kia, hoàn toàn không có một chút vui sướng cùng sợ hãi sống sót sau tai nạn.
Hạ Duy giơ tay chạm hai bên mi tâm và bả vai, làm một tư thế cầu nguyện: “Cầu nguyện cho chúng ta.”
Viện triển lãm rất nhanh lại chìm vào bóng tối cùng thinh lặng, lão Vu nhìn thời gian, đã qua nghi thức thắp lửa lễ Chúc Nhân lúc chín giờ, mà bọn họ còn đang yên đang lành mà sống.
Y cũng hung hăng thở phào nhẹ nhõm.
Ngoại trừ Hạ Duy ra, trong bóng tối truyền đến tiếng khóc của một người phụ nữ khác.
“Mẹ, sao mẹ khóc?” Nhụy Nhụy đặt cánh tay lên cổ người mẹ trẻ, dùng cổ đẫm máu cọ cọ khuôn mặt máu me nhầy nhụa của mẹ, “Ai bắt nạt mẹ sao?”
Người mẹ trẻ không ngừng lắc đầu, nước mắt của cô theo động tác liên tiếp lăn xuống, bả vai run rẩy cũng không thể dừng lại: “Không có, mẹ không khóc, đang yên đang lành mẹ khóc cái gì…”
Cô gần như thô lỗ dùng bàn tay lau nước mắt trên khuôn mặt của mình, nhưng nước mắt tựa như được mở cổng, càng lau càng nhiều: “Mẹ chỉ hạnh phúc, không phải đau buồn, rất hạnh phúc khi con vẫn còn.”
Nhụy Nhụy mỉm cười, ngẩng đầu lên hôn lên mí mắt đẫm máu của mẹ: “Tất nhiên là con ở đây, con đã nói sẽ bảo vệ mẹ.”
“Ừm, mẹ biết… Con chưa bao giờ nói dối… Con sẽ bảo vệ mẹ…”
Nhụy Nhụy đột nhiên quay đầu, nói với Đới Sâm Sâm, người đã thất hồn lạc phách trong bóng tối, giống như một u hồn, nói: “Chị ơi, sau này đừng bắt nạt mẹ em.”
Bởi vì giá trị tỉnh táo của Đái Sâm Sâm quá cao lạc hồn sửng sốt, xuyên qua bóng tối nhìn về phía Nhụy Nhụy còn sống rất tốt, không nói gì.
Nhụy Nhụy thở dài, lấy kẹo may mắn của mình ra khỏi túi, đưa cho Đới Sâm Sâm một viên: “Chị ơi, ăn kẹo của em, thì không được phép bắt nạt mẹ em, nói được làm được nha.”
Thân thể Đới Sâm Sâm rõ ràng run rẩy, một lát sau mới nhận kẹo ngọt trong tay Nhụy Nhụy.
Cô không nói chuyện, trong bóng tối vang lên tiếng giấy gói kẹo bị xé ra xẹt xẹt, một lúc lâu sau, giọng Đới Sâm Sâm vừa thấp vừa khàn khàn: “Thật ngọt…”
Cuối cùng cô ngẩng mặt lên, nói với Nhụy Nhụy cả người toàn là máu: “Rất xin lỗi.”
Giờ khắc này, cô rốt cục tâm bình khí hòa, giá trị tỉnh táo tăng vọt cũng chầm chậm giảm xuống.
Nhụy Nhụy trở lại với nụ cười thiên thần của mình: “Nếu em là chị, có lẽ sẽ làm điều tương tự, nhưng em thay mặt mẹ em nhận lời xin lỗi của chị.”
Bên này, lão Vu nhìn nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, dứt khoát thừa dịp lúc này hỏi một bụng nghi vấn: “Trì Nam, cậu nói thật đi, Diệp Thường rốt cuộc là ai.”
Lão theo bản năng ngậm điếu thuốc trong miệng, cẩn thận ngậm mà không châm lửa.
Trì Nam hạ mắt xuống, thành thật nói: “Người tạo giấc mơ, chú cũng biết vị ấy.”
Động tác cắn thuốc lá của lão Vu dừng một chút: “Cái gì? Tôi nào có năng lực quen biết người tạo giấc mơ nào?”
Trì Nam: “Vị ở ‘Giấc mộng Du Ngộ’ ấy.”
“A, lúc đó hắn chỉ gặp riêng cậu, không gọi là quen biết với bọn tôi, tôi chỉ có thể nói bất hạnh thưởng thức mộng cảnh của hắn mà thôi.” Lão Vu chậc chậc, “Thì ra là người tạo giấc mơ mở acc nhỏ, đến trải nghiệm mộng cảnh của đồng nghiệp, tôi nói chứ, Diệp Thường cũng chả giống người mộng du bình thường.”
Trì Nam: “… Chuyện này có phổ biến trong thế giới Ác Mộng không?”
Lão Vu nhướng mày: “Không phổ biến, chưa từng nghe thấy, lần đầu tiên tôi gặp ở chỗ cậu.”
Trì Nam: “…”
Hạ Duy cảm khái: “Oa, người tạo giấc mơ này tôi có thể, có cơ hội thật muốn thử ác mộng của anh ấy.”
Trì Nam: “…”
Lão Vu cười nhạo: “Cái bóng của tên đó đã làm cậu tàn tật, cậu còn có thể? Mắc chứng Stockholm ha gì?”
Hạ Duy cũng không ngại cười: “Đối với đồng đội xinh đẹp, độ khoan dung của tôi tương đối cao, đã đẹp như vậy còn có cái gì không thể?”
Lão Vu: “Mẹ nó này có phải là đồng đội không, cậu tỉnh lại…”
Hạ Duy: “Người tạo giấc mơ thì sao? Nhìn đẹp mắt là xong việc… Mẹ kiếp? Lại gì nữa? Động đất đâu ra vậy?”
Cả viện triển lãm bắt đầu lung lay kịch liệt, cát sỏi đá vụn rơi xuống, Hạ Duy sợ tới mức từ dưới đất đứng dậy, “Hay là nói những NPC zoombie kia chuẩn bị công phá nơi này?”
Trên mặt lão Vu lại không thấy sốt ruột: “Hẳn là ác mộng sắp sụp đổ.”
Mái nhà triển lãm vốn đưa tay không thấy năm ngón hốt nhiên nổ tung loé lên ánh trăng mãnh liệt, trong nháy mắt tất cả mọi người đều không mở được mắt, dẫu nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được ánh sáng chói rực, chỉ có Trì Nam không sợ chết hé một mắt ra, trong ánh sáng mạnh gần như có thể hòa tan cảm quan của con người, y nhìn thấy vô số mảnh vụn màu đen hướng về phía ánh sáng bay lên, tan chảy, biến mất không thấy.
Tuy rằng nhìn không rõ ràng lắm, nhưng Trì Nam lại có thể cảm giác được cái bóng trên mảnh vụn của bức tường quỷ ảnh, ở trong ánh sáng mạnh bốc hơi bay lên, những linh hồn bị nhốt ở thị trấn Chúc Nhân lần nữa lấy lại được tự do.
Trong thoáng chốc ánh sáng ngừng lại, viện triển lãm, kể cả thị trấn Chúc Nhân đều biến mất, tất cả những người mộng du đều đứng trên sân ga xe lửa hoang vu viết chữ “Thị trấn Chúc Nhân”, trong túi áo bọn họ không hẹn mà cùng có thêm vé đi đến căn cứ Bình Minh.
Lão Vu vui vẻ huýt sáo: “Thuận lợi thông quan.”
Hạ Duy vẫn duy trì tư thế ngã ngồi trên mặt đất, lấy tay chống đất, vẻ mặt không thể tin được: “Tay tôi… Tay tôi…!”
Hắn nhanh chóng kéo ống tay áo tay trái lên, cánh tay vốn đã hóa thành máu loãng đang êm đẹp xuất hiện trước mắt, hắn kích động đến mức giọng khàn khàn, không ngừng niết tay mình xác nhận: “Mẹ nó tôi không phải 0 tàn tật, tôi khỏe! Đệt mẹ thật sự khôi phục!”
Vết thương trên người người mẹ trẻ và Nhụy Ngụy đều biến mất không dấu vết, tất cả mọi người đều giống như lúc mới vào ác mộng.
Lão Vu nhìn cái vẻ hoan hô nhảy nhót của Hạ Duy, cũng vui vẻ cười theo: “Phó bản chính là như vậy, đừng hòng mang đồ ra khỏi giấc mơ, vết thương bệnh tật cũng không mang đi được.”
Dừng một tẹo, lão lại kéo khóe môi xuống, “Nhưng ác mộng lại có thể lấy đi rất nhiều thứ từ trên người chúng ta, cũng rất không nói lý lẽ.”
Ví như tính mạng quý giá nhất của bọn họ, lúc này đây người đi ra từ thị trấn Chúc Nhân, mười người mộng du chỉ còn lại có sáu người.
Chuẩn xác mà nói là bảy người, dù sao người tạo giấc mơ Diệp Thường mở acc nhỏ cũng không tính là hy sinh.
Trì Nam theo bản năng xác nhận một chút, mắt kính vẫn ở trong túi, người nến đựng trong hộp xui xẻo kia cũng vẫn còn.
Lúc này y mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chú Vu, người mộng du chúng ta có cách nào đi gặp người tạo giấc mơ không?” Trì Nam cầm lấy cái kính bị hỏng của Diệp Thường, tò mò đặt nó lên sống mũi, thật giống như từ góc độ của Diệp Thường một lần nữa quen thuộc với thế giới Ác Mộng này.
A, thì ra là kính thường, chẳng qua tròng kính nứt ra rồi, tầm mắt của y cũng trở nên rời rạc.
Y nhìn qua tròng kính của Diệp Thường, lại bổ sung một câu: “Kiểu chỉ định ngày hẹn gặp ấy.”
– —
Mặc dù tui hay trễ nải, nhưng nay tui kịp đăng full hết vào lễ cô hồn rùi, khen tui ik🥺
Tui là bé ngoan giữ lời hứa~