Chương 46
Chương 46 Lễ Chúc Nhân (16)
Theo một tiếng súng vang lên trên hành lang, tất cả những người mộng du trong ký túc xá trong nháy mắt bừng tỉnh, cửa phòng mở ra đầu tiên là 103.
Trong phút chốc Trì Nam đẩy cửa ra, họng súng đối diện với trán y.
Trì Nam bất động, chỉ không hề chớp mắt nhìn người cầm súng trong bóng tối: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Đối phương hình như đang đè nén bi thương đến cùng cực khóc lóc, bả vai kịch liệt co giật, động tác cầm súng của cô cũng theo đó run rẩy.
Đới Sâm Sâm không nói chuyện, mà dời họng súng ra khỏi trán y, chuyển hướng Diệp Thường đứng ở phía sau Trì Nam.
Cô ấy nói, “Tôi sẽ giết Diệp Thường, nếu không, cái bóng của hắn sẽ giết sạch tất cả chúng ta!”
Ngón tay cô gắt gao giữ trên cò súng.
Đổi sang ký túc xá 101, lão Vu ở trong cửa nghe một hồi, rốt cuộc không nhịn được mở cửa phòng: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tự nhiên hô hoán đòi chém đòi giết mở nội chiến?”
“Ngô Dĩnh đã chết.” Tay Đới Sâm Sâm lại run rẩy kịch liệt một chút, họng súng vẫn nhắm ngay trán Diệp Thường.
Khi lão Vu thấy rõ vết máu hỗn độn trên hành lang, cùng với thi thể Ngô Dĩnh bị sáp hóa, trên trán toát mồ hôi lạnh một trận: “… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cuối cùng cô ấy để lại lời nhắn cho chúng ta, cái bóng của Diệp Thường muốn giết sạch tất cả chúng ta, trước ngày lễ Chúc Nhân, ” Đới Sâm Sâm không thể kìm được rơi một giọt nước mắt, cắn răng nói, “Di ngôn còn viết trên mặt đất, các người tự mình xem đi.’
Lão Vu giơ đèn pin lên chiếu sáng chữ máu trên mặt đất, kiến thức rộng rãi như lão cũng không tự giác hít một hơi khí lạnh: “Hiên tại cô định giết chết Diệp Thường, ngăn cản cái bóng của hắn tiếp tục đả thương người sao?”
Đới Sâm Sâm lạnh lùng nói: “Bây giờ cách duy nhất của chúng ta là thử giết bản thể của cậu ta một lần, trước tiên suy luận rằng cái chết của bản thể không sáp hoá sẽ dẫn đến cái bóng biến mất, không phải sao?”
Trì Nam: “Chỉ là suy đoán mà thôi.”
Lòng bàn tay Đới Sâm Sâm mò mẫm trên cò súng: “Suy đoán còn chưa đủ? Hiện giờ rất dễ nhận thấy, cái bóng của Diệp Thường đã có thể vượt qua ý thức chung về ánh sáng chúng ta hiểu biết, có thể tùy ý xuất hiện giết người trong bóng tối! Phải muốn có bao nhiêu nạn nhân mới có thể đưa ra quyết định?”
“Không chừng người chết tiếp theo chính là tôi, hoặc là cậu!” Cô cực kỳ bi thương cười, “Cái này còn chưa đủ?!”
Trì Nam không nói chuyện, Diệp Thường bị họng súng chĩa vào nhàn nhã cho tay vào trong túi áo, tâm bình khí hòa: “Đủ rồi, có thể nổ súng về phía tôi, nhưng có điều kiện.”
Dứt lời, cậu ẩn đi ý cười khóe môi, bình tĩnh nhìn về phía Trì Nam, “Người nổ súng chỉ có thể là anh Nam.”
Đới Sâm Sâm nghi ngờ nhìn lại: “Cậu định giở trò gì đấy?”
Diệp Thường đẩy kính, cười khổ: “Tôi chỉ có một mạng, có thể giở trò gì đây? Chẳng qua muốn chết ở trong tay người mình để ý, yêu cầu này không quá đáng chứ?”
“Được, cứ làm theo lời cậu nói.” Đới Sâm Sâm thu lại bi thương, cũng là một cô gái sảng khoái, trực tiếp đưa súng lục cho Trì Nam.
Cô không cần phải biểu hiện ra thù hằn quá tuyệt đối, dù sao kẻ địch của bọn họ cho tới bây giờ luôn là cái bóng của Diệp Thường, không phải bản thân Diệp Thường.
Trì Nam lại không nhận súng, y nhìn Diệp Thường đút tay vào túi: “Tôi chưa nói đồng ý.”
Diệp Thường tiếp nhận tầm mắt của y: “Vì sao?”
Trì Nam lắc đầu, rũ mắt xuống: “Tôi không muốn chơi với cậu.”
Diệp Thường vững chắc sửng sốt một chút, chỉ trong nháy mắt cậu đã gần như hiểu được: “Thế à.”
“Nhưng tôi vẫn còn một vấn đề, ” Trì Nam lần nữa nhìn cậu và nói, “Điều gì sẽ xảy ra nếu người tạo giấc mơ chết trong một phó bản ác mộng?”
Diệp Thường lặng im giây lát, cười lắc đầu: “Chưa từng thử qua, cũng không có tiền lệ, nói không chừng, chờ thử nói rồi cho anh biết.”
Trì Nam: “… Nếu vẫn còn cơ hội.”
“Nhất định sẽ có cơ hội.” Diệp Thường xuyên thấu qua tròng kính, dùng một loại vẻ mặt nhìn con mồi nhìn về phía Trì Nam, “Nhất định sẽ gặp lại nhau.”
Trì Nam không chớp mắt nhìn cậu: “Cho nên, hiện tại cục diện này là cốt truyện cậu đặt trước sao? Tỷ lệ tử vong 90% của xúc xắc ném ở căn cứ Bình Minh cũng là tính toán trước của cậu?”
Tất cả nghi vấn đặt ở đáy lòng, giờ khắc này y đều trực tiếp nói rõ ràng.
Diệp Thường nhún nhún vai: “Cho dù là em, sau khi thay đổi thân phận tiến vào ác mộng không thuộc phạm vi quản lý của mình, năng lực cũng rất hạn chế, vì tăng cường cảm giác đắm chìm, em cũng giống như tất cả người mộng du không biết mấu chốt phá mộng, cũng không biết nguy hiểm ẩn núp ở đâu, kịch bản đặt trước loại chuyện này không có khả năng làm được.”
“Nếu như có thể đặt trước, em tuyệt đối sẽ không cho phép cái bóng của mình bị người nến xấu xí như vậy lợi dụng, phản bội em không nói, còn suýt nữa tổn thương anh trong mộng.” Cậu bổ sung thêm sự ghét bỏ của mình đối với người nến xấu xí là rất thực tế…
Mọi người không hiểu ra sao, không biết hai người này đang nói cái gì, Trì Nam tiếp tục hỏi: “Có phải cái bóng của cậu kế thừa năng lực của cậu hay không?”
Diệp Thường bĩu môi: “Em đoán, xác suất lớn là đúng vậy.”
Trì Nam không nói lời nào, trong lòng y hiểu rõ, nếu như bị cái bóng dị hóa có năng lực giống như người tạo giấc mơ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi… Điều này cũng giải thích vì sao bọn họ đã cẩn thận như vậy, nhưng cái bóng Diệp Thường lại luôn có thể thừa cơ mà vào, làm cho người ta khó lòng phòng bị, thậm chí có thể lẻn vào mộng cảnh của y.
“Ít nhất ở trong phó bản này, để em ở lại hậu hoạn vô cùng, chắc hẳn anh cũng đã chứng kiến rồi.” Diệp Thường nhắc nhở một câu, “Thời gian không còn nhiều, anh Nam, mau xuống tay đi.”
Cậu nhìn về phía khẩu súng lục màu đen trong tay Đới Sâm Sâm, đáng tiếc đôi mắt ẩn giấu sau tròng kính, Trì Nam không thấy rõ vẻ mặt của cậu.
Tuy rằng ngoài miệng nói những lời giật gân, nhưng giọng nói và giọng điệu của Diệp Thường tựa như lần đầu tiên hai người gặp nhau ở bến tàu thành Tý, nhã nhặn lại lễ phép.
Cứ như đang mời Trì Nam làm chuyện gì vui vẻ vậy.
Trì Nam cụp mắt suy nghĩ một chút, lạnh nhạt hỏi: “Cho nên, vì sao lại là tôi?”
Nói xong, y cầm lấy khẩu súng trên tay Đái Sâm Sâm, súng đã lên nòng.
Trì Nam cho rằng mình cùng lắm chỉ là người mới bình thường đã qua hai phó bản, muốn nói trên người y có cái gì đặc biệt, đại khái chính là tương đối thích rơi nước mắt, từng chiếm dụng thân thể này đạt được tự do và sinh mệnh.
Vì sao người tạo giấc mơ phai tốn rất nhiều công sức để thay đổi thân phận, cùng y trở thành bạn bè có quan hệ gần gũi như vậy?
Cũng có thể chỉ là y đã coi đối phương như một người bạn…
“Vấn đề này, ban ngày em đã trả lời anh.”
“Tôi muốn có câu trả lời chính xác hơn.”
Khóe môi Diệp Thường lại nhếch lên: “Bởi vì, em thích nhìn anh rơi nước mắt.”
Nhưng cũng chỉ có chính y biết, ngay tại lúc này tay mình có chút run rẩy, cần tiêu hao sức lực rất lớn mới có thể che giấu…
Y không sợ những thứ đẫm máu, đối với sinh mệnh cũng không có quá nhiều chấp niệm, vì sao giờ này khắc này lại dao động thậm chí… Còn sợ hãi?
Y phỏng đoán, hiện giờ khống chế được cậu, khiến y có cảm xúc kỳ quái muốn chạy trối chết, chính là nỗi sợ hãi người ta thường nói.
Nếu có thể, y hy vọng thời gian có thể nhấn phím tua nhanh, hoặc kéo rồi nhảy thẳng qua như thanh tiến trình.
Không muốn đối mặt với thời khắc viên đạn xuyên qua hộp sọ Diệp Thường.
“Anh Nam, nể mặt em, đừng đánh vào mặt.” Diệp Thường đưa tay bao lấy tay Trì Nam cầm súng, dịu dàng lại thong thả dẫn dắt y, họng súng dần dần di chuyển xuống, nhắm vào trái tim cậu, “Em muốn chết đẹp một chút, để anh Nam có ấn tượng sạch sẽ hoàn chỉnh về gương mặt Diệp Thường này.”
Cậu nhìn mặt, theo đuổi nhan sắc hoàn mỹ như vậy, mới không vui vì sau khi áo giáp của mình chết trên đầu có lỗ máu lớn, não óc văng tung tóe vừa xấu xí vừa ghê tởm.
Bị cậu không hề kiêng dè cầm tay, mí mắt Trì Nam run lên, nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, thấm ướt hai nốt lệ chí ở đuôi mắt.
Sống lưng Trì Nam theo đó trở nên cứng ngắc, hô hấp cũng thay đổi.
“Rất đẹp không phải sao?” Diệp Thường nâng tay kia lên, tháo kính của mình gấp lại, không hề khách sáo bỏ vào trong túi áo Trì Nam, “Lưu lại một kỷ niệm đi, quà lưu niệm về Diệp Thường.”
Cậu dùng đôi mắt như hắc diệu thạch kia, cười như không cười nhìn Trì Nam, dường như đang chờ mong thời khắc đối phương bóp cò.
“Đúng rồi, là người tạo giấc mơ, cuối cùng nhắc cho anh một tin tức, ” Diệp Thường dán vào tai y, dùng giọng nói thì thầm, “Trong thế giới tạo giấc mơ, tất cả nguyện vọng thực hiện, trước khi trở về thế giới thực, chỉ cần đương sự bằng lòng, đều có thể rút lại.”
“Đương nhiên, cần chút đạo cụ đặc thù.”
Trì Nam hơi mở to hai mắt, y biết giờ phút này Diệp Thường chỉ ám chỉ cái gì…
“Hy vọng gợi ý em cho anh, có thể giúp anh an toàn vượt qua cơn ác mộng này.”
Trì Nam: “… Tôi hiểu rồi.”
“Trì Nam! Nhanh lên, bắn đi!”
Thanh âm kinh hoảng của lão Vu từ bên cửa truyền đến, từ góc độ của lão nhìn qua, vừa vặn có thể nhìn thấy ở góc hành lang có một tia sáng lắc lư, cùng với một bóng đen, đang tới gần phía bọn họ, “Cái bóng sắp tới rồi!”
“Trì Nam! Đừng ngần ngại! Tất cả chúng ta sẽ chết nếu không bắn!”
“Mẹ bà dong dong dài dài để tôi làm!”
Đới Sâm Sâm đang định cướp lại khẩu súng lục của mình thì Trì Nam đã ra tay, đột nhiên một tiếng vang lớn “bằng—— ” chấn động tất cả mọi người.
Diệp Thường cầm tay Trì Nam, dùng sức lực tuyệt đối có thể gọi là dịu dàng, giúp y ấn cò súng.
Khóe môi cậu nhếch lên cười, trong nháy mắt ngã vào trong ngực Trì Nam liếm liếm nước mắt của y.
Cậu nói: “Anh Nam, sau này sẽ còn gặp lại.”
Sương máu từ sau lưng bị đạn bắn xuyên văng tung tóe, trọng lượng cả người Diệp Thường đè lên người Trì Nam, Trì Nam theo quán tính lui về phía sau hai bước, mãi đến khi sau lưng chống trên bức tường lạnh như băng mới miễn cưỡng đứng lại.
Y bị thân thể Diệp Thường đã mất đi hô hấp đè ép, không có bất kỳ động tác gì, chỉ là mở to hai mắt mặc cho nước mắt không tiếng động chảy xuống, ướt sũng chảy xuôi mặt.
Y thế nhưng nhất thời không phân biệt được tuyến lệ vỡ là bởi vì đụng chạm tay chân với Diệp Thường đã chết, hay là bởi vì cái gì khác…
Có điều không sao, lúc này y có thể không kiêng nể gì mà rơi nước mắt, tuyệt đối sẽ không có người bởi vì hành vi khóc lóc của y chỉ trích y cái gì…
Trì Nam biết, ngay trong đêm nay, khi y nổ súng bắn chết Diệp Thường, y có được quyền lực rơi nước mắt tuyệt đối.
Đồng thời y cũng biết rất rõ rằng bạn cùng phòng cố định của mình, Diệp Thường, đã chết, nhưng… Người tạo giấc mơ phía sau màn kia chưa chết.
Sau này sẽ còn gặp lại nhau ư…?
*
Theo tiếng súng vang lên, cái bóng tuyên bố muốn giết chết tất cả người mộng du bọn họ của Diệp Thường đã hoàn toàn biến mất.
Lão Vu thở phào nhẹ nhõm, nhìn Trì Nam không nói một lời chỉ không một tiếng động rơi lệ, biết giờ phút này an ủi chẳng khác nào đánh rắm, chỉ yên lặng tìm một cái xẻng đến trong viện đào hố.
Ước chừng năm giờ rưỡi, lão Vu quay về 103, nhìn thấy Trì Nam đã đem thi thể Diệp Thường đặt trở lại giường ký túc xá, chính y ngồi ở một bên, nước mắt ngừng lại, đang cầm kính của Diệp Thường xuất thần nhìn.
Lông mi của nhóc mù này vẫn ướt, trên khuôn mặt dính đầy nước mắt ướt sũng dáng vẻ không nhúc nhích nhìn chằm chằm di vật khiến người ta khổ sở của bạn tốt.
Lão Vu thở dài, nghĩ thầm nếu như nhóc streamer ở đây thì tốt rồi, lão không phải loại người sẽ an ủi người khác.
“Trì Nam, nén bi thương, ” Lão Vu nhàn nhạt an ủi, “Tôi dự định chôn Diệp Thường cùng Ngô Dĩnh, ở trong thế giới Ác Mộng, giữ thi thể lại trong phòng là một tai họa ngầm.”
Lão là người coi trọng thực tế và hiệu quả, để tránh những sự kiện như chi tiết sống lại, phòng ngừa thi biến, trong các phó bản trước đây nếu xảy ra tình huống hệ thống không thu hồi thi thể người chết, lão cũng sẽ tiến hành xử lý bằng cách dùng lửa thiêu.
Nhưng phó bản này quá nhạy cảm với ánh sáng và lửa, cho nên lão mới bất đắc dĩ lựa chọn thổ táng.
Dù sao cũng chỉ là thời gian một đêm, hẳn là không xảy ra biến cố gì, chỉ cần trời sáng…
Lão cho rằng Trì Nam bởi vì áy náy, hoặc là có tình cảm gì đó, nên sẽ có chấp niệm với thi thể Diệp Thường, nhưng ngoài dự liệu của lão, giờ phút này Trì Nam đã bình tĩnh gật gật đầu: “Cần tôi hỗ trợ không?”
Lão Vu vội vàng xua tay: “Không cần không cần, đêm nay đã đủ giày vò cậu rồi, tôi làm là được.”
Trì Nam cũng không miễn cưỡng: “Vậy vất vả cho chú.”
Lão Vu nhấc thi thể Diệp Thường kéo ra ngoài: “Trời sắp sáng rồi, cậu nghỉ ngơi một lát đi.”
Sau khi lão Vu rời đi, trong ký túc xá lại chỉ còn lại một mình Trì Nam, y sửng sốt một chút, dứt khoát nằm trở lại trên giường của mình.
Nhưng y biết đêm nay không thể ngủ nổi, vì thế y nằm nghiêng, buồn chán bẻ giọng kính Diệp Thường để lại cho y làm kỷ niệm.
Y bắt đầu tự hỏi đi tự hỏi lại câu nói kia của Diệp Thường ——
“Tất cả nguyện vọng thực hiện, trước khi trở về thế giới thực, chỉ cần đương sự bằng lòng đều có thể rút lại.”
Nói cách khác, cho dù bọn họ bởi vì thời gian không đủ, kế hoạch chết đói bức tường bóng ma biến dị thất bại, còn có một con đường khác có thể lựa chọn ——
Phá hủy tim nến.
Người sáp là da thịt và xương của tim nến người khổng lồ, tim nến là trái tim và linh hồn của nến người khổng lồ, hai thứ thiếu một thứ cũng không được.
Trì Nam nhắm mắt lại, khó trách Diệp Thường trước khi “lâm chung” nói lời nhắc nhở này có thể giúp y vượt qua ác mộng, quả thật làm được, nhưng cho dù biết chân tướng cùng mấu chốt phá giải, đương sự cũng chưa chắc sẽ bằng lòng chuộc lại nguyện vọng.
Còn có cái gọi là đạo cụ đặc thù kia, rốt cuộc là cái gì?
*
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi lão Vu đào xong hố chôn xác, đã là tám giờ sáng.
Nhưng không giống như trước đây, hôm nay hình như trời phá lệ sáng muộn một chút, đã đến lúc mặt trời mọc vẫn tối đen như trước.
“Không đúng, mấy ngày nay tôi đã quan sát qua, bình thường sau bảy giờ sáng trời đã sáng.” Lão Vu biết ban đêm xen kẽ là nhân tố rất mấu chốt trong phó bản, lão vẫn có thói quen, sau khi tiến vào phó bản sẽ lưu ý thời gian cụ thể của thế giới này khi trời tối và khi hừng đông.
Hôm nay đã là ngày thứ năm bọn họ tiến vào phó bản lễ Chúc Nhân, trong mười người chỉ còn lại năm người, Trì Nam, Lão Vu, Mẹ trẻ, Đái Sâm Sâm, còn có Hạ Duy sốt cao không hạ.
Cố Tiêu và Bạch Thuyền biến thành sáp người, Nhụy Nhụy bị coi là tim nến đến nay vẫn chưa rõ tung tích, Ngô Dĩnh bởi vì cái bóng Diệp Thường lựa chọn tự sát, mà Diệp Thường cũng bị Trì Nam một phát bắn chết.
“Hôm nay là lễ Chúc Nhân, có thể nào…”
Lão Vu không cần phải nói hết lời, mọi người cũng hiểu được ý tứ của lão, sắc mặt đều nặng nề không nói lời nào.
Trì Nam xuất thần nhìn giường ngủ lúc trước của Diệp Thường, động tác bẻ gọng kính đột nhiên dừng lại, thần sắc theo đó ngưng lại.
Hộp giấy màu trắng tượng trưng cho “tình nguyện viên xuất sắc nhất”, kỳ lạ lại xuất hiện bên cạnh gối Diệp Thường.
Lão Vu theo tầm mắt của y, cũng phát hiện dị thường này: “Ối? Tại sao cái hộp vẫn còn ở đây, bình thường không phải hộp sẽ theo người nến bị diệt vong mà biến mất sao?”
Nến người tượng trưng cho cái bóng dị hoá cùng với bản thể sáp hóa, lúc này đột nhiên xuất hiện, làm cho cảm giác của mọi người vốn đã sợ hãi bất an tăng lên gấp bội.
Trì Nam: “Tối hôm qua sau khi tôi và Diệp Thường dập tắt nến người, cái hộp quả thật biến mất.”
Biểu cảm Đới Sâm Sâm vặn vẹo, hốt nhiên đề cao âm điệu ồn ào: “Cái hộp xui xẻo này tự dựng xuất hiện là có ý gì? Muốn giết hết mấy người còn lại chúng ta để đón chào lễ Chúc Nhân à?!”
Trải qua một phen giày vò tối hôm qua, cô lại trợ giúp đồng bạn đáng tin cậy nhất từ trước đến nay nổ súng tự sát, bi thương cùng mệt nhọc khiến giá trị tỉnh táo của cô tăng lên tới ngưỡng 88, lúc này rõ ràng cô đã có khuynh hướng không khống chế được cảm xúc.
Ngay khi mọi người giống như nhìn quỷ nhìn cái hộp bỗng dưng xuất hiện, Trì Nam ba bước làm thành hai bước đi qua, trong nháy mắt mở hộp ra, con ngươi xanh biếc luôn như nước lặng nhấc lên gợn sóng nhàn nhạt.
Động tác của y cũng rõ ràng cứng đờ một chút.
Lão Vu sốt ruột hỏi: “Bên trong là cái gì?!”
– —
Editor: Thương Trì Nam của tui, cha Diệp Thường kia xê ra!