Chương 44
Chương 44 Lễ Chúc Nhân (14)
Diệp Thường cũng không trì hoãn, thừa dịp còn sớm chỉ đích danh nghiên cứu chế tạo bom đất: “Những pháo hoa này có thể cung cấp thuốc súng có sẵn, thuận tiện rất nhiều.”
“Bạn học Diệp, trước khi cậu vào thế giới Ác Mộng rốt cuộc là làm gì, ngay cả bom đất cũng có thể làm…?” Ánh mắt lão Vu nhìn về phía Diệp Thường càng thêm phức tạp.
Diệp Thường cười tủm tỉm đẩy kính, vẻ mặt ngây thơ vô hại: “Học sinh lớp 12 bình thường của trường bình thường, thành tích cũng rất bình thường, giãy giụa học ở trên mạng.”
Lão Vu: “…”
“Nhưng mà còn có một vấn đề, cho dù có nổ tường, cũng không giải quyết được vấn đề vách ngăn nguồn sáng…” Lão Vu lo lắng đến mức lông mày nhíu lại cùng một chỗ, lúc trước qua không ít phó bản, còn chưa từng gặp phải ác mộng khiến lão đau đầu như vậy, “Cũng không thể giống như Trì Nam ngày hôm qua, làm nổ tung bức tường rồi vận chuyển hết vào ký túc xá của chúng ta, niêm phong trong vali nhét dưới gầm giường chứ? Nào có nhiều vali như vậy…”
Cho dù không cân nhắc vấn đề số lượng vali, quảng trường cách ký túc xá bọn họ gần hai mươi phút, vận chuyển không thực tế, nhưng cho dù thật sự làm được, thể tích tường thật sự quá lớn, khả năng che nắng cũng không nhất định được đảm bảo, chỉ cần có nhân tố không xác định, bọn họ coi như đang đánh cược mạng sống.
Trì Nam: “Cả cái thị trấn Chúc Nhân này nơi che sáng tốt nhất, hẳn là viện triển lãm tình nguyện viên, chỉ cần dập tắt hết những ngọn nến bên trong, lại di chuyển bức tường nổ tung vào bên trong, hẳn là không cần lo lắng vấn đề nguồn sáng.”
“Hơn nữa cư dân thị trấn Chúc Nhân rất kiêng kỵ viên triển lãm, không dám đặt chân nửa bước, dùng để giấu bức tường bóng ma thích hợp vô cùng.” Diệp Thường bổ sung cho Trì Nam.
Lão Vu suy nghĩ kỹ, lông mày trong nháy mắt giãn ra, kích động đến mức trực tiếp ‘nhổ’ điếu thuốc cắn trong miệng: “Chàng trai tốt, thì ra các cậu đã suy nghĩ thấu đáo, tôi đi đồng bộ kế hoạch cho mọi người, phân công công việc hiệu suất cao hơn một chút.”
Chẳng bao lâu, Ngô Dĩnh, Đới Sâm Sâm 109, người mẹ trẻ 105 đã biết rõ toàn bộ kế hoạch.
Sau khi biết con gái mình được cứu, trạng thái của người mẹ trẻ ổn định hơn rất nhiều, cô nghiêm túc nhìn bản đồ trước đó Trì Nam lấy từ nữ quản đốc, dùng bút đánh dấu vài vòng tròn màu đỏ ở chỗ bức tường bóng ma, viện triển lãm, cùng với một tòa nhà gần đó, đề nghị nói: “Từ bức tường bóng ma đến viện triển lãm tuy rằng chỉ có khoảng cách không đến hai mươi mét, nhưng muốn vận chuyển tường vỡ qua cũng không dễ dàng, gần quảng trường này có một siêu thị lớn, đến lúc đó có thể “mượn ít” xe đẩy của siêu thị, vừa lúc dùng để vận chuyển tường vụn.”
Hạ Duy từ trên giường bệnh mơ mơ màng màng hét lên: “Có chuyện gì tôi có thể giúp đỡ không?”
Mọi người nhìn qua, lão Vu cười cười: “Có, giấu kiệt cánh tay của cậu, nhất định đừng để người trong thị trấn phát hiện.”
Thương lượng xong kế hoạch đã 8 giờ 50 phút, tuy rằng hành động càng nhanh càng tốt, nhưng ngại quy tắc nữ quản đốc điểm danh tất cả, cũng chả cần phải mạo hiểm phạm quy ở cửa ải này, bọn họ không thể không tạm thời dời kế hoạch, đi tới xưởng chế tác bắt đầu một ngày làm công tác tình nguyện mới.
Nữ quản đốc đã loại trừ 101 khỏi danh sách ứng cử viên “Tình nguyện viên xuất sắc”: “Quy tắc ngày hôm nay cũng giống như ngày hôm qua, nếu không có tình nguyện viên có tay nghề cao hơn hai vị nam sĩ trong ký túc xá 101, như vậy chúng tôi sẽ tiếp tục dùng cách ngẫu nhiên để tìm ‘người may mắn’ đêm nay từ số ký túc xá còn lại.”
Nhưng bởi vì tối hôm qua biện pháp đổi ký túc xá của Trì Nam có hiệu quả, hôm nay trên mặt mọi người cũng không thấy khẩn trương, Hạ Duy uống thuốc hạ sốt thậm chí liếc mắt nhìn nữ quản đốc.
Nữ giám đốc sắc bén nhìn hắn một cái: “Xin hỏi ngài đây có ý kiến gì sao?”
Hạ Duy chậc chậc: “Không có gì, rất chờ mong.”
Lão Vu trừng mắt nhìn hắn một cái, hạ giọng cảnh cáo: “Đừng cao giọng như vậy, lỡ như đến lượt chúng ta thì sao?”
Lúc này trán Hạ Duy không còn nóng, trên tay cũng không có cảm giác, hắn đã có vết sẹo tốt mà quên đau, cười hì hì: “Vậy rất tốt, tôi còn có thể vào phòng anh bé Diệp ngủ.”
Lão Vu cạn lời: “…” Cái đầu chỉ có yêu đương này không cứu được.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mọi người vì phòng ngừa trừng phạt tiêu cực lười biếng, một bên làm nến người qua loa, một bên trong lòng như nổi trống chờ đợi kế hoạch kích động lòng người vào buổi tối.
Phá mộng thành bại ở đây, nếu như suy đoán của Trì Nam chính xác không sai, cắt đứt nguồn sáng có thể làm cho cái bóng trên tường quỷ ảnh chết đói, người chế tạo nến khổng lồ cũng theo đó tan chảy thành máu loãng, bọn họ có thể phá mộng thành công.
Nhưng lễ Chúc Nhân đã lửa sém lông mày, một khi kế hoạch thất bại, tất cả mọi người sẽ trở thành sáp người vào ngày mai, cơ thể và cái bóng sẽ vĩnh viễn cống hiến cho trấn nhỏ quỷ dị này.
Giờ phút này chỉ có Diệp Thường có thể không chút tâm sự tiếp tục điêu khắc nến người nhỏ, dáng vẻ chuyên tâm của cậu làm cho người ta khó mà lý giải, thật giống như mục đích chủ yếu của cậu khi tới phó bản “Lễ Chúc Nhân” chính là vì điêu khắc người nến cho Trì Nam, cái gọi là phá mộng cùng lắm chỉ là thuận tay mà thôi.
“Anh Nam, em tin tưởng không bao lâu nữa, em có thể tặng người nến nhỏ cho anh.” Diệp Thường và người nến trong tay bốn mắt nhìn nhau, khóe môi cậu cong lên một độ cong nhàn nhạt, giống như là đang dịu dàng nhìn chăm chú vào đối phương.
Cậu biết, đây là lần cuối cùng cậu làm nến người.
Trì Nam vốn định nằm sấp trên bàn làm con lười ngủ, nhưng y vẫn không ngủ, giờ phút này nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Thường.
“Ừm, tôi vẫn rất chờ mong.” Y nói.
Bởi vì vừa rồi vẫn dùng cánh tay gối lên mặt, trên mặt Trì Nam có thêm vài vết đỏ nông sâu, ngược lại làm cho gương mặt tái nhợt không có gì sức sống này thêm vài phần sinh động.
“Mặc dù em không biết cái bóng đã nói gì với anh, nhưng anh không tin em nữa, phải không?” Diệp Thường đẩy kính, thanh âm vẫn ôn hòa như thường ngày, mang theo ý cười nhạt nhẽo.
Trì Nam duy trì tư thế gối tay, từ dưới lên nhìn cậu: “Tôi rõ ràng vậy sao?”
Diệp Thường cười ngắn ngủi: “Rất rõ ràng, bình thường trông anh tựa như không có biểu cảm gì, thật ra rất không am hiểu việc che giấu cảm xúc.”
“Phải nói là, không am hiểu che gấu cảm xúc ở trước mặt em.” Cậu nói thêm một câu.
Trì Nam cuối cùng ngồi thẳng người, ngón tay bị đè đỏ ở trên bàn nhàm chán gõ vài cái.
Y biết rõ mình không cách nào đọc ra bất kỳ cảm xúc nào từ trên mặt Diệp Thường, dứt khoát dời tầm mắt về phía người nến nhỏ trong tay cậu.
Diệp Thường điêu khắc trên mặt tượng sáp Trì Nam rơi một giọt nước mắt, chính là dáng vẻ mặt y không chút thay đổi khóc lóc.
Người này đã quá quen thuộc với bộ dạng khóc thút thít của y, cực kì sống động.
“Diệp Thường, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào?”
Tầm mắt Trì Nam từ tượng nến chuyển đến gương đặt ở giữa bọn họ.
Tay Diệp Thường điêu khắc hơi dừng lại: “Trước khi “Du thuyền Hoàng Hôn” bắt đầu, trên bến tàu thành Tý.”
Cậu dừng công việc trong tay, ngước mắt lên cùng Trì Nam ở trong gương bốn mắt nhìn nhau, “Hoặc là… Anh Nam nghĩ chúng ta đã gặp nhau trước đó sao?”
Trì Nam không nói chuyện, Diệp Thường lại lẩm bẩm, “Lại nói tiếp, lúc đó anh còn hỏi em… Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau bao giờ chưa, anh có nhớ không?”
Dĩ nhiên Trì Nam không quên, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thường ở bến tàu thành Tý, y không có lý do gì mà cảm thấy quen thuộc, nhưng y cũng nhớ rõ câu trả lời Diệp Thường đưa ra…
Lúc ấy Diệp Thường nói, nếu đã từng gặp nhau nhất định cậu nhớ kỹ, đáng tiếc không có.
“Bây giờ cậu có muốn thay đổi đáp án không?” Trì Nam hỏi.
Diệp Thường cười cười: “Ai biết được? Có lẽ là lúc ở căn cứ Bình Minh, hoặc có lẽ sớm hơn.”
Nói xong, cậu quay đầu đi, xẹt qua gương nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc của Trì Nam.
Cách nói này, đã nói rõ ràng cho Trì Nam đáp án cùng chân tướng của cậu.
Đáy mắt Trì Nam nổi lên một tia cảm xúc, nhưng thoáng qua, rất nhanh y lại khôi phục gió êm sóng lặn: “Mục đích của cậu là gì?”
Y thẳng thắn hỏi.
Diệp Thường cong khóe môi: “Mặc kệ anh có tin hay không, việc em làm từ trước đến nay không có mục đích gì nhiều, hết thảy đều làm theo ý thích, chỉ vì tò mò cùng vui vẻ.”
Dừng một chút, cậu lại thay đổi giọng điệu trêu chọc thoải mái, “Anh Nam, điểm này chúng ta rất giống nhau không phải sao?”
“Ừm, thế thì, ” Trì Nam cũng rất thẳng thắn, “Cho nên cái cậu tò mò là cái gì?”
Diệp Thường ngừng cười, bình tĩnh nhìn y: “Anh.”
Thanh âm của cậu rất nhẹ, nếu như không phải Trì Nam giờ phút này hết sức chăm chú nghe, có lẽ sẽ xem nhẹ chữ ‘anh’ này.
Trì Nam: “Có gì đặc biệt trên người tôi sao?”
Diệp Thường lại nở nụ cười: “Anh Nam, anh không biết sao? Trên người anh không có chỗ nào không đặc biệt, làm người khác cảm thấy rất thú vị.”
Trì Nam: “…”
Diệp Thường nhìn y bị chọc đến mức không còn lời nào để nói, lại khôi phục nghiêm túc nói: “Có điều anh yên tâm, tuy rằng thân phận em tương đối đặc thù, nhưng mục đích vượt qua phó bản giống như, ở điểm này anh không cần phòng bị em, cũng hoàn toàn có thể tín nhiệm em.”
Trì Nam: “Phải không?”
Diệp Thường nhún nhún vai: “Nói dối còn khó hơn nói thật nhiều, em không cần phải lãng phí diễn xuất lừa gạt anh.”
Dừng một chút cậu thu lại ý cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc thậm chí có chút u ám, “Nhưng cái bóng của em không dễ nói, anh ngàn l lần đừng nên tin tưởng hắn.”
“Em nghĩ, không bao lâu nữa, hết thảy đều sẽ có đáp án, anh Nam kiên nhẫn chờ đợi là được rồi.”
Diệp Thường thu lại tầm mắt, tiếp tục chuyên tâm điêu khắc người nến của cậu, Trì Nam bình tĩnh nhìn cậu một hồi lâu, mới thu lại tầm mắt tiếp tục nằm sấp trên bàn ngủ bù.
*
Giờ làm việc của các tình nguyện viên vừa kết thúc, mọi người giống như làn sóng học sinh đầu tiên giải lao chạy tới căng tin chạy tới quảng trường trung tâm thị trấn, theo đó nhanh chóng triển khai kế hoạch.
Bốn giờ vừa qua, bầu trời dần dần tối đen, trên quảng trường trấn nhỏ không một bóng người, chỉ có ánh nến âm u lập loè như ban ngày.
Diệp Thường chôn bom đất tự chế buổi sáng ở bốn phía bức tường bóng ma, đoàn người trốn đến khu vực an toàn, theo tiếng nổ vang “bùm bùm”, bức tường bóng ma được cư dân trấn nhỏ coi là tác phẩm nghệ thuật vĩ đại nhất thep tiếng vỡ vụn sụp đổ, bụi bặm cùng mùi thuốc súng tràn ngập trên quảng trường trấn nhỏ vắng lặng, những cư dân NPC kia nom như đã chết, không hề có tí động tĩnh nào.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, cũng bị cảm giác quái dị sống trong chết bao phủ.
Lễ Chúc Nhân sắp đến, bọn họ không muốn lãng phí thời gian nữa, không kịp chờ khói bụi xung quanh tan hết, mẹ trẻ cùng hai cô gái khác đã đẩy hơn mười giỏ hàng ra khỏi siêu thị, đáy giỏ hàng còn lót màng nhựa chống lọt đồ, như vậy có thể đảm bảo bọn họ vận chuyển gạch tường vỡ đến phòng triển lãm sẽ không vừa đi vừa bị rơi rớt
Rất nhanh, mọi người bắt đầu dùng đạo cụ buổi sáng chuẩn bị toàn lực thanh lý gạch vụn.
Diệp Thường thì động tác lưu loát mang theo vòi phun nước trên bãi cỏ quảng trường xông vào viện triển lãm, dẫn nhiều nước nhất, từ trên xuống dưới xối đẫm lên mấy trăm ngọn nến trong phòng triển lãm, cả người cậu bị nước làm ướt đẫm, tất cả người nến nhỏ trong viện triển lãm dùng để cung phụng tình nguyện viên đều bị dập tắt, phòng triển lãm giống như ngôi mộ đứng ở góc quảng trường rơi vào bóng tối kì dị.
Lão Vu khí thế ngất trời bỏ đống đổ nát từ bức tường bóng ma mang vào giỏ hàng, nói đùa với Trì Nam bên cạnh: “Lúc trước nói với cậu những lời hoài nghi bạn học Diệp, kỳ thật tôi rất băn khoăn, lần này nếu không phải có cậu ấy, thuốc nổ không ai làm, nến cũng không ai dám dập, tiềm lực của bạn cùng phòng cậu nhặt này thật không tồi.”
Trì Nam: “… Phải, xác thật rất thực dụng.”
Hạ Duy dùng một tay của hắn giúp đẩy xe, để giảm bớt căng thẳng và mệt nhọc trêu chọc nói: “Trì Nam, bạn cùng phòng cậu nhặt được ở đâu, tôi cũng muốn đi nhặt một người.”
Diệp Thường tới giúp đỡ cùng nhau vận chuyển đúng lúc nghe được: “Không cần nhặt được, ràng buộc.”
Trì Nam: “…”
Y vừa định nói gì, Diệp Thường liền đẩy giỏ hàng đầy đá vụn chạy về phía phòng triển lãm.
Bảy người bận rộn hơn sáu giờ đồng hồ, gần mười một giờ đêm, cuối cùng cũng vận chuyển tất cả bức tường nổ tung đến viện triển lãm niêm phong, khi bọn họ khép cửa phòng triển lãm lại, triệt để khoá chặt 186 trong bóng đêm, tất cả mọi người đều xám xịt thở phào nhẹ nhõm.
Ngày mai là ngày lễ long trọng nhất của thị trấn Chúc Nhân, lễ Chúc Nhân.
Nếu không thể kịp thời ngăn chặn lần đại lễ này, một khi ngọn nến người khổng lồ bốc cháy, tất cả người mộng du sẽ bị sáp hóa trong ánh nến không lỗ hổng, vĩnh viễn trở thành một phần của ngày lễ long trọng trăm năm này, chào đón hiến tế và hy sinh cuối cùng của bọn họ.
Mà những gì họ có thể làm, chỉ còn lại chờ đợi.
“Anh Nam, đêm nay có lẽ là đêm cuối cùng chúng ta làm bạn cùng phòng.”
Diệp Thường nhìn chằm chằm ngọn nến trống rỗng trên mặt đất, thấp giọng nói.
– —
Editor: tui thấy phó bản này khá thú vị, chỉ có điều cách viết của tác giả chưa tới, kiểu bình thản tự nhiên quá (chắc tại nhân vật?), chứ phó bản này cũng kịch tính lắm.