Chương 41
Chương 41 Lễ Chúc Nhân (11)
Trong lòng lão Vu lập tức vang lên cảnh báo, lão nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy đi đến bên cửa, bởi vì quá yên tĩnh, dán vào cửa lão chỉ có thể nghe được tiếng bước chân loáng thoáng trên hành lang.
Chỉ có tiếng bước chân của một người…
Trong lòng Lão Vu đấu tranh kịch liệt với bản thân mình, lấy kinh nghiệm và trực giác của lão phán đoán nếu để mặc kệ, Hạ Duy hiện tại khẳng định phải chết không thể nghi ngờ, nhưng nếu lão mạnh mẽ xuất đầu, chờ lão ngoài cửa là nguy hiểm không thể đoán trước…
Cứu, hay là không cứu, ở thế giới Ác Mộng ai cũng cảm thấy bất an, bất kể lão lựa chọn thế nào cũng sẽ không có người trách cứ, hết thảy đều nhìn chính lão.
Ngay khi lão giãy giụa cân nhắc, trên hành lang liên tiếp truyền đến vài tiếng kêu sợ hãi.
Là giọng nói của Hạ Duy!
“Rốt cuộc mi là ai… Đừng, đừng tới đây, đừng đến gần tôi——”
Động tác vặn vẹo tay nắm cửa của lão Vu dừng lại, lão nhìn thấy ánh sáng mãnh liệt hơn trước qua khe hở của cửa.
Trái tim lão đập thình thịch, đây là… Ánh sáng của nến người.
Dưới sự thống trị của dục vọng muốn sống, lão Vu dừng động tác, né tránh sang một bên, tránh bị ánh nến người tiếp xúc với thân thể.
Lão nghĩ rằng cách hợp lý và đúng đắn nhất bây giờ là âm thầm cầu nguyện cho người bạn cùng phòng xui xẻo của mình.
Nhưng ngay khi lão cho rằng Hạ Duy phải chết không thể nghi ngờ thì trên hành lang truyền đến tiếng động lớn hơn, cửa 101 cách vách dường như bị người ta dùng sức đẩy ra, ngay sau đó là tiếng bước chân lộn xộn lại nhanh chóng, tiếng kêu kinh hoảng thất thố của Hạ Duy vẫn tiếp tục ——
“Dập nó đi, nhanh chóng dập ngọn nến! Tôi không muốn biến thành ngọn nến!”
“Tránh xa tôi một chút… Tôi không chắc bây giờ các cậu…”
Ánh sáng trên hành lang trở nên tối hơn.
Trì Nam và Diệp Thường sống ở phòng 101, nếu vừa rồi cửa mở ra… Lão Vu lần nữa dán lỗ tai lên cửa nghe động tĩnh của hành lang.
Nói thật, nghe được Hạ Duy vẫn có thể nói chuyện, lão Vu thay hắn thở phào nhẹ nhõm, còn mạng để sống đã rất không dễ dàng.
“Rốt cuộc các cậu là ai?Vừa rồi tại sao…”
“Chúng tôi không muốn thương tổn anh, vừa rồi hẳn là cái bóng của tôi động tay động chân.” Là giọng nói của Diệp Thường.
“Là cậu… Không, cũng không phải cậu… Hình như đó là Trì Nam… muốn biến tôi thành nến người…” Giọng Nói của Hạ Duy càng ngày càng thấp, thay vào đó là tiếng nức nở đứt quãng, “Làm sao, sao lại thế này… Tay của tôi… Không còn cảm giác…”
Lão Vu xác nhận một lần nữa rằng ánh sáng đã biến mất khỏi khe cửa, thì mới yên tâm mở cửa: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lão bật đèn pin mang theo bên người ra, không giống như ánh nến trắng lạnh chiếu sáng ba người trên hành lang, khi nhìn rõ tình huống hiện tại của Hạ Duy, lão Vu hít một hơi khí lạnh ——
Hạ Duy ngã ngồi trên mặt đất, sau gáy dựa vào tường lạnh run, mà tay trái hắn chống trên mặt đất đã không còn… Chính xác mà nói là biến thành một khối sáp màu vàng đục lẫn tạp chất màu đỏ…
Trì Nam và Diệp Thường đứng bên cạnh Hạ Duy, đối mặt với Hạ Duy cảnh giác lại tràn ngập địch ý, có chút luống cuống tay chân.
“Rốt cuộc là sao vậy?” Lão Vu xác định đã không còn nguy hiểm mới đi ra khỏi ký túc xá, đến gần hơn xem xét tình hình của Hạ Duy.
Cánh tay Hạ Duy đã biến thành khối sáp “đặc biệt mà trân quý” mà nữ quản đốc từng trưng ra, song nhịp tim và mạch đập của hắn vẫn còn, nhiệt độ và xúc cảm ở các bộ phận khác trên cơ thể cũng bình thường, đây là hiện tượng sáp hóa đến một nửa bị buộc phải chấm dứt…
“Tôi bị lừa ra đây, suýt nữa bị làm nến người…”
Hạ Duy ôm cánh tay bị sáp hóa của mình, cũng không để ý đến mặt mũi con trai gì, nức nở khóc thành tiếng.
Lão Vu ngồi xổm xuống, trực tiếp đưa tay sờ sờ bộ phận bị sáp hóa.
Xúc cảm rất kì lạ, vừa có cảm giác bóng loáng của đèn cầy, nhưng lại bởi vì vừa sáp hóa không lâu, trên sáp người còn lưu lại nhiệt độ da người…
Lão Vu nhanh chóng thu tay lại: “Người lừa gạt cậu ra là ai, thấy rõ không?”
Hạ Duy gật đầu lại lắc đầu: “Giọng nói là giọng Diệp Thường, nhưng tôi thoáng nhìn thấy mặt hắn… Hình như là… Dáng vẻ của Trì Nam…”
“Cái gì? Giọng Diệp Thường mặt Trì Nam? “Lão Vu không nghe rõ lời hồ đồ này, lại xác nhận một lần nữa.
Hạ Duy nức nở nói: “Tôi không biết… Tôi cũng bối rối… Nhưng tình huống thực sự thế này… Hai người bọn họ giống như hợp thể!”
Trì Nam nhìn Diệp Thường, Diệp Thường cũng vừa lúc nhìn qua, vì thế Trì Nam nhìn thấy mình trong tròng kính của cậu.
Y cho rằng mã ngoài của mình, và Diệp Thường không giống.
Lão Vu bất đắc dĩ lại không biết nói gì: “Có phải cậu ngủ mơ không…”
Hạ Duy ôm cánh tay khóc nức nở không nói nữa.
“Hẳn là cái bóng tập kích Hạ Duy.” Trì Nam nói.
Lão Vu dùng ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Thường, môi đối phương mím thành một đường thẳng, tựa như cũng không có ý định biện giải cái gì.
Vì thế Trì Nam giải thích giúp cậu: “Tôi và Diệp Thường đang ở trong phòng đối phó với người nến, nghe được động tĩnh ở hành lang, đi ra thì nhìn thấy có một bóng người đang bắt lấy Hạ Duy.”
Lão Vu nhạy bén nhìn lại: “Là cái bóng mất tích của Diệp Thường sao?”
“Ừm, ” Là Diệp Thường trả lời lão, “Cái bóng của tôi, tôi vẫn nhận ra, chắc là nó không thể nào đụng vào tôi, cho nên mới động tay với Hạ Duy.”
Những lời này của cậu, coi như là phủ nhận lời khai của nhân chứng Hạ Duy —— cái bóng có giọng Diệp Thường mặt Trì Nam tập kích hắn.
Loại chuyện này vẫn không để cho người ta tin thật, chùi đít cho cái bóng rất phiền phức.
Cũng may Trì Nam cũng không coi lời hồ đồ của Hạ Duy là thật, trong lòng chỉ bắt đầu âm thầm suy đoán kĩ càng, sau khi cái bóng của người mộng du bị dị hóa hoàn toàn, nếu như nó đạt được ‘thành tựu’ sáp hóa bản thể, sẽ giống như một bức phù điêu xuất hiện trên tường bóng ma ăn ánh nến người dân địa phương cung phụng, cái bóng Cố Tiêu và Bạch Thuyền chứng minh điểm này.
Nhưng nếu như trước khi bị sáp hóa thuận lợi dập tắt nến người, như vậy cái bóng dị hóa của kẻ đó sẽ phản bội, thậm chí sẽ tập kích thân thể người khác chế tạo càng nhiều sáp hơn.
Nói cách khác, cái bóng ẩn núp ở chỗ tối của Diệp Thường, đã trở thành một trong những uy hiếp lớn nhất của bọn họ.
Trì Nam do dự một chút, không nói ra suy đoán của mình, nhưng kinh nghiệm phong phú quan sát nhạy bén như lão Vu, cũng gần như đồng thời suy đoán ra bộ quy tắc này, lão nhìn Trì Nam: “Cậu cảm thấy, nên làm gì bây giờ?”
Trì Nam không nói chuyện, ngược lại Diệp Thường chủ động nói: “Đối phó với cái bóng không khống chế được, hiện tại tôi thấy chỉ có hai biện pháp.”
Cậu dừng một chút, tựa như đang hạ quyết tâm gì đó, cuối cùng là nhìn Trì Nam mở ra, “Biện pháp thứ nhất, để cho nó triệt để sáp hóa em, căn cứ vào kinh nghiệm của Bạch Thuyền và Cố Tiêu có thể đoán ra, cái bóng sáp hoá bản thể chắc là sẽ bị phong ấn trên bức tường bóng ma, như vậy nó sẽ không thể nào tùy ý giết người.”
“Còn có một biện pháp khác là, sự tồn tại của cái bóng cần phải dựa vào bản thể, nếu như dưới tình huống bản thể tử vong. Có lẽ cái bóng cũng không thể thành lập.”
Không khí trong chốc lát ngưng đọng, dưới ánh sáng trắng lạnh chiếu rọi, đôi mắt Diệp Thường ẩn sau tròng kính, khuôn mặt biểu cảm cũng trở nên mơ hồ không rõ.
Lão Vu hơi nhướng mày: “Ý của cậu là, cậu tự nguyện để bản thân chết đi, từ đó không chế hoạt động của cái bóng?”
Diệp Thường chắc chắn gật đầu: “Nếu như có thể ngăn cản nó.”
Lão Vu trầm mặc một lát: “Lý lẽ quả thật hợp lý, nếu như cậu tự nguyện…”
“Hiện tại vẫn chưa phải lúc, ” Trì Nam ngắt lời lão Vu, “Để tránh càng nhiều nạn nhân xuất hiện, sau đó gặp phải chuyện phải dập nến người, đều có thể giao cho Diệp Thường.”
Dừng một chút, y nói thêm: “Sau tất cả bây giờ chỉ có một khả năng, tiêu diệt nến người sẽ dẫn đến cái bóng bị cướp đi, vì vậy sẽ có càng nhiều nạn nhân xuất hiện.”
“Vậy cái bóng của Diệp Thường phải sao đây?” Lão Vu hỏi ngược lại.
Trì Nam lặng im trong chớp mắt mới mở miệng: “Đối với cậu ta, cùng với chuyện liên quan đến cậu ta đều tận lực cẩn thận một chút.”
“Còn chính cậu thì sao? Cậu sống cùng cậu ấy trong một căn phòng, nguy hiểm hơn bất cứ ai trong chúng ta.” Lão Vu lại hỏi Trì Nam.
Trì Nam lắc đầu: “Như vậy rất tốt, tôi nhìn chằm chằm cậu ấy, xảy ra tình huống gì cũng có thể kịp thời xử lí.”
Nói đoạn, Trì Nam nhìn Diệp Thường, trong nháy mắt tầm mắt hai người đụng vào nhau, y thậm chí cảm thấy Diệp Thường cười cười với y.
Nhưng y cảm thấy mình nhìn lầm, dưới tình huống này cho dù gặp bất biến không sợ như Diệp Thường, chắc cũng chẳng cười nổi.
“Cảm ơn anh Nam.” Diệp Thường nói với y.
Lúc đó hai cô gái 109 rốt cuộc bị kinh động ra, mẹ trẻ 105 cũng mở cửa ra, nét mặt lão Vu phức tạp nhìn các cô một cái, rất khẳng định ba người phụ nữ này đã nghe hết cuộc đối thoại của bọn họ, xác định không nguy hiểm mới lộ diện.
Đới Sâm Sâm hoang mang hỏi Hạ Duy: “Tôi nhớ trước khi đi ngủ mọi người đều khóa cửa lại, cái bóng Diệp Thường vào phòng các người như thế nào? Nếu không có ánh sáng, bóng tối hẳn không thể tự ý hành động, làm sao nó có thể đưa cậu đến hành lang?”
Sắc mặt Hạ Duy khẽ biến đổi không nói, Ngô Dĩnh tiếp tục nói: “Chúng tôi chỉ muốn biết rõ làm sao cái bóng có thể làm những chuyện này, như vậy chúng tôi cũng có ít biện pháp phòng bị.”
Khóe môi Hạ Duy co rút, hắn chưa bao giờ tính chuyện mặt mũi: “Còn có thể làm gì được? Nửa đêm canh ba giọng anh bé Diệp xuất hiện ở ngoài cửa phòng tôi, mời tôi ngủ, tôi có thể từ chối sao?”
Mọi người: “…”
Bọn họ đều theo bản năng nhìn về phía Trì Nam ở một bên, Trì Nam sững sờ đứng đó, hoàn toàn không biết tại sao người bị nói là Diệp Thường, mà tầm mắt mọi người lại tập trung ở trên người y.
Hạ Duy nhún nhún vai, dùng giọng điệu tự giễu tiếp tục nói, “Làm sao tôi biết đó là cái bóng? Cách cửa, hơn nữa tôi cũng không ngờ cái bóng lại có thể bắt chước giọng nói của bản thể, thật sự hoàn toàn giống y như đúc, thậm chí ngay cả động tác cử chỉ cũng… Cái bóng mặc quần áo giống như áo gió màu đen, bọc kín mít, nhưng hắn không che mặt, khi quay lại… Chớp mắt tôi đã coi nó là Trì Nam.”
“Chắc do ánh sáng quá mờ, nên tôi hoa mắt.” Hạ Duy dùng bàn tay còn sót lại lau mắt, vừa tao nhã vừa bi thương rơi lệ.
Diệp Thường âm thầm nhìn mọi người, cũng may mọi người tin tưởng không nghi ngờ lý do Hạ Duy hoa mắt.
Trì Nam im lặng nhìn xuống mặt đất, y chú ý tới lúc này cái bóng Hạ Duy nằm trên mặt đất không trọn vẹn, thiếu một cánh tay.
Nói cách khác… Bộ phận cơ thể bị sáp hóa, cái bóng cũng sẽ theo đó biến mất ư?
Lão Vu chửi bới Hạ Duy: “Mẹ nó thế giới này mạng cũng sắp mất, sao còn có lòng dạ muốn ngủ?”
Hạ Duy: “… Chính vì nghĩ đến cái chết cùng ngày mai không biết ai đến trước, tôi mới không biết xấu hổ như vậy mà.” Hắn ôm cánh tay bị sáp hóa của mình, khóc nức nở sống không còn gì luyến tiếc, “Ai ngờ cái bóng còn có thể tiến hóa ra năng lực bắt chước động tác âm thanh nữa…”
Điều này thực sự vượt quá dự đoán của mọi người.
Người mẹ trẻ vẫn không nói chuyện đột nhiên mở miệng, giọng nói rất bình tĩnh: “Sau này ban đêm mọi người nhất định phải khóa cửa sổ và cửa ra vào, nhất định đừng tin tưởng giọng nói của đồng bạn, người thân cận hơn nữa cũng không thể tin, những cái bóng bị dị hóa biết diễn kịch này sẽ bắt chước, hẳn là có năng lực suy nghĩ nhất định.”
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía cô, người mẹ này quá sâu không lường được, lúc trước kinh ngạc như một người mới, lúc này lại trấn định nhạy cảm giống như một người mộng du có kinh nghiệm phong phú.
Lão Vu nhìn cô một cái, cũng không nhiều miệng hỏi cái gì nữa, bổ sung một câu: “Cũng phải chú ý che đậy nguồn sáng.”
Diệp Thường: “Hơn nữa cái bóng hẳn là hiểu rõ nhất thói quen hành vi của bản thể, cách tồn tại nói chuyện… Anh Nam, anh phải cẩn thận với em.”
Cậu nhìn Trì Nam, Trì Nam chỉ nhẹ nhàng sửa lại một câu, “Ừm, tôi sẽ cẩn thận cái bóng của cậu.”
Đêm nay cái bóng Diệp Thường giày vò mọi người quá sức, hoảng sợ qua đi, Hạ Duy ngừng khóc sướt mướt, bắt đầu lải nhải nếu có mạng ra ngoài, hắn muốn học một nghề dành cho người tàn tật tay để sống, lão Vu vốn còn muốn an ủi hắn vài câu, nhìn hắn như vậy cũng tiết kiệm công sức.
Những người còn lại đều trở về ký túc xá, sau khi xác nhận trong phòng không có gì bất thường, đều khóa chặt cửa sổ, dùng chăn, khăn mặt và các vật khác che khuất cửa sổ, phòng ngừa ánh sáng xâm nhập vào phòng.
Dưới tình huống hoàn toàn tối tăm, cái bóng không thể tồn tại, bọn họ cũng có thể thoáng yên lòng.
Sau khi trở về phòng, dáng vẻ Trì Nam như có điều suy nghĩ, Diệp Thường chủ động hỏi: “Làm sao vậy? Anh đang nghĩ về cái gì vậy?”
Trì Nam bất giác nghiêng đầu: “Đang suy nghĩ rốt cuộc trên người người mẹ kia đã xảy ra chuyện gì.”
Diệp Thường cũng theo y suy nghĩ một chút, nói: “Em đoán, hẳn là sau khi Nhụy Nhụy qua đời, cô ấy vì để con gái sống lại mà đến thế giới ác mộng làm nhiệm vụ, nhưng sau khi đạt được nguyện vọng, trí nhớ trong khoảng thời gian này xảy ra chút vấn đề…”
Vẻ mặt cậu trở nên chuyên chú, “Có lẽ cô ấy cũng có một nguyện vọng bổ sung, ví dụ như… Quên đi đoạn thời gian tuyệt vọng vì mất đi Nhụy Nhụy, xóa bỏ ký ức đau đớn vân vân, bình thường những người đã trải qua đau đớn sẽ có khuynh hướng lựa chọn thế này, như vậy trí nhớ biến mất của cô ấy sau khi hồi sinh Nhụy Nhụy cũng giải thích được, mà Nhụy Nhụy là vật phẩm sống lại, vì bảo vệ mẹ nên tự chủ che chắn ký ức của mẹ, tự động kế thừa kinh nghiệm và năng lực của mẹ trong khoảng thời gian này.”
Trì Nam: “Cho nên trong thiết lập của Nhụy Nhụy, em ấy mới là người mộng du đã trải qua vô số phó bản, mà người mẹ hồi sinh em ấy là người mới hoàn toàn không biết gì?”
Diệp Thường gật đầu: “Nhưng với sự mất tích của Nhụy Nhụy, chúng ta buộc người mẹ phải nhớ lại chuyện đã từng mất con gái, mặc kệ cô ấy có muốn hay không, trí nhớ ít nhiều cũng trở về một phần, nhưng có thể xuất hiện tình huống không rõ ràng, giống như tiếp xúc với radio chất lượng kém.”
Trì Nam nghe xong đồng ý gật gật đầu, nhưng không nói chuyện, Diệp Thường bình tĩnh nhìn y vài giây, cười hỏi: “Làm sao vậy? Cảm thấy không hợp lý sao?”
Trì Nam lắc đầu: “Có hơi tò mò, làm sao cậu nghĩ đến những thứ này.”
Diệp Thường sửng sốt một chút nở nụ cười: “Căn cứ vào quy tắc lúc trước anh Trà nói cho em biết, đoán lung tung.”
Trì Nam: “…”
“Cơ mà, đáp án em đoán luôn luôn rất chuẩn, tin em.” Diệp Thường nói.
*
Đây là ngày thứ tư nhóm tình nguyện viên bọn họ đến thị trấn Chúc Nhân.
Trong mười người mộng du có hai người bị sáp hóa hoàn toàn, một người bị sáp hóa một tay, tuy rằng trở thành tàn tật nhưng tính mạng tạm thời có thể bảo toàn. Cô bé tên Nhụy Nhụy mất tích, đến nay vẫn không có tin tức gì, mà mẹ của em hiện tại đang ở trong trạng thái phân liệt nửa tỉnh nửa mơ, khiến cho người ta khó nắm bắt.
Trời vừa sáng, Trì Nam khó được dịp dậy sớm, lại còn rửa mặt xong cùng Diệp Thường ra ngoài.
Lão Vu nhìn y ở phía sau Diệp Thường cầm một cái mũi đục sắc bén, kỳ quái nói: “… Câu định làm gì đấy?”
“Làm thí nghiệm.” Trì Nam nói.
Lão Vu từng gặp thao tác tao nhã trước kia của Trì Nam, bỗng dưng hứng thú, khoác áo khoác đi theo: “Đi đâu? Đưa tôi đi.”
“Đến bức tường bóng ma xem một chút.” Trì Nam lại nói.
Lão Vu càng kỳ quái hơn: “Đến chỗ bức tường bóng ma, cậu lấy mũi đục làm gì?”
Lão Vu không thể tưởng tượng nổi sinh ra liên tưởng, “Không phải các cậu định đào góc tường chớ.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nương Tử Của Lãnh Khốc Giáo Chủ
2. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
3. Cực Phẩm Trúc Mã
4. Cô Dâu Không Nguyện Ý
=====================================
“Ừm, ” Trì Nam nhàn nhạt gật đầu, “Cũng không biết bức tường kia có rắn chắc hay không.”
Lão Vu: “…”
Diệp Thường: “Không sao đâu, vừa lúc có thể rèn luyện, thời tiết sáng nay cũng không tệ.”
Lão Vu: “… Mẹ kiếp, hai người nghiêm túc đấy à?”
Trì Nam: “Ừ.”
Lão Vu: “… Thằng này khá.”
Móc mỉa thì móc mỉa, lão Vu vẫn đi theo bọn họ đến trước bức tường bóng ma.
“Cậu muốn bắt đầu đào từ đâu?” Lão Vu hỏi.
Trì Nam: “Trước tiên tìm xem có thêm một bàn tay hay không.”
Nghe vậy, lão Vu hiểu ý, Trì Nam đây là muốn tìm cái bóng cánh tay bị sáp hóa tối hôm qua của Hạ Duy, tuy rằng không biết mục đích cuối cùng của Trì Nam, nhưng dự cảm của lão Vu thì đây sẽ là một quyết định không tồi.
Nhưng khi lão nhìn bóng đen xen kẽ trên tường bóng ma thì đau đầu… Những bóng ma này tay chân thân thể chồng lên nhau, khó chia khó lìa, muốn tìm được cánh tay mới thêm, chắc mù luôn mất, hơn nữa căn bản không cách nào xác định bàn tay nào mới xuất hiện…
Lão Vu còn chưa nói ra lời phun tào, đã nhìn thấy Trì Nam bảo Diệp Thường chụp một tấm ảnh bức tường bóng ma, sau đó mở album ảnh di động ra, so sánh với bức ảnh chụp hai ngày trước, chơi phiên bản trực tiếp “Mọi người đến tìm”…
Kết quả dùng không đến năm phút, Trì Nam tìm được một cánh tay thêm vào trên bức tường nhiều cái bóng chồng lên nhau: “Chỗ này, chắc là tay Hạ Duy.”
Y chỉ vào góc dưới bên phải của bức tường bóng ma và nói.
Diệp Thường gật đầu, cực kì thuần cầm mũi đục dẹp đục tường: “Anh Nam anh nhích nhích sang một bên đi, em sợ lát đá vụn văng vào anh.”