Chương 40
Chương 40 Lễ Chúc Nhân (10)
Bước chân Diệp Thường lại dừng lại, cậu suy nghĩ một chút, mới gật đầu: “Cực kì quan trọng.”
Giọng điệu lúc này của cậu, nghiêm túc và chắc chắn hơn bao giờ hết.
Trì Nam luôn luôn không cảm thấy hứng thú với chuyện của người khác, nhưng hôm nay nghe lão Vu nói những lời kia, y cũng giống như kẻ thần kinh, cố chấp hỏi: “Có thể hỏi tại sao không?”
Diệp Thường dùng ngón tay vuốt ve bề mặt nhẵn nhụi của đồng hồ quả quýt, im lặng một lát rồi nở nụ cười: “Người rất quan trọng để lại, làm kỷ niệm cho em.”
“Cậu ta đi đâu rồi?” Trì Nam lại hỏi.
“Chết rồi.”
Diệp Thường rũ mí mắt xuống, ngay cả Trì Nam không thể cảm nhận được cảm xúc của người khác, cũng có thể cảm nhận được sự cô đơn và tiếc nuối của Diệp Thường bấy giờ.
“Thật xin lỗi.” Trì Nam biết mình không thể hỏi tiếp nữa.
Diệp Thường lắc đầu, bỗng nhìn về phía Trì Nam: “Lần trước, vì sao anh không mở ra xác nhận một chút?”
Trì Nam nhíu mày: “Lần trước?”
“Ừm, thời điểm ở trong ác mộng du thuyền Hoàng Hôn, là anh giúp em nhặt nó lên đặt ở đầu giường nhỉ?” Diệp Thường bình tĩnh nhìn y.
Trì Nam nhớ lại, như lẽ dĩ nhiên nói: “Nếu không có sự đồng ý của cậu, tôi không thể nhìn việc riêng tư của cậu.”
Diệp Thường cười: “Vậy nếu em cho phép anh xem thì sao?”
Trì Nam do dự chốc lát, lắc đầu: “Quên đi.”
Nếu như nói là đồ vật quan trọng với Diệp Thường như thế, y không cho rằng mình có tư cách đi chạm vào lĩnh vực này.
“Vậy, có cơ hội đi.” Diệp Thường đẩy kính, giấu ý cười sau tròng kính.
*
Đúng như dự đoán ngay từ đầu của mọi người, bọn họ vẫn không tìm được Nhụy Nhụy ở trên trấn nhỏ.
Khoảng tầm bảy giờ, đoàn người quay trở lại ký túc xá.
Lão Vu vừa bước vào hành lang ký túc xá, đã bị bóng người du linh bồi hồi ở cuối hành lang làm cho giật mình, dưới tình thế cấp bách lão suýt nữa cắn đứt tàn thuốc trong miệng.
“Rốt cuộc mấy người cũng trở về.” Du linh ở cuối hành lang ngẩng đầu, xuyên thấu qua ánh nến u ám nhìn lại, cô vén mái tóc rối bời lộ ra khuôn mặt, “Tôi phát hiện ra manh mối quan trọng, chờ mấy người cùng xem.”
Ấy là người mẹ trẻ, lúc này cô đang ôm búp bê vải vào lòng và đi về phía mọi người.
Có lẽ bởi vì trên mặt cô không hề có tí màu máu, tóc cũng sơ rối đặt bên tai, còn mặc quần áo tang lễ màu đen đáng lo ngại, trong tay lại cầm búp bê vải nở nụ cười quái dị, bước chân từ hành lang dài nhoáng một cái di chuyển về phía trước, cảm giác áp bách sởn tóc gáy cũng theo đó tới gần.
Hạ Duy run rẩy một chút, theo bản năng trốn sau lưng Diệp Thường vươn đầu ra, nói với người mẹ trẻ u ám đi tới: “Này chậm đã, bây giờ cô là người hay ma?”
Vừa rồi mẹ trẻ vẫn một mình ở trong ký túc xá, có quỷ mới biết trong khoảng thời gian này cô có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi biến thành cái gì đó không.
Người mẹ trẻ đổi dáng vẻ mong manh sắp sụp đổ vừa rồi, bình tĩnh nói: “Yên tâm, tôi không phải là ma.”
Thanh âm của cô tuy rằng bởi vì khóc lâu nên có phần khàn khàn vô lực, nhưng giọng nói chắc chắn lưu loát, khác với người mẹ yếu ớt trước đó bởi vì con gái mất tích khóc đến không biết mệt nhọc kia.
Sự thay đổi đột ngột của cô rất khó khiến người ta tin phục, mọi người nghi thần nghi quỷ đánh giá cô từ đầu đến chân vô số lần, nhưng cũng không nhịn ra manh mối gì, chỉ có Trì Nam chú ý tới búp bê trên tay cô.
Con búp bê này từ gáy đến đốt sống cùng bị người dùng vũ khí sắc bén cắt ra, mơ hồ có thể thấy được bông gòn màu vàng dưới vải hoa vụn cũ kỹ.
“Manh mối quan trọng có ở trong búp bê sao?” Trì Nam hỏi.
Người mẹ trẻ gật đầu, trực tiếp đưa tay vào thân thể con búp bê đã bị cắt ra móc loạn một hồi, mọi người ở đây nghẹn họng nhìn động tác thô bạo của cô.
Lão Vu hoang mang, không phải hồi sáng người phụ nữ này còn coi búp bê như bảo bối không để cho người ta đụng vào, lúc này nói thế nào cắt là cắt? Chắc không phải là tầm thần phân liệt chứ? Hoặc là tinh thần của cô đã được khôi phục một phần?
“Vừa rồi tôi sờ bụng búp bê rất cứng rắn, cảm thấy không đúng, nên mổ ra xem một chút, phát hiện thứ này.” Người mẹ trẻ lấy ra một hộp mật mã giống như hộp nhạc từ trong đống bông lộn xộn.
Lão Vu hơi nhướng mày: “Là khóa mật mã tám chữ số.”
Khóa mật mã có chút giống với két sắt trong phòng thuyền trưởng “Du thuyền Hoàng hôn”, dưới đáy hộp khắc một hàng gợi ý, bên cạnh nét chữ thô ráp, giống như là dùng vật sắc nhọn cứng rắn làm ra, chữ viết cũng là kiểu non nớt độc nhất của đứa nhỏ ——
“Xin vui lòng nhập vào ngày quan trọng nhất đối với Nhụy Nhụy, tin rằng mẹ nhất định sẽ nhớ.”
Hai cô gái giờ khắc này cũng tiến lại gần, Ngô Dĩnh sau khi nhìn thấy chữ viết đương nhiên nói: “Ngày quan trọng nhất, chắc là chỉ sinh nhật nhỉ?”
Sắc mặt người mẹ trẻ nhợt nhạt lắc đầu: “Đã thử rồi, sinh nhật không đúng.”
Dứt lời, cô trực tiếp gạt khóa mật mã đến “20080102” trình ra cho mọi người xem, đầu khóa quả nhiên không nhúc nhích.
“Nhụy Nhụy có ngày nào đáng nhớ không? Ví dụ như ngày nhập học quan trọng, ngày thổ lộ, ngày đầu tiên đến dì…” Ngô Dĩnh bắt đầu động não thiên mã hành không.
Đới Sâm Sâm liếc mắt về phía cô: “Nhụy Nhụy chỉ mới mười hai tuổi, ngày thổ lộ quái gì, cậu đừng dẫn dắt lung tung được không…”
Ngô Dĩnh thè lưỡi: “Lúc cậu mười hai tuổi không thích ai à? Tôi không thèm tin…”
Lão Vu ở bên cạnh nhìn mẹ trẻ một lần lại một lần khảy khóa mật mã, khóa vẫn gắt gao giữ chặt không hề có dấu hiệu buông lỏng, trong lòng có phần suy đoán, nhưng nói ra chẳng khác nào vạch trần vết sẹo của người khác.
Lão suy nghĩ một lúc, bản năng giữ mạng thông quan vẫn chiến thắng lòng tốt, cuối cùng mở miệng nói: “Nếu không thử ngày tang lễ xem, hoặc là… Ngày cô bé qua đời.”
Lão luôn thích đơn giản trực tiếp, nhưng đối mặt với người mẹ đã mất đi đứa con, sau cùng lão Vu nhẫn nhịn, không có nói ra miệng năm chữ “Ngày Nhụy Nhụy qua đời”.
Động tác trên tay mẹ trẻ rõ ràng dừng lại, cô thần kinh cắn môi khô khốc, tanh ngọt nồng đậm tràn ngập răng cũng không hề phát hiện, sắc mặt vừa nãy vất vả lắm mới khôi phục trấn định, đương dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được sụp đổ.
“Đám tang? Không có đám tang.” Con ngươi của cô lại trở nên trống rỗng mê mang, bởi vì môi rách da, máu chảy ra, làm cho khuôn mặt vốn tái nhợt có thêm vài phần quỷ diễm bệnh trạng.
Khoảnh khắc lão Vu đối diện với cô không khỏi đổ một lớp mồ hôi trắng, cổ họng lão khẩn trương trơn trượt, lời nói gác bên miệng lại nuốt xuống.
“Không có ai qua đời, không có tang lễ, không có ai qua đời, không có tang lễ…” Người mẹ liên tục gạt khóa mật mã trên hộp, móng tay cọ xát sắt phát ra tiếng ê răng khiến người ta chua xót.
Hạ Duy vừa quái dị vừa khiếp sợ nhìn cô một cái: “Nhưng nếu không có tang lễ, vậy cô mặc cái gì vậy?”
Động tác của người mẹ trẻ rõ ràng cứng đờ, cô không trả lời, không khí cũng kì lạ yên tĩnh lại.
Ngô Dĩnh kỳ quái nói: “Có ý gì vậy? Không phải trước đây nói… Đó là tang lễ của cha Nhụy Nhụy sao?”
Cô vừa hỏi lão Vu, vừa hỏi mẹ trẻ, không nhìn thấy ảnh chụp trong ví tiền, cô ngốc nghếch hỏi.
Trì Nam: “Thử sinh nhật lần nữa đi, sinh nhật lần thứ hai của Nhụy Nhụy.”
Sinh nhật lần thứ hai, tất nhiên là ngày Nhụy Nhụy tái sinh ở thế giới Ác Mộng.
Con ngươi trống rỗng của mẹ trẻ cuối cùng cũng khôi phục một chút thần thái, cô sững sờ nhìn búp bê bị mình mổ ra, sững sờ chớp chớp mắt.
“Thật sự không nhớ ra, có thể mở ví xác nhận một chút, nói không chừng giấy khai sinh còn đang ở đây?” Diệp Thường lại bổ sung thêm một câu.
Thân người mẹ trẻ rõ ràng run rẩy một chút, giống như linh hồn rời khỏi thân thể một lần nữa trở về, tay chân mặt mày của cô dần dần khôi phục tri giác, một lát, theo lời lấy cái ví chỉ chứa “giấy chứng tử” trong túi ra.
Theo động tác ví tiền bị mở ra, cô và Nhụy Nhụy trong ảnh chụp cùng nhìn nhau.
Rồi cũng chính trong nháy mắt này, run rẩy trên người cô trái lại ngưng lại, chỉ dùng tốc độ nhanh nhất rút di ảnh ra khỏi ngăn kép trong suốt của ví tiền, lật ảnh chụp lại rồi ghi nhớ một chuỗi ngày tháng ở trên.
Hạ Duy liếc trộm ví tiền một cái, khiếp sợ đến trợn tròn hai mắt, ngay trước khi hắn lên tiếng, Lão Vu vội vàng che miệng hắn lại, làm một động tác khoá chặt miệng với hắn, dùng khẩu hình giải thích: “Đợi lát nữa trở về ký túc xá giải thích cho cậu.”
Hạ Duy vẫn trừng mắt như trước, run rẩy điên cuồng gật đầu.
Người mẹ trẻ nhanh chóng nhét di ảnh lại vào ngăn kép, chỉ có điều lần này cô hướng mặt sau lên trên, như vậy sẽ không nhìn thấy nụ cười đen trắng của Nhụy Nhụy.
Cô nhập “20201030” vào khóa mật mã, chưa đầy nửa giây, khóa mật mã “cách” bật ra.
Một bức tranh bút chì màu non nớt phơi bày ra trước mắt mọi người.
Phong cách vẽ tranh ngây thơ đến kì dị, trong đó hai phần ba hình ảnh bị một bức tượng sáp nến hình người khổng lồ chiếm cứ, tượng sáp không có tim nến, thay vào đó là một cô bé mặc quần áo tang lễ màu đen, cổ em bị đọng lại trong khối sáp, mái tóc đen dài được bện thành bánh quai chèo, giống như pháp hoa dọc theo đường viền tượng sáp quanh co đi xuống, một ngọn lửa hừng hực bốc cháy ở cuối giấy vẽ, ngọn lửa đang nhảy ấy hướng về phía bím tóc bánh quai chèo chờ thời cơ mà động đậy…
Dưới bức tranh non nớt lại kì dị còn có một câu đố viết tay xiêu vẹo: “Đoán một chút, sau khi một hơi móc hết bốn trái tim, Nhụy Nhụy còn lại cái gì?”
Mọi người nương theo ánh nến yếu ớt của hành lang, ‘thưởng thức’ bức tranh trẻ con khiến người ta sởn tóc gáy này, tầm mắt Trì Nam dừng lại trên câu đố, buộc miệng thốt ra: “Tim nến.”
Móc hết bốn trái tim của Nhụy Nhụy, chỉ còn lại cái lõi, cũng chính là tin nến.
Nội dung bức tranh, cũng như thông tin nữ quản đốc bảo đứa nhỏ vì tìm kiếm ánh sáng bỏ nhà ra đi, ngày lễ Chúc Nhân trở về cũng là minh chứng rất tốt cho điều ấy.
Ngón tay cầm bức tranh của người mẹ trẻ cứng đờ, cô lom lom nhìn vào hình ảnh không chớp mắt, một lúc lâu sau vẫn không phát ra tiếng nào.
Lão Vu thở dài: “Xem ra suy đoán lúc trước của tôi là chính xác, phó bản này sở dĩ xuất hiện một cô bé mười hai tuổi như Nhụy Nhụy, là bởi vì đã vượt qua yêu cầu thiết lập.”
“Hoá ra nến người khổng lồ thắp sáng lễ Chúc Nhân, cần cô bé làm tim nến tiến hành hiến tế thắp lửa, khó trách lúc trước nữ quản đốc vẫn luôn nhấn mạnh tầm quan trọng của tim nến cho chúng ta, thì ra đều là nhắc nhở, chẳng qua đã bị chúng ta xem nhẹ…”
Lão Vu đột nhiên nghiêm mắt, ngồi xổm xuống hỏi người mẹ trẻ: “Xem ra phó bản lần này có liên quan rất lớn với Nhụy Nhụy, cô nói thật thì chúng tôi cũng có một cái cơ sở, đưa Nhụy Nhụy tái sinh… Rốt cuộc cô còn bao nhiêu ký ức?”
Người mẹ trẻ nháy mắt căng thẳng bả vai, vẫn cất bức tranh vào trong hộp, một lần nữa nhét vào bụng búp bê vải, môi mím thành một đường thẳng không chịu nói.
Lão Vu từng bước dụ dỗ: “Vậy cô có biết, là ai làm Nhụy Nhụy sống lại không?”
Mọi người không ôm hy vọng gì chờ đợi đáp án, không dám nói ra một tiếng.
Một lúc lâu sau, người mẹ trẻ thu dọn con búp bê thì thầm: “Tôi.”
Dứt lời, cô không định nói chuyện nữa, ôm con búp bê nhốt mình lại 105.
Mấy người mộng du không nhịn được kinh ngạc ‘A’ lên tiếng.
Chỉ có Diệp Thường tự nhủ: “Không có tim nến thì không thể nào tổ chức lễ Chúc Nhân, nói không chừng là một bước đột phá.”
Trì Nam: “Cậu có cách nào không?”
Diệp Thường nhếch khóe môi: “Vẫn chưa chắc chắn lắm, nhưng khá nắm chắc.”
*
Quá nhiều chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó, bầu không khí giữa các tình nguyện viên đã bị chèn ép đến cùng cực.
“Đều về ký túc xá của mình nghỉ ngơi trước đi, đừng quên ngủ không đủ giấc dễ dàng ảnh hưởng đến giá trị tỉnh táo.” Lão Vu đề nghị, quay lại lại nói với Trì Nam, “Tuy rằng tối hôm qua các cậu đã có kinh nghiệm, nhưng không biết hành vi dị hóa có tiến hóa hay không, các cậu vẫn nên cẩn thận một chút.”
Trì Nam: “Được, chúng tôi biết.”
Lão Vu lại nhìn Diệp Thường một cái, không nói gì nữa, phất phất tay trở về ký túc xá của mình.
Tuy rằng đêm nay cái hộp xui xẻo vẫn ở ký túc xá 101, nhưng bởi vì Nhụy Nhụy mất tích mà điều kiện kích hoạt không rõ, nên người mộng du đều vô cùng cẩn thận.
Lão Vu dạo một vòng trong phòng, dùng chăn đơn, quần áo và các thứ khác bịt kín tất cả cửa sổ thông gió, tận lực để cho ánh sáng kì lạ trong sân không xuyên qua được.
Hai ngày qua, gần như tất cả mọi người đều sinh ra PTSD đối với ánh nến cùng với cái bóng của mình, không ai nghĩ tới có một ngày phải giống như phòng trộm phòng bị cái bóng của chính mình.
“Ông chú, ông niêm phong như vậy là có thể an toàn sao?” Hạ Duy nằm trong ký túc xá hoàn toàn chìm trong bóng tối, hỏi lão Vu vẫn còn bận rộn.
Lão Vu ngậm điếu thuốc nói: “An toàn không an toàn đâu dễ nói, tốt xấu gì để trong lòng yên tâm một chút, hiện giờ tôi nhìn thấy cái bóng của mình là khó chịu.”
Hạ Duy khẽ thở dài, dùng tùy tiện che giấu thương cảm: “Cố Tiêu gấp ở chỗ này rồi, hy vọng anh trai nhỏ Diệp Thường đừng có sao.”
“Còn anh trai nhỏ? Nhân tài lớp 12, so ra còn nhỏ hơn cậu đấy?” Lão Vu cười nhạo, quanh năm sinh tồn trong hoàn cảnh nguy cơ tứ phía này, bọn họ đã quen dùng trêu chọc xua tan sợ hãi.
Hạ Duy trợn trắng mắt: “Ông chú… Ông cho rằng anh trai nhỏ thật sự có nghĩa là anh trai à?”
Lão Vu nhướng mày: “Đó là cái gì vậy?”
Hạ Duy chậc chậc một tiếng, lười trả lời lão, ngáp thật dài: “Tôi buồn ngủ, ngủ trước.”
Ngáp xong hắn lại nói, “Hy vọng có mạng sống đến ngày mai đi, tôi cũng chả muốn biến thành nến, cháy bùm bùm xấu lắm.”
Lão Vu: “… Đừng lập flag lộn xộn, đi ngủ đi.”
Hắn lười nói nhảm nữa, ở trong bóng tối hoàn toàn xoay người đi ngủ, trước khi ngủ hắn còn mở mắt xác nhận mấy lần, trên tường không có cái bóng của mình mới an tâm nhắm mắt lại.
Nửa đêm, lão Vu nghe thấy phương hướng giường của Hạ Duy truyền đến tiếng nói chuyện lải nhải, thanh âm nhẹ nhàng quỷ dị, giống như người bóp giọng thì thầm.
Nếu nhất định phải hình dung, thì trông cứ như những tình nhân nửa đêm hẹn hò kia, sợ bị người ta bắt gặp lén lút tiến hành trao đổi.
Trải qua nhiều năm ở phó bản Ác Mộng khiến lão Vu cảnh giác hơn người bình thường, nhưng đêm nay lão giống như bị quỷ áp giường (bóng đè), thế nào cũng không có cách mở mắt ra, cũng không thể nào hoạt động tay chân đứng dậy khỏi giường, thân thể nặng trịch như tảng đá lớn đọng lại trên giường.
Không thể nói chuyện, không thể mở mắt, chỉ có thể yên tĩnh lắng nghe.
Trong lúc yên tĩnh, lão nghe rõ tiếng bước chân Hạ Duy từ trên giường đi xuống, hình như hắn đi tới bên cửa, cách cửa và người trên hành lang nói chuyện, thỉnh thoảng còn truyền đến vài tiếng cười khẽ.
Lão Vu cũng nghe được rõ ràng, Hạ Duy kêu một tiếng “Anh trai nhỏ” với người ngoài cửa.
Trong lòng lão hung hăng nhảy dựng lên một chút, chẳng lẽ người trên hành lang, là Diệp Thường sao?
Ngay sau đó, là tiếng khóa cửa “rắc rắc” mở ra, theo cửa bị kéo ra, ánh sáng từ hành lang xuyên vào đánh vô mặt lão Vu.
Cho dù mắt không mở ra được, nhưng mí mắt lão vẫn có thể cảm nhận được cảm giác chói mắt khó chịu do bị xuyên thấu.
Lại là một trận tiếng bước chân, theo đó là âm thanh cửa đóng lại.
Ký túc xá lại trở về bóng tôi, gần như trong phút chốc lão Vu mở mắt ra.
Giường của Hạ Duy trống rỗng, trong phòng cũng không có tung tích của hắn, xem ra là thật sự đi ra ngoài.
Nhưng nửa đêm, Diệp Thường tới tìm Hạ Duy làm gì?
– —
Đã 23:23 (14/7 âm lịch)