Chương 4
Editor: Kegiantra (Nguyệt)
Chương 4 Giấc mơ của Du Ngộ (4)
Không ai dám phát ra dù chỉ một chút tiếng động.
Cho dù không nhìn thấy, Trì Nam cũng có thể cảm nhận được tầm mắt bốn phương tám hướng ném về phía cậu.
Bản thân cậu cảm thấy rất may mắn, loại chuyện nhận được vai diễn này, vừa nghe đã biết là có thể kiếm thiện cảm.
“Chỉ cần diễn tốt vai xác chết là được sao?” Trì Nam bình tĩnh đặt câu hỏi, dường như không hiểu rõ ý nghĩa sâu xa của cái gọi là “diễn tập”.
Bạch Dĩnh Chi không quá hài lòng đối với sự bình tĩnh của cậu, tươi cười trên mặt lại cứng đờ thêm vài phần: “Chú ý nắm bắt kịch bản, nghiền ngẫm vai diễn, trọng điểm của màn này là quá trình bị quỷ dữ lấy mạng, xác chết chỉ là hiện trường cuối cùng, muốn diễn tốt, nhất định phải toàn tâm toàn ý đầu tư vào nhân vật này.”
Trì Nam nghĩ hồi lại hỏi: “Vậy hẳn là có ‘người’ phối hợp diễn với tôi?”
Bạch Dĩnh Chi vén tóc, cười nói: “Đương nhiên, đến đúng giờ, diễn viên đóng phụ sẽ đến tìm cậu.”
Hắc Trà ngồi bên cạnh thay Trì Nam bất bình: “Đây không phải là bắt nạt người khác sao?!”
Hắn vốn định nói bắt nạt người khuyết tật, nhưng lắng lo tâm trạng của Trì Nam nên lặng lẽ bỏ đi hai chữ khuyết tật.
Bởi vì Trì Nam là người xem của hắn, lại chỉ dựa vào giọng nói đã lập tức nhận ra hắn, khiến hắn cảm động vô cùng.
Hơn nữa tên nhóc mù này thoạt nhìn cứ như một con búp bê sứ tinh xảo lại dễ vỡ, làm người khác không nhịn được sinh lòng thương hại cùng dục vọng bảo vệ.
Bạch Dĩnh Chi tao nhã buông tay: “Đây rõ ràng là cho các cậu cơ hội tuyệt vời để thể hiện thiên phú diễn xuất, rất nhiều người cầu còn không được.”
Hắc Trà vẫn muốn nói gì đó, Trì Nam đi trước một bước mở miệng: “Cảm ơn, tôi sẽ nắm chắc.”
Giọng nói luôn ôn nhã lễ phép, lại dường như không có cảm xúc.
Hắc Trà lo lắng nhìn đến Trì Nam: “Này, vừa rồi Bạch Dĩnh Chi nói phải toàn tâm toàn ý nhập vai, sợ rằng những lệ quỷ này sẽ thật sự ra tay với cậu…”
Cái này quả thật có phần khó giải quyết, tuy rằng Trì Nam không sợ quỷ, thậm chí còn khá chờ mong được gặp mặt quỷ, nhưng hiện tại với thân thể ốm yếu bệnh tật này của cậu, nếu thật sự đánh nhau với quỷ sẽ rất thiệt thòi.
Trì Nam suy nghĩ rồi nói: “Nếu thật sự như lời hệ thống nói, có thể kiếm độ thiện cảm trong phó bản ác mộng để thông quan, hẳn là không đến mức vừa lên đã là đường chết không thể giải quyết.”
Nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, lão Vu chậc chậc nhìn vết máu còn sót lại trên mặt đất: “Khó mà nói, khi qua phó bản ngoài có thực lực ra, rất nhiều lúc phải dựa vào vận may.”
Ví như bọn họ là những người nhàn rỗi an toàn vượt qua đêm đầu tiên, ấy là minh chứng cho vận may.
“Dĩ nhiên, vận may ở trước mặt đại lão¹ là thứ không đáng nhắc tới, chỉ là đầu tiên cậu phải có mạng và thực lực để trở thành một đại lão.”
¹大佬: từ lóng, chỉ người có kỹ năng, chuyên về gì đó (hoặc là chỉ những người có địa vị, tiền bạc).
“Lão Vu ông đừng dọa cậu ấy.” Hắc Trà phiền não chà tay, hắn cho rằng Trì Nam ra vẻ bình tĩnh chống lại nỗi sợ hãi, càng cảm thấy nhóc mù đáng thương.
“Trước kia tôi từng giao lưu với rất nhiều bậc thầy trừ tà, cũng từng học ít biện pháp đối phó ác linh, tôi có thể dạy cậu, hẳn sẽ có ích.” Hắc Trà đương cố gắng tìm cách cho cậu.
“Thật tốt quá.” Trì Nam thật lòng cảm tạ.
“Đúng rồi, vẫn chưa hỏi nên xưng hô như thế nào?”
“Có thể gọi tôi là Trì Nam.”
Hắc Trà gật gật đầu: “Trì Nam cậu đừng sợ thật, đợi lát nữa theo tôi vào phòng bếp tìm chút gạo nếp với tỏi gì đó, để lúc lệ quỷ đến cậu cứ quẳng vào người bọn chúng, quỷ mà dữ thì cậu càng dữ hơn bọn chúng, quỷ cũng biết sợ.”
Trì Nam im lặng gật gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn càng khiến người ta đồng cảm.
“Chúng tôi có thể ngẫu hứng biểu diễn chứ?” Trì Nam chợt nghĩ đến cái gì đó, xác nhận với Bạch Dĩnh Chi.
Bạch Dĩnh Chi sửng sốt một lúc: “Tất nhiên, chỉ cần không quá khác với nhân vật và cốt truyện…”
Trì Nam gật đầu: “Hiểu rồi.”
Bạch Dĩnh Chi bình tĩnh nhìn cậu một lát, sau đó dời tầm mắt nhìn về phía mọi người: “Trong khoảng thời gian này, yêu cầu mọi người đều ở trong nhà tôi, đợi lát nữa để dì Mai phân phòng cho mọi người, cũng chuẩn bị đồ ăn khuya trước khi nghỉ ngơi cho mọi người, hy vọng mọi người sẽ thích. Có điều trước đó, tôi phải nói vài điều cần lưu ý với mọi người.”
Mọi người vừa nghe liền hiểu, đây là tuyên bố quy tắc và điều cấm kỵ.
“Thứ nhất, tôi không thích khách khứa không lễ phép, cho nên bất kể ban ngày hay ban đêm, không thể tự mình đột nhập vào phòng chủ nhân.”
“Thứ hai, tôi rất hài lòng với tay nghề của đầu bếp trong nhà, tôi hy vọng khách khứa của mình cũng có thể tận tình hưởng thụ niềm vui mỹ thực, nếu khách bị đói tôi sẽ tự trách mình, cho nên, thức ăn được chia mỗi bữa, tôi không hy vọng nhìn thấy có khách bỏ mứa.”
Nam Lộc bấy giờ yếu ớt giơ tay lên: “Nếu muốn giảm cân khống chế lượng thức ăn thì sao…?”
Mọi người ở đây rất kinh ngạc, lúc này sao còn có người để ý chuyện giảm cân?
Bạch Dĩnh Chi cười với cô gái: “Không cần lo lắng, ở chỗ này mãi mãi em sẽ không mập lên.”
“Thứ ba, tôi không hy vọng khách khứa của mình tự tiện rời đi, cho nên, bất luận xảy ra chuyện gì, nhất thiết đừng nên rời khỏi dinh thự.” Dừng một chút Bạch Dĩnh Chi lại nói thêm, “Chưa đến lúc chính thức bắt đầu quay phim thì mấy người không được đi ra ngoài, vừa rồi có vị khách thử đi đã nếm mùi thất bại.”
Bạch Dĩnh Chi nhìn dấu vết máu chảy đầm đìa trên mặt đất, mọi người không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
“Cuối cùng, tôi hy vọng mọi người nhất định, nhất định phải hiểu rõ kịch bản, cố gắng hết sức để diễn tốt cốt truyện và nhân vật của mình, tôi hy vọng không nhìn thấy người lười biếng nha.”
Hắc Trà lo lắng nhìn Trì Nam một cái, Trì Nam lại làm ngơ trước cảnh cáo của Bạch Dĩnh Chi.
“Trong khoảng thời gian này mấy người có nhu cầu gì nhất thiết đừng khách sao, đều có thể nói với dì Mai, người làm chủ nhân như tôi sẽ tận lực thỏa mãn các vị khách của mình.”
Bạch Dĩnh Chi vẫn luôn tự tin ôn hòa mỉm cười, cứ như chuyện thật sự như lời cô nói, cô là nữ chủ nhân đoan trang xinh đẹp, đang nhiệt tình khoản đãi khách mới đến từ xa.
“Tuy nhiên, ” giọng nói của cô bỗng dưng trầm xuống, “không có chuyện gì thì đừng trêu chọc con trai tôi, ngàn lần nhớ kỹ.”
Nghe vậy, mỗi người một vẻ khác nhau trao đổi ánh mắt.
Trì Nam im lặng hỏi: “Có thể cho chúng tôi biết tại sao phải thế không?”
Sau cùng nụ cười trên mặt Bạch Dĩnh Chi biến mất, sắc mặt âm trầm ánh mắt lập lóe: “Thân thể nó không tốt, trạng thái tinh thần cũng không ổn định, thường xuyên… Trốn ở chỗ không người tự nói chuyện với bản thân, tôi sợ sẽ doạ khách của mình.”
Căn phòng lập tức trở nên tĩnh lặng, một lát sau, Bạch Dĩnh Chi lại khôi phục nụ cười cứng ngắc: “Đợi lát nữa dì Mai sẽ bưng đồ ăn khuya lên, mọi người ăn xong thì có thể đi nghỉ ngơi, hy vọng mọi người có thể hưởng thụ khoảng thời gian này, chúc ngủ ngon.”
Nói xong lời này, Bạch Dĩnh Chi cũng hoàn thành chức trách của một NPC, rời khỏi chỗ ngồi xoay người lên lầu.
Mọi người không chớp mắt nhìn bóng lưng cô rời đi, bấy giờ không còn ai cảm thấy Bạch Dĩnh Chi đẹp choáng ngợp đẹp mê người, chỉ thấy khủng bố đáng sợ.
“Căn cứ vào lời đồn đãi trên diễn đàn, e rằng cậu chủ nhỏ này không chỉ tinh thần có vấn đề, mà còn bị ác quỷ bám thân nữa?”
“Cho dù không bị bám thân, chỉ sợ cậu ấy cũng thuộc thể chất chiêu ma, hẳn thứ dơ bẩn trong căn này không ít.”
“Hức hức hức anh đừng nói nữa, tôi rất sợ ma, ngay cả phim ma cũng chưa dám xem lần nào…”
Sau khi Bạch Dĩnh Chi rời đi, mọi người mồm năm miệng mười thảo luận, Trình Húc hết đường xoay sở: “Quy tắc khác tôi đều hiểu được, nhưng tại sao cô ta lại nhiều lần nhấn mạnh muốn chúng ta ăn hết phần ăn của mình nhỉ?”
Cô gái thành phần tri thức run rẩy: “Có phải những thực phẩm này có vấn đề, chúng ta ăn vào sẽ bị ác linh quấn thân?”
Trình Húc không rõ nguyên nhân lắc đầu, vừa lúc này, người giúp việc dì Mai bưng bữa khuya từ phòng bếp ra, cũng đồng thời đặt chén sứ trắng ở trước mặt mọi người.
Mọi người không còn nói gì nữa.
Vừa lúc Trì Nam đang khá đói bụng, hỏi Hắc Trà bên cạnh: “Bữa khuya có món gì?”
Hắc Trà kinh ngạc nhìn về phía cậu: “Hình như là tàu hũ²…” Hắn thật sự không thể nào hiểu được, đã đến nước này sao Trì Nam còn để ý bữa nay ăn gì.
²Trong raw để 豆腐脑 (đậu phụ), định để tào phớ vì nó theo miêu ta thì nó ngọt, làm từ đường mà ai ngờ anh thụ ăn xong ảnh mới biết nó là tào phớ chứ không phải đậu phụ.
Dì Mai chia xong bữa tối liền bưng mâm đứng một bên, không có ý định đi, rõ ràng là muốn nhìn chằm chằm bọn họ ăn khuya xong.
Nhưng khách khứa của bà chủ bà hiển nhiên không dám đụng vào miếng tàu hũ trắng nõn trong chén.
Không khí căng thẳng, nhất thời giằng co không dứt, cuối cùng là Trì Nam nét mặt tự nhiên cầm lấy cái chén.
Cậu đã vào vai xác chết, còn sợ ăn một chén tàu hũ sao? Hơn nữa cậu cũng rất tò mò ăn rồi sẽ kích hoạt cốt truyện gì.
Trong chớp mắt Trì Nam cầm lấy thìa, tất cả mọi người khẩn trương nhìn qua, Hắc Trà vừa định ngăn cản hành vi tìm đường chết của cậu thì Trì Nam đã múc hẳn muỗng lớn bỏ vô miệng.
Chỉ chốc lát, Trì Nam chợt cứng đờ, mọi người ngồi đây cũng nhìn theo vẻ mặt biến hóa của cậu mà nín thở.
Quả nhiên… Quả nhiên nó có độc ư?!
Một giây sau, hai giọt nước mắt lăn trên má Trì Nam.
Chỉ cần ăn đồ ngọt, cậu sẽ hoàn toàn không kiềm được mà khóc.
Mặc dù cậu thích đồ ngọt như mạng, nhưng trong tình huống bình thường sẽ tránh ăn đồ ngọt trước công chúng, tránh cho hiểu lầm không cần thiết.
Nhưng ai mà ngờ được, tàu hủ trong nhà Bạch Dĩnh Chi làm từ nước đường chứ…?
Nước mắt một khi đã rơi xuống sẽ không dừng được, Trì Nam dứt khoát một hơi ăn hết tàu hũ nước đường.
“Thế nào rồi?” Những người mộng du lo lắng nhìn lại, chờ đợi đáp án của cậu.
Trì Nam bỏ chén không xuống: “Rất ngon, hẳn là không có độc.”
Nói xong, cậu chậm rãi lau sạch miệng, tiện lau luôn nước mắt.
Mọi người kinh ngạc nhìn nhất cử nhất động³ của cậu, như muốn xuyên tạc phản ứng của cậu.
³一举一动: (Nghĩa đen) Mỗi một việc làm của mình. (Nghĩa bóng) Thường dùng để nói rằng mỗi việc làm của mình đều tác động đến người khác hoặc việc khác.
Nhóc mù xinh đẹp u ám này, không phải vì biết thời gian chết đã đến nên đang hưởng thụ bữa tối cuối cùng chứ?
Nữ giúp việc dùng khoé mắt nhìn Trì Nam ăn hết tàu hũ nước đường trong bát, sắc mặt hài lòng.
“Trì Nam… Sao cậu dám ăn cái này…” Hắc Trà kinh ngạc.
Trì Nam: “Ăn rất ngon.”
“Nếu cậu không ăn, không ngại thì để tôi ăn hết cho?” Trì Nam hỏi Hắc Trà.
Trà đen: “Nhưng…”
“Không sao, tôi đã ăn một cái rồi, một chén hai chén có gì khác nhau.”
Dứt lời, Trì Nam đã cầm lấy tàu nước đường trước mặt Hắc Trà, nuốt cái ực.
Dù sao khóc cũng khóc rồi, không thể thiệt thòi.
Hắc Trà ngẩn ra, trong lòng run rẩy, quả là cảm kích đến không nói nên lời.
“Cảm ơn đã đãi.” Trì Nam ăn hết tàu hũ nước đường, ôn hòa hữu lễ nhìn về phía dì Mai, “Vậy tôi có thể đi nghỉ ngơi trước chứ?”
Dì Mai mặt vô cảm: “Tất nhiên, vị khách này mời theo tôi.”
Hắc Trà thấy thế vội vàng gọi Trì Nam: “Trước tiên chúng ta cứ vào bếp lấy chút máu gà nếp tỏi, chuẩn bị cho cậu.”
Nói xong hắn lại hỏi ý người giúp việc, “Chúng tôi có thể vào bếp lấy đồ chứ?”
Người giúp việc gật đầu: “Có thể.”
“Đi xíu thôi, Trì Nam cậu đi theo tôi.”
Tên đàn ông đầu hơi hói không có ý tốt mỉm cười: “Tôi nói này, so với tỏi gạo nếp thì nước tiểu đồng tử có hiệu quả hơn đấy.”
Mọi người ở đây ngẩn người, Hắc Trà gãi gãi đầu nhìn về phía tên đầu hơi hói, chân tình thật cảm hỏi một cậu: “Anh nói cũng đúng đó, hay là anh cống hiến một chút…”
Tên đầu hơi hói lập tức xanh mặt: “Thằng streamer này mày coi thường ai vậy?!”
Hắc Trà vội xua tay: “Không có không có, tôi chỉ đang muốn giải quyết vấn đề thôi, vậy…”
Hắn lại nói với Trì Nam: “Nếu không thì tự cậu…”
Trì Nam mím môi, nhịn một hồi mới lạnh nhạt nói: “Bỏ đi, làm khách ở nhà người ta, cũng không nên tùy tiện đi tiểu bậy.”
Hắc Trà tuy rằng lỗ mãng, nhưng năng lực hành động rất cao, mang theo Trì Nam đến phòng bếp vơ vét một lần, lấy được một đống gạo nếp, tỏi.
Trì Nam xách bao lớn bao nhỏ trên tay trông như vừa mới đi chợ về.
“Trì Nam, không ấy nay tôi với cậu ở chung phòng đi, thêm một người càng dễ đối phó với lệ quỷ, hơn nữa tôi hay đi mấy nhà có ma, cũng coi như nửa người trong giới…”
Hắn còn chưa dứt lời, dì Mai âm hồn bất tán đã xuất hiện: “Vị khách không có phân cảnh buổi tối xin đừng tùy ý rời khỏi phòng mình, càng không thể quấy nhiễu vị khách có phân cảnh biểu diễn, nhất định phải nhớ kỹ, nếu không chọc giận bà chủ, sẽ chịu hậu quả rất kinh khủng.”
Hắc Trà mở nửa con mắt ngửa lên nhìn trời: “… Vậy còn chưa đủ, đúng là bắt nạt người khác.”
Trì Nam không muốn liên lụy đến những người khác: “Không sao, những thứ cậu dạy tôi đều ghi nhớ, tôi tự mình ứng phó được.”
Hắc Trà khó xử gãi gãi đầu: “Có chuyện gì cậu nhớ la lên nha.”
“Được, cảm ơn anh.” Trì Nam rất ít khi được người ta đối xử chân thành như vậy, vì thế rất nghiêm túc cảm ơn.
Hắc Trà lại dặn dò cậu một ít lưu ý khi đối phó với lệ quỷ, Trì Nam cũng nghiêm túc ghi nhớ, xem thời gian đã 1 giờ gần rạng sáng, cậu với Hắc Trà chúc nhau ngủ ngon, sau đó dưới sự dẫn dắt của dì Mai trở về phòng dành cho khách của mình.
Trên thực tế Trì Nam sớm đã mệt không chịu nổi, sau khi vào phòng vất vả lắm mới dựa theo lời dặn dò của Hắc Trà, mò mẫm bày vật phẩm trừ tà theo trình tự, còn dán bùa Hắc Trà mới vẽ lên trên giường, chống đỡ chờ đến một giờ hai mươi, thật sự không kiên trì nổi nữa, cuối cùng cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi ngã xuống giường.
Cậu trái lại hy vọng bản thân có thể sợ hãi một chút, có chút cảm giác khẩn trương, song rất đáng tiếc, Trì Nam trời sinh không có sợ loại cảm xúc này.
Đầu cậu vừa tiếp xúc với áo gối đã không muốn dựng dậy nữa, triệt để từ bỏ chờ đợi, điều chỉnh chuông báo thức lúc hai giờ rồi quay đầu đi ngủ.
Linh hồn của Trì Nam không phải nhân loại, sẽ không bao giờ nằm mơ.
Nhưng không ngờ đến, đêm nay vào lúc cậu vừa nhắm mắt lại, đã mơ giấc đầu tiên kể từ khi hồn xuyên đến nay.