Chương 39
Chương 39 Lễ Chúc Nhân (9)
Trong một chớp nhoáng, tất cả mọi người theo tầm mắt của cô nhìn về phía Diệp Thường.
Trên sàn nhà bị ánh nến bình thường chiếu sáng, quả thật không có cái bóng Diệp Thường.
“Cái bóng của cậu đâu? Cậu có phải là con người không?!” Ngô Dĩnh chất vấn.
Như mọi người đã biết, trong thế giới Ác Mộng không có bóng chỉ có ma, và quái vật không thể miêu tả.
“Rốt cuộc con mẹ nó cậu là cái gì trà trộn vào?!”
Thoáng cái tất cả mọi người dùng ánh mắt tràn ngập hoài nghi cùng hãi hùng đánh giá Diệp Thường, hơn nữa lặng lẽ tản ra phía sau bốn phía, ngoại trừ Trì Nam.
Cho dù đã đến mức bị đồng bạn hùng hổ chất vấn, Diệp Thường cũng không thấy bối rối chút nào, cậu thậm chí có phần vô tội nhìn về phía Trì Nam: “Có thể bởi vì tối hôm qua bị ánh nến chiếu rọi, cái bóng của em sau khi dị hóa tự mình chạy đi?”
Ngô Dĩnh hiển nhiên không tin, vì xác nhận cô còn cố ý nhìn sàn nhà: “Đừng hòng lừa gạt người khác!”
Cô chỉ vào cái bóng Trì Nam rõ ràng trên mặt đất lạnh lùng nói, “Các cậu cùng ký túc xá, cậu ấy cũng bị nó chiếu rọi ánh nến như cậu, nhưng không phải cái bóng vẫn êm đềm ở đó sao? Cậu định giải thích thế nào?”
Diệp Thường sửng sốt, lập tức dùng giọng đùa bất đắc dĩ hỏi Trì Nam: “Anh Nam, bây giờ có phải nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được không?”
Trì Nam rũ mắt xuống, nhìn mặt đất lấp lánh dưới chân Diệp Thường, như có điều suy nghĩ nói: “Tối hôm qua, là cậu dập nến.”
“Ừm, cho nên thì sao?”
Trì Nam nhíu mày: “Có lẽ nến người còn có một chỗ kích hoạt nguy hiểm, nếu ai dập nến người, cái bóng của người đó sẽ bị cướp đi.”
“Còn có một khả năng, từ khi bước vào thị trấn Chúc Nhân, cái bóng của chúng ta đã bắt đầu phát sinh biến dị, lúc trước Nhụy Nhụy nghe được tiếng nói chuyện, tôi cảm giác được chuyện trong phòng tắm có thể là do cái bóng quấy phá, chẳng qua bọn nó tạm thời không có cách nào thoát khỏi khống chế của bản thể mà thôi.” Trì Nam nói thêm.
Mọi người sửng sốt, lời này của Trì Nam chợt vừa nghe đã thấy khá có lý.
Có lý, đáng tiếc là không có bằng chứng.
Ngô Dĩnh tiếp tục hoài nghi: “Theo cậu nói như vậy, chúng tôi đều có thể bị cướp cái bóng, nhưng vì sao người đầu tiên bị cướp đi lại là Diệp Thường?”
Trì Nam suy nghĩ một chút: “Cho nên tôi cảm thấy khả năng đầu tiên tương đối lớn, hơn nữa…”
“Bởi vì phó bản trước tôi phạm quy, bị hệ thống cưỡng ép tăng lên 90% tỷ lệ tử vong, cho nên có chuyện gì không tốt, nhất định sẽ rơi xuống đầu tôi đầu tiên.” Diệp Thường thay Trì Nam giải thích.
Sau đó cậu còn hơi chua xót cười cười: “Nếu như các người hoài nghi tôi, tôi có thể tùy các người xử trí, chẳng qua…”
Cậu dừng một xíu, thay đổi giọng điệu vẻ nghiêm túc, “Đừng làm khó anh Nam.”
Lão Vu cắn điếu thuốc đánh giá Diệp Thường trong chốc lát, sau đó đi tới vỗ vỗ bả vai cậu: “Suy đoán của Trì Nam rất có lý, đối với chúng ta mà nói rất quan trọng, tôi tạm thời tin tưởng cậu.”
“Cảm ơn.” Diệp Thường chân thành nói.
“Nhưng không có nghĩa là chúng tôi sẽ không đề phòng cậu.” Đới Sâm Sâm nói thêm.
Diệp Thường gật đầu: “Nên như thế, tôi có thể hiểu được.”
Vẻ mặt Lão Vu rối rắm: “Chỉ là… Nếu thật sự giống như tình huống đầu tiên Trì Nam suy đoán, hành động dập nến người sẽ dẫn đến cái bóng bị cướp đoạt, vậy phó bản này cũng quá khó khăn, dập cũng không được không dập cũng không được, chúng ta phải làm sao…”
Hạ Duy kinh hồn chưa định bổ sung: “Loại thứ hai cũng rất đáng sợ, quả thực khó lòng phòng bị…”
Trì Nam vẫn đứng bên cạnh Diệp Thường như trước, từ đầu đến cuối không lộ ra tí sự sợ hãi, y suy nghĩ một xíu nói: “Đợi lát nữa công việc kết thúc, lại đến bức tường bóng ma xác nhận chút đi, nói không chừng cái bóng Diệp Thường ở đó, với có thể xác nhận một chút Nhụy Nhụy bây giờ… Có an toàn không.”
Hàm ý, nếu trên tường bóng ma có thêm cái bóng, hoặc là Diệp Thường đi lạc, hoặc là tối hôm qua Nhụy Nhụy đã bị cái bóng sáp hóa…
Mọi người hiểu ý, cơ hồ đồng thời nhìn về phía người mẹ khóc không thành tiếng kia, yên lặng gật đầu.
*
4 giờ 20 chiều, Ngô Dĩnh và Đới Sâm Sâm đưa người mẹ trẻ tinh thần hoảng loạn trở lại ký túc xá, chạy đến quảng trường thị trấn tập hợp với mọi người.
Bọn họ xác nhận ba lần, cái bóng trên tường bóng ma vẫn chưa tăng lên, số lượng nến người nhỏ trong phòng triển lãm cũng không thay đổi.
Lão Vu cắn tàn thuốc thở phào nhẹ nhõm: “Không phát hiện bóng người gia tăng, hẳn là tin tốt.”
Ít nhất điều này chứng tỏ Nhụy Nhụy bấy giờ vẫn có khả năng sống sót rất lớn, song thoáng yên tâm cũng càng thêm mơ hồ, ngoài quy tắc tử vong của cái bóng nến người dị hóa ra, còn có một bộ quy tắc mất tích tiềm ẩn khác đang chờ bọn họ…
“Nhưng nếu trên tường cũng không có bóng của Diệp Thường, vậy cuối cùng cái bóng của cậu ta bị làm sao vậy?”
Mọi người lại có nghi vấn mới, vẻ mặt nhao nhao bất an nhìn về phía Diệp Thường, ngay cả Trì Nam đứng bên cạnh cậu cũng cảm nhận được chung quanh không thân thiện.
“Để một người không có bóng ở lại trong đội ngũ, tôi luôn cảm thấy không an toàn.” Ngô Dĩnh tính cách thẳng thắn, luôn không chút kiêng dè nói ra hoài nghi cùng bất mãn của mình.
Diệp Thường mím môi, khẽ gật đầu: “Tôi không quản tốt bóng của mình, tạo thành phiền phức cho mọi người, vô cùng xin lỗi.”
Ngô Dĩnh bị thái độ bình thản tự nhiên của cậu làm cho vẻ mặt cứng đờ: “Thái độ của cậu là gì vậy?”
Diệp Thường: “…”
Trì Nam: “Vậy cậu ấy phải có thái độ gì?”
Y vốn chỉ là cảm thấy tò mò về cảm xúc và phản ứng của con người bình thường, hy vọng lấy được đáp án từ người phụ nữ hùng hổ bức người này, nhưng bởi vì giọng điệu không hề phập phồng của y, ngược lại khiến đối phương cho rằng y đang khiêu khích.
Ngô Dĩnh cười lạnh: “Ý cậu là sao? Chẳng lẽ cậu ta không nên cố gắng chứng minh sự vô tội của mình với chúng ta à?”
Diệp Thường tự nhiên nở nụ cười, vô cùng xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi không trong sạch.”
Lời này của cậu vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt một chút, bao gồm cả Trì Nam.
“Tôi không thể nào cam đoan, bóng của tôi sẽ không làm ra chuyện xấu, tôi không chứng minh được sự trong sạch của nó.” Diệp Thường cố ý dùng “nó” để gọi cái bóng.
Lão Vu nhìn không khí giằng co không dứt, ấn tàn thuốc lá lên tường bóng ma: “Được rồi, trước tiên đừng nội chiến, đừng quên hai ngày nay nếu không phải bạn học Diệp xuất đầu, cái hộp xui xẻo kia sẽ ngẫu nhiên đến tay bất kỳ một người nào trong chúng ta.”
Nghe xong lời này, cho dù mọi người có hoài nghi Diệp Thường đến đâu, cũng không thể lại nói gì nữa.
Quả thật, nếu như không phải ngày hôm qua Diệp Thường chủ động bắt tay làm nến người, lấy được cái hộp tượng trưng cho tử vong kia, khả năng cậu cũng đâu đến mức làm mất bóng.
Hôm nay cũng là cậu một lần nữa chắn trước mặt mọi người, một lần nữa giành được danh hiệu “Tình nguyện viên xuất sắc” đáng sợ.
Ngay khi mọi người dần im lặng, lão Vu nháy mắt với Trì Nam: “Trì Nam, lại đây, một mình tôi nói với cậu vài câu.”
Nói rồi lão cười cười với Diệp Thường, “Mượn bạn cùng phòng của cậu nói một chút, đừng để ý ha.”
Tầm mắt Diệp Thường ngưng tụ trong chớp mắt, sau đó hời hợt thu mí mắt, biểu cảm của cậu ẩn trong ánh nến mơ hồ, không để ai nhìn rõ, giọng điệu vẫn thoải mái nói đùa như thường lệ: “Anh Nam cũng đâu phải của một mình cháu.”
“A, không ngại là được rồi.” Lão Vu cũng nửa đùa nửa thật đáp lại.
“Làm sao vậy?” Trì Nam nhìn vẻ mặt nghiêm túc của lão Vu, hỏi.
Lão Vu nhíu mày một chút, dường như đang cân nhắc từ ngữ: “Vị bạn học Diệp kia, thật sự là vừa bước vào thế giới Ác Mộng đã đi theo cậu sao?”
Trì Nam: “Ừm, phó bản trước chúng tôi vừa vặn được phân làm bạn cùng phòng.”
Lão Vu gật gật đầu: “Nói như vậy, xem như cậu ấy là cậu mang ra.”
Trì Nam: “… Cũng không phải, tôi sẽ không dẫn dắt ai cả.”
Lão Vu cười ngắn ngủi, sau đó lại im lặng, một lát sau lạnh nhạt nói: “Mặc dù như vậy, cậu vẫn nên cẩn thận một chút.”
Trì Nam hiếm khi nhíu mày: “Ý gì?”
Lão Vu giữ kín như bưng nhìn y: “Tôi luôn cảm thấy, cách xử lý vấn đề của cậu ta, cái dáng vẻ làm kiểu phán đoán ấy không giống người mới.”
Trì Nam không tiếp lời, lão Vu lại nói: “Cũng chẳng giống một người bình thường.”
Trì Nam suy nghĩ một chút: “Nhưng giả vờ là người mộng du mới, chắc là sẽ cố ý che giấu mũi nhọn của mình, giống như Nam Lộc chứ?”
Lão Vu sửng sốt, theo đó nở nụ cười: “Cậu nói như vậy cũng đúng, Diệp Thường như thế quá nổi bật.”
“Tóm lại, cẩn thận một chút cũng không sai.” Lão Vu lại dặn dò một lần, lão tin tưởng quan hệ thân thiết sẽ làm chỉ số thông minh của người ta giảm xuống.
Trì Nam mím môi nói: “Chú Vu, trong “Giấc mộng Du Ngộ”, chú cũng cảm thấy tôi không phải người bình thường đúng không?”
Lão Vu bình tĩnh nhìn y giây lát, cười: “Hiện tại tôi cũng đâu cảm thấy cậu là người bình thường.”
Trì Nam: “… Ồ.”
“Nhưng các cậu không giống nhau, nói sao đây ta…” Lão Vu gãi gãi cổ, “Trên người cậu không có cảm giác nguy hiểm, cậu ta… Tôi khó mà nói.”
Nói xong lại lắc đầu, “Dù sao lúc ấy mặc dù tôi cảm thấy cậu không đúng lắm, nhưng cũng chưa từng nói những lời này với nhóc streamer.”
Trì Nam gật gật đầu, bắt lấy trọng điểm: “Cho nên, chú cho rằng Diệp Thường nguy hiểm đúng không?”
Lão Vu dùng khoé mắt nhìn Diệp Thường ngây thơ vô hại cách đó không xa: “Tôi không có chứng cứ xác thực, chỉ là dựa vào cảm giác nhìn người, cậu có thể tin hoặc không tin, đều tùy cậu, tôi không nhất định đúng.”
“Hoặc là nói cách khác, rất nhiều lúc tôi sai lầm.” Lão Vu tuân thủ đạo trung dung.
“Tôi biết rồi.” Trì Nam rũ mắt xuống, không biết vì sao trong đầu đột nhiên xẹt qua thời điểm cuối cùng trong vũ hội “Du thuyền Hoàng Hôn” ngày đó, khoảnh khắc người tạo giấc mơ vội vàng nhặt đồ lên do bị y đụng rơi thứ trong ngực.
Y luôn không nhịn được, tưởng tượng vật kia thành đồng hồ quả quýt Diệp Thường luôn mang theo bên người, có lẽ hai người có chỗ tương đồng nào đấy.
Lão Vu là người biết chừng mực, hiện giờ không nói thêm: “Đi, trở lại thôi.”
Ngay lúc lão Vu nói chuyện với Trì Nam, Hạ Duy đi tới bên cạnh Diệp Thường: “Tôi tin tưởng cậu, hai ngày nay cũng cảm ơn cậu đã bảo vệ chúng tôi.”
Nói đoạn, hắn không chút kiêng dè nháy mắt với Diệp Thường, hàm ý ám chỉ rõ ràng.
Diệp Thường giống như một học sinh giỏi, hình như có chút ngượng ngùng cười cười: “Cảm ơn.”
Hạ Duy thật sự cho rằng cậu thẹn thùng: “Cậu đừng cảm thấy tôi không biết xấu hổ, bạn bè bên cạnh không rõ tung tích còn muốn tìm anh trai nhỏ. Nói thật ở thế giới Ác Mộng ăn bữa hôm lo bữa mai, có thể sống sót đi ra ngoài hay không cũng là vấn đề, cho nên tôi không chơi rụt rè, coi trọng đều sẽ rõ ràng muốn tranh thủ, tôi thật sự thích loại hình này của cậu, nếu có thể cho tôi một cơ hội, cậu sẽ không thua thiệt.”
Diệp Thường vừa định mở miệng cự tuyệt, Hạ Duy liền dùng tay làm tư thế suỵt với cậu: “Trước tiên đừng vội trả lời tôi, làm ơn, cho tôi chút mặt mũi đi.”
Diệp Thường lễ phép cười lắc đầu: “Thật sự xin lỗi, tôi có người hứng thú.”
Nói xong cậu nâng mắt lên, ánh mắt dừng về phía Trì Nam và lão Vu đang đi về phía hắn, trong nháy mắt đó, khóe môi cậu nhếch lên một nụ cười không thể dò được.
“Thừa dịp trời còn chưa hoàn toàn tối, chúng ta lên trên trấn tìm Nhụy Nhụy đi?” Ngô Dĩnh đề nghị, “Trấn không lớn, tìm xem không chừng có manh mối.”
Tuy rằng trong lòng mọi người cảm thấy hy vọng không lớn, nhưng đều gật đầu đồng ý, đoàn người rất nhanh liền theo ký túc xá chia làm ba tổ tìm cô bé ở trấn nhỏ.
Trì Nam và Diệp Thường phụ trách khu Nam của trấn nhỏ, thị trấn Chúc Nhân vừa đến ban đêm thì yên tĩnh kì dị, những NPC kia nom cứ như tan tầm, đều sẽ không ra ngoài mà trốn ở trong nhà thắp đầy nến.
Trì Nam thậm chí nghĩ tới, ở trên đường cái bắn một phát chỉ sợ cũng chẳng có NPC ở trong nhà vươn đầu ra dò xét cho rõ.
Diệp Thường đúng lúc cũng nghĩ không khác gì y: “Em phát hiện thị trấn Chúc Nhân không có cảnh sát, nhà tù và các nơi khác.”
Trì Nam hiểu ý, y đã từng chứng kiến công phu nghiêm hình bức cung của Diệp Thường: “Nếu thật sự phải dùng vũ lực, trái lại rất thuận tiện.”
Diệp Thường cười cười, sau đó hai người vẫn lặng im, chỉ có tiếng bước chân vang vọng trong ngọn nến u ám, đi trong ngõ hẹp, rất dễ làm cho người ta sinh ra một cảm giác cô đơn tịch mịch như đang đi tới Minh phủ.
Cái bóng của Trì Nam bị ánh nến ném lên tường, kéo dài đến nhạt nhẽo, khoé mắt y nhìn bức tường được sơn màu trắng, phía trên lẻ loi chỉ phản chiếu cái bóng của mình, bóng của Diệp Thường bỏ nhà ra đi vẫn chưa trở về.
Có lẽ nó sẽ không bao giờ trở lại đâu… Trì Nam nghĩ.
“Làm sao vậy?” Diệp Thường ở bên cạnh Trì Nam hỏi, giọng điệu vẫn ôn hòa bình tĩnh như thường ngày.
Trì Nam lắc đầu: “Nghĩ một số chuyện.”
Diệp Thường gật đầu, ngược lại không nói gì nữa, cũng không hỏi chuyện lão Vu một mình tìm y tán gẫu, hai người chỉ an tĩnh đi rất gần.
Ánh trời dần tối, càng có vẻ chói mắt với ánh nến lộ ra từ vô số căn hộ.
Đồng tử Trì Nam vẫn luôn chú ý bên cạnh bất chợt co rút lại, vừa rồi hình như có vật thể màu đen nào đó dựa bên cạnh bóng y, chỗ trống trên tường tựa như tiếp xúc gì đó không tốt, trong nháy mắt y tập trung chú ý lóe lên, không tiếng động rắc rắc.
Song chỉ một thoáng qua, hình ảnh tĩnh lặng, trên tường quả thật chỉ có cái bóng lẻ loi của y.
Tựa như thật ra y vừa hoa mắt.
“Cậu có thấy không?” Trì Nam quay lại hỏi Diệp Thường.
Diệp Thường: “Cái gì?”
“Hình như vừa nãy trên tường… Có thứ gì đó lóe lên.”
Diệp Thường nhíu mày, lập tức lắc đầu: “Có thể là nến nhà ai lắc lư chăng?”
Trì Nam tiếc nuối ừ ờ: “Tôi cho rằng nó đã trở lại.”
“Nó” dĩ nhiên là bóng của Diệp Thường.
Diệp Thường cười khổ: “Trở về cũng chả phải chuyện tốt, dù sao nó cũng đã bị dị hóa, thay vì nói là bóng của em, không bằng nói là quái vật lấy bóng làm phương tiện ký sinh.”
“Anh Nam, anh thật sự không sợ em sao?” Diệp thường dùng ngữ điệu thoải mái hỏi.
Trì Nam hoang mang chớp chớp mắt: “Vì sao lại sợ cậu?”
Diệp Thường hình như hơi không lường được, bước chân dừng một chút: “Đùa chút thôi mà.”
Cậu theo bản năng bỏ tay vào trong túi, nhẹ nhàng gõ vào cái đồng hồ quả quýt kia, xung quanh quá yên tĩnh, tiếng ngón tay chạm vào vỏ kim loại bên ngoài trong ngực tràn đầy trong trẻo.
Trì Nam đột nhiên nói: “Khi “Du thuyền Hoàng Hôn” kết thúc, tôi gặp một người tạo giấc mơ dưới đáy biển.”
Bước chân Diệp Thường hơi dừng lại: “Quen nhau không?”
Trì Nam lắc đầu: “Không tính là quen biết, đã gặp qua một lần…”
Dừng một tẹo, Trì Nam lại sửa lại: “Là hai lần.”
Nếu tính cả việc cùng nhau khiêu vũ trong vũ hội.
Diệp Thường cười cười: “Là vị cho anh nghe ở phòng khách nhà hắn đó sao?”
Trì Nam sửng sốt một chút, quả thật, y đã nói với Diệp Thường chuyện này, vì thế nói: “Ừm, một người, nhưng tôi không biết hắn tên gì.”
“Hình như hắn, có một cái đồng hồ quả quýt tương tự với cậu.” Trì Nam nói dối, thật ra trong vũ hội, y căn bản không thấy rõ đồ vật người tạo giấc mơ để rơi trên mặt đất rốt cuộc có phải là đồng hồ quỷ quýt hay không, nhưng không biết vì sao y lại muốn nói như vậy, sau đó quan sát Diệp Thường sẽ trả lời ra sao.
Diệp Thường chỉ khí định thần nhàn nhếch khóe môi: “Phải không? Tự nhiên thấy hơi chờ mong được gặp người tạo giấc mơ kia.”
Trì Nam nhìn cậu một cái: “Đồng hồ quả quýt… Là thứ đồ rất quan trọng với cậu phải không?”