Chương 38
Chương 38 Lễ Chúc Nhân (8)
Nhụy Nhụy biến mất mà không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
“Buổi sáng tôi cho rằng Nhụy Nhụy ngủ nướng, gọi rất lâu con bé cũng không phản ứng, sau đó mắt thấy sắp bị muộn rồi, mới nghĩ đi xốc chăn con bé lên… Sau đó…” Người mẹ trẻ run rẩy túm lấy con búp bê vải trong tay, hai mắt bởi vì tự trách và buồn khổ đỏ bừng, “Đã phát hiện muộn, trong chăn không phải Nhụy Nhụy, đây là đồ chơi…”
“Nhụy Nhụy luôn rất nghe lời, sẽ không không một tiếng động rời khỏi người tôi, nhất định là xảy ra chuyện gì… Đã xảy ra chuyện gì…”
Trì Nam nhìn chằm chằm vào con búp bê vải quái dị lại cũ nát hỏi: “Đó có phải là đồ vật của Nhụy Nhụy không?”
Người mẹ trẻ hoảng hốt, nhìn chằm chằm vào con búp bê với ánh mắt xa lạ và phức tạp: “Hình như phải… Cũng hình như không phải… Rốt cuộc có phải hay không…”
Nghe vậy, lão Vu nhíu mày, Trì Nam và Diệp Thường trao đổi ánh mắt.
“Cuối cùng có phải hay không?” Lão Vu hỏi, lão không tin sẽ có người mẹ không biết đồ của con gái mình.
Người mẹ trẻ thần kinh túm tóc búp bê vải: “Tôi quên mất…”
Lão Vu: “…” Xem ra thần trí của người phụ nữa này rất không tỉnh táo.
Trì Nam: “Tôi có thể xem con búp bê này không?”
Nét mặt người mẹ trẻ chợt dao động cảnh giác một chút, sau đó phản ứng kịch liệt giấu con búp bê ở phía sau, trừng mắt nhìn Trì Nam: “Không thể… Cậu không thể chạm vào…”
Trì Nam: “…”
Diệp Thường: “Nếu là manh mối quan trọng, chúng ta có thể tìm Nhụy Nhụy nhanh hơn.”
Người mẹ trẻ lo lắng nhìn họ: “Tôi không tin tưởng các người.”
Lão Vu nháy mắt với hai người bọn họ: “Bỏ đi, trước đừng ép cô ấy.”
Người mộng du trên hành lang càng ngày càng nhiều, mọi người cũng không rảnh lo ăn sáng, bắt đầu hỗ trợ tìm Nhụy Nhụy ở ký túc xá và trong sân.
Nhưng mọi người tìm kiếm nửa tiếng đồng hồ, gần như đã lật tung cả sân bóng rổ, căn bản không tìm được tung tích của Nhụy Nhụy.
“Bình thường ban đêm Nhụy Nhụy có thói quen gì đặc biệt không?” Hạ Duy hỏi, “Ví dụ như mộng du gì đó? Có khi cô bé vô tình đi vào một căn phòng cấm kỵ khác thì sao?”
“Không! Nhụy Nhụy từ nhỏ đã rất ngoan rất dễ mang theo, ngay cả nói mớ cũng rất ít, sẽ không mộng du.”, Người mẹ trẻ trả lời ngay tắp lự.
“Ngoại trừ phòng bị khóa, tất cả phòng tủ quần áo dưới gầm giường đều đã lục soát, không phát hiện Nhụy Nhụy.”
“Nhưng Nhụy Nhụy là một cô bé, cũng đâu thể nào tự mình cạy khóa đâu?”
“Hơn nữa Nhụy Nhụy thoạt nhìn cũng không giống đứa nhỏ sẽ xông loạn vào căn phòng cấm kỵ…”
Mắt thấy không thu hoạch được gì, Lão Vu lo lắng nhìn đồng hồ: “Gần chín giờ rồi.”
“Không thì đến công xưởng trước đi, tìm như vậy cũng không phải cách.” Ngô Dĩnh đề nghị nói, còn lo lắng nhìn người mẹ trẻ sắp sụp đổ, “Trước cô đừng tự mình dọa mình, một khi giá trị tinh thần vượt qua 90 sẽ rất nguy hiểm.”
“Làm sao tôi có thể không doạ mình… Hôm qua hai chàng trai trong phòng bên cạnh đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy được… Nhụy Nhụy có thể nào sẽ như vậy không…”
Người cô tự nhiên run lên, bỗng nức nở ra tiếng, sau đó ngồi xổm xuống không thể kiềm chế khóc lên.
Cô không cách nào nói rõ ràng hai chữ “không còn” ra miệng.
Trì Nam giải thích: “Chắc là không đâu, hôm qua Bạch Thuyền và Cố Tiêu mất tích là bởi vì nữ quản đốc trao hộp “Tình nguyện viên xuất sắc”, Nhụy Nhụy hôm qua đâu có lấy được.”
Nhưng điều này cũng xuất hiện một vấn đề mới, ngoại trừ danh hiệu “Tình nguyện viên xuất sắc” có thể làm cho người mộng du mất tích, chẳng lẽ còn có một bộ quy tắc mất tích khác sao? Nhụy Nhụy vô tình kích hoạt mà bọn họ không phát hiện ra?
Người mẹ trẻ ôm con búp bê quái dị kia vào trong ngực, giống như kẻ tâm thần đi bốn phía quanh sân, lặp đi lặp lại việc tìm con gái mình trong từng căn phòng, mọi người nhìn thấy chỉ có thở dài, giờ phút này khuyên can an ủi trở nên vô lực nhất.
“Nhưng trước đây chúng ta đã suy đoán rằng “tình nguyện viên xuất sắc” dẫn đến quy tắc mất tích, có chắc chắn là đúng không? Chỉ có hai người Bạch Thuyền và Cố Tiêu không thể nói rõ vấn đề phải không? Nếu đúng, Nhụy Nhụy không kích hoạt điều kiện tại sao mất tích? Mà hai người…”
Đới Sâm Sâm nhìn Trì Nam và Diệp Thường đang yên đang lành đứng trong sân, muốn nói lại thôi.
Ngô Dĩnh bên cạnh cô tương đối trực tiếp, dùng ánh mắt tràn ngập hoài nghi nhìn về phía tụi Trì Nam: “Hai người tối hôm qua làm sao thoát khỏi quy tắc tử vong?”
Vì thế Diệp Thường nói ngắn gọn chuyện xảy ra tối hôm qua với mọi người, Ngô Dĩnh nửa tin nửa ngờ nhìn cậu: “Tại sao trùng hợp như vậy? Vừa lúc cậu có năng lực có thể lừa gạt cho qua?”
Diệp Thường nhàn nhạt nhìn cô một cái, vẫn giống như thường ngày ngây thơ vô hại cười cười: “Vận may tốt thôi.”
“Nghe có vẻ không thuyết phục lắm.” Cô gái cười lạnh đáp lễ.
Diệp Thường nhún nhún vai: “Tôi cũng không có cách nào chứng minh được vận may tốt này.”
Lão Vu nhìn bầu không khí không ổn, vội vàng cắn khói cẩn thận nói: “Hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm hoài nghi lẫn nhau, tiêu hao như vậy cũng không phải biện pháp, sắp tới chín giờ rồi, nữ quản đốc điểm danh vắng mặt sẽ có hình phạt tương ứng, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.”
Mọi người hết đường xoay sở, chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể giống như lão Vu nói, tạm thời ngừng việc tìm kiếm vô dụng, dựa theo quy tắc phó bản đi tới xưởng chế tác tương đối lý trí hơn.
Hơn nữa tuy rằng rất lo lắng cho cô bé, song không đáng để một nhóm người bởi vì tìm cô bé mà bị diệt toàn quân.
Sự thật và lựa chọn đã rõ ràng trước mắt.
“Chị tìm tiếp như vậy cũng không phải cách hay, cùng bọn tôi đến công xưởng đi, bỏ lỡ thời gian điểm danh rất nguy hiểm…” Ngô Dĩnh lại đây khuyên người mẹ trẻ vẻ mặt hoảng hốt này, nghĩ thầm với điệu bộ này của cô, giá trị tỉnh táo chắc sẽ không chịu nổi đến ngày lễ Chúc Nhân.
Người mẹ mở cái tủ chỉ cao nửa mét, thần kinh thò đầu vào trong: “Tôi không đi, ngộ nhỡ Nhụy Nhụy trở lại, không nhìn thấy tôi, nó sẽ sợ hãi… Tôi phải ở đây tìm con bé chờ con bé!”
Hai mắt cô đỏ bừng, lý trí trong mắt theo sợ hãi lan tràn từng chút từng chút rút đi, “Tôi không thể mất Nhụy Nhụy nữa, không thể lại một lần nữa…”
“Lại một lần nữa?” Ngô Dĩnh khó hiểu, song lúc này cũng không trông cậy vào câu trả lời của người mẹ trẻ.
Lão Vu và bọn Trì Nam cũng không nói chuyện, xem ra, trong tiềm thức người mẹ này vẫn có ký ức con gái từng chết một lần.
Mọi người bất đắc dĩ, dưới tình huống này bọn họ đều rất hiểu hành vi của người mẹ trẻ, cũng chẳng thể trói cô lại.
Diệp Thường bình tĩnh nói với mẹ trẻ: “Xuất hiện người mất tích mới, hơn nữa không giống với quy luật suy đoán trước đây của chúng ta, nữ quản đốc làm NPC quan trọng nói không chừng sẽ đưa ra gợi ý mới, dì à, cùng chúng cháu đến công xưởng không chừng có thể tìm được đáp án.”
Động tác lật thùng của người mẹ trẻ hơi dừng lại, Diệp Thường lại nói: “Lỡ như Nhụy Nhụy đã đến xưởng trước thì sao?”
Lý trí chợt lóe lên trên gương mặt điên khùng của cô, một lát sau lại rơi vào vũng bùn mờ mịt, đôi môi cô run rẩy lẩm bẩm không ngừng: “Đúng vậy, Nhụy Nhụy tuân thủ quy củ nhất, chưa bao giờ đến trễ cũng sẽ không vô cớ vắng mặt, nói không chừng đã đi đến công xưởng… Chúng ta đến xưởng… Cứ vậy đi…”
Mắt thấy thuyết phục được người mẹ này, mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa đến nửa phút cô lại thần kinh lắc đầu: “Lỡ như Nhụy Nhụy trở về ký túc xá, không tìm thấy tôi thì làm sao đây?!”
Diệp Thường: “Dì có thể để lại cho cô bé một tờ giấy, nói với cô bé mình đến xưởng tụ họp, cháu nghĩ Nhụy Nhụy nhất định có thể làm được.”
Người mẹ trẻ nghe vào, vừa gật đầu vừa tìm được miếng dán tiện lợi và bút bi trong phòng, nhưng vì cô không khống chế được tay run rẩy, vẫn không thể nào cầm bút viết chữ như bình thường.
“Cháu giúp dì.” Diệp Thường nói rồi, lấy bút bi lưu loát viết một dòng chữ lên trên tờ giấy dán tiện lợi ——
“Nhụy Nhụy, mẹ đang ở xưởng chế tác chờ con.”
Trì Nam nhìn chữ viết của Diệp Thường, đoan tú mạnh mẽ ¹, để người ta không nhịn được nhìn thêm hai lần, vả lại đã thấy sẽ không quên.
¹Đoan trang + thanh tú
*
Khi đó đã 8 giờ 56 phút, mọi người bước nhanh đến xưởng chế tác, lúc tới thời gian vừa đến, không dư không thiếu.
Nữ quản đốc đã treo nụ cười cứng nhắc trên mặt đợi họ: “Các tình nguyện viên thân mến, không biết tối qua các vị đã nghỉ ngơi thế nào thế?”
Cuối cùng ánh mắt sắc bén của ả rơi vào trên người Diệp Thường và Trì Nam, nụ cười biến mất, “Xem ra ngày hôm qua hai vị tình nguyện viên xuất sắc nhất, vẫn chưa đưa ra lựa chọn chính xác, quá đáng tiếc.”
Diệp Thường vô cùng xin lỗi đẩy kính: “Nhưng trong chúng tôi có một cô bé đã biến mất, cô có biết cô bé đi đâu không?”
Tròng mắt nữ quản đốc cứng ngắc đảo quanh: “Xin hỏi cô bé tên gì?”
Người mẹ trẻ tức khắc trả lời: “Nhụy Nhụy, cô bé là con gái tôi.”
Ai ngờ nữ quản đốc khen ngợi nhếch khóe môi: “Thật là một cái tên hay.”
Mọi người: “…”
Nữ quản đốc: “Trong thị trấn Chúc Nhân chúng tôi luôn luôn có một truyền thuyết, bảy ngày trước lễ Chúc Nhân là thời điểm không có ánh sáng nhất tăm tối nhất, trẻ em là sự tồn tại nhạy cảm với ánh sáng và linh hồn nhất, những ngày này vào nửa đêm, bọn nhỏ rất có thể đã bị đánh thức trong giấc ngủ mơ, rời khỏi nhà trong bóng tối, để kiếm tìm ánh sáng cho lễ mừng long trọng sắp tới.”
Người mẹ trẻ nghe không hiểu lời ả nói, vội vàng dò hỏi: “Con của tôi đi đâu? Mau nói cho tôi biết!”
Khuôn mặt của nữ quản đốc nứt ra nụ cười khéo léo: “Ngài yên tâm, khi tìm thấy ánh sáng mà họ cần, bản thân bọn nhỏ sẽ trở lại.”
“Ý cô là sao? Cô nói rõ ràng cho tôi…”
Nhưng mặc cho người mẹ trẻ túm lấy ả hỏi như thế nào, nữ quản đốc đã mím chặt môi không nói chuyện nữa.
Trì Nam nhanh chóng bắt được ít thông tin trong lời nói của nữ quản đốc: “Vậy xin hỏi, bọn họ mất khoảng bao lâu mới có thể tìm được ánh sáng?”
Đôi mắt đục ngầu của nữ quản đốc đảo quanh, nụ cười lạ kì trên mặt càng thêm nồng đậm: “Bình thường, ngày lễ Chúc Nhân ánh sáng tràn ngập khắp trấn nhỏ, bọn trẻ mất tích sẽ trở về.”
Lời này của ả vừa nói ra, thần sắc người mộng du có kinh nghiệm đều thay đổi, nói cách khác trong ngày lễ Chúc Nhân, Nhụy Nhụy mất tích sẽ xuất hiện lần nữa, nhưng đến lúc đó em có còn là cô gái nhỏ vui vẻ nhảy nhót nữa không thì khó nói.
Với lại hình như đây là bộ quy tắc mất tích thứ hai, ban đêm đứa nhỏ vì tìm kiếm ánh sáng mà đi… Vậy nên điều kiện tất yếu là một đứa trẻ sao?
Lão Vu lẩm bẩm tự nói: “Bởi vì quy tắc này, lần này trong đội ngũ người mộng du, mới hiếm thấy xuất hiện một cô bé mười hai tuổi ư?”
Trì Nam lại hỏi: “Vậy bọn trẻ sẽ đi đâu tìm kiếm ánh sáng?”
Nữ quản đốc nhìn về phía mọi người: “Ai biết được? Bí mật của trẻ con sẽ không cho người lớn chúng ta biết.”
Mọi người: “…”
Nữ quản đốc: “Mọi người, đã đến lúc, chúng ta hãy bắt đầu công việc tình nguyện ngày hôm nay.”
“Rất vinh hạnh, bởi vì đêm hôm trước có hai vị tình nguyện viên vô tư dâng mình cho thần ánh sáng, cho nên chúng ta được thần linh ban thưởng, chiếm được vật liệu nến người trân quý nhất.” Nữ quản đốc thần thái sáng láng nhìn về phía mọi người, “Hôm nay chư vị ngoài phải chế tác tượng nến người của mình ra, còn cần thêm một công việc, chính là tinh chế vật liệu nến người trân quý nhất.”
Dứt lời, ả vén tấm vải trắng cao cao trên bàn lên, lộ ra một khối sáp màu hổ phách lớn bên trong.
Trì Nam nhìn chằm chằm khối sáp, lông mày nhíu lại, sáp này giống hệt nến người có thể dị hoá cái bóng hôm qua… Diệp Thường cũng phát hiện cái này, tự hiểu rõ gật đầu với y.
Có lẽ có thể tìm thấy một bước đột phá từ những khối sáp này…
“Tinh chế? Chúng tôi cần phải làm gì?” Lão Vu hỏi.
Nữ quản đốc: “Cần các người phải cách thủy làm tan chảy những khối sáp này, từ đó chọn ra những viên đá nhỏ, bùn và các tạp chất khác trong khối sáp, công việc này cần phải cẩn thận và có sức chịu đựng, hy vọng các vị có thể thực hiện nghiêm túc.”
Ả nói xong thì phân chia khối sáp xuống dưới, nhìn thời gian nói: “Việc chế tác nến người thực hiện sau 12 giờ trưa, toàn bộ thời gian sáng nay đều có thể dùng để tinh chế.”
Nhiệm vụ mới rất có thể sẽ tìm được manh mối ẩn giấu, mọi người bắt đầu vùi đầu làm theo lời, người mẹ trẻ ngã ngồi trên ghế xưởng, bắt đầu không kìm được nức nở.
Ngô Dĩnh thở dài, thấp giọng nói: “Có thể khóc ra cũng là chuyện tốt, ảnh hưởng đến giá trị tỉnh táo ít hơn việc nhịn.”
Trì Nam nhìn cảm xúc dao động kịch liệt của mẹ trẻ, trong con ngươi màu xanh biếc hiện lên một tia khó hiểu, Diệp Thường nhạy bén bắt được: “Làm sao vậy?”
Trì Nam lắc đầu: “Cô ấy không giống một người mẹ mà trước đây tôi từng biết.”
Diệp Thường: “Nói như thế nào?”
“Người mẹ đó… Coi con trai mình là con bài để giao dịch với ác quỷ.” Trì Nam cụp mắt.
Bàn tay Diệp Thường hòa tan khối sáp khựng lại: “Anh nói là Du Ngộ sao?”
Trong lòng Trì Nam nhảy dựng, nhanh chóng nhìn về phía Diệp Thường: “Làm sao cậu…”
Diệp Thường cười cười: “Anh Trà nhắc kinh nghiệm của các anh không chỉ một lần, em nghe muốn thuộc lòng.”
Trì Nam nhớ tới Hắc Trà náo nhiệt, không biết hiện tại anh thế nào.
Diệp Thường nói thêm: “Nhưng có lẽ… tình huống này của Nhụy Nhụy, một nhà ba người, sẽ vì có thể cứu nhau không tiếc đi tới thế giới Ác Mộng cửu tử nhất sinh làm nhiệm vụ, đây mới là gia đình bình thường chăng?”
Dứt lời, âm thanh Diệp Thường thấp xuống, khẽ đến không thể nghe thấy.
Trì Nam cũng không biết nhiều về gia đình nhân loại, y lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm…”
Dừng một chút, y lại hỏi, “Nhà cậu thế nào?”
Đây là lần duy nhất y quan tâm đến gia đình của người khác.
Ánh mắt Diệp Thường ẩn sau tròng kính, độ cong khóe môi dường như đang cười: “Em à… Mẹ em bà ấy…”
“A——!” Cậu vừa nói được một nửa, đã bị Hạ Duy bất ngờ không kịp đề phòng sợ hãi kêu lên cắt ngang, mọi người cũng bị hoảng sợ quay đầu nhìn lại.
“Làm sao vậy?” Lão Vu hỏi cậu bạn cùng phòng hoa dung thất sắc.
“Sáp… Trong khối sáp…” Hạ Duy thất kinh ném khỏi ghế, ngũ quan bởi vì sợ hãi mà vặn vẹo, “Trong khối sáp có…Có…”
Lão Vu nhíu mày, không đợi hắn trả lời đã nhặt lên khối sáp rơi xuống đất, sắc mặt hốt nhiên biến đổi.
Trì Nam rất ít khi thấy sắc mặt lão Vu khẩn trương khó coi như vậy.
“Có… Hình xăm bộ xương màu xanh…” Hạ Duy khó khăn nuốt nước bọt, rốt cuộc nói ra miệng phát hiện nổi da gà.
Hai cô gái nhất thời khó hiểu, hoang mang nói: “Hình xăm bộ xương màu xanh? Có ý gì?”
Lão Vu đưa khối sáp về phía ánh sáng, để bày ra rõ ràng hơn trước mặt mọi người: “Thấy không? Hoa văn màu xanh trong khối sáp là một hình xăm bộ xương, phải không? Các người còn nhớ rõ hình này là…”
“Trên cổ Cố Tiêu… Có một hình xăm y hệt!” Ngô Dĩnh tự dưng che môi, sợ tới mức màu máu trên mặt lui hết.
Bởi vì hình xăm đầu lâu màu xanh lam trên cổ Cố Tiêu quá độc đáo, cho dù là kiểu người không chú ý đến đồng đội như Trì Nam cũng có ấn tượng, chứ đừng nói những người mộng du ở đây nhiệt tình quan sát đồng bạn.
Lão Vu nặng nề gật gật đầu, trong lúc nhất thời bầu không khí trong xưởng chế tác ngưng đọng.
Phát hiện hình xăm trên cổ Cố Tiêu trong cái gọi là “khối sáp trân quý”, nói cách khác…
“Sau khi bị ánh nến chiếu rọi, không riêng gì cái bóng sẽ dị hóa, bản thể cũng sẽ biến thành khối sáp.” Trì Nam nói ra chân tướng mà mọi người dần dần đoán được, nhưng không có dũng khí nói ra.
Hai tay Hạ Duy chống xuống đất, nhìn hình xăm của người bạn đọng lại trong sáp vàng suýt thì bật khóc: “Nhưng… Nhưng làm thế nào con người có thể biến thành sáp…”
Đoạn, hắn lại cúi đầu bổ sung một câu, “Làm sao có thể biến thành sáp…”
Là người không phải người mới, dĩ nhiên hắn rõ ràng, trong thế giới Ác Mộng, tất thảy vô lý đều thành có thể, thân thể máu thịt biến thành sáp cũng không phải là không thể làm được.
Trì Nam nhìn về phía Diệp Thường, lại giơ tay lên nhìn kỹ dưới ánh sáng: “Nhưng tối hôm qua chúng ta cũng bị ánh nến chiếu rọi, ngoại trừ cái bóng bị dị hóa tạm thời ra, cũng không có hiện tượng sáp hóa.”
Diệp Thường suy nghĩ một chút: “Nhưng đêm qua chúng ta kịp thời ngăn chặn tập kích của bóng tối, cho nên không thể kiểm tra ra cái bóng sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với bản thể, cùng với… Động cơ tấn công cơ thể của cái bóng.”
Mí mắt Trì Nam giật giật, bất chợt hiểu được: “Cho nên sau khi bị cái bóng tập kích, bản thể mới có thể sáp hóa?”
Diệp Thường gật đầu: “Em cho rằng như vậy, hơn nữa nghĩ như vậy, cũng có động cơ tấn công bản thể của cái bóng.”
Biến bản thể thành khối sáp thích hợp cho người chế tác nến người, như vậy cái bóng mới không ngừng đạt được ánh sáng, mà ánh sáng và bóng tối cùng tồn tại, khối sáp đặc thù chính là năng lượng sinh tồn của bọn nó.
“Cho nên, hiện tại manh mối chúng ta nắm giữ chính là, sau khi bị ánh nến chiếu rọi sẽ dẫn đến cái bóng dị hóa, cái bóng khác sẽ ra tay với chúng ta, cũng chính là bản thể, bản thể bị cái bóng tập kích sẽ dần dần sáp hóa, như vậy cung cấp nguồn sáng để cái bóng sống.”
Lão Vu tổng kết một lần, nói xong chính lão cũng đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, nhìn cái bóng của mình trên mặt đất mắng một câu moẹ: “Mẹ nó tôi thế nào cũng không nghĩ tới, có một ngày sẽ cùng cái bóng của mình trở mặt thành thù.”. 𝘛hách 𝐭há𝗇h 𝐭ì𝓶 được _ 𝘛 r 𝑈 𝓶 𝐭 r u y ệ 𝗇.𝐕N _
Lão nói lên tiếng lòng của mọi người ở đây… Đều nói như hình với bóng, nhưng mặc cho ai cũng không nghĩ tới, có một ngày “cái bóng” đi theo này sẽ muốn giết mình.
Ngay khi mọi người bị chân tướng quái dị này làm cho không thở nổi, Ngô Dĩnh đột nhiên cúi đầu ‘A’ một tiếng, sau đó nhanh chóng giữ chặt Đới Sâm Sâm ở một bên lui về phía sau, cảnh giác lại kinh hãi nhìn Diệp Thường.
Cô lạnh lùng chất vấn: “Tại sao cậu không có bóng?!”