Chương 36
Chương 36 Lễ Chúc Nhân (6)
Một lát sau, Trì Nam rất nghiêm túc nói: “Vậy chúng ta so xem ai tốt hơn.”
Diệp Thường giật mình: “Cái gì?”
Trì Nam: “So xem ai làm người nến tốt hơn, ai đẹp hơn ai.”
Y nhớ rõ tay nghề của Diệp Thường ngày hôm qua còn tệ hơn y, là tiểu đội đội sổ của cả nhóm tình nguyện viên, tốt xấu gì y cũng làm ra người nến, Diệp Thường ngay cả khuôn mẫu cũng chưa khắc xong.
Trì Nam vê khối sáp trên tay, cầm lấy dao điêu khắc nói thêm: “Cậu nói muốn tặng cây nến người cho tôi, tôi cũng phải có qua có lại mới được.”
“Đây xem như là đồng ý với em nhỉ?” Diệp Thường cười cười, lộ ra răng nanh: “Vì ngăn cản ý nghĩ muốn ra riêng của anh Nam, em sẽ cố gắng hết sức.”
Trì Nam: “…”
Lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng xẹt qua ngón tay Diệp Thường, cậu thu lại nụ cười: “Anh Nam, em sẽ làm cho anh hài lòng.”
Trì Nam y rất ít khi nghe Diệp Thường dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy nói chuyện, động tác điêu khắc theo đó dừng lại, dao khắc tí thì trầy xước ngón tay.
Mí mắt Diệp Thường vẫn chẳng nhấc lên xíu nào, lại nói: “Cẩn thận đừng làm bị thương tay.”
Sự thật chứng minh, Trì Nam quả thật quá mức ‘khinh địch’.
Diệp Thường hôm nay tựa như đổi thành người khác, kỹ thuật điêu khắc như đã được dày công tôi luyện¹, chỉ dùng chưa đến hai giờ, đã hoàn thành phần điêu khắc khuôn nến người khó nhất, cuối cùng rót sáp lỏng vào, đặt tim nến, lấy khỏi khuôn liền mạch lưu loát, làm còn thuần thục hơn cả nữ quản đốc làm việc nhiều năm ở xưởng nến.
¹炉火纯青: dày công tôi luyện (tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công,ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật….)
Mọi người nhìn Diệp Thường sản xuất người nến “Trì Nam” trợn mắt há hốc mồm, bé người nến được làm tinh xảo tỉ mỉ, ngũ quan sinh động chi tiết rõ nét, làm tinh xảo hơn gấp trăm lần so với Bạch Thuyền ngày hôm qua, quả thực có thể gọi là tác phẩm nghệ thuật.
Mà Trì Nam làm ‘bé Diệp Thường’ không có tiến bộ gì so với ngày hôm qua, bởi vì trình độ có hạn, ngoại trừ một cặp kính tượng trưng ra, hầu như không có chỗ nào có giống Diệp Thường…
Rất rõ ràng, ván này Trì Nam thua trận.
Bởi vì là chấm điểm ký túc xá theo tổ, cho nên cho dù người nến nhỏ Trì Nam khó lên nơi thanh nhã, chỉ riêng Diệp Thường phát huy hơn hẳn bình thường cũng có thể làm tổ của bọn họ vững vàng thắng lợi, danh hiệu “Tình nguyện viên xuất sắc” như ước muốn rơi xuống đầu ký túc xá 101.
Nữ quản đốc vẫn lấy lý do thoái thoát của ngày hôm qua, thậm chí ngay cả độ cong của nụ cười trên khuôn mặt cũng không thay đổi: “Việc tổ chức thành công lễ Chúc Nhân không thể tách rời khỏi sự nỗ lực và hy sinh của các tình nguyện viên, đặc biệt là nhóm tình nguyện viên có thành tích xuất sắc nhất, để cảm ơn, đây là món quà mà ngài và bạn cùng phòng của ngài xứng nhận.”
Dứt lời, ả đưa cái hộp xui xẻo tượng trưng cho mất tích thậm chí tử vong kia giao cho Diệp Thường, “Chúc các cậu có một đêm tươi sáng và tốt đẹp.”
“Cảm ơn, ” Diệp Thường tiếp nhận cái hộp, trực tiếp mở ra trước mặt nữ quản đốc, lắc lắc cái hộp trống rỗng trước mặt ả, “Sao lại trống không?”
Nữ quản đốc lại lộ ra nụ cười quái dị để ai thấy tê dại da đầu: “Xin đừng nóng vội, tối nay ngài có thể tận mắt chứng kiến.”
“À, rửa mắt mong chờ, ” Nói rồi, Diệp Thường một lần nữa đóng hộp lại niêm phong giao cho Trì Nam, “Là em thay 101 thắng trở về, anh Nam nhớ nói chuyện giữ lời, đêm nay đừng đuổi em ra khỏi ký túc xá.”
Trì Nam: “… Ừm.”
“Xin hỏi, ” Trì Nam nhận lấy cái hộp lại chuyển hướng về phía nữ quản đốc, lễ phép hỏi, “Người nến Diệp Thường làm vừa rồi, có thể để lại cho tôi làm kỷ niệm không?”
Mọi người: “…?”
Thật sự có người lấy cái thứ nhân biện² chẳng lành này coi như vật sưu tầm ư?
²手办 có 2 nghĩa: 1 là Garage Kits, cụ thể là đề cập đến các bộ mô hình chưa sơn và lắp ráp, đòi hỏi người chơi phải tự đánh bóng, lắp ráp và sơn một loạt quy trình phức tạp và khó hơn nhiều so với việc chế tạo mô hình thông thường. 2, sau này do hiểu làm nên nó cũng được dùng để chỉ các tác phẩm hình người.
Nữ quản đốc dường như chưa từng gặp qua tình nguyện viên nào như vậy, chết máy một chút mới trả lời: “Thật xin lỗi, người nến sản xuất trong xưởng chế tác, tình nguyện viên không thể tự ý mang đi.”
Trên mặt Trì Nam rõ ràng lộ vẻ tiếc nuối: “Thế à.”
Diệp Thường lại ở một bên nở nụ cười, hạ thấp giọng nói bên tai Trì Nam: “Không sao đâu, em đã đồng ý đưa anh, sau sẽ nghĩ biện pháp lấy cho anh.”
Trì Nam nhìn cậu một cái, chợt ngầm hiểu: “Cậu định trộm à?”
Diệp Thường đẩy kính, dùng nụ cười nhã nhặn kiểu học sinh giỏi trả lời: “Hoặc là chộp lấy thời cơ cướp đi, xem cách nào đơn giản.”
Trì Nam: “…” Xem ra có người càng khẩn trương muốn đến ngục giam một chuyến hơn cả y.
Lão Vu là một người mộng du có kinh nghiệm, vẫn tạm giữ thái độ với ‘phát huy vượt hơn hẳn mọi khi’ của Diệp Thường hôm nay.
Lão tựa như đang tán gẫu mở miệng bên cạnh Diệp Thường: “Theo tôi được biết, loại kỹ thuật làm thủ công này, cũng chả phải một đêm có thể đột nhiên tiến bộ như vậy.”
Diệp Thường nhàn nhạt đáp lại: “Ừ, có lẽ chăng?”
Lão Vu lặng im một chốc, dùng ánh mắt nhìn kỹ đánh giá cậu từ đầu đến chân một lần: “Cơ mà bảo tồn thực lực, dùng người khác thăm dò quy tắc phó bản cũng là chuyện thường tình của con người, không có gì to tát đâu, chẳng qua… Bạn học Diệp, cậu thật sự chỉ là một người mới mới vượt qua một phó bản?”
Diệp Thường nhếch khóe môi, giống như khoe khoang chuyện gì đó đáng tự hào: “Đúng vậy, mới đến, rất may mắn gặp được anh Nam, anh ấy nắm tay cháu qua.”
Từ nắm tay dùng rất uyển chuyển, cái giật giật trên mặt lão Vu nhỏ đến nỗi khó mà thấy được.
“Làm sao vậy?” Trì Nam vừa mới phóng thích tuyến lệ từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn bầu không khí hai người kỳ lạ khôn cùng, hỏi.
Diệp Thường cười lắc đầu: “Chú Vu tò mò, chúng ta gặp nhau như thế nào.”
Lão Vu: “…” Tôi không có cậu nói bậy.
Trì Nam không suy nghĩ nhiều: “Ồ.”
Diệp Thường tiếp tục cười: “Em nói cho ông biết, chúng ta ở chung trước, mới quen nhau.”
Trì Nam vẫn chả suy nghĩ nhiều: “Ừm, quả thật.”
Lão Vu: “…?” Nghe cứ thấy sai sai.
Lão nhìn Diệp Thường cười văn nhã lại ôn hòa, không nói thêm gì nữa, lão có dự cảm, từ học sinh lớp 12 này, cái gì lão cũng không tra được.
*
Cái hộp xui xẻo tượng trưng cho tử vong lần nữa được lấy đi, giờ làm việc của bọn họ cũng kết thúc.
Sau 4 giờ, các tình nguyện viên mò mẫm một ngày lại đến quảng trường trung tâm thị trấn.
“Quả nhiên đã tăng thêm hai cái bóng.” Đới Sâm Sâm tốn chưa đến mười phút thì giờ, đếm cái bóng trên tường bóng ma hai lần mới xác nhận nói.
Lão Vu bực bội cắn điếu thuốc: “Xem ra những cái bóng này… Rất có thể đều là người mộng du mất tích trước đó.”
“Nói như vậy, người nến nhỏ trong phòng triển lãm có phải cũng vậy không…” Hạ Duy cẩn thận hỏi, nói xong bản thân rùng mình một cái.
Lão Vu lần này không còn dè dặt nữa, đi thẳng về phía viên triển lãm tựa mộ phần kia: “Đi xác nhận một chút là biết.”
Kết quả đúng như dự đoán của bọn họ, trong viện triển lãm có người nến nhỏ và cái bóng hệt bức tường bóng ma, trải qua một đêm tăng thêm hai cái, mà trong đội ngũ tình nguyện viên của bọn họ cũng vừa lúc mất tích hai người.
Mặc dù suy đoán sơ sơ rằng số lượng người mất tích cùng cái bóng, y hệt số lượng người nến tăng lên, cùng với sự lựa chọn của người mất tích và “tình nguyện viên xuất sắc” có liên quan không thể tránh khỏi, nhưng chẳng thể tìm thấy cách nào để tránh tất cả điều này.
Ngay cả khi ai đó may mắn tránh được hộp giấy xui xẻo đó ngày hôm nay, họ cũng không thể tránh được ngày thứ ba, ngày thứ tư… Theo quy tắc, ký túc xá “tình nguyện viên xuất sắc” sẽ được phân chia mỗi đêm, và những người mất tích mới sẽ luôn luôn xuất hiện.
Hơn nữa mất tích trong thế giới Ác Mộng, có đôi khi càng là thứ kinh khủng hơn cái chết, không ai biết người mất tích hiện giờ sẽ phải đối mặt với cái gì… Tóm lại, sẽ không có chuyện tốt.
“Biện pháp tránh xảy ra mất tích, hẳn là giấu ở trong phút chốc mất tích kích hoạt,” Trì Nam bình tĩnh phân tích, “Cũng chính là trong cái hộp giấy kia.”
“Nữ quản đốc cũng nói, đêm nay chúng ta hãy chờ xem.” Diệp Thường cũng bình tĩnh nói.
Nét mặt lão Vu phức tạp nhìn hai chàng trai trẻ tuổi, tự dưng bất đắc dĩ nở nụ cười: “Tôi hy vọng, sáng mai sẽ không nhìn thấy hai người ở bức tường này, và căn phòng viện triển lãm kì quặc kia.”
Nói rồi lão nhìn bức tường cao loang lổ bóng người kia, có lẽ là nhìn lâu khiến lão xuất hiện ảo giác——
Những cái bóng đung đưa trong ánh nến ấy, hình như chuyện động đôi chút.
Nhưng định thần lại, lão Vu cảm thấy vừa rồi có thể là mình hoa mắt.
Chẳng qua lão là người mộng du có kinh nghiệm tương đối phong phú, đối với loại chuyện ‘hình như’ này, đều sẽ tương đối để ý một tẹo.
*
Đêm đến đúng hẹn.
Mọi người đều lo lắng dưới sự chi phối của nỗi sợ hãi, ngoại trừ Trì Nam và Diệp Thường, những người được đề cử đã mất tích.
Hai người bọn họ giống như thường ngày ăn cơm ở căn tin, Diệp Thường còn cố ý múc một bát lớn canh ngân nhĩ ngọt ngồi đối diện Trì Nam uống say sưa.
Trì Nam: “…” Cổ họng y trơn trượt, rầu rĩ không vui cắn miếng bánh bao lớn chả có mùi vị gì trong chén.
“Anh ơi, ” Nhụy Nhụy từ bàn bên cạnh đi tới, đứng ở bên cạnh Trì Nam, đưa cho y và Diệp Thường một viên kẹo, “Ăn sẽ có vận may.”
Trì Nam sửng sốt một chút, Diệp Thường cười khẽ tiếp nhận kẹo của Nhụy Nhụy: “Cảm ơn, bọn anh sẽ ăn.”
“Hy vọng ngày mai vẫn có thể cùng các anh trai ăn cơm.” Nhụy Nhụy thành thật nói.
“Nhất định có thể.” Diệp Thường mở bao bì ra, ngậm cục kẹo màu trắng trong miệng.
Trì Nam thì cầm kẹo trong tay, dẫu không có chừng mực như y, giờ khắc này y cũng có thể cảm nhận được thiện ý cùng chờ mong đến từ cô gái nhỏ, mà hiện giờ viên kẹo này khiến y có phần khó xử.
Ăn sẽ rơi nước mắt, nếu không ăn rất có thể sẽ làm cô nhóc buồn bã, vì vậy…
Ngay khi y không biết phải làm thế nào cho phải, Diệp Thường vươn tay về phía y: “Cho em đi, em ăn giùm anh.”
“Chờ về phòng, em sẽ trả lại cho anh một viên kẹo.” Cậu còn cố ý dùng thanh âm chỉ có Trì Nam nghe được bổ sung một câu.
Trì Nam: “… Cảm ơn.”
Được phép, Diệp Thường lấy kẹo từ tay y, nhét vào miệng, giải thích với cô bé: “Anh trai này bị dị ứng với đường, vậy nên anh ăn thay.”
Lão Vu đi tới: “Trì Nam, bạn học Diệp, buổi tối một khi có cái gì không đúng, chỉ cần có cơ hội các cậu mau nghĩ cách chạy ra cầu cứu biết chưa? Dù sao cũng đừng nên liều mạng, phòng chúng ta vừa lúc ở cạnh nhau.”
Tuy rằng đã chứng kiến vô số lần Trì Nam làm cho người ta kinh ngạc, nhưng lần này bọn họ nắm giữ quá ít tin tức, lão Vu vẫn rất lo lắng.
Lão Vu vừa dứt lời, người mẹ trẻ kia ở bên cạnh không nhịn được nặng nề thở dài.
Trì Nam gật đầu, y có thể cảm nhận được bầu không khí lo lắng thay y của người xung quanh, cho nên cũng sẽ dùng bình tĩnh che giấu nội tâm chờ mong đối với điều không biết.
Như vậy có lẽ trông mình càng giống người bình thường hơn một tí.
Đoàn người đang sắp rời khỏi căng tin, Trì Nam cúi đầu trong chốc lát phát hiện trên mặt đất có một cái ví tiền không biết ai làm mất, vì thế y ngồi xổm xuống định nhặt lên.
Nhưng khi y lơ đãng nhìn rõ ảnh chụp trên ví tiền, động tác dừng lại ——
Trong lớp kép trong suốt của ví tiền, để ảnh đen trắng của Nhụy Nhụy, chính xác mà nói, là di ảnh trong tang lễ.
“Anh trai, đừng tùy tiện nhìn vào đồ dùng cá nhân của người khác nha, mẹ nói đó là hành vi bất lịch sự.”
Giọng nói Nhụy Nhụy vang lên phía trên Trì Nam, còn vươn tay về phía y, “Cảm ơn anh trai, trả lại cho em đi.”
Trì Nam dừng hai giây, mới nhặt lấy ví tiền, sau khi khép lại thì đưa cho Nhụy Nhụy: “Xin lỗi, anh không cố ý nhìn.”
Cô bé mỉm cười ngây thơ tựa thiên thần với y: “Không sao đâu, hai anh trai, và chú kia…”
Nhụy Nhụy nhìn tầm mắt lão Vụy vừa nãy len lén ném tới, thoáng nói, “Mọi người thay Nhụy Nhụy giữ bí mật nha, làm ơn đó.”
Nói xong em nhét ví tiền vào ba lô của mẹ, kéo tay mẹ quay đầu lại làm tư thế “suỵt” với ba người, rồi không quay đầu rời đi.
Lão Vu nhìn bóng lưng của cô bé và mẹ, đăm chiêu nói: “Trước đây tôi đoán sai, tôi còn tưởng rằng người mẹ trẻ kia mới là người chết, cô bé đến để hồi sinh cô ấy. Nhưng tôi không nghĩ là… Bộ quần áo này của họ, là vì tham gia tang lễ của chính cô bé.”
Trì Nam tò mò: “Cho nên Nhụy Nhụy bây giờ có tính là người sống không?”
Lão Vu nhún vai: “Nói thế nào đây… Nhụy Nhụy trong thế giới thực đã chết, di ảnh có thể chứng minh điều này, nhưng thế giới này Nhụy Nhụy là một người sống, chính xác mà nói… Cô bé chết rồi sống lại, có người dùng thiện cảm đổi lấy nguyện vọng để hồi sinh cô bé, giống như cậu khôi phục thị lực.”
“Xem ra cô nhóc sau khi được hồi sinh ở lại thế giới Ác Mộng luôn, tiếp tục thực hiện nguyện vọng để ba cô hồi sinh bé, hơn nữa từ độ thuần thục của cô bé mà xem, hẳn là đã có tiến triển nhất định.” Lão Vu tiếp tục phân tích.
Về phần người mẹ tân binh này sau cùng đóng vai trò gì trong nguyện vọng hồi sinh, lão tạm thời sẽ không biết, chỉ là dựa vào kinh nghiệm trực giác thấy người mẹ này cũng không đúng lắm.
Đương nhiên, chuyện này nôm chẳng có gì phải liên hệ với bọn họ qua “phó bản lễ Chúc Nhân”, đều là chuyện của nhà người khác mà thôi.
Trì Nam: “Nhưng nếu đã sống lại, vì sao còn giữ lại di ảnh?”
Lão Vu: “Nghe nói người chết mà sống lại, trong thế giới Ác Mộng sẽ có một thứ giống như “giấy chứng nhận tử vong”, thứ này tựa như chứng minh thư, bọn họ sẽ mang theo bên người, có thể là di ảnh, cũng có thể là cái gì khác, tóm lại đối với người chết đi sống lại là sự tồn tại đặc biệt nhất, cũng từng phút từng giây nhắc nhở người sống lại, bọn họ đã từng chết một lần.”
Trì Nam suy nghĩ một chút: “Vì sao bọn họ phải mang theo bên người?”
Lão Vu lắc đầu: “Tôi cũng chỉ là nghe nói, chưa từng thấy qua ở ngoài, không rõ ràng.”
Diệp Thường một mực không nói chuyện bên cạnh lạnh nhạt trả lời một câu: “Có lẽ là không thể vứt đi.”
Trì Nam nhìn cậu một cái, phát hiện đôi mắt ẩn sau tròng kính của cậu, vẻ mặt trở nên mơ hồ: “Vì sao?”
Diệp Thường nhún nhún vai: “Em cũng chỉ đoán, dù sao nghe cũng chả phải là thứ khiến người ta vui vẻ gì, có thể vứt đi ai thèm vui vẻ mang theo trên người đây.”
Cậu cười cười, dùng giọng nói chỉ có chính cậu mới có thể nghe được nói, “Thay vì nói là chứng minh thư, không bằng nói là vết bớt cho rồi.”
Lúc này tay cậu đặt trong túi áo, dùng ngón tay sờ soạng lớp vỏ ngoài cứng rắn lạnh lẽo của đồng hồ quả quýt.
Nhiệt độ cơ thể của cậu quá thấp đến nỗi cậu không bao giờ có thể giữ ấm đồng hồ.
*
Sau khi trở lại ký túc xá, Trì Nam theo thường lệ đi rửa mặt trước, mà Diệp Thường cũng tự nhiên làm sách bài tập, hết thảy đều không phát sinh chuyện gì giống như tối hôm qua.
Lại qua một giờ, Trì Nam thật sự không chịu nổi nhàm chán đến mệt mỏi, y dứt khoát ném cái hộp rỗng bên gối, nói với Diệp Thường chuyên chú học tập: “Đợi lát nữa xảy ra chuyện gì, nhớ đánh thức tôi dậy.”
Nói xong, y quay đầu định ngủ, song còn chưa kịp chìm vào giấc ngủ sâu, đã mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện sột soạt sột soạt.
Thanh âm giống như truyền đến từ phía sau y, từ xa đến gần, giống như là gọi tên y.
Trì Nam xoay người, nhưng Diệp Thường đang vùi đầu đeo nút bịt tai lật sách bài tập soàn soạt, vừa rồi hẳn là không nói chuyện.
Ánh nến trong sân xuyên qua thủy tinh rọi vào trong phòng, kéo dài cái bóng Diệp Thường, kéo thẳng đến dưới gầm giường Trì Nam.
Trì Nam nhìn chằm chằm cái bóng Diệp Thường vài giây, nhắm mắt lại lần nữa.
Nhưng im lặng không được mấy phút, tiếng nói lại xuất hiện sau lưng y.
Trì Nam rõ ràng, phía sau y trừ một bức tường xi măng màu xám ra thì cái gì cũng không có.
Y lần nữa trở mình, đối diện với cái bóng của mình trên tường.
Cái bóng… Buồn ngủ của Trì Nam khó có được tiêu tan hơn phân nửa, y hướng về phía hư không mở năm ngón tay ra, cái bóng trên tường cũng thành thật hiện ra động tác của y.
Y đưa tay tới gần tường, cái bóng trở nên nhỏ mà rõ ràng, y hơi dời đi một chút, cái bóng giống như bức tranh ngâm trong nước chầm chậm choáng váng dần trở nên nhạt dữ.
Có vẻ như không có gì đặc biệt, nhưng nhất định phải có chỗ nào đó không ổn… Trì Nam lại thử vài lần mới thả tay xuống, ngây ngốc trước cái bóng trên tường.
“Anh Nam, hình như thứ đồ kia đã xuất hiện.”
Trì Nam giật mình, nửa giây sau mới xác nhận lần này thật sự là Diệp Thường đang nói chuyện, y nhanh chóng ngồi dậy, theo ánh mắt Diệp Thường nhìn về phía cửa sổ phía trên giường cậu, “Nơi đó có thêm một ngọn nến.”