Chương 34
Chương 34 Lễ Chúc Nhân (4)
Trì Nam suy nghĩ một chút, rất thành thật nói: “Khả năng của tôi sẽ làm cậu rất xấu, dựa vào cậu đấy¹.”
¹ Nguyên văn [“我可能会把你做得很丑,负分那种。”] (ai hiểu thì giải thích được khum, tui không hiểu).
Diệp Thường không sao cả cười cười: “Em cũng không giỏi thủ công, vừa vặn.”
Trì Nam ngáp một cái, nếu đặt ở trước kia, y có thể sẽ cố ý tiêu cực biếng nhác thăm dò quy tắc.
Chung quy, trong hai phó bản ác mộng đầu tiên, đã tìm thấy rất nhiều manh mối trong trừng phạt.
Giống như lời lão Vu đã nói trước đây, liều thì ăn nhiều, có một số người tạo giấc mơ dường như vì cố ý thử thách người mộng du, đặt thông tin mấu chốt nhất ở bờ vực nguy hiểm.
Thu được manh mối đồng thời, còn có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của y đối với thế giới này, thuận tiện làm con lười nằm chơi xơi nước.
Nhưng trước khi vào phó bản, xác suất tử vong của Diệp Thường bị hệ thống cưỡng ép tăng lên 90%, mà quy tắc khen thưởng và trừng phạt phó bản lần này lại lấy tổ làm đơn vị, nếu y tự tiện mạo hiểm rất có thể liên lụy đến Diệp Thường có nguy cơ tử vong lên tới 90%.
Cho nên cuối cùng Trì Nam quyết định ngoan ngoãn cầm lấy dao điêu khắc, bắt đầu một bên nhìn Diệp Thường trong gương, một bên vụng về lên xuống dao trên khuôn.
Y không có quá nhiều yêu cầu với bản thân, làm ra giống người là được.
Diệp Thường không giống y, cơ bản chẳng cần ngẩng đầu nhìn gương, cầm dao điêu khắc từng nét từng nét phác họa hình dáng của Trì Nam.
Trì Nam có chút tò mò: “Cậu không cần nhìn gương sao?”
Diệp Thường cười nhạt: “Em nhớ rõ.”
“Hửm?”
“Em nhớ rõ dáng vẻ của anh,” Diệp Thường thu lại nụ cười, trong mắt toàn là sự chuyên chú hết mực, “Cho nên không cần nhìn.”
Trì Nam hình như hơi chết máy tí: “… Ồ.”
Cảm xúc của y luôn sóng yên biển lặng dường như đã nhấc lên một chút gợn sóng nhỏ, về phần vì sao, y cũng không rõ lắm.
Chớp mắt đã nhanh đến 4 giờ chiều, nữ quản đốc đứng ở giữa xưởng chế tác, tăng âm lượng nói: “Giờ làm việc của tình nguyện viên hôm nay đã kết thúc, xin vui lòng cho chúng tôi thấy kết quả và tác phẩm của bản thân mọi người.”
Trì Nam có phần ngượng ngùng lấy người nến vừa mới ra khuôn, người nến này ngoài cặp kính tượng trưng kia ra, có thể nói không hề giống Diệp Thường tẹo nào.
Y thở dài: “Xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức.”
Mà tiến độ Diệp Thường bên kia cũng rất không lạc quan, thậm chí cậu vẫn chưa khắc xong mặt Trì Nam đã bởi vì hết thời gian buộc phải chấm dứt, tiếc nuối nhún nhún vai: “Em cũng đã cố gắng hết sức.”
Hơn nữa động tác của hai người chậm, vẫn chưa kịp nhổ tóc đối phương…
Nữ quản đốc nhìn lướt qua một vòng, cuối cùng ném ánh mắt khen ngợi về phía hai chàng trai 107: “Hôm nay danh dự “tình nguyện viên xuất sắc” thuộc về hai người các vị.”
Nghe vậy, Cố Tiêu kích động đến không nhịn được ôm bạn cùng phòng hoan hô một trận: “Tuyệt vời, nếu không có cậu hỗ trợ, phỏng chừng tôi sẽ đứng chót.”
Sinh viên nghệ thuật kia tên là Bạch Thuyền cười khiêm tốn: “Chúng ta là bạn cùng phòng, nên thế.”
Lão Vu im lặng nhìn thấy, nói thật lão cũng chả thèm chi.
Là người có kinh nghiệm nhất, dựa vào trực giác có hơi hoài nghi cái gọi là “phần thưởng” có khi là khoai lang nóng bỏng tay này.
Nữ quản đốc trịnh trọng giao một hộp giấy trắng to bằng bàn tay cho hai chàng trai 107, khuôn mặt nứt ra một nụ cười cứng nhắc kỳ lạ: “Đây là những gì các cậu xứng đáng được nhận, chúc mừng các cậu, tình nguyện viên khéo tay nhất.”
Mí mắt Bạch Thuyền không hề báo trước nhảy dựng lên, trên mặt lại miễn cưỡng nặn ra một nụ cười tiếp nhận hộp: “Cảm ơn.”
“Lễ Chúc Nhân được tổ chức thuận lợi, không thể tách rời khỏi sự cống hiến của các cậu, ” Nữ quản đốc cười, thấp giọng nói một câu bên tai hắn, “Cảm ơn cậu.”
Lúc này Bạch Thuyền lại cười không nổi, trong lòng hốt nhiên có một dự cảm không tốt, hung hăng run rẩy một cái.
“Xét thấy hôm nay các vị đều biểu hiện nghiêm túc cố gắng, không xuất hiện hiện tượng tiêu cực biếng nhác, đêm nay sẽ không có ai cần phải tiếp nhận trừng phạt, chúc mừng.”
Mọi người thở dài một hơi, lão Vu nói: “Xem ra chỉ cần bắt tay vào làm, bất kể tác phẩm thế nào, cũng sẽ không bị coi là tiêu cực biếng nhác, ác mộng lần này còn rất khoan dung.”
Trì Nam gật đầu, nghĩ thầm nếu thật sự dựa theo chất lượng tác phẩm mà quyết định, xem ra y đã ăn điểm cuối rồi.
“Thời gian tiếp theo các vị có thể đến thị trấn tham quan du lãm, chỉ là đừng quên, trước khi lễ Chúc Nhân thuận lợi tổ chức, nhất định đừng cố gắng rời khỏi thị trấn Chúc Nhân, ” Tầm mắt ả nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm lại lặp đi lặp lại một câu, “Cũng chẳng ai có thể đi được.”
Ngữ điệu của ả bất chợt trở nên lạnh lẽo, làm cho mọi người sởn tóc gáy.
“Tôi muốn hỏi thăm một chút, nếu đến dạo chơi thị trấn Chúc Nhân, có điểm tham quan nào được đề cử không?” Trì Nam bỗng hỏi.
Nữ quản đốc trả lời: “Nếu các người yêu nghệ thuật, có thể đi đến bức tường tưởng niệm nến của quảng trường để xem, tôi tin nó chắc chắn sẽ trở thành tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ nhất mà các người từng thấy.”
“Tối hôm qua chúng tôi đã thưởng thức bức tường tưởng niệm nến người, còn muốn hỏi thăm chút về nơi khác.” Diệp Thường nói.
Nữ quản đốc lấy ra một bản đồ thị trấn từ ngăn kéo và đưa cho họ: “Hy vọng có thể giúp các cậu.”
Tầm nhìn của Trì Nam rơi xuống biểu tượng của “Viện triển lãm tình nguyện” bị màu đỏ gạch chéo bao phủ trên bản đồ: “Viện triển lãm này có vấn đề gì sao?”
Trên mặt của nữ quản đốc tự dưng xuất hiện nỗi sợ hãi, giọng nói cũng lạnh xuống: “Nơi không may mắn, cư dân của thị trấn chúng tôi sẽ không rảnh rỗi đến đó.”
Lão Vu hỏi: “Có thể cho chúng tôi biết lý do tại sao?”
Môi nữ quản đốc rõ ràng run rẩy một chút, một lát sau phun ra hai chữ: “Ma ám!”.
Nói xong, thần sắc ả hoảng sợ rời đi.
Trì Nam và Diệp Thường, Lão Vu nhanh chóng trao đổi tầm mắt: “Đến viện triển lãm đi?”
Dù sao nơi làm cho đám NPC sợ hãi, vừa nghe đã thấy như là bản đồ quan trọng chôn vùi manh mối mấu chốt.
Lão Vu cười gật đầu, mặc áo khoác vào ngậm điếu thuốc hỏi những người mộng du còn lại: “Ai cùng bọn tôi đến viện triển lãm?”
Ngoại trừ hai cô gái và Nhụy Nhụy giơ tay báo danh trước ra, những người còn lại đều do dự, dù sao nghe NPC vẻ mặt hoảng sợ nói bị ma ám, trong lòng bọn họ vẫn thấy hơi sợ hãi.
“Mẹ, nếu mẹ thấy sợ thì để con đi với các anh chị là được rồi.” Nhụy Nhụy rất hiểu ý kéo tay mẹ nói.
Mẹ em gãi tóc, giọng điệu có chút miễn cưỡng gắng gượng: “Con đã không sợ thì mẹ sợ cái gì? Mẹ đi với con.”
“Được, hiện giờ có bảy người rồi, còn nữa không?” Lão Vu hỏi.
Ba chàng trai còn lại, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, cuối cùng từ từ giơ tay lên… Dẫu trong lòng sợ hãi, những cũng không ai muốn bỏ lỡ tin tức quan trọng.
*
Đoàn người từ xưởng chế tác xuất phát đi tới quảng trường, trên đường ngoại trừ Hạ Duy ríu rít nói không ngừng, tất cả mọi người đều rất im lặng.
“Bạch Thuyền, sao cậu không mở cái hộp ra xem, tôi thật sự rất tò mò về đồ vật bên trong.”
Hạ Duy nhìn chằm chằm vào cái hộp “Tình nguyện viên xuất sắc” mà nữ quản đốc giao cho Bạch Thuyền, nửa đùa nửa nghiêm túc bảo hắn mở ra: “Cậu sợ cái gì, dù sao cuối cùng hạch toán thiện cảm đều công khai minh bạch, hiện tại biết không khác mấy khi phó bản kết thúc.”
“Đợi lát nữa rồi nói sau…”
“Mở ra đi, thiệt luôn, nói không chừng là nhắc nhở quan trọng gì thì sao? Xác suất mọi người cùng nhau tìm manh mối sinh tồn sẽ lớn hơn.”
Bạch Thuyền là người mới, có hơi không quyết định được, hắn dùng tầm mắt hỏi thăm nhìn về phía lão Vu có kinh nghiệm phong phú nhất.
Lão Vu cắn tàn thuốc: “Nếu cậu không ngại, tôi đương nhiên hy vọng cũng có thể nhìn một cái.”
Dưới tình huống ngay cả sinh tồn cũng bị uy hiếp, ưu tiên tìm manh mối tuyệt đối lớn hơn quyền riêng tư, cho dù là người mới, Bạch Thuyền cũng rõ ràng điểm này, hắn do dự một lát cuối cùng quyết định mở hộp giấy nhỏ thần bí ra trước mặt mọi người.
Theo giấy gói từng lớp từng lớp được bóc ra, tất cả mọi người vây quanh nín thở, Bạch Thuyền bị nhìn chăm chú như vậy khẩn trương đến nỗi tay có hơi run rẩy.
“Ây dô cậu đừng có run! Cẩn thận làm rớt đấy.” Hạ Duy thiếu kiên nhẫn nhìn điệu bộ của hắ, mà sốt ruột thay hắn.
Bạch Thuyền lườm hắn một cái, tiếp tục run tay mở nắp hộp giấy lên, nhưng khi mọi người thấy rõ nội dung bên trong hộp, đều không hẹn mà cùng ‘A’ ra tiếng…
“Cái này… Nghĩa là sao ta?”
“Có phải là nhầm lẫn không?”
“Không thể nào, ác mộng sao lại có sai lầm cấp thấp như vậy…”
Không trừ ai, trên mặt mọi đều lộ ra vẻ hoang mang, bởi vì trong hộp giấy chẳng có gì cả.
Đó là một cái hộp rỗng.
Bạch Thuyền gấp đến độ đỏ mắt: “Tại sao lại như vậy? Tôi khẳng định dọc theo đường đi đều cầm rất chắc, không làm rơi đồ vật bên trong mà…”
“Như vậy, ngày mai chúng ta đi hỏi nữ quản đốc kia một chút, cái hộp rỗng rốt cuộc là sao.” Lão Vu trầm ngâm một lát đề nghị nói, “Chắc chẳng phải việc lớn đâu, đi thôi, trước tiên đến viện triển lãm xem một chút.”
Bạch Thuyền không còn cách nào khác, chỉ đành hoảng sợ bất an cất hộp vào trong túi áo, dọc theo đường đi đều có hơi hoảng hốt.
“Cậu nghĩ chuyện gì đang xảy ra?” Lão Vu ở trong “Giấc mộng Du ngộ” đã chứng kiến thực lực của Trì Nam, cho nên nhàn nhã hỏi một câu.
Trì Nam suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Có thể là tạm thời chúng ta không nhìn thấy.”
Động tác cắn tàn thuốc của lão Vu dừng một lát: “Chỉ mong vậy.”
Cái gọi là viện triển lãm tình nguyện, là một biệt thự dân dụng sau này cải tạo thành venu, song hình như không được sửa chữa tốt, rỉ sét leo lên cửa lớn tràn ngập cảm giác năm tháng.
Không giống như các tòa nhà khác trong thị trấn, cửa sổ viện triển lãm được niêm phong bằng vật liệu không thấu sáng, giống như một cái rương lớn niêm phong bí mật không thể cho người khác biết, lặng lẽ đứng ở rìa quảng trường trấn nhỏ.
Ngoài cửa lớn tràn đầy rỉ sắt có một người bảo vệ đang ngồi, giống như tất cả NPC thị trấn Chúc Nhân, ngũ quan trên mặt luôn quá bình thường, rất khó để người khác ấn tượng.
“Chúng tôi muốn vào bảo tàng tham quan, có cần vé vào cửa không?” Lão Vu hỏi.
Tầm mắt của nam bảo vệ di chuyển qua lại trên người bọn họ: “Các người đều là tình nguyện viên mới đến từ xưởng nến?”
“Không sai.”
Nhân viên bảo vệ mỉm cười ngắn ngủi, vẫy tay chào họ: “Tình nguyện viên đến thăm viện triển lãm không cần vé vào cửa.”
Nói xong, gã nâng cằm lên, lộ ra vẻ mặt vừa đồng tình, vừa muốn giữ khoảng cách dịch sang bên cạnh: “Cửa không khóa, các người tự mình đi vào đi.”
Trì Nam: “Nghe nói bên trong bị ma ám?”
Vẻ mặt nhân viên bảo vệ cứng đờ, xua tay: “Dù sao người dân địa phương chúng tôi cũng sẽ không rảnh rỗi nhàn hạ đi tham quan viện triển lãm, tà môn, chỉ có tình nguyện viên các người vui vẻ đi.”
Nghe vậy, mọi người mỗi vẻ khác nhau cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cuối cùng là Diệp Thường mở cửa sắt lớn của viện triển lãm: “Đi vào thôi?”
Động tác của cậu tự nhiên như kéo cửa nhà mình…
Trì Nam dẫn đầu đi vào, Diệp Thường đi theo bên cạnh y, lão Vu luôn bảo hai mẹ con kia đuổi theo đội ngũ, chính lão cản ở phía sau.
“Mọi người đuổi theo.”
Trong một chốc tất cả bọn họ tiến vào viện bảo tàng, không biết từ đâu có một trận gió thổi tới, bất chợt “phanh—— ” một tiếng, cửa lớn tràn đầy rỉ sắt khép lại.
Gần như là cùng lúc, người mẹ kinh hãi kêu lên, sợ tới mức ôm con gái vào trong ngực phát run.
Nhụy Nhụy ngược lại hết sức bình tĩnh, làm tư thế “suỵt” với mẹ: “Mẹ, đừng lúc quá sợ hãi², chú ý giá trị tỉnh táo của mẹ.”
²Nhất kinh nhất sạ (一惊一乍): chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại, làm mọi người sợ hãi.
Mẹ em lập tức lấy tay che miệng, nghi thần nghi quỷ nhìn xung quanh, luôn nhìn cửa lớn, nhàn nhạt nói: “Chỉ là gió mà thôi.”
“Xin lỗi, phản ứng của tôi quá lớn…” Người mẹ cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, run rẩy xin lỗi với mọi người.
Nội thất phòng ốc cũng không giống với nhà triển lãm trong nhận thức của người bình thường, nom như biệt thự trống rỗng vắng người, trong đại sảnh trống rỗng không có khu trưng bày cũng không có khu phục vụ người xem, bởi vì hoàn toàn ngăn cách nguồn sáng bên ngoài, hơn trăm ngọn đèn cầy đồng thời thắp sáng mấy chục căn phòng toả ra bốn phía.
Mà biệt thự làm thành thiết kế hình vòng cung này cũng rất quái dị, chỉ có một cầu thang xoắn ốc thông thẳng lên đỉnh hình vòm.
Tay vịn hai bên cầu thang xoắn ốc cắm đầy nến, tốc độ chớp nhoáng không ổn định, không gió tự động.
Theo ánh nến đung đưa, bóng dáng mọi người chiếu trên sàn sứ trắng cũng theo đó lắc qua lắc lại.
Trì Nam nhìn bóng dáng trên mặt đất, trong giây lát cảm thấy thật giống như đang nhìn bức tường bóng ma trên quảng trường.
Cũng may những ngọn nến này là sáp trắng trong nhận thức của y, chứ không phải loại sáp màu sardonyx trên bệ cửa sổ tối hôm qua.
“Mẹ nó giống phòng triển lãm chỗ nào, rõ ràng đây là nhà ma ám mà…” Hạ Duy ôm lấy cánh tay run rẩy, hắn giống như cầu cứu nhìn về phía Diệp Thường, lại phát hiện Diệp Thường đang nhìn Trì Nam…
Trì Nam khoanh tay: “Nơi này lạnh hơn bên ngoài rất nhiều.”
Diệp Thường nhìn về phía cửa sổ và mái nhà khép kín bốn phía: “Ừm, nhưng cửa sổ cũng không mở, theo lý thuyết gió không vào được.”
Cô gái tóc dài tên Ngô Dĩnh trong đội nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: “Phong thủy ngôi nhà này không đúng.”
“Nói làm sao?” Lão Vu vội hỏi.
“Nhà triển lãm rộng rãi trống rỗng, hơn nữa đỉnh có hình vòng cung, cầu thang xoắn ốc thông thẳng lên nóc, tay vịn cắm đầy nến trắng, có phải rất giống mồ mả chúng ta khi viếng mộ lúc thanh minh không?”
Ánh mắt Ngô Dĩnh dời về phía cửa phòng màu đen sắp xếp chỉnh tề trên hành lang, “Những cánh cửa này vuông vắn xếp thành hàng, hình dáng sơn thành hoa văn đá màu xám, có phải cũng rất giống bia mộ không?”
Cô không nói mọi người chỉ âm thầm cảm thấy có chút quái dị, cô vừa nói xong mấy người mộng du trong đó sắc mặt trắng bệch, suýt thì không trực tiếp sợ tới mức ngất đi…
“Song cầu thang xoắn ốc quấn đầy dây xích sắt, hơn nữa cửa sổ cũng bịt kín, hẳn là một trận “khốn”, cũng coi như nếu chết trong “mộ phần” này, linh hồn… Không thể rời đi.”
Cô dứt lời, trong viện triển lãm lập tức lâm vào vắng lặng.
Tất cả mọi người lặng lẽ cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, sắc mặt rất xấu.
“Này… Này, Trì Nam, cậu đi đâu vậy? “Lão Vu vừa định mở miệng, đã nhìn thấy Trì Nam đi về phía hành lang dài.
“Đi xem một chút, trong cửa rốt cuộc có vật phẩm triển lãm gì có thể thưởng thức không.” Trì Nam bình tĩnh nói.
Đối với sự bình tĩnh như lẽ đương nhiên của Trì Nam, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc.
Trừ lão Vu từng chứng kiến hành vi “không đáng tin cậy” của Trì Nam, lão lẩm bẩm một câu: “Thật là, lúc này còn thấy hơi hoài niệm những bùa chú thoạt trông rất kém chất lượng của nhóc streamer.”
Chỉ là lão không nghĩ tới, bạn học lớp 12 nom lịch sự nhã nhặn này thế nhưng cũng đi theo, biểu cảm bình tĩnh giống như trường học tổ chức tham quan viện bảo tàng, cậu là học sinh ngoan nhất vẫn luôn bám sát giáo viên dẫn đội…
“Bạn học Diệp, cậu cũng không sợ sao?” Lão Vu nhịn không được, tò mò hỏi một câu.
“Sợ,” Diệp Thường dùng giọng điệu thoải mái không hề thuyết phục, “Nhưng cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội cùng anh Nam thưởng thức tác phẩm triển lãm.”
Lão Vu nhíu mày, không nói gì.
Lúc này Trì Nam đã đi vào hành lang chật hẹp dài dòng, phát hiện những cánh cửa sơn màu đen giống như bia mộ này khép hờ, phía sau khe cửa lộ ra ánh nến mờ ảo.
Y giơ tay lên giữa không trung chuẩn bị đẩy cửa, thì dừng lại, biến động tác tay từ kéo then cửa thành gõ cửa: “Xin chào.”
Thần kinh mọi người vốn đã căng đến cực hạn, hiện tại nhìn y còn gõ cửa hỏi thăm, trực tiếp khẩn trương đến hô hấp không thông.
Có cần phải lễ phép vào những thời điểm như thế không?! Cảm giác nghi thức càng mạnh thì càng nổi da gà đấy được không…
Phía sau cửa bia mộ dĩ nhiên sẽ không có người đáp lại y, thay vào đó là một tiếng ‘kẽo kẹt’ cực nhỏ lại móp méo, cửa khép hờ không gió tự động mở, mờ ảo lộ ra cảnh tượng trong phòng.
“Vậy quấy rầy.”
Trì Nam lưu loát đẩy cửa ra, trong phòng có hơn mười người nến to bằng bàn tay đập vào mắt.
“Trì Nam, bên trong là cái gì?” Lão Vu đứng ở hành lang hỏi, thanh âm không kìm nén được căng thẳng tí.
Trì Nam: “Người nến.”
“Cái gì? Là loại chúng ta làm vào buổi sáng sao?”
“Đúng, mười mấy kiểu, hơn nữa tay nghề thủ công rất giỏi, đều là cấp bậc như ký túc xá 107.”
Lúc này được khen ngợi, hai chàng trai 107 chẳng vui nổi chút nào…
Người làm những người nến này tay nghề tinh xảo tỉ mỉ, khuôn mặt ngũ quan hình dáng sống động như thật, lấy tóc màu đen làm bấc nến, từng cái đặt trên gian hàng đặc sắc thật giống như hàng thủ công mỹ nghệ đắt tiền lại cực kỳ mang hơi thở nghệ thuật.
Trì Nam chú ý thấy việc chế tác nến của họ cũng chỉ như một khối sáp bình thường.
Lúc này lão Vu đã đi tới, khi nhìn thấy hơn mười người nến nhỏ trong phòng, oa một tiếng: “Đây là tương binh mã sáp nến đương đại gì đấy à?”
Câu mỉa mai của lão rất tốt, làm giảm bớt bầu không khí kinh dị, những người còn lại dần dần đứng lại vây xem cái gọi là “tượng binh mã sáp nến đương đại”.
Hạ Duy chửi bới: “Phi phi phi, xúi quẩy, tượng binh mã là vật chôn cất đúng không?”
Diệp Thường nói đùa với Trì Nam: “Có phải tất cả chúng ta đều sẽ được làm người nến, đặt trong “mộ phần” này không?”
Phòng triển lãm này bởi vì kết cấu không gian độc đáo có thể phóng đại âm thanh rất nhỏ, hơn nữa Diệp Thường cũng chẳng cố ý hạ giọng, lời nói của cậu tất cả mọi người đều nghe được, vốn tâm trạng mọi người vừa mới thư giãn xuống thoáng cái lại căng thẳng, không khí cũng lạnh đi vài phần.
Trong đó tâm trạng Bạch Thuyền và Cố Tiêu phức tạp nặng nề nhất.
Chỉ có Trì Nam bình tĩnh như bình thường: “Cũng có thể là quà lưu niệm gì đấy?”
Lão Vu: “… Cậu đã bao giờ nhìn thấy món quà lưu niệm nào đáng sợ như vậy chưa?”
Trì Nam rất nghiêm túc hoang mang một chút: “Chẳng phải rất đáng yêu sao?”
Mọi người: “…”
Diệp Thường cũng theo y nói đùa: “Có cơ hội tặng anh một cái làm kỷ niệm.”
Trì Nam: “Được.”
Lão Vu nghe không nổi nữa: “… Bạn học Diệp, đừng nói những lời không may mắn như vậy.”
Diệp Thường cười gật đầu, cũng không nói gì.
Lão Vu híp mắt lại, hoang mang nhìn người mới lớp 12 kỳ quái này, cuối cùng cũng không nhìn ra nguyên nhân.
Ánh nến trong phòng sáng ngời, nhưng Trì Nam chú ý tới, dưới tầng tầng lớp lớp ánh sáng chiếu rọi, lại không nhìn thấy cái bóng của những người nến nhỏ này.
Y quay đầu lại nhìn dưới chân mình, lại nhìn về phía Diệp Thường và mọi người, cái bóng ai cũng bình thường.
Không phải là vấn đề của ánh sáng, vậy là những người nến nhỏ không có bóng ư?
Diệp Thường thấy y nhìn chằm chằm bóng rồi ngẩn ra, hỏi: “Phát hiện cái gì sao?”
Trì Nam trầm lặng một thoáng: “Chúng ta đếm số lượng người nến trong phòng, sau đó lại đối chiếu số lượng cái bóng trên tường bên ngoài, xem có phải chúng giống nhau không.”
Diệp Thường rất nhanh hiểu được ý của y, vì thế cùng mọi người còn lại chia nhau xem phòng hết, lần lượt đối chiếu số lượng người nến nhỏ.
Ước chừng qua hai mươi phút, mười người mộng du nhân đã kiểm kê xong số lượng người nến khu vực mình phụ trách.
Sau khi xong việc ai cũng không vui vẻ dừng lại thêm một lát trong viện trừng bày giống như ngôi mộ này, nhao nhao dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, đi thẳng về phía bức tường bóng ma phía sau đài phun nước ở quảng trường.
Khi ấy trời đã tối đen, song bởi vì ánh lửa sáng choang khắp thị trấn Chúc Nhân, nên không ảnh hưởng chút nào đến việc đếm số cái bóng trên tường của bọn họ.
Thậm chí dưới ánh nến, những cái bóng này còn rõ hơn ban ngày.
“184 cái.” Cô gái tóc ngắn ngang vai tên Đái Sâm Sâm đặc biệt nhạy cảm với những con số, nhanh chóng đếm bóng trên tường với tốc độ nhanh gấp đôi so với người bình thường.
Lão Vu nheo mắt: “Cô xác định đếm đúng không?”
Đái Sâm Sâm nhún vai: “Tôi đếm không bao giờ sai, nếu ông không tin có thể tự đếm một lần.”
Lão Vu bĩu môi: “Xem ra, phỏng đoán của Trì Nam là đúng, số lượng bóng trên tường giống với người nến nhỏ.”
Có 184 cái bóng trên tường, và 184 người nến nhỏ trong phòng triển lãm.
Trì Nam lấy điện thoại di động ra, camera nhắm ngay bức tường bóng ma chụp toàn cảnh.
Lão Vu đứng bên cạnh tò mò: “Cậu chụp ảnh định làm gì? Không phải đã biết rõ số lượng rồi sao?”
Trì Nam dường như không hài lòng với những gì vừa chụp, lại đổi vị trí chụp lại: “Xem vị trí của những hình bóng này có thay đổi hay không.”
Nói rồi y nhìn ảnh mình vừa chụp, vẫn không hài lòng.
Không còn cách nào khác, y cực kì không am hiểu với cái chuyện chụp ảnh, đừng nói chụp đẹp, chụp lấy nét rõ ràng đã rất khó khăn.
Diệp Thường thấy điệu bộ cau mày nhìn chằm chằm màn hình của y, chủ động đi tới: “Có cần em giúp anh chụp không?”
“Cảm ơn.” Trì Nam trực tiếp đưa điện thoại di động cho Diệp Thường, dù sao ai chụp cũng được chỉ cần chụp đẹp hơn y là được rồi.
Diệp Thường cầm được điện thoại di động của Trì Nam lại thấp giọng: “Không cẩn thận nhấn nút bên cạnh, khoá màn hình.”
Cậu trả lại điện thoại di động cho Trì Nam, “Phiền mở khóa giúp em.”
“1220.” Trì Nam trực tiếp nói mật mã cho Diệp Thường.
“A?” Tay Diệp Thường dừng lại một chút, cũng may ánh nến trên quảng trường đủ sáng, trên mắt kính của cậu hơi phản quang, che đi kinh ngạc lóe lên trong đáy mắt cậu.
Trì Nam cho rằng đối phương không nghe rõ, lại lặp lại một lần nữa: “Mật khẩu điện thoại di động là 1220.”
Diệp Thường nhàn nhạt ừ một tiếng, tức thì hạ mắt xuống mở khóa chụp ảnh.
Lão Vu đứng gần, không cẩn thận cũng nghe được mật mã điện thoại di động Trì Nam, lão cảm thấy bốn con số này khá quen thuộc, rốt cuộc đã nghe ở đâu đây?
Vừa nhíu mày, lão lại nhớ tới…
Đây là con số mở hộp mật mã chìa khóa cuối cùng của “Giấc mộng Du Ngộ”, 1220 cũng chính là 0 giờ 20, đại biểu cho thời gian tử vong của Du Ngộ trong phó bản kia…
Nhớ lại trong lòng lão Vu lộp bộp một chút, dùng khoé mắt nhìn sắc mặt Trì Nam không hề nhấp nhô, lông mày nhíu chặt hơn.
Rất nhanh, Diệp Thường đã chụp lại từng chi tiết trên bức tường bóng, Trì Nam lấy điện thoại di động trở về lật xem, không cẩn thận trượt ngón tay, lật được ảnh thi thể Hắc Trà chụp cho y lúc ở “Giấc mộng Du Ngộ”.
Diệp Thường dĩ nhiên cũng thấy được, cười ngắn ngủi lại nghẹn trở về.
Thần sắc Trì Nam cứng đờ, lập tức tắt màn hình điện thoại lại: “Hắc Trà chụp.”
Người bình thường nhìn thấy loại ảnh này nằm trong album điện thoại di động, sẽ cảm thấy chủ nhân điện thoại di động là một kẻ biến thái nhỉ? Trì Nam hợp lý phỏng đoán một chút.
Khóe môi Diệp Thường cong cong: “Có thể hỏi một xíu, bối cảnh bức ảnh vừa rồi không?”
Trì Nam: “Nhiệm vụ phó bản trước đó, thế nên cải trang vậy.”
Dừng một tí y lại bổ sung, “Lúc đó đôi mắt vẫn chưa nhìn thấy, nên để Hắc Trà chụp lại để có một kỷ niệm.”
Bởi vì không nhìn thấy, mới càng hy vọng mãnh liệt hơn để giữ lại dáng vẻ lúc đó, chờ đợi ngày có thể nhìn thấy nó.
Những quá trình thay đổi tâm lý kỳ diệu này Trì Nam sẽ không nói ra miệng, nhưng Diệp Thường dường như lập tức hiểu được: “Thật tốt, hiện tại có thể nhìn thấy rồi.”
Trì Nam: “… Ừ.”
Diệp Thường: “Chụp rất đẹp, trang điểm cũng đáng yêu.”
Trì Nam: “… Ừm.”
Tuy rằng chính Trì Nam cũng cảm thấy dáng vẻ này không tồi, nhưng người bình thường sẽ không có thẩm mỹ giống y chứ? Diệp Thường người này thật khó ngờ, y nghĩ.
Diệp Thường đút tay vào trong túi, lòng bàn tay theo bản năng vuốt ve lớp vỏ ngoài lạnh như băng của đồng hồ quả quýt: “Anh Nam, sau khi mở mắt ra nhìn thế giới này, anh có hài lòng không?”
Giọng nói của cậu rất thấp và nhẹ, Trì Nam không nghe rõ: “Cái gì?”
Diệp Thường vẫn là điệu bộ dịu dàng cười cười: “Không có gì.”
*
Vào ban đêm, mọi người ở căng tin ăn cơm tối xong lại tìm manh mối trong ký túc xá công nhân xưởng nến một lát, có thể bởi vì liên quan đến việc đêm đầu tiên mọi người bình an vượt qua, nên cũng chẳng ai có đầu mối gì với ác mộng lần này.
Thậm chí ngay cả trạng thái và điều kiện tử vong cũng hoàn toàn không biết gì cả, chỉ đi bảo tàng người nến nhỏ kì dị một chuyến, ngoại trừ phát hiện số lượng người nến và số lượng cái bóng giống nhau ra, những tin tức hữu dụng khác hoàn toàn không có.
Không thể tìm thấy bước đột phá trong mộng cảnh, biết thông tin quan trọng cũng vô dụng.
“Nếu nhiệm vụ phó bản lần này, đơn thuần là để chúng ta chuẩn bị cho ngày lễ thì tốt rồi.” Hạ Duy dùng đũa gắp thịt ba chỉ trong chén ra, vẻ mặt ghét bỏ.
Lão Vu cười lạnh một tiếng: “Cậu thật sự coi mình là tình nguyện viên à?”
Hạ Duy le lưỡi làm mặt quỷ.
“Nhưng nến người nhỏ và bức tường bóng ma sau cùng có liên quan gì? Cộng với người nến chúng ta làm nữa…” Cố Tiêu nhìn về phía Bạch Thuyền cùng phòng, muốn nói lại thôi.
“Ai biết…” Bạch Thuyền không yên lòng trả lời, từ sau khi phát hiện trong hộp “Phần thưởng tình nguyện viên xuất sắc” không có gì, hắn vẫn canh cánh trong lòng, sau đó đến phòng triển lãm nhìn thấy người nến nhỏ giống như đồ chôn cất, trong lòng hắn càng thêm bất an.
“Có khả năng phó bản sẽ biến tình nguyện viên thành người nến, cho nên phó bản này mới gọi là Lễ Chúc Nhân.”
Nhụy Nhụy nói rõ ràng lo lắng mọi người đè ở trong lòng, khí áp xung quanh bỗng chốc hạ thấp xuống.
“Cho dù là như vậy, hiện tại chúng ta không rõ quy tắc tình nguyện viên biến thành người nến, không có biện pháp tiến hành phỏng đoán có ích.” Cô gái tên Ngô Dĩnh sa sầm mặt lắc đầu.
Đái Sâm Sâm gật đầu: “Đúng vậy, đoán mò chỉ làm giá trị tỉnh táo tăng cao, không có lợi đối với chúng ta.”
Người mẹ trẻ vẫn còn hoảng sợ: “Cái đó, làm sao mới có thể biết rõ quy tắc? Hồi đó mọi người làm thế nào?”
Sự ngây thơ độc nhất của người mới luôn khiến người ta khó nói tiếp, phòng ăn lập tức bị bao phủ bởi sự lúng túng và nghiêm túc thinh lặng.
Cuối cùng là lão Vu dập tắt tàn thuốc, nặng nề thở dài: “Trước kia… Đều là sau khi xuất hiện nạn nhân, đây thì ngược lại.”
Đây là câu mà mọi người không muốn nghe nhất, nhưng lại là đáp án rõ ràng nhất.
SOS!!!
Raw nè [馆参观]
– —
Editor ăn chơi đã rồi kiếm truyện đọc bỏ con cả tuần =)))