Chương 3
Chương 3 Giấc mơ của Du Ngộ (3)
Mọi người nháy mắt thả lỏng, duy chỉ Trì Nam khẽ đổi sắc mặt.
“Đây là phó bản ác mộng có giá trị nhan sắc cao nhất mà tôi từng thấy.”
“Bạch Dĩnh Chi năm đó đẹp quá.”
“Nữ thần thời thơ ấu quả thật hoàn mỹ!”
Trong lúc mọi người thổn thức không thôi đắm chìm trong giá trị nhan sắc của Bạch Dĩnh Chi, Trì Nam đặt câu hỏi: “Trong thế giới ác mộng, loại phó bản lấy hiện thực làm gốc có nhiều không?”
Trình Húc ngại bạn gái ở bên cạnh, không tiện nhìn nhiều, nghiêm túc trả lời Trì Nam: “Không nhiều lắm, có thể nói là cực kì hiếm, đại đa số đều là cảnh tượng và câu chuyện hư cấu của người tạo giấc mơ.”
Trì Nam: “Vậy người xuất hiện trong phó bản là giả?”
Trình Húc gật đầu: “Đương nhiên là giả, chẳng là người tạo giấc mơ bịa NPC ra thôi, mỗi phó bản đều có NPC, dùng để qua cốt truyện hoặc tuyên bố quy tắc, lời bọn họ nói, chuyện bọn họ làm, đều là người tạo giấc mơ thiết kế hết, giống như một chuỗi mã số vậy.”
Trong lúc nói chuyện hắn nhìn Bạch Dĩnh Chi phong hoa tuyệt đại¹, lại dời mắt về phía Trì Nam, lông mày khẽ nhíu lại.
¹风华绝代: Miêu tả vẻ đẹp vô cùng diễm lệ.
Trì Nam lạnh nhạt ừ ừm, như có điều suy nghĩ cuộn tay.
Cho nên thật ra nhóc Du Ngộ vừa rồi dẫn đường cho cậu là NPC không có ý thức của bản thân? Vậy tại sao cậu nhóc lại nói nó biết mình? Chẳng lẽ là lời thoại người tạo giấc mơ cố ý thiết kế trong phó bản?
Xem ra chỉ cần thuận lợi thông quan, là có thể biết chân tướng năm đó.
“Đã để mọi người chờ lâu.” Bạch Dĩnh Chi hoàn toàn không ra vẻ ta đây, cười đến ôn nhu hiền hòa, sau khi nhận trà người giúp việc pha thì ngồi vào giữa mọi người, lấy ra một xấp tài liệu, “Đây là sơ yếu lý lịch của các vị cùng kịch bản thử diễn tập cho mọi người, trước tiên mọi người có thể làm quen với nhân vật và câu chuyện của mình một chút, bộ phim sẽ bắt đầu quay vào ngày Tết Trung Nguyên, chúng ta chỉ có ba ngày tìm cảm giác diễn xuất, thời gian không còn nhiều.”
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, sau đó sắc mặt trên mặt dần dần thay đổi: “Diễn tập?”
“Phải, tuy rằng đề tài phim lần này đặc thù, có hơi kén người xem², nhưng cũng là thử nghiệm mới, mấy người vẫn chưa tốt nghiệp đúng không? Bây giờ tích lũy kinh nghiệm quay phim rất quan trọng.”
²小众: Tiểu chúng, có nghĩa là chỉ được một số ít chấp nhận những điều và sở thích. (Mình để “kén người” không biết được không.)
Mọi người không hiểu ra sao, cuối cùng hệ thống cũng đồng bộ bối cảnh ác mộng cho mọi người ——
[Nữ nghệ sĩ Bạch Dĩnh Chi đang chuẩn bị trước khi khai máy phim mới do cô tự biên tự diễn, mời mười đàn em trai gái vẫn chưa tốt nghiệp học viện điện ảnh đến nhà riêng tiến hành giao lưu biểu diễn, người mộng du sẽ dùng thân phận học sinh phối hợp với Bạch Dĩnh Chi trải nghiệm cảm giác diễn xuất, không được cãi lại yêu cầu của cô ấy.]
Sau khi hiểu rõ bối cảnh, lão Vu tấm tắc nói: “Chỉ có chúng ta? Nhan sắc không đồng đều, già yếu bệnh tật có đủ, còn diễn tập nữa? Lần này người tạo giấc mơ có sở thích lạ đời sao ấy.”
³恶趣味: dùng để chỉ những thói quen và sở thích xấu, đôi khi được dùng để tự hạ thấp mình, nó thường được dùng để chỉ việc đam mê những sở thích không phù hợp với địa vị xã hội và danh tính của mình. Phổ biến hơn trong anime và truyện tranh.
Người đàn ông đầu hơi hói vừa bị chế giễu nhan sắc bỉ ổi cười cười: “Đề tài đặc biệt, không phải là phim hành động tình yêu gì đấy chứ?”
Mấy cô gái ở đây trừng mắt nhìn người đàn ông đầu hơi hói một cái, Hắc Trà bĩu môi nói: “Nghĩ nhiều rồi, phim hành động không ít người thế đâu.”
Mọi người: “…”
“Tôi…” Cô gái vẫn run sợ nãy giờ yếu ớt giơ tay lên, “Thật ra ngoài đời tôi là học sinh tốt nghiệp ngành diễn xuất, cũng từng quay phim, có thể sẽ giúp đỡ…”
Hai mắt Hắc Trà sáng lên: “Bảo sao tôi thấy cô quen quen, hóa ra thực sự là một ngôi sao, cô là… Manh… Manh…”
Cô gái khó xử cười cười: “Nghệ danh của tôi là Nam Lộc, trong thế giới ác mộng cũng dùng cái tên này.”
Hắc Trà lúng túng gãi đầu: “A xin lỗi, trí nhớ của tôi không tốt lắm…”
Nam Lộc lắc đầu, cười cay đắng: “Không nhớ là bình thường, tôi chưa từng đóng vai nào có tên…”.
Cô gái thành phần tri thức lẩm bẩm: “Nhưng hệ thống không nói rõ chủ đề của vai diễn, cũng chẳng nói cho chúng ta biết làm sao để phối hợp nữa?”
Hắc Trà: “Cái đó, lúc trước tôi nghe nói, trước khi Bạch Dĩnh Chi xảy ra tai nạn hình như đang chuẩn bị quay một bộ phim kinh dị…”
“Bộ phim mới là một câu chuyện về ác linh, tạm gọi là 《Bữa tiệc của quỷ》.”
Bạch Dĩnh Chi nhìn về phía mọi người, thanh âm dịu dàng mà nhẹ nhàng, nhưng có lẽ bởi vì không phải người thật, nụ cười trên mặt cô vĩnh viễn duy trì độ cong giống nhau, nhìn lâu khá đáng sợ.
Thần sắc mọi người đều cứng đờ, bao gồm cả tên trộm vặt tóc vàng cuỗm đầy ắp đồ trở về kia.
Gã đi về phía cửa lớn mắng chửi thô tục: “Quản bọn bây quay phim quỷ gì, bố mày đéo rảnh chơi với tụi mày.”
Gã cùng lắm là tên trộm vừa trộm đồ đã bị bắt trong hiện thực, ma xui quỷ khiến trốn vào thế giới ác mộng tránh đầu sóng ngọn gió.
Mắt thấy tóc vàng sắp đẩy cửa phòng khách ra, mà Bạch Dĩnh Chi chỉ tao nhã ngồi, không hề định cản trở, lão Vu cảm thấy không đúng liền lên tiếng ngăn cản: “Tóc vàng cậu chờ chút, đi ra ngoài như vậy có thể gặp nguy hiểm…”
Không may tóc vang không để lão có cơ hội nói xong đã “Rầm” cửa sắt nặng nề bị đóng lại.
Ngoài cửa tràn ngập sương mù dày đặc, ùn ùn kéo đến³ che khuất toàn bộ.
³铺天盖地
Một giây khi tóc vàng sợ hãi, cắn răng ôm tài sản đầy túi, bước ra khỏi sảnh đi vào sương mù dày đặc.
Gã vừa bước ra khỏi sảnh, trong nháy mắt toàn thân đã bị sương mù dày đặc nuốt chửng, cửa phía sau cũng nhanh chóng khép lại.
Mọi người nhìn hành động của tóc vàng, trong phòng yên tĩnh một hồi, Bạch Dĩnh Chi vẫn luôn mỉm cười suốt cả buổi: “Không sao, chúng ta tiếp tục.”
Cô vui vẻ phân kịch bản cho mọi người.
Trình Húc nhíu mày: “Thiếu một người không sao sao?”
Bạch Dĩnh Chi khoan dung lại tự tin nhún nhún vai: “Không sao, cậu ấy sẽ trở về.”
Mọi người không rõ nguyên nhân cùng sởn tóc gáy.
“Kịch bản mỗi người lấy được không giống nhau, sau kịch bản là sơ yếu lý lịch của mọi người, có thể đối chiếu chút xem có sai sót gì không.”
Tại sao sơ yếu lý lịch lại đính kèm sau kịch bản? Mọi người khá hoang mang, song không đợi mọi người mở kịch bản ra, tiếng gõ cửa dồn dập vang vọng trong yên lặng ——
Rầm rầm rầm, rầm rầm rầm!
Mọi người bất chợt ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng khách, nụ cười trên mặt Bạch Dĩnh Chi rốt cuộc xảy ra thay đổi kì lạ: “Nhìn xem, không phải cậu ấy đã quay trở lại sao? Sương mù lớn như vậy không thể đi được.”
Giọng điệu chắc chắn, trông như hoàn toàn nằm trong dự liệu của cô.
Bạch Dĩnh Chi gọi nữ giúp việc đi mở cửa, mọi người ngồi ở đây nín thở, khẩn trương nhìn chằm chằm cửa sắt lớn hé ra một khe hở, chỉ có Trì Nam dường như không nhìn thấy tình huống ở ngoài.
Khi cánh cửa mở ra, ngoại trừ sương mù dày đặc hơn vừa rồi thì không có gì cả.
“Chuyện gì đây…” Lão Vu kiến thức rộng rãi cũng không nhịn được lẩm bẩm một câu, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào sương trắng.
“Bà chủ, ngoài cửa không có ai.” Thanh âm của nữ giúp việc không hề phập phồng, không giống vật sống, hẳn là thuộc loại NPC làm tương đối ẩu.
Bạch Dĩnh Chi dùng ngón trỏ gõ mép bàn, môi khẽ nhúc nhích, còn chưa kịp mở miệng nói một tiếng, một vật thể hình cầu hốt nhiên phá tan sương mù dày đặc lăn vào trong phòng, nặng nề rơi xuống sàn nhà phát ra một tiếng ‘bộp’.
“A a a a a——!”
Nam Lộc ngồi gần cửa lớn nhất sợ tới mức hoa dung thất sắc, ngã thẳng từ ghế xuống đất, hai tay chống đỡ khóc lóc bò về phía sau.
Quả bóng lăn vào nhà, chính là cái đầu bị cắt gọn gàng của tóc vàng.
Mà cái đầu đẫm máu này vẫn chưa dừng lại, tựa như có đôi mắt lăn dài về phía chân mọi người, theo khoảng cách càng ngày càng gần của đầu người chết, mọi người nhìn thấy tròng mắt gã không biết đã lăn ra ngoài từ lúc nào, chỉ còn lại hai lỗ máu đen ngòm, miệng gã thì lấy độ cong móp méo kì lạ hả ra, lộ ra hàng răng vàng do khói thuốc lá, vẻ như lúc nào cũng có thể bay từ dưới đất lên cắn vào bắp chân người!
Mấy người mới sợ tới mức không ngừng kêu la, thân thể cứng ngắc như tượng đá, để lại mấy tay già đời cũng bắt đầu luống cuống tay chân tìm kiếm đồ vật có thể phòng thân gần đó.
Hắc Trà trong đám người mới xem như tương đối bình tĩnh, hắn liếc mắt nhìn cây gậy dò đường của Trì Nam, đương muốn mở miệng hỏi mượn Trì Nam, song mắt thấy đầu người chết càng lăn càng gần…
“Bịch” một cái, Trì Nam không nhìn thấy một chân đạp thẳng vào sau gáy người chết, góc độ vừa chuẩn, đầu người chết bay lên rơi xuống đất rồi lăn đến cửa lớn…
Mọi người: “…???”
Sắc mặt Bạch Dĩnh Chi cứng đờ, theo đó kì quặc cười cười.
Đầu người chết lăn ra ngoài cửa, cửa lớn nặng nề một lần nữa tự động khép lại, ngăn cách sương mù dày đặc ở bên ngoài.
Trên mặt đất chỉ còn lại một chuỗi dấu máu nhìn mà giật mình.
“Xin lỗi, hình như vừa rồi tôi đã đá bay cái gì?” Trì Nam vẫn dùng giọng điệu văn nhã lễ phép kia.
Khóe môi Hắc Trà co rút: “Một cái đầu…”
“Ồ, con người hả?” Trì Nam hỏi.
“Ừm…” Hắc Trà do dự một lát, không nói cho cậu biết chủ nhân của cái đầu vừa rồi là tên tóc vàng khi nãy không kiêng nể gì trộm đồ trong căn phòng.
Vẫn không nên để đối đối phương càng thêm sợ hãi thì tốt hơn, có đôi khi mắt không thấy trái lại sạch sẽ… Hắc Trà hảo tâm nghĩ.
Đúng lúc này, hướng tám giờ vang lên một tiếng chói tai, giống như tiếng cầu chì bị đốt cháy.
Mọi người hoảng sợ ngẩng đầu lên, lão Vu nhanh chóng phát hiện điều khác thường: “Hàng đèn tường trên tường này, có một ngọn đèn bị cháy.”
“Ừ, chỉ còn lại chín ngọn đèn sáng, bởi vì hiện tại chúng ta cũng chỉ còn chín người còn sống.”
“Xem ra mỗi chiếc đèn trên hàng đèn tường này cũng đại biểu cho giá trị sinh mệnh của một người mộng du.”
Biến cố bất thình lình xảy ra làm cho mấy người mới kinh hoảng không thôi, còn có người khóc lóc tại trận.
Trình Húc vỗ vỗ bàn nhắc nhở: “Trước đừng hoảng hốt, chú ý giá trị tỉnh táo hiện tại của mấy người!”
Những lời này của hắn đến kịp lúc, tất cả mọi người lập tức im lặng, dù sao nỗi sợ hãi sẽ dẫn đến giá trị tỉnh táo tăng vọt, mà giá trị tinh thần quá cao sẽ bị thế giới này hoàn toàn xoá bỏ.
Không kiêng nể gì mặc cho nỗi sợ hãi lan tràn như thế thì không khác gì tự sát.
Bạch Dĩnh Chi cười ra tiếng, còn dùng điệu bộ tao nhã lấy tay che miệng: “Mọi người đừng để ý, trong khu luôn có mấy đứa nhỏ cách vách đến đá banh, rất ầm ĩ, thường xuyên đá banh vào trong nhà, nhiều lần đến nỗi kính cửa sổ cũng bị đập nát.”
Hắc Trà mở to đôi mắt kinh ngạc không thể tin được: “Cô nói đó là banh… Banh ư?!”
Bạch Dĩnh Chi khoát tay: “Không phải sao? Chẳng phải vừa rồi chàng trai kia đá banh ra ngoài rất chuẩn sao?”
Cô còn phong tình vạn chủng chớp mắt với Trì Nam, đáng tiếc Trì Nam không nhìn thấy, không lĩnh hội được phong tình của cô.
Người trong căn phòng này không bao giờ muốn nhìn thấy Bạch Dĩnh Chi cười ‘ngọt ngào’ nữa.
Bạch Dĩnh Chi thúc giục bọn họ lật xem kịch bản: “Buổi diễn tập của chúng ta diễn ra lúc 2 giờ tối mỗi đêm, hy vọng mọi người có thể đến đúng giờ, tôi không thích người đến trễ.”
Trải qua sự cố tóc vàng bị chặt đầu, tất cả những người mới đều từ bỏ ý định tự mình dẹp đường hồi phủ, run rẩy bắt tay mở kịch bản.
“Ơ? Tại sao trong kịch bản của tôi không có gì…”
“Của tôi cũng không có, kì vậy?”
“Tôi cũng…”
Bạch Dĩnh Chi cong tay lên bàn, mỉm cười khẽ giải thích: “Là như vầy, để tránh xuất hiện tình huống nhiều người lộn xộn, tôi không lo hết được, buổi diễn tập được tiến hành theo từng đợt.”
Tầm mắt của cô lần lượt đảo về phía những người mộng du đang ngồi, “Người có kịch bản trống ngày hôm đó sẽ được nghỉ ngơi, bao giờ đến phân cảnh của mình mới cần đến đây.”
Trái tim Hắc Trà đập như trống nổi mở kịch bản, nhìn thấy một trang giấy trắng tinh, nháy mắt tảng đá lớn trong lòng rơi xuống.
Tốt lắm, sống thêm được một hôm thì một hôm.
Hắn ngẩng đầu, phát hiện tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, làm vẻ vỗ mạnh ngực.
Tầm mắt Bạch Dĩnh Chi vẫn đang di chuyển: “Đêm nay, là bạn học may mắn nào được chọn?”
Không khí trong nháy mắt đông lại.
Trì Nam ung dung bình thản đưa kịch bản cho Hắc Trà bên cạnh: “Xin lỗi, có thể phiền cậu giúp tôi xem kịch bản cái được không?”
“Không thành vấn đề, ” Hắc Trà tiếp nhận kịch bản của Trì Nam, mở ra, sắc mặt trong giây lát khẽ đổi, “Cậu cậu cậu cậu cậu ——! ”
Trì Nam hơi nghiêng đầu: “Làm sao vậy?”
Hắc Trà run rẩy cầm kịch bản trên tay: “Tối nay cậu có phân cảnh…”
Trì Nam gật gật đầu, chờ hắn nói tiếp.
“Vai diễn: Một xác chết.”
Mọi người: “…!”
Hắc Trà khó khăn tiếp tục nói: “Dấu ngoặc đơn, nguyên nhân cái chết: bị quỷ dữ… Lấy mạng.”
Rất dễ nhận thấy, đây gần như là tuyên bố tử vong của Trì Nam.
Không khí trong lúc nhất thời tựa như bị rút cạn, mọi người đều khá khó thở, bọn họ khẩn trương nhìn về phía Trì Nam, trong mắt có lo lắng, đồng tình, tiếc nuối, hoảng sợ, còn có một tia may mắn vì đêm nay sống sót.
Bạch Dĩnh Chi lại cười ngọt ngào: “Đóng vai xác chết cũng rất thử thách bản lĩnh diễn viên, độ khó không nhỏ, đối với việc này tôi tỏ vẻ thật đáng tiếc, cũng thật chờ mong.”
Cô dùng một loại ánh mắt nhìn người sắp chết, nhìn về phía Trì Nam.
“Nhưng mà tôi tin tưởng, nhất định không làm khó được chàng trai đá bóng rất giỏi này đâu.”
Chương này ngắn nè~