Chương 13
Chương 13 Giấc mộng của Du Ngộ (13)
“Tại sao?” Trì Nam dùng giọng điệu trước sau như một không có cảm xúc gì của cậu, thẳng thắn hỏi.
“A?” Cô gái nhỏ chưa từng bị đối xử như vậy, sững sờ tại chỗ.
“Đó, cái đó… Bởi vì tôi sợ… Thấy cậu chẳng sợ cái gì cho nên…” Nam Lộc cắn cắn môi, cẩn thận nói, còn nhìn về phía Hắc Trà có quan hệ tương đối tốt với Trì Nam xin giúp đỡ.
Đáng tiếc, không phải cái gì làm nũng Hắc Trà đều có thể được, hắn khó xử gãi gãi đầu: “Thân thể Trì Nam không thoải mái, quên đi, để cậu ấy ở phòng khách nghỉ ngơi một lát.”
Nam Lộc: “…” Ả dường như không ngờ Hắc Trà không giúp ả nói chuyện.
Tống Duyệt nhìn về phía Nam Lộc đang khóc sưng đỏ mắt: “Nếu không cô cũng nghỉ ngơi trước một lát, để tâm trạng không tốt, rất có thể ảnh hưởng đến giá trị tỉnh táo.”
Nam Lộc dụi dụi mắt: “Nhưng bây giờ chị Nhiên không rõ tung tích…”
Tống Duyệt an ủi: “Nhà cũng không tính là lớn, tìm người bọn tôi tìm là được rồi.”
Nam Lộc lúc này mới do dự gật đầu.
Hắc Trà: “Vậy tôi và lão Vu một tổ, Tống Duyệt và…”
Thanh niên nhỏ gật đầu: “Tôi là Từ Cẩn.”
Phân nhóm xong, hai tổ chia xong phạm vi tìm kiếm liền tự tản đi, Nam Lộc dáng vẻ bất lực lại tự trách ngồi xuống sô pha, đối diện với Trì Nam.
Đáng tiếc Trì Nam mắt mù, không nhìn thấy biểu cảm đáng thương của ả.
“Tôi vào bếp pha trà nóng, cậu muốn uống không?” Nam Lộc nhìn đối phương không nói cũng không cử động, tựa như đang ngủ, vội hỏi.
Trì Nam: “Không cần, cảm ơn.”
“Ò…”
Nam Lộc hậm hực rời khỏi sô pha, chưa đến ba phút lại quay trở lại, “Vậy, cái kia, trong phòng bếp có hơi không đúng, cậu có thể theo tôi xem lát được không?”
Trì Nam: “Không đúng?”
Giọng của Nam Lộc đã mang theo âm nức nở: “Đúng vậy… Hình như trong tủ đông có tiếng động… Bản thân tôi không dám…”
Lúc này Trì Nam đã khôi phục được chút sức lực, vì thế đồng ý yêu cầu của Nam Lộc.
“Kỳ thật khá đường đột, đột nhiên mời cậu ghép tổ, còn quấy rầy cậu nghỉ ngơi, cùng tôi đến phòng bếp xác nhận… Nhưng tôi thực sự rất sợ.” Nam Lộc như vì để phá vỡ sự bối rối, vừa đi bộ vừa nói.
Trì Nam lại không lập tức đáp lại, mắt thấy xấu hổ lan tràn gấp bội, cậu rốt cuộc mở miệng: “Cô bị thương?”
Sắc mặt Nam Lộc rõ ràng cứng đờ, đáng tiếc Trì Nam không nhìn thấy mặt mày căng thẳng của cô.
“Không có? Làm sao vậy?” Ngoài miệng cô ả là giọng điệu hoang mang, tầm mắt nhìn về phía Trì Nam lại tràn ngập ý dò xét.
Trì Nam lặng im giây lát, thản nhiên lắc đầu: “Không có gì, tôi ngửi thấy mùi máu tươi.”
Nam Lộc cắn cắn môi: “Đại khái là, tối hôm qua ở hành lang không cẩn thận dính vào…”
Không đến hai phút đồng hồ, hai người vòng qua hành lang đi vào phòng bếp, dựa theo lời Nam Lộc nói lúc trước, Trì Nam nghiêng mặt dán lên tủ đông bên cạnh nghe, nhưng cũng không nghe thấy tiếng động quỷ dị gì.
“Ơ, thật kỳ lạ… Vừa rồi rõ ràng có âm thanh mà…”
“Tôi mở ra xem một chút.”
Sau khi mở tủ đông ra, ngoại trừ tiếng máy phát điện rất nhỏ cùng hơi lạnh ập vào mặt thì không có gì cả.
“A, xin lỗi, có thể là vừa rồi tôi khẩn trương quá, nghe nhầm…”
Ngay khi Nam Lộc xin lỗi, Trì Nam nghe thấy tiếng “kẽo kẹt” nhẹ nhàng lại chậm rãi như tiếng cửa bị người ta cẩn thận kéo ra.
Sau đó một trận gió lạnh không giống người làm, âm u ẩm ướt thổi vào mặt Trì Nam, cậu nghiêng đầu, lạnh đến mức hít hít mũi.
“Các cậu phát hiện cái gì trong phòng Bạch Dĩnh Chi? Có phải cô ấy thực sự có ý dùng mười người mộng du chúng ta để hiến tế…?” Nam Lộc thấy cậu cảm giác được điều gì, vội vàng chuyển đề tài.
“Ừm, có điều đàn thờ đã bị bọn tôi phá hủy.” Trì Nam trả lời.
“Thế nhưng, hệ thống cũng không nhắc nhở chúng ta đã thành công phá cục, có phải còn xem nhẹ cái gì không?” Cảm xúc của Nam Lộc giống như lập tức bình tĩnh lại, bắt đầu thảo luận manh mối với Trì Nam, “Hơn nữa, đêm nay sau 0 giờ chính là Tết Trung Nguyên…”
Nam Lộc bất chợt khẽ nói: “Cậu không sợ sao? Có lẽ trong bảy người còn lại chúng ta, chỉ một người có thể sống.”
“Bảy người?” Trong lòng Trì Nam lộp bộp, hỏi ngược lại.
Nam Lộc luống cuống đổi giọng, giọng điệu có phần chột dạ: “A không phải… Phì… Tám người… Vừa nãy tôi hồ đồ…”
Phản ứng đầu tiên của con người luôn luôn là vô thức.
Trong nhận thức của Nam Lộc, một phòng này chỉ còn lại bảy người sống.
Trì Nam lập tức đoán được cái gì…
Cậu tỉnh bơ mím môi: “Sợ cũng vô dụng, chỉ có thể tận lực sống sót, chúng ta đi thôi.”
Nam Lộc giật mình: “Hả? Đi đâu? Đây không phải là không tìm thấy…”
“Cứ tiếp tục như vậy có thể vĩnh viễn không tìm được An Nhiên, về phòng khách tụ họp đi, đèn tường sáng lên trễ, biết là chết hay sống lại tìm cũng không muộn.” Trì Nam quay lưng đi vào phòng khách, vụng trộm lấy điện thoại di động ra mở chức năng ghi âm.
Mặc dù ở đây không có tín hiệu internet, nhưng các chức năng cơ bản của điện thoại di động vẫn có thể sử dụng.
“Chờ một chút, nếu không chúng ta lại tìm…” Nam Lộc ấm ức nói phía sau Trì Nam, nhưng Trì Nam mắt điếc tai ngơ..
“Nhóc mù, cậu thật lãng phí gương mặt xinh đẹp thế kia, tính cách không được con gái yêu thích gì cả.” Mắt thấy lời hay ý đẹp không ngăn được Trì Nam, ngữ điệu Nam Lộc thay đổi nhanh như chớp, đặt tay lên cổ đối phương, cười lạnh lùng.
Trì Nam bất động, một vật sắc bén lạnh lẽo kề lên cổ họng cậu, chỉ cần lộn xộn, cậu có thể bị rạch cổ họng.
Cậu suy đoán, đại khái là con dao lọc xương đặt trên quầy bar bếp.
“Nghe lời, đi theo tôi lui về phía sau, tự mình đi ra ngoài cửa.”
“Cũng đừng nghĩ kêu cứu, bọn họ đều ở trên lầu không nghe thấy, An Nhiên đã từng thử giúp cậu.”
“Cơ mà trước khi cậu cố phát ra tiếng, có thể tôi đã cắt cổ cậu rồi.”
Nam Lộc tự nói, dùng dao kề sát vào cổ Trì Nam, bắt đầu ép cậu lui về phía cửa sau đã mở trong bếp.
Trước khi giải quyết phó bản, tự tiện rời khỏi biệt thự chắc chắn sẽ chết, ngày đầu tiên lông vàng bị chặt đầu đã chứng minh rất tốt quy tắc này.
Rất hiển nhiên, Nam Lộc muốn cậu chết.
“Cô không phải là người mới đúng không?” Trì Nam hỏi.
Nam Lộc nhếch môi: “Đoán đúng rồi, đáng tiếc đã muộn.”
“Nếu không nghe lời, tôi có thể đâm cậu một nhát, sau đó ném cậu ra ngoài” Nam Lộc cúi đầu cười bên tai cậu, “Tựa như An Nhiên vậy.”
Trì Nam bị đẩy đi, cậu đã rõ ràng cảm giác được không khí tràn ngập sương mù ẩm ướt, sương trắng dày đặc bị phổi hít vào.
Cậu đang đứng bên cánh cửa mở… Chỉ cần một bước…
Trì Nam ho nhẹ, lông mi dính hơi ẩm ướt.
“Tôi đếm ba tiếng, cậu tự mình đi ra ngoài, đỡ đau hơn chút, nói không chừng còn có một đường sống đấy.”
Nam Lộc đặt con dao lọc xương vào động mạch cổ của cậu, “3, 2, 1… A!”
Cổ tay ả đau đớn bất chợt buông lỏng, dao lọc xương theo tiếng rơi xuống đất, Trì Nam mượn cơ hội nhanh chóng chạy về hướng ngược lại, cùng lúc đó, cửa sau phòng bếp vốn mở rộng “Rầm” khép lại một tiếng, ngăn cách sương mù ướt lạnh bên ngoài.
Du Ngộ nhỏ nhặt con dao lọc xương trên mặt đất lên, cầm trong tay chơi đùa: “Chị ơi, con dao của chị hình như bị rớt rồi.”
“Mày…!” Nam Lộc ôm cổ tay bị gãy, ngũ quan bởi vì thống khổ mà trở nên vặn vẹo khủng bố, “NPC làm sao có thể can thiệp vào chuyện của người mộng du!”
Thanh âm của Du Ngộ nhỏ mỉm cười: “Chị muốn đuổi vị khách mà em yêu thích đi, em đương nhiên phải giữ khách lại.”
Nói xong, hắn nghiêng đầu về phía Nam Lộc, ngây thơ vô cùng làm thủ thế ‘Suỵt’.
Nam Lộc ngẩn ra, song một giây sau, Du Ngộ nhỏ liền nhẹ nhàng ném con dao trong tay, mũi dao sắc bén cắt qua không khí, lao qua thái dương của Nam Lộc, cuối cùng đâm thật sâu vào đĩa phi tiêu phía sau cửa, chính giữa hồng tâm!
Nam Lộc sợ tới mức cả người cứng ngắc, mãi đến khi đau rát xuất hiện, máu chảy xuống cô mới lấy lại tinh thần, mở to hai mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm Du Ngộ nhỏ.
“Ôi trời, thật xin lỗi, ánh mắt của em không tốt, chơi phi tiêu làm tổn thương người vô tội.” Du Ngộ nhỏ lễ phép lại áy náy cười cười, “Chị không sao chứ? Đứng yên, trong tay em còn con dao chưa phát.”
Nam Lộc sắp khóc: “Ma, ma quỷ!”
Trì Nam phút chốc nghe được giọng nói của Du Ngộ nhỏ thì dừng bước: “Sao em lại đến đây?”
Thanh âm của cậu trở nên nhu hòa lại kiên nhẫn, hoàn toàn không giống người vừa mới chạy khỏi tay tử thần.
Du Ngộ nhỏ cười hì hì: “Anh ơi, đây là phần thưởng cho anh.”
Phần thưởng? Trì Nam để ý, ôn hòa nói: “Cảm ơn.”
Du Ngộ nhỏ lại nhàn rỗi cầm lấy một con dao lọc xương, ném ra: “Giúp em xử lý thuốc, là đãi ngộ mà anh trai xứng đáng nhận được.”
Lại một con dao lướt qua bên tai Nam Lộc, cô giống như trúng chú Định Thân không thể động đậy, chỉ run rẩy khóc lên.
“Suỵt, chị đừng khóc, có người đến.”
Du Ngộ nhỏ vừa dứt lời, trên cầu thang đã vang lên tiếng bước chân ‘lộp bộp lộp bộp’, bọn Hắc Trà lão Vu đang đi xuống lầu.
Nam Lộc thấy vậy bỗng hả họng ‘Hu hu hu’ khóc lớn thành tiếng: “Cứu mạng! Cứu tôi!”
Trì Nam: “…”
Cậu buông tay với Du Ngộ nhỏ, Du Ngộ nhỏ cũng nhún nhún vai với cậu.
Hắc Trà Lão Vu còn có Trình Húc ba bước làm thành hai bước vọt tới phòng bếp, đầu tiên đập vào mắt chính là Nam Lộc nằm sấp trên mặt đất khóc lóc, tình cảnh bi thảm mặt đầy máu cùng nước mắt lộn xộn.
Mà nhóc mù thì đứng ở một bên cùng cậu chủ nhỏ, tầm mắt lão Vu lại lưu luyến trên mặt cậu chủ nhỏ và Trì Nam một lát.
“Trì Nam, cậu không sao chứ?!” Hắc Trà lại là người đầu tiên tiến lên quan tâm Trì Nam, Nam Lộc hoa lê mang huyết³ nghiến răng nghiến lợi kháng nghị ——
³梨花带血
“Tên nhóc mù này, cậu ta muốn giết tôi hu hu cứu tôi!” Cô giơ tay khỏi mặt đất, ngón tay run rẩy chỉ về phía Trì Nam.
Hắc Trà vẻ mặt ngờ nghệch: “Cái gì? Sao thế được…”
Trình Húc và lão Vu đỡ Nam Lộc dậy: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô đừng vội từ từ nói.”
Nam Lộc nhân cơ hội bắt lấy bả vai Trình Húc, khóc đến thở không nổi: “Anh Trình, là Trì Nam, Trì Nam… Tôi đã tận mắt chứng kiến cậu ta đẩy chị Nhiên ra khỏi phòng… Chị Nhiên chị ấy…”
Đôi mắt đỏ hồng của Trình Húc gần như trừng ra hốc mắt: “Cô nói cái gì!”
Nam Lộc đột nhiên lắc đầu, giọng nói khàn khàn run rẩy: “Chị Nhiên có thể không về được.”
Du Ngộ nhỏ như phát hiện ra thứ gì đó thú vị, cố tình suy nghĩ: “Kỹ thuật diễn xuất không tệ.”
Trì Nam giải thích: “Hình như cô ấy xuất thân từ nghề diễn xuất.”
Hắc Trà ở một bên nghe được sốt ruột lại không nói gì, đã lúc nào mà hai người này còn đang thảo luận chuyện không quan trọng.
“Chính là Trì Nam! Sau khi cậu ta đẩy chị Nhiên ra, còn muốn ra tay với tôi, “Nam Lộc lạnh run trốn trong cánh tay Trình Húc, “Lúc trước cậu ta đề nghị chúng ta tháo dỡ tất cả camera, chính là muốn dưới tình huống không ý thức được giết chết chúng ta, tranh thủ danh ngạch sống sót cuối cùng!”
Lão Vu nửa tin nửa ngờ nhíu chặt mày, nhưng Trình Húc bị bi thương làm cho đầu óc choáng váng hiển nhiên không tỉnh táo như vậy, hắn trừng hai mắt đỏ như máu về phía Trì Nam: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trì Nam trực tiếp lấy điện thoại di động ra: “Vừa rồi tôi có ghi âm.”
Nghe vậy, trên mặt Nam Lộc hiện lên vẻ bối rối, nhưng một lát sau lại nhanh thu lại.
“Nhanh, Trì Nam cậu mau chứng minh mình vô tội.” Hắc Trà gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng.
Trì Nam vừa nhấn nút phát lại, điện thoại di động nhấp nháy, nhắc nhở hết pin tắt máy.
Trì Nam: “…”
Hắc Trà suýt chút nữa ngất xỉu, mặt Trì Nam lộ vẻ khó xử: “… Vậy tôi sẽ sạc trước?”
“Bây giờ cậu muốn đi cũng không được!” Hai mắt Trình Húc đỏ bừng, đã xắn tay áo lên.
Trì Nam suy nghĩ một chút: “Cậu chủ nhỏ có thể chứng minh lời nói của tôi.”
“Ai mẹ nó sẽ tin lời khai của một NPC!”
Mắt thấy Trình Húc sắp sang đây xé Trì Nam, Hắc Trà vội vàng ngăn cản hắn: “Anh Trình, anh bình tĩnh đi, hiện tại chưa rõ ràng đã đánh nhau làm gì, nếu không trước tiên nghe cậu chủ nhỏ nói như thế nào…”
“Vợ tôi đã bị cậu ta giết chẳng lẽ mẹ nó tôi không được giết cậu ta!” Trình Húc nghiến răng nghiến lợi, gân xanh trên thái dương nổi lên trừng mắt nhìn Trì Nam, nếu không phải lão Vu cũng tiến lên giữ chặt hắn lại, dáng dấp bệnh tật của Trì Nam đã sớm bị hắn xé nát.
“Trì Nam, nếu không cậu trốn một chút. Tôi sắp không kéo được hắn…” Hắc Trà ngăn cản Trình Húc nói.
Nam Lộc một mực ở bên cạnh khóc lóc hu hu một cách chuyên nghiệp, chẳng những không ngừng mà trái lại càng khóc to hơn, trình độ chân thật làm cho người nghe đau lòng.
“Anh trai có thể đến phòng em trốn, nhưng mà, ” Du Ngộ nhỏ ung dung cười cười, “Nếu vừa rồi chị gái đã kia nhắc tới camera, tôi có thể mở tất cả camera nha.”
Tất cả mọi người sửng sốt một chút, Nam Lộc cũng ngừng khóc, mở to đôi mắt đẫm nước mắt: “Camera? Nhưng không phải camera đã bị chúng tôi đập sao?”
Du Ngộ nhỏ cười càng thêm ngọt ngào: “Rất không khéo, buổi sáng dì Mai vừa mới lắp camera giám sát trong phòng bếp.”
Đệt. Đây là muốn tiết tấu mỗi ngày đập một cái à?
“Các vị khách này, có hứng thú nhìn xem toàn bộ sự việc đã xảy ra không?”
Nói xong hắn lại vui tươi cười cười với Trì Nam, “Anh trai, sau này trong phòng không có sạc điện thoại, có thể qua tìm em mượn.”