Chương 10: Bươm bướm
- Trang Chủ
- Sau Khi Nhặt Được Tiểu Thiếu Gia Nhà Giàu Đi Lạc - Tam Thiên Phong Tuyết
- Chương 10: Bươm bướm
Trước khi rời đi, cậu có nhắc lại việc nhờ Trịnh Cảnh Hành làm hộ khẩu hộ mình, mong rằng anh sẽ không quên mất.
Lão Hồ lén lấy cắp chiếc xe máy của anh trai hắn để chở Giang Dao đi chơi.
Giang Dao cũng hơi có chút ngứa tay khi nhìn đến chiếc xe máy.
Nhưng cậu giữ thăng bằng không tốt, không biết chạy xe, tuy lão Hồ nói muốn chở cậu đi hóng gió thì cậu cũng chẳng vui vẻ gì mấy.
Phải ngồi đằng sau xe á, giống con gái chết đi được.
Lão Hồ chỉ đành có thể nhảy xuống xe, dùng tay đẩy xe về nhà Giang Dao.
“Đcm, mất mặt chết đi được.”
Giang Dao trợn tròn mắt: “Cậu cảm thấy mất mặt thì ra ngoài làm gì?”
“Mẹ nó chứ, chẳng phải muốn xách xe ra để chở cậu đi hóng gió sao, nhưng cậu có thèm leo lên đâu.”
Giang Dao treo lủng lẳng túi đựng rau xanh trên tay xe máy của lão Hồ, càng nhìn càng thấy buồn cười.
Lão Hồ đẩy xe lên dốc, bên cạnh là một chị gái trung niên cũng đang đẩy chiếc xe đạp điện đi chầm chậm y hệt lão Hồ, trên tay chị còn cầm theo một mớ rau, thở hổn hà hổn hể dắt xe leo lên dốc.
Giang Dao cười đến nghiêng ngả cả người, cậu dùng cùi chỏ thúc lão Hồ một cái.
Lão Hồ cố tỏ vẻ ngầu lòi không thành còn bị trêu cho mất mặt, hắn đẩy cậu một phát: “Cậu có thấy phiền không hả?”
Giang Dao: “Cái này gọi là đừng có giả vờ ra vẻ ngầu lòi, cố quá thành quá cố đó.”
Lão Hồ nói: “Cậu với cái người cảnh sát đó là sao thế?”
Giang Dao lấy ra một quả cam từ túi của lão Hồ, bóc vỏ ra rồi nhâm nhi: “Tôi gặp ảnh ở quầy hàng chợ đêm.”
Lão Hồ: “Sao cậu không nói cho tôi biết?”
Giang Dao: “Cậu là vợ tôi à, chuyện gì cũng phải kể cho cậu hay sao.”
Lão Hồ đáp: “Tôi hỏi chút thôi mà, chuyện của mẹ cậu đâu thể để cho cảnh sát biết được đúng không? Còn cả chàng dâu nhỏ nhà cậu nữa, nếu bị các đồng chí công an hỏi tới thì cậu định trả lời thế nào? Mà bóc cho tôi ăn một miếng với.”
Giang Dao nhét hết cam vào miệng: “Tự đi mà bóc.”
Lão Hồ: “Keo kiệt.”
Giang Dao phủi phủi tay, trên tay cậu vẫn còn thoang thoảng mùi cam.
Cậu ngửi thấy mùi còn sót lại trên tay thì cảm thấy khó chịu, muốn tìm một nơi để rửa tay.
Lão Hồ nói cậu mặc dù nghèo thì có nghèo thật, nhưng cái nghèo này rất đặc biệt, bóc vỏ cam thôi cũng phải nhất quyết đi rửa tay, không có mệnh công chúa nhưng lại dưỡng ra một thân mắc bệnh công chúa.
Giang Dao đi đến cửa hàng để tìm vòi nước, cậu thấy xung quanh không có ai thì vặn mở vòi nước rửa sạch tay, xong thì đóng vòi nước lại.
Tí tách tí tách, từng giọt nước chảy qua kẽ tay rơi xuống phiến đá màu xanh.
“Chuyện lúc trước nhờ cậu thế nào rồi?” Giang Dao lau hai tay lên quần áo lão Hồ, thấy sạch sẽ rồi mới chịu thôi.
Lão Hồ cũng chẳng thấy khó chịu với cậu, dường như là do hắn đã quá quen với tính tình khó ưa của cậu rồi.
“Có hai công việc, nhưng đều không phù hợp với cậu.”
Giang Dao: “Công việc gì? Phải đi làm thì mới biết là hợp hay không chứ.”
Lão Hồ: “Việc thứ nhất là chỗ anh Vương, đến làm phục vụ bưng cơm ở quán KTV của ổng. Không thì phụ trách trông giày với bãi trượt ở sân trượt băng.”
Giang Dao không để ý đến vế thứ nhất, trực tiếp hỏi công việc ở sân trượt băng: “Chỉ trông thôi à?”
Lão Hồ: “Còn có quan sát người đến tập nữa, nếu có người gây chuyện thì gọi bảo vệ đến can ngăn. Tôi hỏi giúp cậu rồi, làm vào buổi tối, từ sáu giờ đến mười một giờ, cuối tuần thì làm cả ngày.”
Giang Dao trầm tư suy nghĩ.
Lão Hồ dong dài nói: “Tôi cảm thấy cậu đi làm phục vụ không thích hợp cho lắm. Tuy quy tắc ở quán KTV của anh Vương không nghiêm, nhưng cảnh sát luôn ghé thăm vài lần mỗi tháng, nếu phát hiện cậu chưa đủ tuổi đi làm sẽ không tránh khỏi phiền phức. Hơn nữa, chỗ đó rồng cá lẫn lộn, người tốt kẻ xấu khó mà phân biệt được, cậu chỉ cần thò mặt ra thôi sẽ bị ăn đến không còn mẩu xương ngay. Tôi nghĩ việc ở sân băng đó khá được, dù sao cũng không cần mặc đồng phục đi làm. Nếu bị phát hiện thì có thể nói là học sinh đến đó chơi, tùy tiện lừa gạt là cho qua được thôi.”
“Lương thế nào?”
Lão Hồ trả lời: “Cuối tuần là 121 tệ một ngày, ngày thường thì tính theo giờ, 15 tệ một giờ. Nếu làm từ sáu giờ đến mười một giờ là tổng cộng 75 tệ cho năm tiếng, một tháng 2600 tệ.”
*1 tệ ~ 3,850 VNĐ
Giang Dao bình luận hệt như cao thủ tìm việc: “Không tệ, sao cậu tìm được thế?”
Lão Hồ: “Sân băng là do chú của bạn cũ tôi mở, vừa hay đang thiếu một người trông giày. Thông báo tuyển dụng còn chưa được đăng là tôi đã đi tìm người ta nói chuyện rồi đó.”
Giang Dao: “Còn quán KTV của anh Vương thì sao?”
Lão Hồ: “Chẳng phải cậu có việc kia rồi à, hỏi cái này để làm gì?”
Giang Dao: “Sân băng chả phải chỉ mở tới mười một giờ thôi à, sau nửa đêm vẫn rảnh đó thôi.”
Lão Hồ dừng lại, trừng mắt nhìn cậu: “Cậu điên à? Không đọc sách, buổi tối cũng không cần ngủ luôn hả?”
Giang Dao: “Người ngủ năm tiếng thôi là đủ rồi.”
Nếu như nghiên cứu khoa học cho thấy rằng con người chỉ cần ngủ bốn tiếng, thì Giang Dao hy vọng có thể trực tiếp điều chỉnh đồng hồ sinh học của con người để con người không cần ngủ nữa.
Lão Hồ: “Không được, đừng đi làm ở KTV, gần đây nơi này toàn xảy ra chuyện gì đâu không, nguy hiểm lắm.”
Giang Dao lại lấy từ trong túi hắn ra một quả cam khác, một quả không đủ, cho rằng ít quá nên lấy thêm hai quả nữa.
Lão Hồ chịu không nổi nữa, dứt khoát đưa cả túi cho cậu: “Ăn đi, ăn đi, ăn hết đi.”
Giang Dao chỉ đợi mỗi câu này của hắn: “Nói sớm hơn là được rồi, cậu cũng chả thích ăn cam thì mua lắm thế làm gì, lần nào tôi cũng phải ăn hết.”
Lão Hồ tức giận đến đỏ bừng mặt, một hồi lâu sau mới mắng: “Giang Dao này, mẹ nó chứ não cậu con mẹ nó phẳng vãi.”
Giang Dao: “Một câu chửi mẹ nó hẳn hai lần, nghe cứ thấy kỳ cục kiểu gì.”
Cậu dừng lại đưa chân nhấc mông đứa trẻ đang ngồi xổm trước mặt lên.
“Ngồi đây làm gì thế, trời đang lạnh vậy mà?”
Lão Hồ nhìn kĩ lại thì thấy đó là Tiểu Từ.
Giang Dao cũng ngồi xổm xuống: “Trẻ con đúng là trẻ con mà, châu chấu à, anh xem với nào?”
Có bốn ấm nước sôi bên cạnh Tiểu Từ, ấm nào ấm này cũng đầy và bốc khói nghi ngút, có vẻ như nó vừa đi lấy nước về.
Trước mắt nó không phải là châu chấu, mà là một con bọ ngựa, cánh trước mềm mại, cánh sau mỏng manh, khi đập cánh nhìn tựa như váy lụa của thiếu nữ đang tung bay.
Con bọ ngựa nhai ngấu nghiến một chú bướm sặc sỡ, nó đưa hai chi trước nhọn hoắt giơ lên cao, giống một người con gái đang chắp tay cầu nguyện.
Giang Dao kêu “Ui” một tiếng, ngoài mặt tỏ vẻ chán ghét.
Chú bướm đó vẫn còn sống, nó vùng vẫy yếu ớt dưới hai chân trước kẹp chặt của bọ ngựa.
“Cái này có gì hay chứ?”
Tiểu Từ: “Chưa từng thấy qua ạ.”
Nó chăm chú ngắm nhìn chú bướm: “Anh trai nhìn giống hệt bướm ấy.”
Giang Dao: “Giống ông nội em ấy, cho dù anh trai em có giống bọ, thì con mẹ nó cũng phải là con bọ lớn, tệ nhất cũng phải là bọ ngựa đó biết chưa. Lại còn mù chữ nữa chứ, biết con này gọi là gì không, đây không phải là châu chấu mà là bọ ngựa.”
Tiểu Từ gật gật đầu: “Anh trai không giống bướm, anh trai còn xinh đẹp hơn bướm nữa.”
Giang Dao cảm thấy thoải mái từ tận đáy lòng khi nhận được sự tâng bốc của Tiểu Từ, do cậu đang bận tận hưởng sự ngưỡng mộ của đứa trẻ này nên cậu không buồn sửa khi một cậu chàng đẹp trai như cậu lại bị kêu là “xinh đẹp” thay vì “đẹp trai”.
Giang Dao nghĩ: Thằng bé mù chữ thật rồi, nó thậm chí còn không thể dùng từ chính xác, phải cho thằng bé đi học ngay lập tức mới được.
“Đứng dậy đi, ngồi dưới đất bẩn lắm, chả ai giặt quần áo cho đâu.”
Con bọ ngựa ăn xong chú bướm rồi thì nhảy phóng đi.
Tiểu Từ ngoan ngoãn đứng dậy, thân hình gầy gò của nó trông như thể sắp bị gió cuốn bay đi mất.
Bên cạnh nó là bốn cái ấm nước lớn thật lớn.
Giang Dao cầm bốn chiếc ấm lên trước, đá vào xe máy của lão Hổ: “Lái xe đi, cho tôi mượn chỗ chở ấm nước.”
Lão Hồ nói không nên lời: “Cậu thật sự coi xe máy của tôi là chiếc xe đạp đấy à?”
Giang Dao đá hắn một cước, lại hung hăng trừng hắn một cái: “Nói nhảm nhiều quá đi, câm miệng!”
Lão Hồ nhìn vào đôi mắt linh động xinh đẹp của cậu, thật là cảnh đẹp ý vui, ngay cả khi bị cậu trừng cũng không cảm thấy tức giận.
Giang Dao bóc một quả cam rồi ném sang cho Tiểu Từ.
Tiểu Từ ôm quả cam trong tay, nó không ăn mà suy nghĩ điều gì đó.
Giang Dao vui vẻ nói: “Ăn đi em, định để dành sang năm sau mới ăn à? Hay em muốn mang về ngâm?”
Tiểu Từ nhìn cậu một cái rồi ôm quả cam nhỏ chắp tay lại, giống như con bọ ngựa đang giơ tay cầu nguyện.
“Anh ơi, anh cũng bóc cam cho anh ấy ạ?”
Giang Dao nhìn về phía lão Hồ: “Cậu ta á? Không có cửa đâu, muốn ăn thì tự bóc lấy.”
Lão Hồ phàn nàn: “Mẹ nó chứ, tên sói mắt trắng Giang Dao này.”
Tiểu Từ nghe xong thì thấy thoải mái hơn, nó bóc một múi cam, cắn xuống từng miếng nhỏ.
Giang Dao nhìn thấy thì cười nhạo một tiếng: “Lớn lên nhìn đã giống con gái thì thôi chứ, dáng ăn lại càng giống.”
Đang đi về phía trước thì gặp phải người đàn ông vô gia cư.
Ông bị một nhóm trẻ con đuổi theo ném đá vào người, một trong số đó ném trúng mắt ông, khiến ông hét lên đau đớn rồi ngã lăn ra đất.
Bọn trẻ thấy thế thì xông lên, vừa nhổ nước bọt vừa đánh ông: “Chính là ông! Tên cưỡng gian! Đánh chết ổng đi!”
“Ai kêu ông làm chuyện xấu! Ai kêu ông làm chuyện xấu chứ hả! Ông đi chết đi!”
“Đá vào mông ông ta, đá vào háng ông ta đi!”
Trong đám trẻ đánh ông, có một đứa chính là người đã đứng ra bảo vệ ông vào hôm trước.
Chỉ mới cách đây vài ngày thôi mà đứa trẻ đó đã bỏ rơi người đàn ông vô gia cư ấy, rồi gia nhập với những đứa trẻ khác thành lập một đội quân bắt nạt ông.
Đứa nhóc biết rằng nếu bảo vệ ông sẽ chỉ khiến nó bị cô lập, bị tấn công bởi những “người bình thường” khác.
Thế nên chỉ có cách bắt nạt ông, đánh ông, mắng mỏ ông, nó mới có thể trở thành một “người bình thường”.
Nếu muốn hòa hợp với tập thể, thì phải chấp nhận vứt bỏ một số nguyên tắc làm người.
Làm người tốt thì khó, làm người xấu thì dễ, chỉ cần một ý niệm mà thôi.
Tiểu Từ: “Anh ơi, họ đang làm gì vậy?”
Giang Dao lạnh nhạt thu hồi tầm mắt: “Đừng nhìn.”
Lão Hồ xúc động nói: “Đúng là điên không có chỗ phát tiết mà, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.”
Tiểu Từ ngẩng đầu hỏi Giang Dao: “Anh ơi, cưỡng gian là gì thế ạ?”
Giang Dao đỏ mặt, hung hăng nói: “Em hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Lão Hồ vui vẻ nói: “Cậu bị sao vậy Giang Dao, em trai cậu tò mò thì cậu phải giải thích cho em nó nghe chứ. Lại đây nào Tiểu Từ, để anh nói cho em biết, cưỡng gian là một hành động mà người đàn ông muốn vui vẻ với cô gái, nhưng cô gái lại không vui, thế là người đàn ông nhất định bắt cô gái phải vui, mạnh mẽ ép cô ngủ cùng, em hiểu chưa?”
Tiểu Từ phớt lờ hắn.
Lão Hồ sờ mũi, Giang Dao bật cười thành tiếng.
Tiểu Từ buồn bã nói: “Em cũng ngủ với anh trai.”
Lão Từ cười khà khà một tiếng, hắn hạ lưu nói: “Ngủ này với ngủ kia của em không giống nhau đâu.”
Tiểu Từ nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sự đề phòng.
Lão Hồ không để bụng đến chuyện này, tiếp tục nói: “Em còn nhỏ quá, không hiểu đâu.”
Tiểu Từ cảm thấy rất khó chịu khi cái người này cứ nói rằng nó còn quá nhỏ, nó chỉ muốn nhanh chóng lớn lên để bảo vệ Giang Dao mà thôi, vì vậy cuối cùng nó đã nói với lão Hồ rằng: “Ban đầu anh trai không muốn ngủ với em, nhưng em nhất định phải ngủ chung với anh trai, vậy có phải là em đã cưỡng gian anh trai rồi không?”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!” Lão Hồ cười đến sắp tắt thở tới nơi.
“Đcm nó, con mẹ cậu chứ Hồ Tinh Trạch! Cậu có đi chết đi không thì bảo!” Giang Dao ngay lập tức đá lão Hồ mạnh đến nỗi hắn suýt ngã chỏng vó xuống đất.
“Đừng đừng đừng, cậu đừng có đá tôi mà, em trai cậu tự nói đó chứ, có phải tôi nói đâu! Sao cậu lại tính lên đầu tôi chứ!”
Giang Dao hung thần ác sát nhấc Tiểu Từ lên: “Không hiểu thì đừng có mà nói bậy có nghe thấy chưa hả, nếu không anh đánh gãy chân em!”
Tiểu Từ không hiểu nó đã nói sai điều gì, vừa ngây thơ vừa vô tội ngẩng đầu nhìn Giang Dao.
Giang Dao bị ánh mắt như cún con của nó làm cho choáng ngợp, đành ném Tiểu Từ xuống đất: “Quên đi, nhóc mù chữ.”
Lão Hồ cười đủ rồi, tựa vào tay lái đẩy xe đi: “Cậu thật sự nên để cho em trai cậu đi học đi, bằng không với trình độ này thì sau này chỉ có thể đi chuyển gạch.”
Trong tiềm thức của Tiểu Từ cảm thấy rằng nó đã nói sai điều gì đó, vì vậy nó bỏ đi lên đằng trước mà không nói một lời nào.
Lão Hồ trêu chọc nó: “Này, em trai Giang Dao à, em có biết trường học là cái gì không?”
Bốn chữ “em trai Giang Dao” khiến tâm tình Tiểu Từ vui vẻ trở lại, nó miễn cưỡng trả lời lão Hồ: “Em không biết.”
Lão Hồ: “Đó là nơi dạy em học đọc học viết, học cả Toán và Văn, mọi thứ đều được dạy hết.”
Giang Dao nắm lấy tay Tiểu Từ, lau sạch nước cam còn vương trên tay nó: “Đợi sang năm rồi đi học.”
Tiểu Từ yên lặng nắm tay Giang Dao, mãi không chịu buông ra, Giang Dao đành để mặc cho nó nắm lấy.
Một lúc sau, Tiểu Từ ngẩng đầu lên hỏi: “Trường học có dạy cưỡng gian không ạ?”
Lông mày Giang Dao giật giật, cậu quay sang đá lão Hồ.
Lúc té xuống đất thì lão Hồ vẫn còn đang cười không ngừng lại được, Giang Dao nghĩ rằng lão Hồ đã dạy hư Tiểu Từ, vì vậy cậu lao đến với tất cả nanh vuốt của mình, nhất định phải liều mạng quyết đấu với lão Hồ đến cùng.
Lão Hồ ăn đánh một trận tơi bời, nhe răng trợn mắt mà đi theo Giang Dao.
Tiểu Từ nhìn chằm chằm Giang Dao, Giang Dao kìm nén sự tức giận trong lòng, thầm niệm chú “Đừng tức giận”, cậu dùng giọng điệu bình tĩnh ôn hòa nói: “Điều đó là xấu, em đừng học theo. Tuy nhà mình nghèo, nhưng chúng ta có hoài bão lớn, không thể làm người xấu, cũng không thể khiến cha mẹ thất vọng, sau khi lớn lên còn phải báo đáp cho xã hội nữa.”
Tiểu Từ suy nghĩ một chút: “Em không có cha mẹ.”
Giang Dao nghĩ thầm: Tên nhóc ranh này còn biết là nó không có cha mẹ cơ đấy, vậy là trước đây nó đã giả vờ đáng thương với cậu.
Tiểu Từ lại nói tiếp: “Em không muốn báo đáp xã hội.”
Giang Dao đoán rằng Tiểu Từ thậm chí còn không biết “xã hội” là gì, vì vậy cậu tức giận nói: “Vậy thì báo đáp anh trai em này, anh nuôi em lớn là muốn em trở thành kẻ cưỡng gian hay sao?”
Tiểu Từ gật đầu, lại lắc đầu.
“Anh trai nói thế nào thì chính là thế đó, em và anh trai sống cùng nhau.”
Giang Dao rất hài lòng với câu trả lời tiêu chuẩn này của nó, cậu vuốt ve đầu Tiểu Từ như vuốt cún con, an ủi nói: “Sau này nhớ kiếm tiền về cho anh tiêu, khi anh già rồi thì bưng chậu ngâm chân đến cho anh nha.”
Tiểu Từ nhìn chằm chằm Giang Dao một cách sâu sắc, dùng sức gật đầu thật mạnh.
– —
Dù sao thì tiền lương sau này đều sẽ nộp lên cho vợ hết.
Editor có lời muốn nói: 8 ngày lết 10 chương, tui xúc động quá huhuhu