Chương 17: May mắn nhất thế giới
Hỗn loạn hết hơn hai phút mới bình tĩnh lại.
Ký túc xá lặng im đến có thể nghe được tiếng kim rơi, phảng phất như đang ở trong chân không, lại không ai phát biểu ý kiến.
Sau đó, Tiêu Gia Ánh như sực tỉnh từ trong mộng.
Cậu móc di động của mình ra, mở quay video, lưu lại tình trạng này, còn bấm lưu trước khi Lạc Vũ nhào đến.
“Xóa đi!”
” Không!”
Cậu mím chặt môi, lại chậm rãi buông ra:
“Tôi không thể xóa, trừ khi mấy người xin lỗi tôi.”
” Dựa vào cái gì mà phải xin lỗi cậu?”
Tiêu Gia Ánh nắm chặt điện thoại trong tay, đưa lưng về phía bọn họ, hơi cúi đầu:
” Bởi vì mấy người đã trách oan tôi, tôi không phải là người trộm tiền, mấy người không phân biệt đúng sai đã đổ tội cho tôi, mấy người căn bản không xem tôi là bạn.”
Trong lòng bọn họ đã định sẵn một hình tượng cho cậu, ví dụ như thích giả vờ hiểu biết, không có chủ kiến, dễ dãi, hay đắn đo, dù cố ý hay vô tình thì bọn họ vẫn nhận định là cậu làm khi ký túc xá có khả năng xuất hiện trộm dẫu bọn họ không nói ra.
Khỉ ốm cười mỉa một tiếng, không biết là cảm thấy cậu nói chuyện buồn cười hay là chuyện này hết sức buồn cười.
Đới Thịnh Kiệt:
“Làm bạn học đã lâu, thôi bỏ đi, sự tình vẫn còn chưa rõ ràng.”
Bởi vì câu này của hắn ta, Tiêu Gia Ánh càng nắm chặt bàn tay, thái độ càng trở nên kiên quyết:
“Còn cậu nữa, Đới Thịnh Kiệt, cậu cũng phải xin lỗi tôi, lúc mấy người nói tôi trộm tiền có biết rõ ràng không? Bây giờ sự việc đã rõ ràng, lúc nãy tôi không ở ký túc xá, một trong ba người cho dù ai trộm thì cũng chắc chắn là không phải tôi. Nếu không ai xin lỗi, tôi sẽ báo nhà trường.”
” Tôi biết không phải cậu trộm nhưng cũng không cần phải báo nhà trường chứ? Chuyện có bao nhiêu đâu!”
Tiêu Gia Ánh không nói một lời, im lặng chờ phản ứng của bọn họ, bây giờ cậu đang nắm quyền chủ động, không cần phải nói gì.
Hai phút sau, Lạc Vũ là người không chịu nổi trước:
” Thôi, xem như tôi xui xẻo, thật xin lỗi, cậu không phải ăn trộm, vừa lòng chưa Tiêu Gia Ánh?”
Thái độ vô cùng qua loa, nhưng tốt xấu gì cũng là một câu xin lỗi đứng đắn, ngọn núi đè trong lòng Tiêu Gia Ánh được dời đi.
Chỗ Minh Tử cũng bay đến một câu thật xin lỗi, sau đó lại tiếp tục chơi game, phảng phất như trời có sập xuống cũng không liên quan gì đến hắn.
Tiêu Gia Ánh nhìn về phía Đới Thịnh Kiệt:
” Cậu thì sao?”
Đới Thịnh Kiệt nhíu mày:
“Sao tôi phải xin lỗi cậu? Cậu thích báo thì cứ báo, cậu nghĩ tôi sợ sao?”
Tiêu Gia Ánh gật gật đầu:
” Được, từ đây về sau, chúng ta không còn là bạn của nhau.”
Tuy nói như vậy, trong lòng vẫn thất vọng tột đỉnh.
Cậu lấy chậu rửa mặt đi ra ngoài.
Đoán là gấu sẽ đi theo, quả nhiên, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân lười nhác.
Đêm đã sâu, phòng rửa mặt không có ai.
Chờ gấu cũng đi vào, Tiêu Gia Ánh quay đầu đóng cửa lại, lại nhìn xung quanh một vòng, xác nhận là chỉ có một người một gấu:
“Nói đi.”
Gấu buồn ngủ mà ngáp một cái:
“Nói cái gì à?”
“Nói cho tôi biết sao lại thế này, vì sao tiền lại ở trong ngăn kéo của Lạc Vũ? Chắc chắn không phải hắn tự đặt vào.”
” Liên quan gì đến cậu, không phải cậu trộm là được rồi.”
Nó nhìn gạch men lát ngoài hồ nước mà nói, không hề ngẩng đầu, dường như không chút để ý.
Nói đi cũng phải nói lại, chuyện này đúng là làm người ta rất uất ức.
Tiêu Gia Ánh nghe xong, cảm xúc trong mắt đã dịu đi, cảm giác khó chịu khi bị oan ức đã giảm hơn phân nửa.
“Sao nhóc biết tôi không trộm?”
“Còn phải hỏi sao?”
Gấu liếc mắt sang chỗ khác, thấp giọng lầm bầm:
” Ông đây trộm có cây dù đã bị cậu mắng hết nửa ngày. “
Tiêu Gia Ánh không hiểu nhưng lại im lặng.
Cảm giác được tin tưởng vô điều kiện này đúng là điều cậu muốn, không cần bất cứ lý do gì, đơn giản là cậu đáng được tin tưởng.
Từng câu từng chữ, cậu lẩm bẩm nhưng nghe được rõ ràng:
” Vốn dĩ đã không phải tôi.”
“Dong dài.”
Gấu nói:
“Tôi biết.”
Cậu cúi đầu cười một chút.
Bởi vì cảm xúc được thả lỏng nhìn cậu giờ phút này phá lệ ôn hòa, động tác lấy nước, vắt khăn lông cũng đâu vào đấy, biểu cảm không tranh đoạt với đời, nếu không phải nơi nơi đều là phòng ngủ, gấu thật sự hoài nghi bản thân nó đang ở trong chùa.
“Này.”
“Hả?”
” Nói gì đi chứ?”
Gấu đá nhẹ lên vách tường:
“Hũ nút.”
Tiêu Gia Ánh nghĩ nghĩ:
“Tên nhóc là gì?”
“…… Chuyện này cậu đừng quan tâm, dù sao cũng là một cái tên không đứng đắn gì, đồ ngốc mới lấy.”
Tiêu Gia Ánh lại cười.
Đồ ngốc là cậu.
Gấu bĩu môi:
” Cậu phải cẩn thận với cái người họ Lạc kia, hắn giấu tiền ở dưới nệm của cậu, cho nên ngay từ đầu hắn đã không sợ cậu báo nhà trường.”
Tiêu Gia Ánh giật mình nhảy dựng lên.
“Cái gì?!”
“Ngu ngốc.”
“……”
Lòng người hiểm ác:
“Chắc chắn cậu đã làm gì để hắn không thích mà không hay biết.”
Tiêu Gia Ánh để tay lên ngực tự hỏi đã làm gì có lỗi với Lạc Vũ, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra, sau đó dứt khoát không thèm nghĩ.
Hai khóe miệng gấu hạ xuống, cười rất xấu xa:
” Vừa rồi hắn nhất định sợ đến mức muốn tiểu trong quần, thằng ngu này, lá gan cũng to có bấy nhiêu.”
Trêu cợt người khác là cái điều vui vẻ nhất.
Khi rửa mặt bao cổ tay bị ướt, một mảnh hồng nhàn nhạt trải ra, Tiêu Gia Ánh cho rằng gấu ở dưới thấp nên không thấy liền gỡ bao cổ tay xuống, muốn tẩy rửa miệng vết thương.
Trên nhánh cây có đất, không rửa sạch vết thương sẽ bị thối rữa.
Thật ra gấu đã biết nhưng nó không lên tiếng, chỉ quay mặt không nhìn cậu.
Giữa bọn họ không phải cái loại quan hệ buồn nôn này, nếu Tiêu Gia Ánh không muốn nó thấy, nó sẽ giả vờ như không thấy.
Một lần nữa trở lại ký túc xá, mọi người đã ngủ từ lâu.
Tiêu Gia Ánh bò lên giường, mở quạt nhỏ lên, ban đêm nóng bức mới có được một ngọn gió, cậu và gấu của cậu cũng thoải mái hơn một chút.
Đặt gấu ở bên cạnh gối, cậu nắm lỗ tai nhỏ của gấu, nói rất nhẹ:
” Đây là mộng sao? Ngày mai còn được nhìn thấy nhóc không?”
Gấu nhanh chóng giũ lỗ tai ra khỏi tay Gia Ánh, đáng tiếc độ ấm vẫn tiếp tục lên cao:
“Nói sau đi, nói ra lại không yên lòng.”
“Ngày mai tôi muốn đi khám bác sỹ tâm lý.”
“À.”
Gấu quay lưng về phía cậu, kiệm lời:
“Vậy thì có gì liên quan đến tôi?”
“……”
Tiêu Gia Ánh quả nhiên vẫn là Tiêu Gia Ánh, muốn cái gì cũng không dám nói ra, chờ người ta đoán, gấu nói bằng giọng mũi:
“Đồ nhát gan.”
“?”
Sợ đánh thức bạn cùng phòng, Tiêu Gia Ánh không muốn tiếp tục truy vấn.
Cậu ngủ.
Nhưng gấu không dám ngủ, nó sợ môt khi nó ngủ sẽ quay trở lại hiện thực nên dù buồn ngủ thế nào cũng cố chống mí mắt lên, cho đến sáng hôm sau bị đẩy nhẹ mới giả vờ tỉnh lại:
“Chỉ còn mình cậu hả?”
“Đúng vậy, bọn họ đi hết rồi.”
Tiêu Gia Ánh đứng ở dưới thay quần áo, thân hình mảnh khảnh nhưng tinh thần khá ổn.
Những người chung phòng khác kẻ chơi bóng, người đi học, cậu trở thành người vô hình lại cảm thấy tự nhiên hơn so với trước kia.
Gấu nghiêng đầu liếc mắt nhìn, trong lòng cảm thấy vô cùng đắc ý.
…..Nhìn xem, cũng may là nó đến.
Gia Ánh đi xe buýt đến bệnh viện chuyên khoa thần kinh, khuôn mặt của hành khách trên xe vẫn mơ hồ như cũ, đến nơi, ngay cả bệnh viện cũng không có tên.
Cậu đi khám bệnh, gấu ở hành lang kéo ghế ngồi chờ cậu, chờ rồi chờ, thời gian đang như một sợi dây thật dài bỗng bị xoa thành cục bột, vo viên rồi lại bị đè dẹp lép.
Rất rất rất nhiều Tiêu Gia Ánh trôi qua trước mắt nó.
Có lúc vội vàng thức dậy đi học, có lúc đi ăn một mình ở nhà ăn, sáng sớm chạy đến cửa thư viện xếp hàng, trở về ký túc xá ngã đầu liền ngủ, trời mưa lại không mang dù.
Cắn răng khắc phục nỗi cô đơn, cố gắng tồn tại trong thế giới này.
Ra khỏi bệnh viện, lúc ở trên xe gấu nói với cậu:
“Sau này cậu nhớ uống thuốc đúng giờ.”
Tiêu Gia Ánh kinh ngạc nhìn nó:
“Tôi vẫn luôn uống thuốc đúng giờ, mỗi lần tái khám nhóc đều nói như vậy, nếu sau này tôi không cần phải tái khám nữa xem nhóc còn….”
À, thì ra thời gian đã trôi qua thật lâu.
Nó đã thật sự ở bên cạnh Gia Ánh rất lâu.
Đến trường, bên ngoài sân thể dục vô tình gặp được Đới Thịnh Kiệt, nhưng hai người không nói chuyện với nhau, chỉ gật đầu chào hỏi.
“Hai người vẫn không nói chuyện với nhau à?”
“Thỉnh thoảng cũng nói.”
Tiêu Gia Ánh tập trung nhìn phía trước:
“Thật ra cậu ta vẫn tốt với tôi, mấy người Lạc Vũ cũng trả tiền cơm rồi, chắc là cậu ta nhắc nhở.”
Chỉ như vậy đã vui rồi, đúng là không có chí lớn.
Gấu mắng thầm xong mới nói:
“Vậy tại sao cậu không gặp hắn để nói chuyện, hắn không chủ động thì cậu chủ động đi, cho dù sau này có còn làm bạn được hay không cũng nên để cho hắn biết cậu nghĩ như thế nào.”
“Nhóc bảo tôi đi hòa giải với cậu ta?”
“Dĩ nhiên là không phải!”
Gấu hận không thể gõ cho đầu cậu khôn ra:
“Tôi bảo cậu muốn mắng gì thì cứ mắng, muốn nói gì thì cứ nói, đừng có để những ý tưởng suy sụp chó má đó đè ở trong lòng.”
Tiêu Gia Ánh nghe gấu nói xong đã suy tư gì đó thật lâu.
Chạng vạng cậu hẹn gặp Đới Thịnh Kiệt ở nhà ăn.
Lúc hai người nói chuyện gấu không có mặt, nó đứng bên ngoài nhàm chán mà đá cục đá chơi, có mấy viên còn xuyên qua người đi đường.
Gần một giờ sau Tiêu Gia Ánh mới ra ngoài, gấu quen thuộc mà nhảy lên ba lô cậu, ôm lấy hai dây ba lô:
“Nói chuyện thế nào?”
“Chẳng ra gì.”
Gia Ánh miễn cưỡng hé ra một nụ cười:
“Mới nói đến một nửa cậu ta đã nổi nóng, thôi, có lẽ cậu ta có rất nhiều bạn bè.”
Gấu không nói gì.
Gia Ánh lại nói:
“Đến thư viện tự học với tôi nha?”
Ba lô lắc lư đưa đẩy, bóng dáng người trẻ tuổi càng ngày càng xa.
Cái góc trong thư viện mà Gia Ánh hay ngồi thường không có người, tuy có thể bảo vệ luận văn nhưng cậu vẫn không bỏ môn toán cao cấp và tiếng anh, dù sao ở giai đoạn nghiên cứu sinh vẫn phải học.
Cậu lấy giấy nháp ra, im lặng mà tính toán.
Tay phải cầm bút, tay trái rảnh rỗi, gấu liền gối lên cổ tay cậu ngủ ngon lành.
“Mn, vết sẹo xấu muốn chết, sau này không cho phép cậu cắt lung tung trên người.”
“…..À.”
Ngoài cửa sổ sát đất, ánh nắng chiều đỏ như lửa, đốt thẳng đến chân trời.
Viết rậm rạp hết hai trang, Tiêu gia Ánh đứng dậy duỗi người, gấu cũng vụng về mà ngáp một cái.
“Tôi đi rót nước, nhóc ở đây giữ đồ giúp tôi.”
” Giữ em gái cậu.”
Mấy tờ giấy nháp mà thôi.
Chỗ lấy nước khá xa, Gia Ánh bước vài bước đã không thấy đâu.
Gấu chán muốn chết ngồi tự hỏi, khi nào sẽ trở về, đang suy nghĩ thì có người dừng ở bên cạnh.
Vậy mà lại là Đới Thịnh Kiệt!
Cái tên họ Đới này còn không biết xấu hổ mà đến đây?
Lại muốn làm cái trò gì, chẳng lẽ đã nghĩ ra trò xấu nào rồi, chuẩn bị đi vu oan hãm hại người ta.
Gấu cảnh giác mà nhìn chằm chằm hắn ta, chỉ thấy hai hàng mi dày nhíu lại thật chặt, như tính toán chờ Tiêu Gia Ánh quay lại, nhưng lại thật sự nôn nóng, càng chờ càng không giữ được mặt mũi, sau đó đột nhiên đứng lên, đi ra ngoài mấy bước, dừng lại rồi quay trở về cầm bút viết ẩu tả mấy chữ, thả bút xuống rồi lại tiếp tục đi ra ngoài, lần này thì không quay lại nữa.
??
Người này bị bệnh à? Không biết lễ phép là gì sao? Lấy bút của người khác viết lung tung.
Gấu giật mình nhảy dựng lên.
Ánh mắt nó đảo một vòng trên tờ giấy, chỗ trống dưới cùng của tờ giấy nháp đầu tiên có thêm ba chữ “rồng bay phượng múa”:
[Thật xin lỗi!]
…..Còn có cả dấu chấm than, dấu chấm than được nhấn mạnh bằng cách vẽ đi vẽ lại mấy lần.
Nam sinh viên trẻ con.
Tình hữu nghị nông cạn.
Phía dưới còn có chữ “Đới” bị xóa đi một cách bạo lực, thật là cười muốn rụng răng.
Ngẩng đầu thấy Gia Ánh ở phía xa, gấu trào phúng mà gọi:
“Tiêu Gia Ánh, cậu mau đến đây, cái thằng ngu kia vừa mới…”
Còn chưa dứt lời, cửa sổ sát đất bên cạnh bỗng nhiên vặn vẹo, thư viện trống trải trước mặt nó đột nhiên co lại, thu hẹp dần, sách trên kệ dập dìu giữa không trung, thế giới đã bắt đầu xoay tròn.
Chớp giật trong nháy mắt, gấu dùng hết sức lực giữ lấy xấp giấy nháp, hai cánh tay ngắn ngủn liều mạng giữ chặt trước ngực.
Lực xé cực lớn làm toàn thân nó đau đớn kịch liệt, cơn đau trước nay chưa từng có, thế giới này không cho phép mang đồ vật đi nhưng nó vẫn khăng khăng mang đi.
Trong tích tắc gấu liền mất đi ý thức.
*
Sau giấc ngủ dài, Tiêu Gia Ánh đã hoàn toàn hạ sốt.
Đêm nay cậu ngủ rất sâu, giống như đã trải qua chuyện gì đó, tuy thân thể không mệt nhưng tinh thần lại muốn ngáp một cái.
Nhìn trái ngó phải, không tìm thấy gấu, cậu cho rằng nó đang ở phòng khách.
Cậu ngồi dậy mặc quần áo, đôi mắt nửa khép nửa mở.
Trong phòng không khí ấm áp, ngoài trời tuyết vẫn chưa tan, chênh lệch nhiệt độ giữa bên trong và bên ngoài rất lớn, cậu đứng dậy mở cửa sổ cho thoáng khí, quay người lại lập tức bị giật mình.
Sao gấu lại nằm ngủ trên mặt đất?
Sàn nhà lộn xộn, sách và văn kiện rớt lung tung, gấu cuộn thành một nắm nằm ghé vào cuối giường.
“Phồn phồn?”
Gia Ánh ngồi xổm xuống lay nó, nó không có phản ứng, giống như đã ngủ rất say, cậu đành phải lật nó qua.
“…Ôm cái thứ gì vậy?”
Hai tay gấu ôm chặt một xấp giấy thật dày, góc giấy nhăn nhúm lại.
Tiêu Gia Ánh rút ra, lật ra mặt trước, công thức tính toán dường như là do cậu viết.
Là bản thảo hồi còn đại học của cậu, rơi xuống cùng một đống đồ vật trên kệ sách sao?
Dời mắt xuống, cậu bỗng nhiên chú ý đến ba chữ nằm ở chỗ trống:
[Thật xin lỗi!]
Hình như không phải chữ viết của mình.
Phía dưới còn có chữ “Đới” mờ nhạt nhưng có thể thấy được, cho dù bị người ta bôi đi.
Là Đới Thịnh Kiệt?
Có lẽ đã nhiều năm rồi, trang giấy cũ kỹ, nét mực phai màu, những trang khác còn lưu lại nội dung chuyên ngành lúc còn học đại học.
Tiêu Gia Ánh ngây người một lát, trái tim cũng theo đó mà nhảy lên kịch liệt.
Một câu xin lỗi muộn màng, không ngờ hôm nay mới phát hiện, có lẽ năm đó Thịnh Kiệt đã muốn nói, chỉ là đối mặt lại không nói nên lời, viết trên giấy cậu lại không chú ý…
Nhiều năm như vậy, tình bạn đã phôi phai không còn lại gì, nhưng giá trị của câu xin lỗi này lại không hề giảm.
Tâm cậu hoàn toàn bình lặng, cái đầu cũng tỉnh táo theo.
Rồi lại nóng lòng tìm ai đó chia sẻ.
“Phồn phồn, phồn phồn.”
Một lần nữa muốn đánh thức gấu, thân gấu lạnh run, khó chịu nhíu nhíu mày.
Cho rằng nó còn buồn ngủ, Tiêu Gia Ánh nhét nó vào chăn vẫn còn hơi ấm, ngồi bên cạnh, ôm đầu gối, hồi tưởng thời gian học đại học, bỗng nhiên không còn cảm thấy u ám như trước.
“Nhóc là lucky bear của tôi.”
Thừa lúc gấu không có phản ứng, cậu nhẹ giọng nói, thuận tiện xoa xoa trên người nó.
Ai ngờ giây tiếp theo hơi thở gấu bỗng nặng hơn.
Nó cọ trán vào lòng bàn tay cậu, vừa mở miệng, tiếng nói vừa lưu manh vừa chất chứa đau thương:
“Chưa ăn cơm à? Xoa mạnh một chút đi…”