Chương 49: Sự thật
.
Tuy thường ngày đều là người khác nhìn sắc mặt anh để sống nhưng Ân Vinh Lan vẫn biết nhìn mặt đoán ý.
“Chẳng lẽ… cậu không biết cuốn sổ bị rơi hả?”
Trần Trản cau mày đứng dậy, thò tay vào túi áo bông ướt nhẹp lục lọi, lấy bút ghi âm ra thử khởi động.
Một lát sau, chân mày cậu giãn ra, cười nói: “Không bị hỏng.” Quay người sang khẳng định: “Mẫu mới nhất đỉnh thật, đúng là công nghệ tối tân có khác.”
Ân Vinh Lan thấy não anh mới là thứ bị úng nước đây này, chứ khi không lúc đó đi mua bút ghi âm bền như vậy để làm gì cơ chứ?
“Không cần lo chuyện cuốn sổ đâu.” Trần Trản dùng máy sấy sấy khô nước bám trên vỏ kim loại.
Ân Vinh Lan bật cười: “Tôi tưởng nó rất quan trọng với cậu.”
“Tư liệu thực tế có thể tích dần, anh không sao là được rồi.”
Gương mặt cậu hiếm khi nở nụ cười ấm áp, khiến tim Ân Vinh Lan đập loạn nhịp.
[Hệ thống: Không biết tôi có hiểu sai hay không nhưng mà câu này có thể hiểu là miễn người không sao thì sẽ có tư liệu thực tế, phải vậy không?]
Làm lơ hệ thống đang nghi ngờ, Trần Trản lấy một chiếc hộp sắt nhỏ từ trong tủ lạnh rồi mở ra trước mặt Ân Vinh Lan.
Mấy cuốn sổ nhỏ chồng chất lên nhau thấy mà sợ.
Ân Vinh Lan chần chừ một chút: “Đây là…”
“Có thể coi là một thần dân trong vương quốc.” Trần Trản so sánh nghe rất ấm áp: “Cho dù nó có mất đi một con dân thì thành trì vẫn còn đó.”
Nghe vậy biểu cảm Ân Vinh Lan hơi mất tự nhiên.
Không chú ý đến thay đổi của anh, Trần Trản tiếp tục dịu giọng an ủi anh: “Cho nên anh đừng để ý.”
Ân Vinh Lan chỉ cười chứ không đáp.
Hai người đàn ông đồng thời im lặng khiến cho bầu không khí trở nên gượng gạo.
Trần Trản cúi đầu đọc lại nhật ký, ngoại trừ lỗi dấu câu ra thì không có sai gì nhiều.
“Rất dí dỏm.” cậu nhận xét.
Nói xong cậu bất ngờ nghiêng người về trước, nhướng mày hỏi: “Anh cảm thấy tôi yêu anh nhiều cỡ nào?”
Đây chỉ là câu nói đùa mà thôi nhưng vì chút hơi ấm phả bên tai mà trở nên ái muội.
Vành tai Ân Vinh Lan hơi đỏ lên, lúng túng đẩy cậu ra.
Trần Trản không ngờ anh sẽ phản ứng mạnh như vậy, có một số người rất ghét tiếp xúc thân mật với người cùng giới nhưng trong mắt Ân Vinh Lan không có chút chán ghét nào cả, từ vành tai đến gò má dần đỏ lên.
Ngây thơ đến mức này luôn á?
Trần Trản ngớ người một lát, không kiềm được hỏi: “Trước giờ anh chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác hả?”
Ân Vinh Lan lắc đầu.
Đến giờ Trần Trản vẫn độc thân thì còn có thể hiểu được. Dù sao trước khi xuyên qua đây cậu cũng chỉ mới sắp bước vào ngưỡng cửa đại học, hồi còn là thiếu niên thì ngoan ngoãn làm theo giáo huấn nhà trường.
“Xung quanh anh có nhiều người muốn tiếp cận anh mà.” Trần Trản không hiểu nổi nhìn anh: “Nói gì thì nói ít ra cũng phải có cảm tình với một hai người chứ.”
Ân Vinh Lan: “Tôi chưa từng nghĩ tới việc thành gia lập nghiệp.”
“Tại sao?”
Ân Vinh Lan: “Không ham chuyện đó.”
Tình trạng này chắc quá nửa là do gia đình, Trần Trản không hỏi thêm nữa.
“Còn cậu?” Ân Vinh Lan hơi mất tự nhiên hỏi.
Sắc mặt Trần Trản thoáng cái lạnh băng: “Tôi nhớ anh có coi Weibo.”
“…”
Suýt nữa thì quên, người trước mặt bị toàn dân bắt phải độc thân.
Ngoại trừ vai trò trợ lý trong công việc ra thì Tiểu Triệu sắp thành trợ lý sinh hoạt luôn rồi, đem âu phục của sếp để ở công ty, chờ anh thay xong lại phải lái xe đưa anh đi.
Tới tận lúc lên xe Ân Vinh Lan vẫn chưa nói một câu nào, Tiểu Triệu không khỏi cảm thấy thấp thỏm không yên.
Xe lái tới công ty, Ân Vinh Lan chợt hỏi: “Tim đập nhanh hơn khi người khác kề sát lại có bình thường không?”
Tiểu Triệu trả lời không chút nghĩ ngợi: “Đương nhiên là bình thường.” nói rồi lại tiếp tục giải thích: “Giữa người với người rất dễ xảy ra phản ứng hóa học, chẳng hạn như…”
Anh ta tự mình làm mẫu, bước hai bước tới trước mặt Ân Vinh Lan, ngay lập tức bị gương mặt lạnh lùng kia đẩy ra.
“Cậu làm gì đấy?”
Tiểu Triệu cay đắng nói: “Rút lại lời vừa nói, cái này không áp dụng với ngài.”
Vừa nãy vẻ chán ghét lộ rõ mồn một trong mắt sếp.
Ân Vinh Lan mấp máy môi, đang định nói tiếp.
Tiểu Triệu ôm lấy trái tim thủy tinh của mình, ra vẻ nhân sinh không còn gì luyến tiếc nói: “Đối với ngài mà nói, đây chỉ có thể là… Đúng vậy, là tình yêu đó!”
Hai người im lặng nhìn nhau, dưới cái nhìn chết người ấy Tiểu Triệu cúi đầu: “Tôi sai rồi.”
Vô tình thấy hoa được bán bên ven đường, chợt nhớ ra hai tuần nữa là tới lễ tình nhân rồi.
Tuy là năm nào mấy bài đăng có lượt like cao nhất hầu như đều là bài tự giễu của chó độc thân, nhưng trên thực tế thì có khá nhiều cặp đôi cùng đón ngày lễ này.
Phương Đông có Tết Nguyên Tiêu, Tết Thượng Tị, lễ Thất Tịch, phương Tây có lễ tình nhân… năm nào cũng sẽ có mấy ngày lễ nhắc người ta nên yêu đương đi.
Cũng may nhờ vậy mà mọi người đều bàn về lễ sắp tới nên độ hot Trần Trản cuối cùng cũng lắng xuống.
Trong lúc chờ mì gói chín cậu thấy được vài câu hỏi trên Weibo, nội dung toàn là hỏi lí do tại sao hồi đó cậu thích Khương Dĩnh.
Nhớ lại kí ức của nguyên chủ, Trần Trản từ từ hòa mình vào dòng hồi ức đó, định bụng đăng thêm một chương coi như là quà Tết Nguyên Tiêu-
Muốn còn không được.
Nỗi khổ này đã có người nhắc đến từ mấy nghìn năm trước rồi.
Nghe nói nữ thần đang tuyển trợ lý sinh hoạt, tôi bèn cải trang thành nữ để trà trộn vào.
Chỉ cần váy đủ bồng, em sẽ không thể nào phát hiện tôi là đàn ông.
Tuy nhiên, trong lúc phỏng vấn tôi bị yêu cầu tháo khăn lụa quàng cổ xuống.
Suýt thì tôi quên mất em là diễn viên, cái kiểu hóa trang tầm thường này chỉ có thể qua mắt được tên công tử nhà giàu kia, đối với em đây chỉ là thủ thuật che mắt bình thường.
Thân phận bị bại lộ, mấy cô gái xung quanh đều nhìn tôi như nhìn tên biến thái, chỉ có em là vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh.
“Tại sao?” Em ngồi trên ghế bắt chéo chân để tránh bị lộ.
Môi đỏ mọng kết hợp với váy đỏ, động tác bình thường nhưng khi em làm lại tao nhã cực kì.
Ánh mắt tôi lộ rõ vẻ si mê: “Đương nhiên là vì thích em, muốn đến gần…”
Em ngẩng đầu cắt lời tôi: “Ý tôi là tại sao anh lại thích tôi?”
Tôi hiểu câu này có ý gì, bây giờ nữ thần đã có hơn hàng ngàn fan, nhưng lúc tôi bắt đầu bị em cuốn húc thì em cũng chỉ là một nghệ sĩ tuyến 18 nhỏ bé không có tên tuổi.
Em nhìn tôi, ánh mắt cứ như nhìn thấu tôi.
“Chính là ánh mắt này.” Tôi cười khổ nói: “Cao cao tại thượng như thể vạn vật trên thế gian này em đều không để vào mắt.”
Em ngẩn ra, hình như không ngờ được câu trả lời như thế.
“Lần đầu gặp gỡ ở sân bay, em cũng lướt qua tôi như vậy.”
Đi ngang qua nhau, khoảng cách cả hai gần đến vậy nhưng lại không liếc mắt nhìn tôi một cái.
…
Viết xong chương mới, Trần Trản nhanh chóng đăng lên.
Gần đây cậu muốn tránh lên hot search ngồi, viết truyện cũng phải chú ý rất nhiều, cố gắng tránh cho tình tiết bị cường điệu quá mức.
Nhận xét trong mục bình luận nhất thời cũng trở nên ôn hòa đi nhiều:
“Cao quý lạnh lùng thật á, cảm giác người khác muốn bắt chước cũng không được.”
“Trước đây từng xem tin lá cải, lúc còn là diễn viên mới ra mắt ấy, gặp mấy sếp lớn cũng không mảy may sợ sệt.”
“Không hổ là nữ thần!”
Có cư dân mạng đào được một đoạn video Lâm Trì Ngang đồng ý phỏng vấn mấy năm trước, hắn rất ít khi trả lời truyền thông cho nên video chỉ vỏn vẹn có mấy chục giây này cực kì quý báu.
Trong video, Lâm Trì Ngang mặc âu phục giày da cũng bị hỏi một câu tương tự.
“Tôi theo đuổi trước.” Lâm Trì Ngang giải thích khá thẳng thắn: “Trước đây cho dù chạm mặt ở nơi công cộng, em cũng sẽ làm như không thấy tôi.”
Gần như là đạt đến cảnh giới: “Đẹp chết người”, xưa nay Khương Dĩnh chưa từng bị coi là bình hoa, ấn tượng của của khác về cô là cao ngạo lạnh lùng. Cho nên khi thấy cô diễn được nhiều cảm xúc đa dạng phong phú trong phim khán giả không khỏi kinh ngạc trước sự tương phản này.
Đó là khoảng thời gian đặc biệt, lúc ấy Khương Dĩnh đã đạt được giải nữ phụ xuất sắc nhất đầu tiên trong đời, thế mà khi công khai tình cảm với Lâm Trì Ngang cô vẫn bị chê cười vì cho là cô muốn trèo cao.
Khi lướt thấy một bình luận trong đó, Trần Trản không nhịn được cười.
[Corgi: Cho dù là Lâm Trì Ngang trên đỉnh xã hội hay Trần Trản dưới đáy xã hội đều thích người đối xử lạnh nhạt với họ. Cái này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ bản chất con người là M![1]]
“Tiểu Trần.”
Nghe thấy tiếng từ hành lang Trần Trản ngẩn người, đóng máy tính lại đi ra ngoài.
Ông lão nháy mắt với cậu: “Sang uống mấy ly với ông.”
Trước khi Trần Trản kịp khuyên ngăn ông đã nói ngay: “Độ rượu thấp lắm, chẳng sao đâu.”
Rượu vào lời ra.
Ông cụ càm ràm mấy chuyện vụn vặt thường nhật, Trần Trản ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe. Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên ông nói: “Có kế hoạch gì cho năm mới chưa?”
Trần Trản có đặt một mục tiêu nhỏ: “Một tháng không lên hot search.”
Mấy ngày trước có phóng viên đến nhà phỏng vấn nên giờ ông cụ cũng hiểu hot search là gì, không hiểu lắm hỏi: “Ông nghe người khác nói muốn lên còn phải trả tiền, sao mày khác người ta vậy?”
Trần Trản uống nửa ly rượu, lắc đầu: “Giờ khác xưa rồi ạ.”
Thời gian trôi đi ông một câu cháu một câu, ông cụ chợt nói: “Lần trước Ân Vinh Lan đến ông có nhờ nó tạo hộ tài khoản Weibo, mà chẳng mấy chốc lại không biết cách dùng.”
“Dễ lắm.” Trần Trản kiên nhẫn lấy điện thoại ra làm mẫu cho ông xem: “Như này nè, mở nó ra trước, sau đó…”
Nói được nửa câu bỗng dừng lại, nheo mắt xác nhận mình không nhìn lầm, tên của mình lại xuất hiện trên bảng topic.
Dù xoa bóp mấy lần cũng không giãn được chân mày đang nhíu chặt, Trần Trản không nói nên lời, không hiểu nổi trong mấy tiếng ngắn ngủi này lại xảy ra chuyện quái gì?
Sự việc bắt đầu từ Khương Dĩnh.
Sau khi bộ phim được công chiếu doanh thu phòng vé bùng nổ, đội quản lý muốn duy tì độ hot nên Khương Dĩnh bị buộc phải kinh doanh.
Công việc mấy ngày này đều y hệt nhau, chụp quảng cáo cho các thương hiệu khác nhau.
Thực ra cô thích nghiên cứu kịch bản hơn, trong lúc cảm thấy hơi buồn chán thì tự nhiên nổi hứng muốn đọc truyện mới của Trần Trản giết thời gian.
Đọc tới chương mới nhất và mục bình luận bên dưới, cảm thấy vừa buồn cười vừa hoang đường, từ trước đến nay cô chưa từng cố ý lạnh nhạt với ai bao giờ.
Suy ngẫm một chút, đăng lên Weibo chỉ vẻn vẹn vài chữ: [Không liên quan gì tới tính cách, do bị cận thôi.]
Lúc đó bị viêm kết mạc nên không thể đeo lens, nhưng nếu đeo kính gọng thì sẽ phong ấn sắc đẹp của bản thân, thấy không cận nặng mấy nên cô nhất quyết không đeo kính.
Lúc đầu fan không hiểu tự nhiên cô đăng bài kì lạ trên Weibo làm chi, khi thấy chương mới của Trần Trản chỉ chốc lát đã xôn xao ầm ỉ:
[star: Phá án rồi!]
[Sa Tạp: “Chỉ cần tôi đủ cận thì không thấy mấy người! Đào lại mấy video diễn hồi đó, đúng là có thời gian ánh mắt hơi mơ mơ màng màng.]
[Bé Xe Bán Tải Pha Lê: Vậy là năm đó Khương Dĩnh không có ngó lơ Trần Trản, do bị cận nên không để ý?]
[Thổ Cẩu Chi Vương: Không lẽ nguyên nhân mà nữ thần không chào hỏi Lâm Trì Ngang lúc gặp ở nơi công cộng được kể trong phỏng vấn cũng là do đây?!]
[Tháp ngàn tầng: @Trần Trản; @Lâm Trì Ngang, mấy năm nay u mê cho lắm vào ai ngờ tin mê nhầm người!]
Tác giả cỏ lời muốn nói:
Trần Trản: Làm ơn tha cho tôi đi mà.
Hot search: Yêu anh lắm ó, cưa cưa!
[1] 不论是林池昂这种绩优股, 还是陈盏这种黑暗股: Đại khái bảo LTN là thành công, TT thất bại, mà t nghĩ dùng từ đỉnh – đáy xã hội sẽ thể hiện rõ sự châm biến của cmt hơn. Nếu sai thì mọi người góp ý nha.