Chương 48: Chung chủ đề
.
Sau khi bổ sung đường, não bộ bắt đầu hoạt động trở lại.
“Hệ thống, nếu không tìm được người yêu thì tao phải làm sao đây?”
Chẳng bao lâu giọng nói yếu ớt của hệ thống truyền đến: [Nếu bạn nở rộ, gió mát tự đến.[1]]
Trần Trản cười nhạo, so với hồi mới xuyên thì giờ cậu có tiền tiết kiệm, có sự nghiệp, coi như là đã nở rộ rồi.
[Hệ thống: Loại khác. Có khi kí chủ là hoa titan arum[2] mấy năm mới nở một lần, nghe đâu cách 800 mét vẫn ngửi được mùi thối.]
Suýt chút nữa làm rơi chén đũa đang dọn trong tay, Trần Trản thở dài, tỉnh táo trở lại… Quên đi, tùy duyên vậy.
Phóng viên nghe được drama nên mấy ngày nay liên tục đến nhà muốn phỏng vấn nhưng đều bị Trần Trản uyển chuyển từ chối hết, cuối cùng cậu thấy phiền phức quá nên giả bộ không có ai ở nhà luôn.
Vì chuyện này mà ông cụ nhà đối diện lập tức trở nên rất nổi tiếng, nhiều người đem quà đến gặp ông, hỏi ông cụ mấy vấn đề liên quan đến Trần Trản.
Sữa bò và trứng gà trong nhà chất thành đống, có mấy lần ông cụ còn tưởng nhà đối diện không phải là hàng xóm mà là mèo cầu tài chuyển thế.
Trần Trản không phải là kiểu người chịu ngồi yên, ở nhà rảnh rỗi không có gì làm nên cậu mở tin nhắn ra xem gần đây có KOL nào tìm cậu hợp tác quay video không, ai ngờ lại phát hiện từ hôm đó trở đi chỉ có nam giới tìm cậu ngỏ ý muốn hợp tác.
Từ đây ta thấy được thế giới này tàn khốc và thực tế như vậy đấy.
Ngoài ra cuối cùng Trần Như cũng bình tĩnh lại, đêm nọ cô ta còn gửi một tin nhắn thành tâm xin lỗi từ tận đáy lòng dài mấy ngàn chữ. Đoạn cuối còn hi vọng cậu đăng một bài thanh minh, nói rõ hai người thật sự không có bất cứ quan hệ gì.
Trước đây liều mạng bỏ tiền thuê nhà báo xào nấu bịa chuyện bao nhiêu thì bây giờ rũ mình trong sạch bấy nhiêu.
Trong mắt Trần Trản, mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi.
Còn với Ân Vinh Lan mà nói, có một số chuyện chỉ mới bắt đầu.
Trợ lí Tiểu Triệu là người được trải nghiệm rõ ràng nhất, sếp đang cúi xuống định ký vào hợp đồng đã kiểm tra xong lại đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt khinh bỉ: “Người thân thiết nhất?”
“… Ngài đang nói gì vậy ạ?”
Ân Vinh Lan: “Đi thuê người điều tra xem bọn bắt cóc kia còn tiền án nào chưa bị phát hiện không.”
Trợ lí đã luyện được bộ mặt vô cảm từ lâu, gật đầu vâng dạ.
Nhẹ nhàng đặt bút xuống, Ân Vinh Lan đứng bên cửa sổ, tự giễu: “Có khi là tôi điên rồi.”
Tiểu Triệu nhìn bóng lưng anh, mấp máy môi. Từ hai bàn tay trắng đến khi có được sự nghiệp như ngày hôm nay đồng nghĩa với việc lúc nào cũng nghi ngờ người khác. Tuy đôi khi cảm thấy vô lý, nhưng đối với sếp việc kết bạn thật sự không dễ dàng chút nào.
Anh ta không nhịn được nói thêm một câu vượt quá chức trách của mình: “Thật ra bất kể là vợ chồng hay bạn bè thì việc có chủ đề chung là điều vô cùng quan trọng.”
Ân Vinh Lan xoay người lại, gật đầu: “Nói tiếp đi.”
Tiểu Triệu: “Tôi có một người bạn rất thân thời cấp ba, ngày nào cũng than vãn với nhau. Sau này lên đại học càng ngày càng xa cách, dần dần gặp nhau cũng không biết nói gì.”
Ân Vinh Lan cau mày: “Còn có thể như vậy sao?”
Tiểu Triệu giải thích: “Cảnh ngộ mà mọi người trải qua không ai giống ai nên khó mà thông cảm cho nhau được. Tất nhiên không phải ai cũng vậy.”
Ân Vinh Lan luôn thích lên kế hoạch phòng ngừa trước, anh cúi đầu suy nghĩ về ba chữ “chung chủ đề”.
·
Khoảng thời gian trước quá nhiều sóng gió, gần đây Trần Trản ngày càng im hơi lặng tiếng.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu vô thức cho rằng đó là phóng viên, thậm chí còn không định đứng dậy nhìn qua mắt mèo.
Cho đến khi Ân Vinh Lan gọi tới Trần Trản mới sững sờ một lúc rồi dừng việc trên tay đi ra mở cửa.
Tuyết rơi trên lông mi tan thành những giọt pha lê óng ánh vì gặp nhiệt độ, bởi vậy mà tầm nhìn của Ân Vinh Lan hơi mờ.
Trần Trản ôm cánh tay dựa vào cửa, như cười như không: “Trừ phóng viên ra thì chắc anh là người duy nhất nhất sẵn lòng tiếp xúc với tôi.”
Ân Vinh Lan cởi áo khoác, Trần Trản giúp anh mở cửa tủ treo áo vào: “Trời lạnh thế này thì nên mặc đồ bông để giữ ấm.” Nói xong cậu săm soi nhìn chằm chằm vào đôi chân dài của anh: “Có mặc quần len không?”
Ân Vinh Lan bật cười: “Nghiêm khắc vậy?”
Trần Trản dời máy tính trên bàn ra rồi pha một bình trà.
Sau khi nhiệt độ nước giảm xuống, cậu chăm chú nhìn lá trà đang loang màu xanh nhạt trong nước: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Có việc muốn nhờ cậu.”
Nghe được đáp án khiến mình kinh ngạc, Trần Trản nhìn anh: “Anh mà cũng có việc không giải quyết được à?” Dừng một chút rồi lại nói thêm: “Không có ý xúc phạm gì đâu, tại tôi ngạc nhiên quá thôi.”
Ân Vinh Lan nhấp ngụm trà, cười nói: “Hiểu mà.”
Cuối cùng Trần Trản cũng thấy tò mò.
Ân Vinh Lan: “Tôi muốn cậu dạy tôi viết văn.”
Trần Trản nhìn anh mấy giây, sau đó đưa tay lên trán đối phương đo nhiệt độ.
“Không sốt.” Ân Vinh Lan ôn tồn giải thích: “Tôi rất thích văn phong của cậu.”
Trần Trản muốn biết anh nói trái lương tâm như vậy bộ tim không đau hả?
Đáng tiếc là nhìn cỡ nào thì cậu cũng chỉ thấy vẻ mặt khiêm tốn xin được chỉ giáo.
Trần Trản nửa tin nửa ngờ, không có lý do để từ chối nên cậu chỉ đành gật đầu đồng ý: “Tạm thời chúng ta… viết nhật ký trước ha?”
Ân Vinh Lan bình tĩnh lấy xấp vé vào cửa dày cộp từ trong ví ra làm thù lao: “Muốn đi đâu?”
Hoàn toàn không cho đối phương có cơ hội nói “Đi đâu cũng được”.
Trần Trản chớp mắt.
Ân Vinh Lan: “Số còn lại sẽ cho nhân viên công ty coi như là phúc lợi.”
Trần Trản rút đại một tấm ở giữa, tình cờ là vé vào cửa hôm nay của công viên Sâm Lâm.
Thấy cũng gần 2 giờ chiều rồi, Trần Trản lưu bản thảo lại, mặc quần áo chuẩn bị ra khỏi nhà.
Trợ lí đang chờ ở cửa tiểu khu, Ân Vinh Lan bảo anh ta chọn cho mình một tấm vé, còn lại thì đem chia ra.
Thấy anh không định lên xe,Tiểu Triệu hỏi: “Ngài định…”
“Cổng công viên Sâm Lâm không đủ chỗ đỗ xe.” Ân Vinh Lan nói: “Cậu lái xe đi đi, chúng tôi bắt xe buýt đến đó.”
Tiểu Triệu nhìn bọn họ đi về phía trạm xe buýt, một người thì mặc áo khoác rất có khí chất, người còn lại thì quấn kín mít.
Thoạt nhìn cứ như cây tùng rắn rỏi đi với bánh chưng non mềm.
Bị suy nghĩ của bản thân chọc cho cười trộm vài tiếng, anh ta khởi động xe chuẩn bị rời đi.
Gần đây Trần Trản ra khỏi nhà đều sẽ đeo khẩu trang đội mũ do sợ bị người khác nhận ra. Lợi ích của mùa đông là dù cậu mặc như vậy đi khơi khơi ngoài đường cũng không bị người khác chú ý.
Công viên Sâm Lân có trạm dừng riêng, sau khi xuống xe chỉ cần đi qua một ngã tư là tới, rất thuận tiện.
Trần Trản luôn rất nghiêm túc khi làm bất cứ chuyện gì, cho dù đó có là việc mà cậu cho rằng cực kì vớ vẩn: “Không cần tả kĩ phong cảnh đâu, đôi khi ghi lại thời tiết là được rồi.”
Trông Ân Vinh Lan có vẻ nghe rất chăm chú.
Trong công viên khá vắng.
Bởi vì trẻ em và người già được vào cửa miễn phí nên thỉnh thoảng có thể thấy mấy đứa trẻ rượt đuổi trêu đùa nhau, hoặc người lớn tuổi ngồi bất động trên ghế dài nhìn trân trân vào nơi xa xăm nào đó chẳng rõ.
Dường như mọi thứ đều có thể gột rửa tâm hồn.
Đi được một đoạn, Ân Vinh Lan nói: “Đằng trước mới xây một tiệm bán báo.”
Khung cảnh trước mắt rất thích hợp để đọc sách, Trần Trản gật đầu: “Đi xem thử.”
Trên đường đi, cậu vừa ngắm cảnh vừa dạy: “Trong văn chương, nhất định phải có một chủ thể khác ngoài bản thân, truyện mà chỉ có một nhân vật rất dễ khiến người đọc cảm thấy nhàm chán, ngoài ra…”
Nói đến đây thì dừng lại, Trần Trản nhìn vào hồ nhân tạo ở gần đó, nhíu mày.
Có mấy đứa trẻ đang chơi đùa ở đó. Nước hồ nhân tạo cũng không quá sâu đối với người trưởng thành, nhưng mùa đông nước trong hồ rất lạnh, nhỡ mà trượt chân rơi xuống có khi bị chuột rút, tai nạn ngoài ý muốn không phải không thể xảy ra.
Cậu đang định nói vài câu thì thấy trong lúc nô đùa, một đứa trẻ vô tình đẩy bạn nhỏ phía sau đang đứng không vững rơi xuống hồ.
Đứa nhỏ bị dọa sợ, theo phản xạ có điều kiện chồm tới định cứu bạn.
Trần Trản la lên bảo nó lùi lại, cậu vội vàng chạy tới.
Ân Vinh Lan chạy nhanh hơn một chút, nhảy xuống nước trước.
Người được cứu thường giãy dụa kịch liệt do sợ hãi, cũng vì thế mới dẫn đến bi kịch. Trần Trản thấy đứa nhỏ trong hồ hoảng loạn nên tay chân đá lung tung loạn xạ, cậu vội vàng xuống nước cùng Ân Vinh Lan một trước một sau ôm người bơi lại bờ.
Cậu lên bờ trước, vươn tay kéo Ân Vinh Lan.
Động tĩnh bên này thu hút nhiều người gần đó, một người trong số đó cởi áo khoác bọc đứa nhỏ lại. Đứa nhỏ chỉ biết khóc, không hỏi được thông tin người nhà nên chỉ có thể gọi báo cảnh sát.
Trần Trản không muốn lại lên hot search do xả thân vì việc nghĩa như lần trước, thêm việc đồ bông đã ướt sũng không thích hợp ở lại lâu. Sau khi ra ngoài nói với bảo vệ về tình huống bên trong, cậu và Ân Vinh Lan bắt taxi về.
Tài xế rất nhiệt tình, không ghét bỏ bọn họ làm ướt xe.
Hai người ướt như chuột lột đi về nhà, lần lượt tắm nước nóng. Trần Trản nấu bát canh gừng, mỗi người làm một bát lớn.
Thở một hơi thật dài, cả hai nhìn nhau, hết sức ăn ý cùng lắc đầu cười khổ.
Ân Vinh Lan mặc tạm quần áo ở nhà của Trần Trản, may là nó to nên anh mặc vào cũng không bị chật.
“Vậy là có tài liệu thực tế để viết nhật ký rồi đó.” Trần Trản nói đùa.
Ân Vinh Lan gật đầu tán thành.
Trần Trản đứng dậy, lấy giấy bút từ trong ngăn kéo ra: “Viết đi, để tôi coi anh nắm vững được bao nhiêu rồi.”
Không hiểu sao có cảm giác cứ như học sinh tiểu học được giáo viên chữa bài văn cho vậy, Ân Vinh Lan bình tĩnh âm thầm đấu tranh: “Tôi nghĩ mình vẫn chưa học được phần tinh túy.”
Trần Trản cười nói: “Mẹo là phóng đại vừa phải và điểm nhấn ở cuối bài.”
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của đối phương, cậu tiếp tục nói: “Tốt nhất là phóng đại phần cảm xúc chứ đừng tả sai sự thật. Nghĩ kĩ lại mấy chi tiết nhỏ lúc ra ngoài hôm nay đi.”
Ân Vinh Lan đắn đo hồi lâu rồi mới khó khăn đặt bút:
Vào một ngày đông nắng ráo, tôi đi chơi với người bạn thân nhất.
Công viên Sâm Lâm như một thế giới khác, chỉ có tiếng tán gẫu nhàn hạ và tiếng cười khẽ khàng ở phía đối diện.
Lúc chúng tôi đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên phía trước có một đứa nhỏ rơi xuống nước.
Không có thời gian để suy nghĩ, hai người chúng tôi một trước một sau nhảy xuống nước.
Cùng nhau đưa đứa bé lên bờ, Trần Trản trên bờ chìa tay về phía tôi, muốn kéo tôi lên.
Lúc này tôi mới để ý có một cuốn sổ nhỏ trôi nổi trên mặt nước, chắc là rơi khỏi túi đối phương trong lúc cứu người.
Tôi và cuốn sổ cùng rơi xuống nước, nhưng cậu ấy lại không chút do dự chọn cứu tôi.
Lúc này đây, tôi không nhịn được mà nghĩ sâu xa hơn-
A, cậu ấy yêu tôi nhiều biết bao!
Đặt xuống dấu chấm câu cuối cùng, Ân Vinh Lan thở phào nhẹ nhõm… Phần cuối vẽ rồng điểm mắt, phóng đại vừa phải, cảm xúc thăng hoa, vậy chắc là đủ rồi.
Trần Trản đang gõ chữ, thấy thế liền dừng lại: “Viết xong rồi hả?”
Ân Vinh Lan gật đầu, đưa cho cậu xem.
Trần Trản cũng rất mong chờ muốn xem xem bút lực của trùm ẩn này thế nào.
Đọc câu đầu tiên, cậu nheo mắt lại, mở đầu nói thẳng vấn đề, cũng được.
Tiếp tục đọc ba dòng tiếp theo, nụ cười thiện ý dần vơi đi.
Đọc xong câu cuối, trên mặt cậu không còn ý cười nào luôn.
“Sao vậy?” Ân Vinh Lan chân thành trưng cầu ý kiến.
Ngón tay cầm giấy của Trần Trản hơi siết lại, mặt giấy phẳng phiu xuất hiện vết nhăn, cậu cúi đầu khiến người khác không thấy được biểu cảm.
_____________________________
Ân Vinh Lan: Tui thấy mình có thể xuất sư được rồi.
Trần Trản: Dạy học trò, thầy chết đói[3].
[3] Câu tục ngữ, ý chỉ sư phụ dạy kỹ năng cho đệ tử và đệ tử sẽ cướp đi công việc của sư phụ, hai người thành đối thủ cạnh tranh.