Chương 47: Người hay lên hot search
Beta: Cải S
Trần Trản lia mắt nhìn, ánh mắt của cậu nhìn tới đâu mọi người đều lảng tránh tới đó.
Sợ là các bậc đế vương thời xưa cũng không có sức uy hiếp mạnh mẽ đến vậy.
Ân Vinh Lan rót hai cốc nước ấm để cậu uống cho đỡ lạnh: “Chỉ là tạm thời thế này thôi.”
Lúc này phục vụ bê tặng một bát canh trứng rong biển, Trần Trản cũng nhân tiện gọi thêm vài món.
Trong lúc chờ đồ ăn được dọn ra, cậu nghiêng đầu nhìn cửa sổ được bao phủ bởi lớp áo bạc, lẩm bẩm ngâm nga: “… Để phong ba bão táp lại được mãnh liệt nữa đi[1].”
Khóe miệng Ân Vinh Lan vì ngữ điệu bi tráng của cậu mà cong lên, nói ra sự thật: “Công dân vô tội bị bắt sáng nay là trợ lý của tôi.”
Trần Trản choáng váng, chẳng trách lúc trong tiệm cơm người đó luôn nhìn chằm chằm cậu, không khỏi thở dài: “Đây đều là ý trời.”
Ân Vinh Lan khẽ gật đầu: “Đúng vậy, do cậu ta số khổ.”
“…”
Thấy Trần Trản hình như còn hơi áy náy, Ân Vinh Lan giải thích: “Tôi không trừ điểm chuyên cần của cậu ta, còn cho nghỉ một ngày. Tôi đoán bây giờ cậu ta đang trốn trong nhà nghe nhạc.”
Đúng như anh đoán, Tiểu Triệu đăng weibo, bày tỏ đúng là trong cái rủi có cái may. Sau khi weibo của hắn được bới ra, lượng theo dõi phút chốc tăng vọt lên chục nghìn còn có mấy công ty liên lạc tới, tỏ ý muốn biến hắn thành người nổi tiếng.
Tiểu Triệu lý trí từ chối, còn đặc biệt gửi một tin nhắn cho ông báo cáo về vấn đề này. Còn khen ngợi Trần Trản có năng lực bẩm sinh kiến tạo ngôi sao mới.
Ân Vinh Lan xem xong tin rồi lại nhìn Trần Trản… Tán đồng gật đầu.
Ngay cả mình cũng suýt chút nữa bị ép debut mấy lần.
Đầu năm mới, Trần Trản gây xôn xao rối loạn trên khắp mạng xã hội.
Nhà sản xuất nước hoa bùn núi lửa đã ký hợp đồng cách đây không lâu cũng khá thực tế. Trước đó chỉ yêu cầu cậu chia sẻ bài đăng trên Weibo, nay lại mời chụp ảnh quảng cáo cho nhãn hàng.
Trần Trản có thể hiểu được cách làm việc của phía bên kia, trước đây tiếng tăm của cậu không tốt, dù có nhiều fan nhưng vẫn dễ khiến một bộ phận quần chúng sinh ra ác cảm với thương hiệu.
Nào như bây giờ, vừa xuất hiện đã mang lại hiệu quả làm sạch.
Cư dân mạng tổng kết rất hay: Từ một thái cực này sẽ đi tới một thái cực khác.
Vào ngày chụp ảnh, lúc nhiếp ảnh gia hướng ống kính về phía cậu, vai vì cười mà hơi run run.
“Giơ cao lên 30° nữa.”
Sau khi nghiêm túc lại thì hướng dẫn cậu làm động tác giơ tay tiêu chuẩn.
Đây không phải là lần đầu tiên Trần Trản chụp ảnh quảng cáo, khi quay web drama cậu đã sớm thích ứng với ống kính. Có điều giữ nguyên ở một cái tư thế kỳ quái để phun nước hoa đồng thời làm ra vẻ mặt hưởng thụ, đối với cậu mà nói vẫn có chút khó khăn.
“Nụ cười phải xuất phát từ trái tim.”
Thợ chụp ảnh bất lực: “Không phải là cười chế giễu.”
Chụp xong một hồi, cả khuôn mặt Trần Trản cứng đờ, lúc đi tới uống nước, cậu tự giễu nói: “Hay là để tôi dùng băng dính dán vào mặt.”
Duy trì một biểu cảm thật sự không dễ dàng.
Thợ chụp ảnh lấy lệ nói: “Tiêm vài mũi lên mặt, đảm bảo sẽ giữ mãi một vẻ mặt đó.”
Trần Trản nhún nhún vai: “Ví dụ thành công có rất nhiều.”
Nhiếp ảnh gia không cho cậu thời gian để đổi chủ đề, sau 5 phút giải lao, thông báo bắt đầu cảnh chụp thứ hai.
Sau khi làm đủ mọi loại động tác kỳ quái, một loạt ảnh thể hiện sức sống nhiệt huyết của người trẻ tuổi cuối cùng cũng ra đời.
Lúc Trần Trản đang xem lại ảnh, nhiếp ảnh gia đột nhiên chỉ vào cái áo được treo trên mắc của cậu: “Có phải điện thoại cậu đang rung không?”
Thấy người gọi là Lâm Trì Ngang, Trần Trản nhíu mày, vuốt màn hình nghe máy.
“Đang làm gì?”
Trần Trản khẽ cong môi, tại sao tất cả mọi người khi gọi điện cho cậu đều hỏi câu này trước tiên. Nghĩ đến quá trình chụp ảnh quảng cáo vừa rồi, trả lời: “Nhắm mắt xoay tròn nhảy nhảy.”
Giọng điệu của Lâm Trì Ngang khi nói chuyện với cậu trước giờ chưa từng dễ chịu: “Tôi khuyên cậu tốt hơn hết vẫn nên mở mắt nhìn đời đi.”
Nghe vậy Trần Trản nhíu mày, bước ra khỏi phòng chụp ảnh, nghe hắn nói hết lời.
“Nghe nói bọn bắt cóc tôi mấy năm trước mới được ra tù vào tháng trước. Ngày thường cảnh giác một chút.”
“Oan có đầu nợ có chủ.” Trần Trản dừng lại một chút rồi nói: “Mà ban đầu là cha anh dựa vào GPS để tới cứu.”
Lâm Trì Ngang cười gằn: “Ít ra thì ông ấy cũng không đánh ngất người ở nhà vệ sinh.”
Hắn nói xong liền cúp điện thoại trước.
Trần Trản dựa vào khung cửa không biết đang nghĩ gì gần 10 phút sau mới đi vào phòng chụp.
Vô tình cắm liễu, liễu thành cây. Bởi vì mất tập trung mà ánh mắt mơ màng lại khiến cho nhiếp ảnh gia rất hài lòng, chụp thêm hai tấm.
Sau khi kết thúc công việc, có mấy nhân viên công tác trong đoàn muốn xin chữ ký, Trần Trản mỉm cười ký tên cho từng người một. Sau đó mặc áo bông dày rồi rời đi.
Bước ra đến cửa, nụ cười trên mặt dần dần biến mất. Tội bắt cóc bị xử phạt ít nhất cũng phải 5 năm, dù cải tạo tốt đến đâu cũng không thể được tha ra sớm như vậy, phần nhiều là có kẻ giúp đỡ.
Chờ cậu vừa suy nghĩ vừa đi về tiểu khu thì sắc trời đã dần tối, Trần Trản đang định cúi đầu tìm chìa khóa thì đã thấy hai người đàn ông cường tráng đứng ngoài cửa.
Đang do dự không biết nên vắt giò lên cổ chạy hay là dũng cảm xông lên tẩn nhau một trận, thì một người đàn ông đã lên tiếng trước: “Chào ngài, là ngài Lâm phái chúng tôi tới đây.”
Tầm mắt Trần Trản không hề rời khỏi hai người này, gọi điện thoại cho Lâm Trì Ngang để xác nhận.
Vốn dĩ diện tích căn phòng đã nhỏ, thêm hai người to lớn cường tráng kia đi vào thì càng thêm nhỏ hẹp.
Trần Trản nhắc nhở: “Bây giờ đã là hơn 8 giờ tối.”
Người đàn ông to con đáp lại: “Chúng tôi là một đội nhỏ, thay ca luân phiên nhau.” Một lúc sau anh ta lại nói: “Để đảm bảo an toàn, tôi hy vọng có thể nhanh chóng kiểm tra nhà một lượt.”
Trần Trản thở dài, ôm máy tính sang một bên gõ chữ: “Cứ tự nhiên.”
Hai người đàn ông chia nhau ra làm việc, một người tìm ra một cái hộp kim chỉ dưới gầm giường mà Trần Trản từng dùng để khâu búp bê. Người còn lại tìm thấy một cái hộp sắt kỳ dị ở trong tủ lạnh, bên trong chứa đầy những cuốn sổ nhỏ, lít nha lít nhít chữ.
“Phát hiện ra gì à?” Trần Trản ngẩng đầu hỏi.
Bảo tiêu lắc đầu, lời nói càng êm tai càng khiến cho bọn họ cảm thấy người trước mặt càng thêm nguy hiểm.
Buổi tối chỉ còn một bảo tiêu ở lại, Trần Trản không quen ở cùng người lạ trong một phòng, đến nửa đêm cũng không thấy buồn ngủ.
Từ trước đến giờ cậu không phải kiểu người già mồm cãi láo. Dựa vào thế lực của nhà họ Lâm, lúc bình thường muốn tìm một người cũng không khó. Trừ khi bên kia cố tình lẩn trốn, mới ra tù cái là biến mất ngay, khả năng cao là đang mưu tính chuyện xấu.
Để đảm bảo không có chuyện gì bất trắc xảy ra, sáng sớm hôm sau Trần Trản nhắn tin cho n Vinh Lan, hàm ý rất đơn giản: Nhiều người nhiều sức. Muốn anh thử xem có cách nào tìm ra được bọn kia không.
Tin nhắn gửi đi chưa tới 30 phút thì lại có thêm hai người mặc đồ đen được chuyển phát tới cửa.
Ghế sofa chật cứng, Trần Trản suýt nữa bị cảnh tượng này chọc cho bật cười. Nếu có thêm 3 người nữa thì sẽ có ngay màn ‘Bạch Tuyết và bảy chú lùn’.
Xuống lầu mua đồ ăn, đúng lúc gặp ông lão đang nhặt phế liệu ở ngoài cửa, chân đang bước xuống cầu thang cứng lại giữa không trung: “Tiểu, Tiểu Trần…”
“Đừng hỏi.” Trần Trản xua tay.
Hỏi thì là đầu cậu bị úng nước.
Mấy người đàn ông vạm vỡ đi theo sau lưng, lúc tính tiền bà chủ còn không dám nói giá. Cuối cùng vẫn là Trần Trản thuyết phục mãi mới đồng ý để cậu thanh toán.
Trong ba ngày liền, sóng êm gió lặng.
Đến lúc sắp chết dí ở trong nhà thì cuối cùng cuộc sống cũng sủi lên chút bọt nước.
Lý do là vào một ngày nọ, Trần Như gọi điện thoại tới, khóc lóc xin lỗi: “Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh, thật đấy… Lần này tôi không tìm phóng viên.” Chắc là lo cậu không tin, lại nói: “Nếu anh không tin thì có thể ghi âm lúc gặp mặt.”
Giọng nói của cô ta như sắp sụp đổ tới nơi, cân nhắc đến tình huống tinh thần một người rối loạn thì có thể sẽ làm ra những chuyện cực đoan, Trần Trản quyết định ra ngoài một chuyến.
Bao tiêu ngăn cậu lại, nói: “Ngài quên gửi tin báo rồi.”
Trước đó, n Vinh Lan đã nhiều lần nhấn mạnh, nếu cậu đi ra ngoài thì tốt nhất nên gửi tin nhắn báo cho anh một tiếng.
Đang nhắn được một nửa thì có cuộc gọi đến của n Vinh Lan, nghe cậu nói muốn ra ngoài, anh nói: “Nửa tiếng nữa tôi sẽ tan tầm, tôi đưa cậu đi.”
Từ nhà cậu đến tiểu khu Trần Như ở không có phương tiện công cộng, Trần Trản lại không có hứng cuốc bộ trên tuyết nên đồng ý luôn.
n Vinh Lan đến nhanh hơn dự kiến, cửa vừa mở liền thấy 4 người đàn ông cường tráng đang đứng thành một hàng, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc. Trần Trản đứng trước mặt bọn họ, trông có vẻ gầy nhỏ lại đáng thương.
“Nếu như anh cười ra tiếng, trong vòng hai ngày tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng cho anh.”
Ân Vinh Lan nhẹ giọng đảm bảo tuyệt đối sẽ không cười.
Một chiếc xe không thể chứa nhiều người như vậy nên họ chỉ dẫn theo 2 bảo tiêu.
Trần Trản vừa mới thắt xong dây an toàn thì Trần Như lại gọi tới một cuộc nữa, giọng điệu rất lo lắng.
Ân Vinh Lan liếc mắt nhìn cậu: “Không quen không biết, cẩn thận một chút.”
Trần Trản gật đầu.
Đến cửa tiểu khu, Ân Vinh Lan ra hiệu cho bảo tiêu tự nhiên hơn một chút, không để cho người khác nhận ra sự khác thường.
Tay bấm chuông cửa do dự một giây, Trần Trản đổi ý chọn đợi ở cửa. Một lúc lâu sau mới có người đi vào, lập tức nhanh chóng đi vào theo.
Lên tới tầng bốn, cậu áp tai vào cửa, sau đó làm khẩu hình với Ân Vinh Lan, nói: “Có hơi kỳ lạ.”
Đúng lúc này bên trong truyền ra một tiếng hét, hai người nhìn nhau, bắt đầu phá cửa.
Cùng lúc đó, cánh cửa đột ngột mở ra từ bên trong, Ân Vinh Lan kéo Trần Trản lại để cậu không ngã nhào vì quán tính.
Chỉ thấy một cái dao đang kề sát trên cổ Trần Như, lưu lại trên cổ mệt vệt máu nông. Cô ta khóc đến tê liệt, cả người đứng cũng không vững.
Trong trường hợp này thì chỉ có thể để cho bao tiêu lên cứu người.
Trần Trản nhìn người đàn ông kia thấy hơi quen mắt, còn đang cố nhớ lại xem thì tên đó đã lên giọng căm hận nói: “Tao ngồi tù mấy năm, không giờ khắc nào là không muốn giết chết mày.”
So với năm đó làm cướp, tên này rõ ràng đã hung ác hơn rất nhiều.
Trần Trản cũng không cố nói đạo lý thuyết phục hắn ta, chỉ hỏi: “Sao lại hận tao?”
Kẻ cầm đầu bọn cướp bị đánh ngất ở nhà vệ sinh là vì nguyên chủ xác định đánh giặc phải đánh vua trước. Bọn còn lại cũng không quan tâm đến tính mạng của hắn.
Tên đàn ông điên cuồng cười vài tiếng: “Mày có biết rằng vì mày mà bọn tao bị lũ trong tù gọi là cục đá bồn cầu, chịu hết kinh thường!”
Trần Trản không thể nào hiểu được logic của hắn ta… Bị hận bởi cái nguyên nhân vớ vẩn cũng thôi đi, hắn ta lại còn bắt cóc Trần Như làm cái gì.
Ánh mắt nghi ngờ quá mức rõ ràng, hắn ta tự đắc, lưỡi dao lại dí sâu vào mấy phần: “Mày có vệ sĩ bên cạnh, Lâm Trì Ngang cũng có, vợ chưa cưới của nó cũng có người bảo vệ.”
Không để ý đến Trần Như đang khóc nháo, tên này hưng phấn nhíu mày: “Không động vào mày được, tao đành ra tay từ người thân cận nhất của mày.”
Trên cổ truyền đến cơn đau của dao cứa, Trần Như càng nức nở: “Tôi thật sự không có liên quan gì đến anh ta… Những tin tức kia đều là giả, trên mạng đã làm sáng tỏ rồi…”
“Giấu đầu hở đuôi!” Người đàn ông quát lên: “Ai mà không biết bọn mày nói là giả vì đang yêu đương ngầm. Coi tao là đứa ngu sao!”
Trần Như gào khóc.
Trong lúc hai bên đang giằng co, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Người thân cận nhất?”
Trần Trản cảm nhận được sát khí không thua kém gì bọn cướp bên cạnh mình. Quay đầu nhìn lại, n Vinh Lan một chút tươi cười ôn hòa cũng không có trên mặt, đôi mắt đen âm trầm nhìn chằm chằm bọn cướp đối diện: “Mù mắt chó.”
“…”
Tên kia bởi vì lời nói của anh mà ngớ ra một giây, Trần Như biết nếu tiếp tục giằng co mình sẽ gặp nguy hiểm, liều mạng đạp mạnh vào tên cướp một phát.
“Con khốn!” Hắn ta ăn đau, giơ dao găm lên muốn đâm cô ta.
Cheng!
Con dao bị đá bay xuống đất trong nháy mắt, hắn ta trợn mắt lên, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đạp cho vài phát.
Bảo tiêu cấp tốc chạy tới nhanh chóng túm lấy một cánh tay đè hắn ta xuống đất. Sau khi áp chế được bọn bắt cóc, cậu nhìn con dao găm bị đá bay kia, không khỏi kinh ngạc nhìn Ân Vinh Lan… Hóa ra thân thủ cũng lợi hại phết.
Ân Vinh Lan đi tới, tất cả mọi người đều cho là anh muốn đỡ Trần Như lên, không nghĩ tới anh như không nhìn thấy gì, đá cho tên cướp một phát.
Trần Trản gọi xe cứu thương rồi mới báo cảnh sát. Cậu ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng vết thương trên cổ Trần Như, cũng may là không sâu lắm.
Cảnh sát được điều động tới rất nhanh, chưa tới 10 phút đã có thể lờ mờ nghe thấy tiếng còi cảnh sát.
Giải thích sơ lược tình hình, Ân Vinh Lan đến đồn cảnh sát tường trình sự việc trước, Trần Trản thì ở lại chờ xe cứu thương đến rồi mới rời đi.
Xong xuôi hết thảy về đến nhà thì cũng đã rạng sáng.
Trần Trản cố chống đỡ mệt mỏi đi rửa mặt rồi mới nằm lên giường đi ngủ.
Vừa nhắm mắt đã đến bình minh.
Đưa tay cầm điện thoại trên ép bàn, định nhìn xem đã mấy giờ lại mơ mơ màng màng thấy một tin nhắn chưa đọc.
[Lâm Trì Ngang: Ế suốt đời đi.]
Lúc đầu Trần Trản còn chưa hiểu, đến tận khi vào Weibo.
No1 là bài thanh minh của tổ đội Trần Như, ngoài ra còn có một video.
Trong video Trần Như mặc quần áo bệnh nhân, đau khổ tận cùng nói lời xin lỗi, mấy lần còn không khống chế được nước mắt:
“Tôi sai rồi… Tôi không nên có ý định tạo scandal để gây chú ý, còn suýt chút nữa đến mạng cũng không còn.” Nói xong còn nấc mấy cái, đứt quãng nói: “Tôi xin làm sáng tỏ, bản thân tôi và Trần Trản không có chút quan hệ nào, hy vọng những ai có thù có oán với anh ấy đừng tìm đến tôi nữa… Tôi thực sự biết mình sai rồi…”
Bình luận rất đa dạng:
[Trời Nam Đất Bắc Đều Là Anh Em: Chuyện này rõ ràng rất bi thương, nhưng tôi lại hơi muốn cười.]
[Ám Hoa: Tại hạ rất thông cảm… Trừ khi nhịn không được nữa.]
[Một Bông Hoa Đầu Thôn: Tôi muốn hỏi Trần Như một chút, trong cuộc đời của cô, có bao giờ ngừng sống vì người khác chưa?]
[huiu: Trải qua lần này, tôi tin chắc từ nay về sau sẽ không có ai trong giới dám động vào cậu ta nữa.]
Trần Trản chỉ nhìn mấy câu rồi thoát ra, lại nhìn hot search, mấy tít liên tiếp có tên cậu đều có thêm một chữ “hot” phía sau.
#Yêu anh, em dám không#
#Trân trọng tính mạng, rời xa Trần Trản#
#Khi bạn gái giả gặp bắt cóc thật#
Trong phút chốc, cậu hiểu rõ được hàm ý trong tin nhắn của Lâm Trì Ngang. Gây ra phong ba lớn như vậy, sau này còn ai dám làm bạn gái của mình?
Trần Trản sững người tại chỗ vài giây, lắc đầu quyết định tạm thời gác lại chuyện phiền lòng này, đi tìm đồ ăn trước đã.