Chương 46: Tình cờ gặp lại
Beta: Cải S
.
Về đến nhà, bật đèn lên, vết bầm tím trên khuỷu tay của cậu bắt mắt cực kì.
Ân Vinh Lan nhíu mày: “Tôi đã xem hot video rồi, nhưng không thấy đoạn hắn ta tấn công cậu.”
Lông mày Trần Trản nhảy dựng lên… Còn có quay video à?
Cậu nhịn không được thở dài một hơi: “Lúc vặn cánh tay của đối phương không cẩn thận đụng phải cột điện.”
Lần trước trên đường về từ trường đua ngựa, Ân Vinh Lan từng thấy cách đánh nhau của cậu rồi. Dáng người thiên về gầy yếu một chút nhưng dựa vào cái gọi là “tàn nhẫn” để chiếm thế thượng phong. Lúc ấy không cảm thấy gì, anh còn rất thưởng thức nhưng giờ lại chợt nhận ra tính nguy hiểm trong cách đánh đó.
Sau khi rửa tay sạch sẽ rồi mở bình rượu thuốc ra, chỉ về phía băng ghế.
Trần Trản rõ ràng không có làm cái gì sai nhưng lại phải ngoan ngoãn ngồi xuống dưới ánh mắt sâu thẳm của anh.
“Đưa tay đây.”
Trần Trản vén tay áo lên rồi duỗi tay.
Vừa mở lọ ra mùi thuốc đã tản ra khắp nơi, mùi của nó rất khó chịu, cảm giác đau đớn lúc xoa bóp càng khiến người ta không chịu được.
Trần Trản đề nghị: “Hay là… Tôi uống nó nhé?”
Nghe nói thứ này có thể uống với số lượng vừa phải.
Câu nói sau bị chặn lại bởi ánh mắt cảnh cáo của người kia.
Bôi thuốc xong thì cánh tay có cảm giác hơi tê.
Ân Vinh Lan ở một bên cầm lấy tập tài liệu, nhìn giá cả được chú thích rõ ràng trên đó, nhàn nhạt hỏi: “Nhất thời cao hứng?”
Trần Trản giơ tay lên: “Tôi thề.” Sau đó lại nhún vai nói: “Chẳng qua mấy người này mới phạm tội gần đây, trên thời sự có nói vài người còn có cha mẹ còn đang ở trong thành phố.”
Nếu là người hiếu thảo có lẽ sẽ quay về để nhìn cha mẹ một chút.
Thầm niệm rằng cậu đang là “bệnh nhân bị thương”, Ân Vinh Lan đến phòng bếp để đun nước nóng hộ. Trong khi chờ nước sôi, anh mỉm cười ngồi đối diện với Trần Trản rồi chậm rãi lấy điện thoại ra.
Trần Trản: “…Làm người ai làm thế.”
Ân Vinh Lan hơi nhướng mày: “Lại có thêm một chủ đề nữa, hiện tại có tổng cộng ba cái rồi.”
#Tân thế hệ trong làng kiếm tiền#, #Quân tử giấu tài, đợi thời hành động#, #Tôi nhặt được mười vạn nhân dân tệ ở bên đường#.
“Mỗi tiêu đề đều có phong cách khác nhau” Ân Vinh Lan thản nhiên nói: “Cậu thích cái nào hơn?”
Trần Trản có lý do để tin rằng anh còn đang giận mình vì không chú ý an toàn cho bản thân.
Đáng tiếc đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Sau đó, một video có hơn trăm nghìn lượt thích được phát trước mặt cậu. Mở đầu video là Trần Trản mang vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cơ hội chỉ dành cho những người có chuẩn bị.”
Xen kẽ trong đó là mấy bức ảnh cậu dũng cảm đuổi theo nghi phạm.
Mười giây cuối cùng, vẻ mặt cậu lại nghiêm túc như đầu video bày tỏ, hy vọng mọi người chăm chỉ làm việc, đừng mong dựa vào tiền thưởng để kiếm tiền.
Người đăng video còn ghép thêm một đoạn BGM ngầu lòi như hot tik tok[1] ở cuối video.
[1]大佬专属 bgm. T nghĩ chắc là mấy BGM như này nè
Đặt mình vào vị trí của người khác, nếu là người xem thì có khi cậu cũng cạn lời.
Trần Trản lấy điện thoại ra ngồi đọc bình luận:
“Bức vương thế hệ mới ra đời từ đây. [2]“
[2]Raw: “新一代逼王就此诞生.”
“Tôi có lên mạng coi thử nhưng không nhớ hết được, có điều khi xem trang tìm trẻ lạc thấy có một bức giống hệt tôi hồi nhỏ.”
“Ha, giây trước bảo chúng ta phải nắm chắc cơ hội, giây sau lại dạy chúng ta cách làm người tử tế. Report!”
…
Năng lực trào phúng của cư dân mạng ngày nay phải nói là tuyệt vời, sau khi đọc vài bình luận phổ biến thì Trần Trản rơi vào trầm tư hồi lâu.
“Nếu cho tôi một cơ hội nữa…”
Ân Vinh Lan tưởng rằng cậu đã tỉnh ngộ: “Cậu sẽ từ bỏ mười vạn nhân dân tệ?”
Trần Trản rút được kinh nghiệm xương máu: “Tôi nhất định sẽ không nhận buổi phỏng vấn hôm nay.”
Nghe vậy Ân Vinh Lan không khỏi lắc đầu, thấy có vẻ đã rất muộn rồi nên anh đứng dậy chuẩn bị đi về. Trước khi đi còn nhắc nhở cậu không được cầm vật nặng.
Trì hoãn thời gian của người ta lâu như vậy Trần Trản cũng cảm thấy có chút xấu hổ: “Để tôi tiễn anh.”
Ân Vinh Lan được cưng mà sợ, xua tay từ chối: “Thôi khỏi, bên ngoài lạnh lắm.”
“Không sao đâu, tôi đứng ở cửa sổ tiễn anh bằng mắt là được rồi.”
“…”
Bốn bỏ năm lên, đây là lần đầu tiên Trần Trản tiễn anh đi. Khi Ân Vinh Lan bước đến cổng, ngẩng đầu nhìn thấy đối phương không cảm xúc máy móc vẫy tay khiến anh vừa giận vừa buồn cười.
Đêm khuya, Trần Trản mở to hai mắt đen láy nhìn căn phòng yên tĩnh.
Lần thứ N đi vào giấc ngủ thất bại, Trần Trản ngồi thẳng người xếp bằng không nhúc nhích.
Sờ soạng kiếm được điện thoại, sau khi mở màn hình lên lại không biết coi cái gì, khu bình luận trên mạng vẫn sôi nổi thảo luận về cậu – “người nắm bắt cơ hội”. Khu bình luận truyện cũng bị công kích bởi đủ thể loại fanfic.
Dưới ánh sáng chói mắt, Trần Trản mở đèn ngủ lên, tầm mắt lưỡng lự đảo qua lại đảo lại ở mục danh bạ, cuối cùng phát hiện ra chỉ có thể liên lạc với Ân Vinh Lan mà thôi.
Xoá từ đã nhập “có đó không?”, sửa thành “về đến nhà chưa đấy?”, rồi nhấn gửi đi. Googl𝖊 𝑡rang nà𝒚, đọc nga𝒚 không quảng cáo [ 𝘛rU𝗆𝘛 ru𝒚𝖊n.𝐕𝙽 ]
Ân Vinh Lan trả lời ngay lập tức: [Ngủ không được?]
Trần Trản: [Xem nhiều hình tội phạm truy nã quá trong lòng không yên.]
Từng gương mặt khác nhau như cưỡi ngựa xem hoa hiện rõ trong đầu cậu vậy.
Ân Vinh Lan: […Nghe chút nhạc nhẹ đi, hỗ trợ giấc ngủ tốt đó.]
Không cần âm nhạc, sau khi gửi tin nhắn thì Trần Trản dần điều chỉnh lại được. Trước khi cơn buồn ngủ kéo tới, đột nhiên cậu như con cá chép lộn mình ngồi thẳng dậy.
[Anh nói xem, mười vạn NDT kia của tôi có cần phải nộp thuế không?]
Phía bên kia của thành phố, Ân Vinh Lan nhìn đồng hồ thấy đã là 3 giờ sáng rồi. Đối với việc cậu còn dư sức năng động như vậy khiến anh khó mà tin được: [Nhắm mắt lại, đếm cừu, đừng nghĩ nữa.]
Đến tận lúc này Trần Trản mới dừng suy nghĩ linh tinh.
Đêm nay xác định là không thể ngủ ngon, khi kim đồng hồ vừa chỉ đến số sáu thì Trần Trản đã tỉnh giấc.
Không thấy buồn ngủ cho lắm nên cậu rời giường luôn. Vốn dĩ cậu muốn chiên một quả trứng gà ăn đỡ nhưng vừa mở cửa tủ lạnh ra chỉ thấy bên trong còn mỗi hai hộp sữa gần hết hạn.
Nghĩ đến khoản tiền thưởng sắp đến tay, không cần phải sống bủn xỉn nữa. Trần Trản quyết định bắt xe đến quán ăn ở khu Tĩnh An để ăn một bữa thịnh soạn.
Là một điểm ăn sáng nổi tiếng toàn thành phố, sau khi dùng bữa thì cậu có thể khẳng định đúng là danh bất hư truyền… Phần da của sủi cảo mỏng lộ ra nhân tôm nõn hồng mềm, trứng chiên phô mai thơm phức, ăn cùng một bát cháo thịt nạc nhỏ khiến toàn thân cậu như ấm lên.
Gắp một chiếc sủi cảo nhân tôm bỏ vào miệng, tay đang cầm đũa của Trần Trản hơi tăng chút lực.
Ăn được một nửa, cậu bất ngờ quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt người đàn ông ngồi ở bàn đối diện. Cậu không nhịn được khẽ nhíu mày… từ nãy đến giờ hình như người này cứ nhìn lén mình.
Thực ra từ lúc Trần Trản bước vào cửa thì Tiểu Triệu cứ chốc chốc lại liếc nhìn cậu một cái. Vị này chính là người bạn mà tổng giám đốc công nhận nên chắc chắn trên người cậu phải có cái gì đó rất xuất sắc.
Bốn mắt nhìn nhau, do dự có nên lên tiếng chào hỏi hay không, dù sao thân phận của sếp cũng đã bại lộ rồi. Mà anh ta là nhân viên hậu cần nên chắn không cần phải giấu diếm làm chi đâu nhỉ. Cánh môi vừa mấp máy định lên tiếng thì nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của đối phương, Tiểu Triệu bỏ ý định của mình ngay lập tức.
Nghĩ đi nghĩ lại cả ngàn lần, anh ta bàng hoàng khi nhận ra rằng đã đến giờ đi làm rồi nên vội vàng lau miệng, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Vừa bước chân ra ngoài anh ta đã bị một người đàn ông bám theo, Tiểu Triệu nghĩ không lẽ gặp biến thái rồi, vì vậy bước chân nhanh hơn.
“Nhanh, chặn tên đó lại!” Nhìn thấy anh ta sải bước nhanh hơn, người đàn ông phía sau giống như đã xác nhận điều gì đấy.
Cướp bóc giữa ban ngày ban mặt?
Tiểu Triệu hoảng sợ, co chân lên chạy.
Người đuổi theo sau anh ta từ một người dần biến thành một đám, đến khi thở hồng hộc chạy không nổi nữa vừa định kêu cứu thì nghe người bên cạnh nói với đồng bọn họ: “Không sai đâu! Vừa nãy tôi thấy Trần Trản nhìn hắn hơn mười giây.”
Có người phụ họa: “Nếu không chột dạ thì chạy làm gì?”
“Mau lên! Vài mét nữa là đến đồn công an rồi.”
Giọng của Tiểu Triệu run lên vì tức giận: “Mấy người ở đó nói bậy gì vậy, tôi…”
Đáng tiếc người khác không thèm nghe lời giải thích của anh ta, trong mắt bọn họ bây giờ chỉ thấy được tiền thưởng truy nã lấp lánh ở trước mặt thôi. Trong khi Tiểu Triệu giãy giụa thì bị đưa vào đồn công an.
Trong khi đó người gây ra tai hại này là Trần Trản đang ăn sáng cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Cậu và phục vụ đều đều sửng sốt trước cảnh tượng phát sinh đột ngột này.
Phục vụ tìm lại được giọng nói của mình: “Chẳng lẽ là trả thù, có cần báo cảnh sát không?”
Dựa trên quan niệm mạng người quan trọng hơn hết, cuối cùng ông chủ vẫn gọi báo cảnh sát.
Không ngờ chỉ ăn một bữa sáng thôi mà cũng không yên, Trần Trản mất hứng ăn nên gọi nhân viên đóng gói lại đồ thừa rồi bắt xe về nhà.
Trên đường về trùng hợp ngay giờ cao điểm của buổi sáng nên phải mất hơn một tiếng cậu mới về đến nhà. Cậu đặt đồ xuống, nói chuyện phiếm với ông cụ nhà đối diện một lúc thì thấy hơi đói nên mang vài cái sủi cảo ra chiên lại.
Sủi cảo vàng ươm bốc lên hơi nóng, cắn một miếng suýt nữa bị phỏng, Trần Trản bắt đầu lướt điện thoại một lúc đợi đồ ăn nguội rồi mới ăn.
Vừa mở hot search ra mấy video phổ biến liền tự động đề xuất.
Thuận tay phát một video, trong video người trẻ tuổi quay lưng về phía phóng viên để phỏng vấn, người này nhìn có chút quen mắt.
“Tôi không biết tại sao bọn họ lại đuổi theo tôi.” Giọng nói của người trẻ tuổi nghe hơi nghẹn ngào: “Vừa vào đồn công an tôi dùng hết sức để giải thích rằng mình chưa từng có tiền án tiền sự, trong lúc cảnh sát tra hệ thống tôi mới có thời gian để gọi cho ông chủ xin nghỉ.”
Trần Trản lắc đầu, cảm thấy hot search bây giờ càng ngày càng nhảm.
Vừa định bấm tắt video, cậu nghe thấy người trẻ tuổi đó thâm cừu đại hận nói: “Nếu cho tôi một cơ hội, tôi không bao giờ muốn nhìn cậu ta giữa đám đông dù chỉ một lần!”
Video vẫn còn hơn một phút nữa nhưng Trần Trản chưa kịp xem thì điện thoại đặt trên bàn đã rung lên không ngừng, hiển thị người gọi đến là Ân Vinh Lan.
Trần Trản nhét một cái sủi cảo vào trong miệng, nuốt xuống rồi mới nghe máy: “Alo.”
Giọng nói của Ân Vinh Lan vẫn bình thường như mọi khi, nhưng nghe kỹ lại thì lại có chút khác biệt: “Đang làm gì vậy?”
Tuy không ngon như vừa mới ra lò nhưng sủi cảo tôm vẫn rất ngon.
Trần Trản lại gắp một cái, chậm rãi nói: “Ăn này ăn nọ.”
Ân Vinh Lan im lặng một chút: “Một lúc nữa tôi sẽ gọi lại.”
Trần Trản không thích nói chuyện nửa vời nên đợi anh nói cho hết lời.
Tiếng thở dài bên kia điện thoại truyền đến, lúc trả lời giọng của Ân Vinh Lan lẫn chút ý cười: “Chỉ là lo cậu nghe xong cậu hết muốn ăn.”
Nếu không phải đang không ở chung với nhau thì Trần Trản có thể vỗ ngực đảm bảo không sao: “Khả năng chịu đựng thì tôi đây có thừa.”
Ân Vinh Lan: “Xem hot search là cậu hiểu ngay thôi.”
Trần Trản không cúp máy, mở giao diện Weibo.
Tiêu đề hot search ghi rất rõ ràng: Một người đàn ông ở quán ăn do “được” Trần Trản nhìn chằm chằm vài giây nên bị quần chúng nhân dân nhiệt tình tưởng nhầm là tội phạm trốn trại, bắt đưa đến đồn công an.
Một dòng chữ ngắn gọn nhưng chứa một lượng thông tin khổng lồ.
Nhìn bình luận, rồi lại nhìn mấy chiếc sủi cảo vàng rụm ở trên bàn, đột nhiên ăn không vô nữa.
[Côn Lôn Tiên: Tôi từng tưởng skill nhìn ai thì người đó có thai là skill đáng sợ nhất, bây giờ tôi phát hiện núi cao còn có núi cao hơn[3]!]
[3]Raw: [ 昆仑仙: 曾以为最可怕的技能是瞪谁谁怀孕, 现在发现强中更有强中手! ]. Vế sau t thấy nó giống với câu này bên mình nên thay vào,
[Lâm Tiểu Nhạc: Tội cho chàng trai ấy.]
[ Quân Sĩ D: Thảm thế! Mới sáng sớm đã tạo nghiệt gì thế này!]
Trần Trản cũng muốn hỏi… cậu đã tạo nghiệt gì thế này.
Ân Vinh Lan ở đầu bên kia hồi lâu vẫn không nghe được cậu trả lời, nhịn không được khẽ cười nói: “Nghĩ theo hướng tích cực đi, ít ra nó đè rớt hotsearch hôm qua.”
Vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn này nên buổi trưa Trần Trản cũng không có tâm trạng để ăn cơm. Ân Vinh Lan dường như hiểu rõ cậu nên giữa trưa lái xe đến đậu dưới nhà của cậu.
“Muốn ăn gì, tôi mời?”
Trần trản lên xe, đỡ trán: “Chọn đại quán gần đây đi.”
Ân Vinh Lan đưa cậu đến một nhà hàng lâu đời. Trần Trản bị thu hút bởi thực đơn hấp dẫn, cậu phát hiện ra rất nhiều món ăn mới lạ.
Vừa ngẩng đầu định kêu phục vụ để gọi món thì tình cờ cô gái ở bàn bên cạnh cũng muốn gọi. Sau khi nhìn rõ mặt cậu thì đồng tử cô run lên, cô gái nhớ tới tin tức lúc sáng mới đọc được thì vội cúi đầu, miệng lẩm nhẩm “đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi.”
“…”
Trần trản: Nhìn ai thì người đó bị bắt.
Quần chúng: Không dám chọc, không dám chọc.
Đôi lời tâm sự: Dạo gần ni t đu fd khác nên không còn siêng, cộng thêm chả ai phụ với việc riêng t nữa nên có khi nào t siêng thì đăng chứ không còn 1 tuần/chương như trước. Quan trọng nhất là t mất nhiệt với bộ này rồi, không còn hứng ấy:(