Chương 2: Tai nạn
Beta: Cải Louthis
Lưu ý nhỏ trước khi đọc: Mình vừa check lại thì tên dù nó xấu thiệt nhưng không được đổi nên từ chương này mình xin đổi Trần Triển thành Trần Trản nha.
Trần Trản không biết chỉ vì một chương truyện kia mà đã có thể gây ra vụ án đẫm máu, lúc dùng tiền thưởng trả tiền điện chủ nhà cười nói: “Lần đầu tiên tôi thấy có người đóng tiền mà vui như cậu”.
Trần Trản cười không trả lời.
Khu dân cư này quy hoạch không tốt cho lắm nên xe gần như chắn hết đường đi, Trần Trản đi dọc theo con đường ngoằn ngoèo ra tới cổng thì phát hiện ra hôm nay chỗ thùng rác không có ai.
Cậu nhìn đồng hồ nghĩ thường tầm này thì ông cụ sẽ đến đây nhặt ve chai.
Cắm chìa khóa vào ổ khóa đã cũ kĩ, Trần Trản chần chừ một lát rồi gõ cửa nhà đối diện.
“Ai đó -” bên trong vang lên giọng nói tràn đầy sức sống.
Trần Trản mặt không đổi sắc xoay người lại một lần nữa lấy chìa khóa ra.
Ngay lúc này phía sau có tiếng mở cửa. Ông cụ ló đầu ra, khi ông thấy Trần Trản thì có hơi giật mình.
“Đi nhầm nhà” Trần Trản để lại một câu coi như giải thích.
Ông cụ đảo mắt, đang định mở miệng thì bị tiếng đóng cửa chặn lời.
Nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhà đối diện vài giây, ông cụ bất đắc dĩ hạ khóe miệng xuống rồi đi vào trong phòng.
Dù cùng một kiểu nhà nhưng phòng của ông cụ còn ngăn nắp hơn so với phòng Trần Trản, gọn gàng được vậy là do đơn điệu.
Vẻ điển trai của người đàn ông ngồi trên sô pha giúp căn phòng đẹp lên không ít, tóc anh dài hơn một chút so với những người đàn ông khác.
“Hàng xóm?”.
Ông cụ gật đầu: “Cả ngày ru rú trong nhà, nhưng tính tình chắc là không xấu”.
Bởi vì thấy mình giờ này mà còn chưa đi nhặt ve chai nên cố tình sang xem một cái.
Phòng bên kia.
Trần Trản ngáp dài, nghĩ về công việc cho ngày mới.
Đang ngồi trầm mặc suy nghĩ bỗng cậu cảm thấy hơi tò mò, mở chương truyện ra nhìn bình luận phía dưới, không ngờ được trong làn sóng chửi bới lại thấy được vài cái khác biệt.
[ XX: Độc giả cáu kỉnh, yêu cầu ra chương ].
[ Báo Tuyết Đời Hai: Xin lịch ra chương ].
[ Tóc Của Maria: Thưởng đậm, mau mau ra chương! ].
…
Có rất nhiều người, muốn tất cả mọi người đều cùng một ý kiến giống nhau thì như mơ giữa ban ngày vậy. Tuy nhiên việc này xảy ra còn sớm hơn so với Trần Trản dự đoán.
Vì để tránh việc bị kiện tụng nên tất cả nội dung dưới ngòi bút của Trần Trản đều là tả thực. Không phóng đại quá mức hay nói xấu nhân vật, thậm chí tên cũng ít được nhắc đến mà đa số đều dùng đại từ nhân xưng.
Cậu từng ước tính thử, Khương Dĩnh là người trong giới giải trí, mà sang năm có lại phim ra mắt, mình làm như này có thể nói là giúp đối phương lấy tiếng miễn phí, huống hồ cậu cũng không làm quá đáng nên chắc sẽ không bị công kích trực tiếp lại đâu.
Tâm trạng lên lên xuống xuống của Trần Trản dễ bị ảnh hưởng bởi thời tiết, nên cậu rất thích viết truyện vào lúc hoàng hôn. Đang định đóng vở ghi chép lại thì trời bên ngoài bỗng tối sầm lại.
Cửa sổ không đóng nên cậu dường như có thể nghe được tiếng mưa rơi tí tách.
Chút cảm xúc buồn bã dâng lên, Trần Trản ung dung đặt tay lên bàn phím lần nữa và bắt đầu viết phần hôm nay.
Vẫn là phong cách tả thực như trước, dùng một đoạn rất dài để miêu tả quá trình cậu bắt đầu dây dưa làm quen Khương Dĩnh. Đoạn cuối thì là cuộc gặp mặt đầu tiên của Trần Trản với nam chính, cũng chính là bạn trai tương lai của Khương Dĩnh.
Cho dù tôi cố bắt chuyện như thế nào, em cũng không nhìn tôi một cái.
Vô tình nhìn thoáng qua thấy ngón tay em có vết thương, tôi quyết định đi theo con đường dụ dỗ, trước tiên đi mua băng cá nhân đã.
Tại cửa hàng tiện lợi phía nam sân bay, tôi lần đầu gặp kẻ thù tương lai… Lâm Trì Ngang.
Hắn, con một nhà họ Lâm, thành thạo tiếng Anh, Pháp, Nga, Slovenia,… mười ngôn ngữ khác nhau.
Hắn, sâu không lường được, khí chất kiêu ngạo xa cách với mọi người, ngay cả một sợi tóc cũng trông cao quý hơn người thường.
Định mệnh cho chúng tôi tình cờ gặp nhau ở chỗ này, một loại ghen tị không nói được sôi sục trong tôi, tại sao lại có người trời sinh đã ngậm thìa vàng? Có người cho dù có tiền nhiều đến đâu cũng chỉ được xem là nhà giàu mới nổi?
Đúng lúc này, tôi thấy hắn lấy ra tờ một trăm tệ, nói với nhân viên không cần thối, rồi vội vàng rời đi.
Đây là cố tình sỉ nhục tôi!
Là cố tình làm vậy cho tôi xem! Thể hiện sự hào phóng của hắn!.
Nếu không thì tại sao hắn không quét mã?
Vừa mới đăng không đến nửa phút mà đã có mấy bình luận, Trần Trản quét mắt nhìn sơ qua:
[ Tóc Của Maria: Văn phong không chê được, không hiểu sao tôi thấy tâm trạng tác giả đoạn cuối đúng vl! ]
[ Người Tình U Linh: Đồng ý +1. Logic vô cùng hợp lý ].
Trần Trản nhắm mắt lại xoa xoa huyệt thái dương cho đỡ mỏi mắt.
Trận mưa này tới nhanh mà đi cũng nhanh, nếu không nhờ hơi ẩm của gió trộn lẫn hương cỏ xanh thì gần như chẳng có dấu vết nào của cơn mưa để lại.
Hưởng thụ gió mát nhè nhẹ một lát, Trần Trản đứng dậy hoạt động tay chân, bắt đầu nghĩ về bữa tối.
Truyện chưa đến giai đoạn có thể tính phí, cậu chỉ có thể sống qua ngày bằng tiền thưởng, trả xong tiền điện nước lại phải lo tiền cơm nước ngày ba bữa.
Tiếng gõ cửa cốc cốc cắt ngang suy nghĩ của cậu, ngoài cửa là ông cụ với gương mặt già nua.
Trần Trản theo bản năng nói: “Con không có móc thùng rác dưới lầu”.
Ông cụ xua tay: “Ông không có nói chuyện mày giành việc làm ăn của ông”.
Chỉ vào chai rượu cầm theo: “Của đứa nhỏ ngày xưa ông từng giúp mang đến, uống một mình chán lắm”.
Trần Trản nhíu mày: “Không thể dễ dàng tin tưởng ai, ông nên ý thức tự bảo vệ an toàn bản thân một chút”.
Ông cụ cho rằng cậu muốn từ chối, ai ngờ chợt nghe Trần Trản nói: “Trên lớp học giáo dục an toàn dạy vậy đấy, chai rượu này con đành miễn cưỡng nhận vậy”.
Một phút sau, Trần Trản xuất hiện trong phòng của ông cụ, dùng kỹ năng nấu nướng coi như tạm ổn xào hai món làm mồi nhắm rượu.
Hiện tại cậu thích nhất giao tiếp cùng người trên 50 tuổi, tại vì họ rất ít khi lên mạng, đối với giới giải trí cũng không có hứng thú, vì vậy chuyện của nguyên chủ ông cũng không biết nhiều.
Nồng độ rượu không cao, sau khi xuống cổ họng có vị ngọt nhẹ, Trần Trản nhấp môi, thoải mái híp mắt lại.
Ông cụ bắt đầu khoe về học sinh ông từng giúp có tương lai đầy triển vọng cỡ nào, hơn nữa còn rất tận tâm: “Biết ông không được khỏe, hai ngày nay cố ý đến thăm ông”.
Trần Trản liếc nhìn trứng gà bình thường được đựng trong hộp quà ở góc phòng, thật sự nhìn không ra có triển vọng ở đâu, đợi người già nói không khỏe trong người mới đến thăm, khiến người ta không nhịn được mà nghĩ nhiều.
Sống trong môi trường không mấy tốt đẹp nên khi đoán việc làm nào đó của người khác Trần Trản đều dùng ác ý mà nghĩ đầu tiên.
Mấy ngày trước thời sự vừa đưa tin một thanh niên không học vấn vì để ý đến tài sản của một cụ già sống một mình mà ngày nào cũng giả vờ tới thăm rồi dụ dỗ cụ để lại tài sản cho mình, nhưng khi cụ phẫu thuật thành công lại thẳng tay giết chết.
Trần Trản rót rượu đầy ly, cau mày: “Lần sau anh ta có đến thăm ông nếu tiện thì kêu con qua đi”.
Ông cụ nhìn cậu đầy nghi hoặc.
Trần Trản làm như không để ý nói thêm: “Con muốn học hỏi kinh nghiệm”.
Ông cụ ngớ người rồi đột nhiên bật cười đáp: “Không sai, có thằng nhóc chỉ dẫn, nói không chừng mày có thể rời chỗ này, đến Minh Châu Thượng Hải”
Người ở Minh Châu Thượng Hải không giàu sang thì cũng phú quý, dùng từ giá trên trời cũng không đủ để hình dung giá cả ở đó.
Trần Trản cười nhạt một tiếng, không để tâm lắm.
Cả buổi chiều cậu cùng ông cụ uống rượu rồi nghe ông kể chuyện xưa, hoàn toàn không biết bản thân đã làm cho người ta nổi rần rần.
Sau khi Trần Trản đăng chương mới khoảng nửa tiếng, một hotsearch nhanh chóng leo lên top ba, topic là #Tổng giám đốc không cần thối.
Nhà họ Lâm.
Hôm nay Lâm Trì Ngang về nhà rất sớm, sau khi bị bạn gái mắng chửi chế nhạo một trận thì không còn tâm trí làm việc.
Vừa suy nghĩ Khương Dĩnh nhìn thấy bài hắn đăng trong vòng bạn bè bằng cách nào, vừa cởi áo măng tô đưa cho người giúp việc.
Nhà họ Lâm là gia đình quyền thế giàu có bậc nhất và là gia tộc hết sức truyền thống, ông của Lâm Trì Ngang từng đi lính khi còn trẻ, đạo lí mà ông dạy cho con cháu là phải luôn chú trọng cẩn thận. Cụ Lâm mất nhiều năm rồi, nhưng quy củ mà cụ đặt ra lúc còn sống vẫn rất có sức ảnh hưởng.
Bố mẹ Lâm Trì Ngang im lặng chờ hắn dùng bữa cùng nhau.
Lâm Trì Ngang nhạy bén cảm giác được bầu không khí hôm nay sai sai, vừa mới cầm đũa đã nghe giọng nói nghiêm nghị vang lên: “Tại sao không cho người ta thối tiền thừa?”.
Lâm Trì Ngang chả hiểu gì luôn.
Quản gia nhìn hắn từ nhỏ đến lớn, không đành lòng ra hiệu ngầm kêu xem tin tức.
Lâm Trì Ngang lấy điện thoại ra, không cần tìm kiếm đã thấy hotsearch top 1 nhắc hắn có chuyện gì.
Mẹ Lâm: “Trong truyện viết có thật là vậy không?”.
Lâm Trì Ngang nghĩ lại một chút, chắc là có liên quan đến Khương Dĩnh, kí ức tuy đã lâu nhưng cũng khá rõ ràng, hắn khẽ gật đầu bảo: “Hôm đó con có việc gấp”.
Mẹ Lâm từng làm kế toán, nghe vậy cau mày nói: “Con có biết làm vậy sẽ gây rắc rối cho nhân viên không?”.
Lâm Trì Ngang hoang mang: “Rắc rối gì cơ?”.
Mẹ Lâm cười khẩy: “Đó là cửa hàng tiện lợi chứ không phải khách sạn mà ai cũng được nhận tiền boa. Hành vi con làm ảnh hưởng đến việc xử lý sổ sách sau khi tan ca của người ta”.
“Già đầu rồi còn phải dạy bảo” Cha Lâm đột nhiên nói: “Thằng nhóc này bị chiều đến hư rồi, mai khóa vài thẻ ngân hàng của nó”.
“…”
Ăn một bữa cơm cũng nuốt không trôi.
Sau khi Lâm Trì Ngang trở về phòng chăm chú đọc kĩ chương truyện kia, tầm mắt dừng lại ở tên tác giả, xoa xoa mi tâm, hồi lâu sau thấp giọng mắng: “Đồ khốn nạn”.
Hết chương 2