Chương 41
Mafia Cảng, văn phòng thủ lĩnh.
Nước trà trong chiếc chén có hoa văn Âu cổ bắn ra vẩy lên người Mori Ougai, thế nhưng ông ta lại làm như không nhận thấy.
“Oa, ông đang làm gì vậy hả Rintarou,” thiếu nữ tóc vàng sợ hãi kêu lên: “Quần áo bẩn cả rồi!”
Làm đối tượng chắc chắn sẽ bị Verlaine ám sát, khoảng thời gian này Mori Ougai không thể ngủ yên giấc, cả Mafia Cảng từ trên xuống dưới đều ở trong trạng thái đề phòng canh gác cấp độ một, tinh thần ai nấy đều căng như dây đàn.
Mạng lưới tin tức của Mafia rất nhanh nhạy, chuyện của viện nghiên cứu cũng đã truyền đến đây.
Vì thế Mori Ougai mở tivi xem tường thuật trực tiếp, nói rằng xem để thả lỏng đầu óc.
Elise nhìn theo tầm mắt của ông ta.
“Chuyện gì thế? Dazai lên tivi!”
Mori Ougai giơ tay bụm mặt, lộ ra nụ cười có phần chua xót cũng có phần vui sướng khi người gặp họa.
Dazai thế này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Dazai à.
Hoàn toàn không có cách nào với cô bé kia đâu.
Đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn sao?
–
Viện nghiên cứu.
“Dazai tiên sinh đẹp trai như vậy, có dục vọng với anh hoàn toàn là chuyện bình thường.”
“Nhưng anh đã là bạn trai dự định của tôi, không thể đoạt với tôi đâu.”
“Lần này có thể thành công vạch trần viện nghiên cứu cũng là nhờ có Dazai tiên sinh trợ giúp ít nhiều, là anh vẫn luôn ở bên bảo vệ tôi, giúp đỡ tôi…”
“Anh siêu tốt siêu dịu dàng, là người tôi thích nhất!”
“Sau này cũng mong hãy ủng hộ chúng tôi nhiều hơn.”
Coi như luyện tập nói lời thế trước hôn lễ vậy, quá tốt.
Cô thổ lộ trước nhân dân cả nước thế này, Dazai tiên sinh không đến mức vẫn không tin lời cô nói nhỉ.
Nói với màn ảnh vài câu xong Iwanaga Kotoko mới nói với mọi người: “Xin lỗi, bạn trai tôi hơi dễ xấu hổ, có thể mời mọi người tạm thời tránh đi một lúc không?”
Phải bảo mật dị năng của Dazai tiên sinh.
Nhóm phóng viên ngây người tắt camera, ngây người đi xa khỏi bọn họ.
Người thông minh một chút còn thuận tiện đi lôi kéo làm quen Dazai Osamu.
Nói không chừng cậu chàng này sẽ ở rể nhà Iwanaga, làm quen trước cũng có cái lợi!
“Chào cậu, con gái tôi mở một công ty tổ chức tiệc cưới, danh tiếng số một số hai Tokyo, nếu cậu cần thì…”
“Chào cậu, con trai tôi là quản lý của một tập đoàn khách sạn trên tàu thuyền ở Yokohama, nếu cậu có nhu cầu thuê phòng…”
“Chào cậu, chúng tôi là công ty phim ảnh có lượng fans đông đảo nhất, nếu cậu có nhu cầu quay video…”
“Chào cậu, tôi quen biết công ty váy cưới lớn nhất ở đây, nếu cậu có nhu cầu…”
Dazai đã bình tĩnh lại, hoặc là nói không muốn quản cái gì cả: “…”
Tôi không cần!
Cuối cùng hầu hết mọi người đều đi xuống tầng một, trên hành lang chỉ có nhân viên y tế.
Iwanaga Kotoko đảo mắt qua đôi tai hơi phiếm hồng của Dazai Osamu.
“Thế nào, có phải rốt cuộc có cảm giác tồn tại rồi không… Oa, Dazai tiên sinh, sao anh có thể trợn mắt với bạn gái đáng yêu của mình được, hung dữ quá đi.”
Chơi đủ rồi, Iwanaga Kotoko hắng giọng nói vào độ đàm: “Bắt đầu đi.”
Trong những người đến đây cũng có lực lượng vũ trang, bọn họ bắt giam nhân viên nghiên cứu, cũng yêu cầu những người này dừng thí nghiệm.
Ánh sáng dị năng biến mất, dung dịch bị rút đi.
Sắc mặt người trong bình thí nghiệm thay đổi, cũng may không phải đau đớn.
Bình thí nghiệm chậm rãi ngã xuống đất, nắp bình mở ra.
Bọn họ và nhân viên y tế cùng nhau đi vào.
Trước tiên để Dazai Osamu đụng vào người trong bình thí nghiệm, bảo đảm ảnh hưởng do dị năng mang đến biến mất. Sau đó nhân viên y tế đặt họ lên cáng, tiến hành kiểm tra bước đầu.
Xe cứu thương dừng trên đường lên núi, bọn họ sẽ được đưa lên xe chở đến bệnh viện, tiếp thu bước trị liệu kỹ càng hơn.
Iwanaga Kotoko đi đến bên cạnh thiếu niên có diện mạo giống y hệt Nakahara Chuuya.
Bởi vì bị ngâm trong bình thí nghiệm rất lâu khiến thân hình cậu ấy nhỏ gầy hơn Chuuya tiên sinh một ít.
Hiện tại cậu ấy đang nhắm mắt như là ngủ thiếp đi rồi.
Iwanaga Kotoko đang định đi xem người tiếp theo thì cảm giác làn váy bị kéo lại bởi lực rất nhỏ.
Không biết thiếu niên mở mắt từ khi nào. Cậu ấy hít thở rất gian nan, khí quản phát ra âm thanh như là gió trít.
Nhưng ánh mắt cậu ấy rất dịu dàng, dùng hết sức lực muốn nói ra gì đó.
Iwanaga Kotoko cũng thuận thế cầm tay cậu, kiên nhẫn chờ đợi.
Cậu ấy nói.
“Cảm… Cảm…”
“Thần… Minh…”
Iwanaga Kotoko vỗ lên mu bàn tay của cậu ấy.
“Cậu nghỉ ngơi đi, đã không có việc gì nữa rồi.”
Dazai Osamu sâu kín liếc nhìn hai tay đang đụng nhau của bọn họ: “…”
Thiếu niên an tâm nhắm mắt lại.
Một giờ sau.
Tất cả mọi người được cứu ra an toàn. Bốn phía xung quanh chỉ còn lại bình pha lê trống rỗng.
Vở kịch buông xuống mà che.
Kẻ ác cũng đã phải chịu trừng phạt tương ứng.
Hai vai Iwanaga Kotoko buông lỏng, cô thở ra một hơi dài.
Cả đêm trải qua quá nhiều chuyện, đầu gối mệt đến mức hơi nhũn ra. Có cảm giác như sống lại ở kiếp sau.
Cô nhắm mắt, thầm nói với mình: Tớ làm vậy có tính là hoàn thành tâm nguyện cho bạn không, quá khứ của chính tớ.
Bạn có thể yên tâm rồi.
Kết quả này… Còn coi như không tệ nhỉ?
Mình trong quá khứ muốn làm chuyện hôm nay nên mới bị N hãm hại, gặp phải tai nạn xe cộ, đánh mất ký ức.
Vì không để mình nhớ lại, N còn phái người giết bác sĩ và y tá từng chữa trị cho mình, sắp xếp vệ sĩ đến bên cạnh mình.
Cũng may mọi chuyện đều giải quyết rồi.
Nhưng mà bây giờ yêu quái đều triệu hồi ra từ thế giới trò chơi, vậy yêu quái của thế giới này đi đâu hết rồi?
Chỉ có điểm này là cô nghĩ không ra.
“Dazai tiên sinh—”
Iwanaga Kotoko mở hai tay với Dazai Osamu, cô nhón chân ngóng nhìn anh như con thỏ nhỏ.
Muốn ôm một cái.
Dazai Osamu: “…”
Iwanaga Kotoko nghiêng đầu.
“Em hoàn thành một chuyện vĩ đại như vậy, làm bạn trai, lúc này không nên khen thưởng một cái ôm ạ?”
“… Trò chơi sắm vai đã kết thúc.”
Dazai Osamu như cuối cùng cũng tìm lại được năng lực nói chuyện, cậu hờ hững nói như vậy.
Hoàn toàn không có ý muốn ôm cô.
“Sắm vai hay không không sao cả, dù sao người dân cả nước đều biết anh là người của em rồi. Nếu đến tuổi còn không ngủ, người dân cả nước sẽ nghi ngờ anh không được.”
Hừ!
Dazai Osamu: “…”
“Gối đầu cũng được.”
Chân cô thật sự mất sức, muốn nghỉ ngơi một lát.
Iwanaga Kotoko ngồi xuống sàn nhà, một tay túm Dazai Osamu muốn cậu cũng ngồi xuống.
Không kéo được.
Im lặng vài giây, cô nói.
“Dazai tiên sinh, em nghe nói mỗi lần Chuuya mở ô trọc anh đều sẽ cõng ôm đưa cậu ấy về, còn cho cậu ấy gối đầu!”
Gối lên chân! Là gối lên chân Dazai tiên sinh!
Sắc mặt Dazai Osamu không tốt lắm.
“Miễn bàn con sên phiền phức kia.”
“Em đã muốn hỏi từ lâu rồi, đây là có chuyện gì, anh còn chưa cho em gối đầu đâu! Vì sao Chuuya tiên sinh có thể được đến đãi ngộ đó mà em thân là vợ tương lai lại không có!”
“Rốt cuộc sao lại thế này?! Tất cả lần đầu tiên của Dazai tiên sinh không nên đều là em à?!”
Iwanaga Kotoko dùng cả hai tay, càng túm càng chặt, ghen ghét khiến người hoàn toàn thay đổi.
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy lửa giận và oán khí.
Dazai Osamu: “…”
Iwanaga Kotoko đang có ý không nhận được lời giải thích thề không bỏ qua thì chợt thấy sắc mặt Dazai Osamu thay đổi.
“Dazai tiên sinh?!”
Nhìn thấy cậu lung lay sắp ngã, cô lập tức đứng lên đón được Dazai Osamu.
Dazai Osamu cong eo, cái trái để ở đầu vai cô, cậu khó chịu thở dốc phun lên cổ cô như là hô hấp khó khăn.
Có thể nhìn ra cậu đang cố nén, nhưng vẫn có tiếng than nhẹ đau đớn tràn ra khỏi cổ họng.
Chỉ chốc lát sau, trán cậu đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Dazai tiên sinh, anh không sao chứ?!”
Điều đầu tiên Iwanaga Kotoko nghĩ đến chính là chất độc vừa rồi!
Nhưng cô đã chắc chắn Dazai tiên sinh nuốt xuống rồi mà, chẳng lẽ có chỗ nào không kiểm tra đến à? Hay là Dazai tiên sinh cố giấu đi rồi?
Vì sao lại không ngoan ngoãn uống thuốc giải chứ.
Sao người này lại không yêu quý cơ thể của mình như vậy.
Bây giờ không phải lúc trách cứ.
Cô có thể cảm nhận được cơ thể Dazai Osamu ngày càng nặng, toàn dựa cô chống đỡ.
… Nhỏ yếu như cô sắp không chịu đựng nổi nữa rồi!
Iwanaga Kotoko đỡ Dazai Osamu chậm rãi ngồi xổm xuống, cô đặt cậu xuống nền đất, sau đó ngồi quỳ trước đỉnh đầu cậu, để cậu gối lên đầu gối mình cho thoải mái hơn một chút.
Cô đặt tay lên mặt Dazai Osamu, lòng bàn tay cảm nhận được độ ấm lạnh lẽo, nhìn khuôn mặt trắng bệch của thiếu niên, cô đau lòng muốn khóc.
Tại sao lại như vậy nha.
Rõ ràng lúc trước còn êm đẹp, là cô không cẩn thận làm càn quá mức, khiến Dazai tiên sinh khó thở…
Có phải nên tém tém lại không, hu hu.
Cũng may cô suy xét chu toàn, yêu quái đang ở ngay bên cạnh.
Cô lập tức nói yêu quái đưa thuốc giải cho mình, sau đó bỏ vào miệng Dazai Osamu.
“Em biết rồi, sau này em sẽ bớt lại, Dazai tiên sinh…”
“Nuốt… Nuốt vào đi!”
Có thể là vì ý thức đã mơ hồ, cho dù thuốc vào trong miệng rồi mà Dazai Osamu vẫn không nuốt xuống.
Iwanaga Kotoko sốt ruột nhìn xung quanh, căn nhà xưởng bỏ hoang cũng không có nước uống gì cả.
Không được, như vậy Dazai tiên sinh sẽ chết!
Cô tuyệt đối không cho phép Dazai tiên sinh chết trước mắt mình.
Chỉ, chỉ có thể như vậy.
Cô hít sâu một hơi, giữ nguyên tư thế cúi người xuống, cũng đỡ sườn mặt Dazai Osamu để cậu nâng cằm lên sau đó cúi xuống, môi đặt lên môi cậu.
So với lần trước hôn vì né tránh cảnh vệ, lần này đã có nhiều thời gian để cô tinh tế phẩm vị hơn.
Tư thế này có loại cảm thụ kỳ diệu khó miêu tả.
Cô và Dazai tiên sinh một trên một dưới, trước kia cái cô nhìn thấy nhiều nhất là mái tóc và đôi mắt nâu, lần này lại lại xương hàm thon gầy, chiếc cằm bóng loáng và phần cổ liên tiếp.
Dưới lớp băng vải là hầu kết đại diện cho sự trưởng thành của thiếu niên.
Hầu kết cậu lăn lộn theo động tác nuốt xuống.
… Có loại sắc khí vi diệu.
Iwanaga Kotoko thở dài một hơi.
Được rồi, đã nuốt xuống.
Cô ngồi thẳng dậy, bỗng thấy các yêu quái ở bên cạnh đang giương nanh múa vuốt, điên cuồng muốn biểu đạt gì đó.
Làm gì?
Hôn có một chút mà phải kích động như vậy sao?
Cô vội vàng ngăn cản các yêu quái nói chuyện: “Suỵt!”
Cô nhíu mày: “Đừng gây ảnh hưởng Dazai tiên sinh nghỉ ngơi.”
Các yêu quái cứng lại, vẻ mặt như sắp nghẹn chết.
Chúng nó chạy đến một bên, nhỏ giọng ríu rít nghị luận một lát rồi giải tán, chỉ chốc lát sau không biết chúng nó tìm đâu ra một chiếc bút marker và bảng trắng nâng chạy quay lại đây.
Bọn nó túm tụm lại cách đó không xa, quỳ rạp trên mặt đất viết viết vẽ vẽ.
… Chúng nó đang làm gì vậy?
Tâm tư đều đặt hết lên người Dazai Osamu, Iwanaga Kotoko liếc mắt một bảo, bảo đảm các yêu quái không gây chuyện liền không nhìn nữa.
Có thể là đang chơi đi.
Một lát sau.
Sắc mặt Dazai Osamu thả lỏng xuống, hô hấp cũng dần bình ổn, cục đá trong lòng Iwanaga Kotoko cuối cùng cũng rơi xuống.
Cô đã nghiêm túc suy nghĩ lại chính mình, thái độ thành khẩn, lần sau vẫn dám.
Còn chưa kịp thở hết hơi, yêu quái bên cạnh đã tiến đến chọc vào eo cô.
Iwanaga Kotoko nhìn sang,
Cô chỉ thấy trên tấm bảng trắng có mấy chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo—
[Thuốc, đưa, sai rồi!]
Iwanaga Kotoko:???