Chương 39
Có hai loại khả năng.
Nếu Chuuya tiên sinh mà bọn họ quen biết là người, vậy thì thiếu nhiên trong bình là sinh mệnh mang dị năng được làm theo nguyên hình là Chuuya tiên sinh.
Nếu như Chuuya tiên sinh là sinh mệnh mang dị năng, vậy thì thiếu niên này chính là nguyên hình, là người sống sờ sờ!
Nói đúng ra thứ mà cả viện nghiên cứu này đang nghiên cứu chính là dị năng của Chuuya tiên sinh, dị năng điều khiển trọng lực.
Chuuya tiên sinh là dị năng giả tự mình mâu thuẫn. Suy nghĩ lúc trước của cô không sai.
Chỉ có linh hồn của người mới có thể điều khiển dị năng.
Nhân viên nghiên cứu của Châu Âu phục chế bồi dưỡng ra thân thể, đưa nhân cách vào, lừa gạt dị năng rằng nơi đó có linh hồn.
Bọn họ thành công đào tạo Đen số 12, cũng chính là Verlaine, một thể sinh mệnh mang dị năng có thể tự do điều khiển trọng lực.
Sau đó phần tài liệu nghiên cứu này bị chính phủ bắt được.
Trong ống thực nghiệm, hoặc là nhân loại có dị năng tự mình mâu thuẫn, hoặc là thể sinh mệnh bọn họ phục chế ra.
Những người này bị hủy diệt ký ức và nhân cách của con người, trở thành vật chứa trống rỗng, bị đưa dị năng trọng lực vào chỉ vì để chế tạo ra “Verlaine” thứ hai có thể chống lại châu Âu.
Đây là kế hoạch [Arahabaki] của quân đội.
Cho nên khi nhìn thấy thực nghiệm đồng tiền xu, Dazai tiên sinh mới có thể nói một câu như vậy.
—- Khi nỗi sầu hoen ố.
Đây là tội ác dã man cỡ nào!
Đúng là mất hết nhân tính!
Có không ít vật thí nghiệm là trẻ con, bọn họ vốn nên ở bên ba mẹ và bạn bè vượt qua thời thơ ấu, nhưng lại bị hủy diệt ký ức, trở thành vật hi sinh cho quân đội.
Dáng vẻ bi thương của đôi vợ chồng trong phòng khám hiện ra trước mắt.
Lửa giận thổi quét trong lòng nhưng rồi lại an tĩnh xuống một cách kỳ dị.
Iwanaga Kotoko hoàn toàn hiểu rõ—
Lúc ấy mình phát hiện ra chân tướng đáng sợ này nên muốn vạch trần, nhưng lại bị viện nghiên cứu hãm hại.
…
Thiếu niên vật chứa mở to đôi mắt.
Diện mạo của cậu ấy và Nakahara Chuuya giống nhau như đúc. Cùng là đôi mắt lam u buồn, nhưng ánh mắt cậu ấy dịu dàng hơn mắt của Chuuya tiên sinh.
Đột nhiên cậu ấy chống tay lên vách tường ho kịch liệt như là không thể hô hấp, ho đến mức nôn khan giống như cả lục phủ ngũ tạng đều phải nôn ra ngoài, đau đớn đến mức người khác không nỡ nhìn thẳng.
Iwanaga Kotoko lạnh lùng nhìn N.
“Anh làm gì thế?”
“Không có gì, chỉ là rút dung dịch duy trì sinh mệnh đi thôi.”
“Truyền nước vào ngay lập tức!”
N nhìn cô với ánh mắt kỳ quái.
“So với người khác, cô vẫn nên quan tâm tình huống của chính mình đi Iwanaga.”
Thiếu niên quay cuồng dưới đáy bình, người cậu ấy đau nhức như bị xé rách. Cậu ấy gõ vỏ vật chứa, há miệng la to bất chấp máu đang ộc ra khỏi miệng nhưng không có ai nghe thấy.
“Cậu ta đã hết tác dụng rồi.”
N nói như không phải chuyện liên quan đến mình.
“Anh đúng là ác ma,” Iwanaga Kotoko lạnh lùng hỏi: “Trong mắt anh, sinh mệnh của những người này là gì?”
Bởi vì biết Kotoko có kế hoạch, hơn nữa bây giờ Dazai Osamu đang bị cảnh tượng trước mắt đánh thức mặt u ám trong nội tâm cho nên cậu vẫn luôn im lặng không nói gì.
Lúc này, đôi mắt hủ bại như người sắp chết của cậu hơi ngước lên: “…”
— Kotoko cố tình dẫn N nói ra những lời này.
“Người?”
N tựa như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười.
“Đúng vậy, cậu ta là người, là người có được dị năng tự mâu thuẫn, sinh ra ở phố suối nước nóng thuộc vùng Sanyin. Nhưng mà cậu ta đã hoàn thành sứ mệnh của mình, đó chính là chế tạo ra Arahabaki Nakahara Chuuya.”
“Cho nên cậu ta đã mất hết tác dụng, không xứng làm người.”
“Còn về thứ khác… Kẻ hèn trình tự mà thôi, sao có thể coi là ‘người’?”
“Anh hủy diệt ký ức của bọn họ.”
Iwanaga Kotoko nói với giọng điệu khẳng định.
“Đúng vậy.”
“Anh có từng nghĩ đến cha mẹ họ chưa?”
“Cha mẹ? Không không không…”
N vươn ngón trỏ lay động trước mặt, giọng nói tỏ rõ sự sung sướng khi đùa bỡn sinh mệnh.
“Kể từ khi viện nghiên cứu này được thành lập, tôi chính là cha mẹ của họ, là tôi thiết kế ra họ, giao cho họ ý nghĩa của sự sống cùng vinh quang chí cao vô thượng, đó chính là được chúng tôi dùng để nghiên cứu dị năng.”
“Vô nhân đạo thì sao, đây đều là vì nghiên cứu, vì đất nước này.”
Sát khí trong không khí nổ tung!
Cả một bức tường có cánh cửa bị sụp xuống, dòng khí sôi trào.
Dazai Osamu lập tức nghiêng người kéo áo khoác bảo vệ Iwanaga Kotoko vào lòng.
Vệ sĩ, có lẽ bây giờ nên nói là cảnh vệ của viện nghiên cứu, anh ta chưa kịp bày tư thế chiến đấu thì đã bị hất mạnh lên trần nhà đập ra một vết lõm rách như mạng nhện sau đó rơi xuống sàn nhà bất tỉnh nhân sự.
Nhìn thấy người ngoài cửa, N thảng thốt sợ hãi!
Verlaine?
Vì sao Verlaine lại ở đây?!
Anh ta đã tính trước đến chuyện Verlaine sẽ đến ám sát mình, dù thế nào anh ta cũng là người duy nhất biết rõ thân thế của Nakahara Chuuya, nhưng mà không nên nhanh như vậy mới phải?!
Chẳng lẽ…
N liếc mắt nhìn Iwanaga Kotoko và Dazai Osamu. Vừa rồi anh ta sa vào tranh cãi nên nhất thời không chú ý, vì sao hai người kia vẫn còn bình an vô sự, vì sao độc vẫn chưa phát tác?!
Rốt cuộc tại sao lại như vậy?!!!
Iwanaga Kotoko và Dazai Osamu đứng tại chỗ, nét mặt hai người giống nhau, đều là nụ cười lý tính vô tình, lại giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát.
Đặc biệt là trên mặt Iwanaga Kotoko còn viết: Tôi gọi /bíp/ bíp/ đánh/ người cuối cùng cũng đến rồi, oh yeah.
N bỗng nhiên hiểu ra.
Chỉ số thông minh bị nghiền áp khiến anh ta giận tím mặt, đồng thời nỗi sợ hãi làm lưng anh ta ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Bị tính kế!
Verlaine trong cơn thịnh nộ phóng ra trọng lực khổng lồ ép người không thở nổi, hai đầu gối của N mềm nhũn suýt chút nữa là quỳ rạp xuống đất.
— vừa rồi con ranh kia cố ý làm mình nói như vậy! Tất cả là để kích thích Verlaine!
Anh ta liếc nhìn vệ sĩ đã hôn mê, lòng thầm thóa mạ.
“Đồ vô dụng!”
Bởi vì phẫn nộ và sợ hãi, đầu ngón tay của N run rẩy không ngừng, anh ta cố chống người đến bàn điều khiển.
“Mau ra đây cho tao!”
Bình chứa rơi xuống ngay khi anh ta vừa dứt lời, nắp đỉnh văng ra, dung dịch bên trong bị tràn ra ngoài.
Thiếu niên có diện mạo giống Nakahara Chuuya ngã lăn xuống sàn nhà.
Cả người cậu ấy dính đầy máu tươi của chính mình, cơ thể mất sức, ngực phập phồng kịch liệt—
Iwanaga Kotoko đối mắt với đôi mắt xanh thẳm kia.
Tuy đã mất tiêu cự nhưng rõ ràng cậu ấy đang cố gắng biểu đạt gì đó, trong mắt là cảm xúc mãnh liệt muốn trút hết ra ngoài.
Nhưng ở giây tiếp theo, sinh mệnh ấy kết thúc.
Cơ thể cậu ấy sụp giống như kem tan chảy. Làn da và cơ thể đều hóa thành thành chất lỏng xanh đen chảy vào khe đất.
Dư lại chỉ còn áo ngoài và xương trắng nối liền với vô số ống truyền.
Dưới sự điều khiển của N, xương trắng run rẩy đứng lên, trên người phát ra ánh sáng của dị năng trọng lực.
Cậu ấy lao về phía phòng điều khiển.
Thiếu niên đã chết thế nhưng N vẫn lấy cậu ấy làm vũ khí!
N há mồm cười dữ tợn.
“Ha ha ha ha!!”
“Nếm thử chiêu này đi Verlaine, đây không phải bắt chước châu Âu mà là kỹ thuật của riêng chúng tôi, mệnh lệnh phá hư!”
Trọng lực ngang ngược phá hủy tất thảy.
Lấy hình dáng của xương trắng.
Nhưng mà.
Khi thời gian dự kiến đã trôi đi, N vẫn không nghe thấy tiếng cửa sổ bị phá hư.
Anh ta quay đầu nhìn lại, thấy xương trắng vẫn duy trì động tác xông tới, cảnh tượng như bị bấm dừng hình ảnh.
Nụ cười đọng lại trên mặt anh ta.
“Tại sao?!”
Rốt cuộc sao lại thế này, tại sao mọi chuyện lần lượt thoát khỏi khống chế?!
Không thể nghi ngờ, cách làm của N càng chọc giận Verlaine hơn.
Người đàn ông luôn luôn ưu nhã đã tức giận tái mặt. Anh ta bước một bước vọt tới trước mặt N, giơ tay bóp cổ nhấc N lên giữa không trung.
Mặt mũi N đỏ lên, sức lực giãy giụa hoàn toàn không đáng kể trước Verlaine.
“Đau không?”
“Mày cũng nếm thử tư vị bị trọng lực nghiền áp đi.”
Những người bị nhốt trong bình thí nghiệm không có lúc nào là không thừa nhận trọng lực từ điểm đặc dị, áp lực phải chịu vượt xa sức chịu đựng của cơ thể.
Cho nên mới có chuyện vừa thoát ra là cơ thể lập tức hóa thành chất lỏng.
Không thể tha thứ!
“Tao muốn giết mày.”
Verlaine nguy hiểm nheo mắt lại, bên trong có cảm xúc rất nhỏ đang rung động.
Anh ta có thể cộng tình với tất cả những người bị bắt làm vật thí nghiệm.
Nhìn thấy bọn họ bị N đối xử như vậy, anh ta đương nhiên sẽ tức giận phát điên.
“Chờ, từ từ!”
N hô to.
Đến rồi.
Iwanaga Kotoko nở nụ cười, sự việc tiếp diễn như trong dự kiến của cô.
Tiếp theo N muốn làm giao dịch với Verlaine.
“Tôi biết bí mật của anh! Nếu tôi mà chết, bí mật của anh cũng sẽ biến mất!”
“Vậy sao.”
Phản ứng của Verlaine lại bình đạm hơn rất nhiều so với tưởng tượng của N.
“Chẳng lẽ anh không quan tâm à! Verlaine, chắc chắn anh muốn biết ‘bí mật về rừng rậm dịu dàng’!!!”
Nhận thấy không có tác dụng, sinh mệnh bị nguy hiểm làm N càng hoảng lọan hơn.
Verlaine nhìn sang phía Iwanaga Kotoko.
“Chậm một bước rồi, anh N.”
Iwanaga Kotoko cười, cô gõ gậy chống xuống sàn, nói tiếp: “Tôi mời Verlaine tiên sinh đến đối phó anh. Làm trao đổi, tôi đồng ý nói cho anh ấy ‘bí mật về rừng rậm dịu dàng’.”
Lợi thế của anh đã không có hiệu quả.
Tất cả mọi thứ đều được cô lên kế hoạch ngay từ khi bắt đầu.
Trên đường đến viện nghiên cứu, cô đã nói yêu quái đi truyền lời cho Verlaine.
Cô tin tưởng biểu hiện của mình ở quán cà phê đủ để cho Verlaine đưa ra phán đoán chính xác.
Làm Vua ám sát, thứ có thể lay động nội tâm của Verlaine thật sự không nhiều. Cái anh ta để ý chỉ có thân thế của mình cùng với em trai Nakahara Chuuya, có lẽ còn có cả người từng là bạn, Rimbaud.
Quả nhiên anh ta đã đến.
Đương nhiên, Verlaine không đến cô cũng có người dự bị. Nếu là Chuuya tiên sinh thì nhất định sẽ không từ chối.
Nhưng bây giờ Chuuya tiên sinh đang thương tiếc bạn bè, nếu có thể thì cô không muốn làm phiền cậu ấy.
“Cái gì?!”
N nghiến răng, điên cuồng cười ha ha.
“Anh bị choáng váng và Verlaine, thế mà lại đi tin lời con nhãi này? Cái tôi nắm trong tay chính là cơ mật của quân đội!”
Sắc mặt Iwanaga Kotoko vẫn không đổi.
“Nhưng mà anh N, con nhãi như tôi lại phát hiện ra bí mật của viện nghiên cứu này đấy.”
N tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch.
Giọng nói của Verlaine tràn đầy căm ghét.
“Lần này tao sẽ không dùng phương thức của sát thủ, sẽ đổi phương thức khác làm mày nếm đủ tư vị thống khổ và hối hận, làm mày chết trong tuyệt vọng.”
Iwanaga Kotoko lên tiếng nhắc nhở.
“Verlaine tiên sinh, anh cho rằng loại người như N sẽ hối hận à… Đương nhiên là không, có cũng là gạt anh thôi.”
“Còn không bằng tận tình tra tấn anh ta, tra tấn đến khi mình nguôi giận thì thôi.”
Có thể là trí lực và vũ lực nghiền áp quá mức khủng bố, nỗi uy hiếp từ tử vong che trời lấp đất ập đến làm N bộc phát ra khát vọng muốn sống kinh người, anh ta thoát được ra khỏi sự trói buộc của Verlaine khi Verlaine đang nói chuyện với cô, sau đó lảo đảo nhào về phía ngăn tủ, lục tung để tìm đồ.
“Không, tôi chưa thể chết được…”
Muốn tìm cái kia à.
Iwanaga Kotoko hơi nhướng mày, cô cười nhạt một tiếng.
Xác thật, nếu tìm được thứ kia thì Verlaine sẽ bị mất không chế, tình huống bị đảo ngược ngay lập tức.
Nhưng mà, không thể tìm được.
Cô sẽ không để chuyện thế này xảy ra.
Như là nghe được tiếng hừ của cô, Dazai Osamu đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô, đôi đồng tử sâu thẳm.
“Sao vậy ạ?” Iwanaga Kotoko giả ngu: “Dazai tiên sinh muốn hôn môi ạ?”
Dazai Osamu khẽ cong môi, cậu thu hồi tầm mắt.
“… Không có gì.”
Có lẽ Dazai tiên sinh đoán được cô giấu thứ kia đi rồi.
Nhưng mà không sao, cô tin tưởng Dazai tiên sinh sẽ không làm gì cả.
Quả nhiên, N không tìm được đồ vật, tinh thần của anh ta trở nên không còn tỉnh táo.
“Ở đâu?! Ở đâu?! Sao lại thế này?!”
Verlaine túm chặt phần cổ áo blouse của anh ta, nhẹ nhàng nhấc lên như nhấc một con chuột bạch.
Nhân viên nghiên cứu và vật thí nghiệm điên đảo vị trí.
Miệt thị sinh mệnh, cuối cùng cũng phải nghênh đón sự trả thù của sinh mệnh.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Tiếng nói của Verlaine như truyền đến từ nơi sâu thẳm dưới địa ngục.
“Trên người của mày tràn đầy tà ác. Cho nên tiếp theo, tao sẽ lột từng tấc da của mày, rút từng cây xương của mày, ép khô từng giọt máu của mày—”
Iwanaga Kotoko tính toán thời gian, cô giơ tay lên như là học sinh ngoan muốn phát biểu ý kiến.
“Verlaine tiên sinh~”
“Xin lỗi phải ngắt lời anh,” cô cười tủm tỉm: “Bên phía truyền thông sắp đến đây rồi. Nếu anh còn muốn làm công việc ám sát thì tạm thời lảng tránh đi sẽ tốt hơn đó.”
Đả kích xảy đến liên tiếp khiến N muốn hộc máu.
“Truyền thông?!”
“Đúng rồi, anh cho rằng tôi đến đây mà không có chuẩn bị gì à? Không chỉ truyền thông mà cả các nhân vật có địa vị trong xã hội cũng đến nữa.”
Trước khi đi vào quán ăn, thư tín cô gửi qua điện thoại là gửi cho những người này.
N há miệng thở dốc, Iwanaga Kotoko tựa như biết anh ta muốn nói gì.
“Cảnh vệ? Xin lỗi cho tôi nói thẳng, toàn bộ lực lượng canh gác ở đây thêm lên cũng không phải là đối thủ của một mình Verlaine tiên sinh.”
Bên ngoài đã bị Verlaine rửa sạch sẽ.
Cô chỉ cần cho yêu quái động chút tay chân, làm cánh truyền thông đến sau Verlaine là được.
Anh trai, dùng rất tốt √
Iwanaga Kotoko nghiêm mặt.
“Tôi biết sở dĩ viện nghiên cứu này có thể tồn tại tuyệt đối có sự tiếp thay âm thầm của một phần quan chức cấp cao trong quân đội.”
“Nhưng không phải tất cả quan chức cấp cao đều đánh mất lương tri vì sức mạnh, cũng có người kiên quyết phản đối thực nghiệm trên cơ thể người. Ví dụ như đứa trẻ xuất thân ở phố suối nước nóng anh vừa nói, ba của cậu ấy chính là quân nhân kiêm nghị viện.”
“Loại chuyện này không bị lộ còn đỡ, một khi lộ ra ngoài, cộng thêm sức mạnh của dư luận…”
“Anh cảm thấy, phàm là người có lương tri thì có thể cho phép nơi như thế này tồn tại được à?”
Iwanaga Kotoko lấy một chiếc bút ghi âm trong túi của Dazai Osamu ra.
Dazai Osamu:?
Ấn nút truyền tin, lời N từng nói được gửi đi toàn bộ.
N sắp điên rồi.
“Vì sao cô lại có thứ này, rõ ràng khi vào đây đã lục soát cả người rồi!”
Các người chỉ lục soát tôi và Dazai tiên sinh, yêu quái không nhìn được nên không thể lục soát nha.
Cô trộm nói yêu quái đặt vào túi của Dazai tiên sinh, dù sao váy của cô cũng không có túi mà.
“Công chúa, tất cả mọi người đều đến rồi.”
Yêu quái nói ở bên tai.
Tốt lắm.
Ghi âm, thiết bị thực nghiệm, vật thí nghiệm… Vừa vào là có thể nhìn thấy ngay.
Tất cả đều là chứng cứ xác thực, nhất định sẽ nhấc lên sóng bão ở xã hội!
N vẫn mưu toan giãy giụa lần cuối nhưng bị Verlaine áp chế chặt chẽ.
“Cô… Tại sao năm lần bảy lượt muốn phá hỏng chuyện của tôi…”
Anh ta mất lực như sắp ngất đi.
“Lập trường của tôi chỉ là bảo vệ trật tự của thế giới này.”
“N tiên sinh, thần là trung lập, sẽ không đứng về phe của bất cứ ai.”
Iwanaga Kotoko ngước mắt, ánh mắt trong trẻo như đã nhìn thấy vận mệnh tan biến của viện nghiên cứu.
“Tôi biết anh sẽ không sám hối về những chuyện mình đã làm, cho nên….”
“Mời anh tận tình cảm thụ tuyệt vọng đi, N tiên sinh.”
“Tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai phá hư trật tự.”
Tất cả tà ác đều bại lộ dưới ánh mặt trời, không có một góc khuất nào bị che giấu.