Chương 9: Hồi Ức Trăm Năm
“Kiếp trước và hiện tại, là cùng một người?”
*Chương trước tên đầy đủ của Minh Đăng kiếp này là Khúc Văn Tịnh nha, tại làm lớ ngớ quá nên bỏ sót một chữ hihi
***
Sở Lan nhìn hạt đào trong lòng bàn tay của Vân Trầm, nhưng không đưa tay ra để lấy nó ngay lập tức.
Cảm nhận được Sở Lan đang do dự, Vân Trầm hơi hơi cong ngón tay, nói: “Yên tâm, không có độc, ta còn cần ngươi niệm chú đưa ta ra khỏi mộng, ta sẽ không hại ngươi.”
Sở Lan đột nhiên kinh ngạc, y căn bản không có nghĩ tới chuyện này.
Ở cùng đại ma đầu Vân Trầm càng lâu, y càng thả lỏng cảnh giác, trong tiềm thức luôn cảm thấy Vân Trầm sẽ không hại mình.
Sở Lan hắng giọng để che giấu sự ngạc nhiên. Vừa rồi y do dự, không phải lo lắng hạt đào có độc hay là bị nguyền rủa, mà đơn giản là bởi vì y không thích vị đắng.
Vân Trầm suy nghĩ một chút, sau đó một tay ném một hạt đào vào trong miệng, nhai giòn, cười nói: “Bí quyết độc nhất vô nhị, không đắng.”
Ngay sau đó Sở Lan lấy hạt đào gần như không thích từ trong lòng bàn tay của Vân Trầm, cho vào miệng nhai, quả nhiên nó không đắng, thay vào đó có hương thơm, cảm giác như mở cửa lúc sáng sớm, thấy trước mắt là ba ngàn đóa hoa đào nở rộ.
Vân Trầm mỉm cười, hắn thấy Minh Đăng và Tiểu Điệp cô nương đang bị một đám xấu xa bao vây.
Hóa ra sau khi Minh Đăng khỏi bệnh, hắn vẫn tiếp tục làm việc thiện ở khắp mọi nơi, trước đó hắn làm việc thiện một mình, cho dù là thế quan quý nhân hay một người ăn xin hay một người bệnh.
Trong mắt hắn đều được đối xử công bằng bình đẳng, vài người tấm tắc khen “Bồ Tác sống”; cũng có người mắng “Thằng điên”. Hắn bỏ ngoài tai những lời lẽ kia, chỉ quan tâm đến việc xuống núi Linh.
Nhưng bây giờ theo sau hắn là một thiếu nữ xinh đẹp tên là Tiểu Điệp, đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, bao gồm cả mấy con rắn độc* sống gần đây.
*Đang nói mấy đứa kiểu như thổ phỉ, lập băng đảng trộm cướp
Những kẻ ác này sau khi nhìn thấy Tiểu Điệp cô nương, chúng không thể rời đi, chúng suốt ngày bám lấy Tiểu Điệp như một con chó ghẻ, chửi vào mặt cô bằng những lời lẽ tục tĩu, khiến người ta kinh tởm đến phát ốm.
Tiểu Điệp đi theo Minh Đăng đã lâu, học được cách đối nhân xử thế và sự từ bi của hắn, vì vậy cô chỉ niệm một câu chú nho nhỏ dạy cho những tên côn đồ này, bài học mà chúng trải qua không nặng nhưng đủ để chúng sợ hãi không dám nhúc nhích.
Huống chi, cô là lần đầu trải nghiệm làm người, còn không biết nhân tính xấu xa, nên không thấy quan tài không đổ lệ
Đám côn đồ này đang thảo luận tính kế, luôn tìm cơ hội để bắt Tiểu Điệp cô nương, dù sao hòa thượng là người ăn chay niệm phật, cấm dục, gặp được một góa phụ như vậy là điều may mắn với chúng.
Nhưng chúng đã từng bị mê hoặc bởi bùa chú của Tiểu Điệp, chúng biết cô ấy sử dụng những thủ đoạn dị giáo nên chúng không trực tiếp đạt được bất kì lợi ích nào từ cô, vậy nên chúng đã cố gắng loại bỏ Minh Đăng trước.
Một ngày nọ, Tiểu Điệp trở lại Hồ Điệp cốc tu luyện, tu vi của nàng không cao, phải thường xuyên trở về hang ổ của mình, mượn linh khí của trời đất, hóa hình thành người.
Minh Đăng đang ở một mình trong mái tranh gõ cá gỗ tụng kinh thì bất ngờ có một đám người mang theo ý xấu kéo đến trút sự ghen ghét, oán hận, ác ý với Minh Đăng, đánh Minh Đăng sống chết không rõ, rồi trói vào cọc gỗ…
*Cá gỗ gõ mõ
Đến khi Tiểu Điệp cô nương quay lại, cô nhìn thấy Minh Đăng đang hấp hối với một con dao đồ tể sắc bén kề trên cổ, cô vừa tức giận vừa lo lắng. Những tên xấu xa đó thật độc ác, giống như sứ giả đến từ địa ngục, đưa ra những yêu cầu vô lý, chỉ cần Tiểu Điệp đồng ý ngủ với chúng, chúng sẽ tha cho Minh Đăng.
Tiểu Điệp lo lắng đến mức cắn môi, nước mắt lăn dài trên má. Miệng của Minh Đăng bị một miếng giẻ chặn lại, không thể nói được, vết máu trên mặt hắn rõ ràng, hai mắt đỏ ngầu, hắn lắc đầu liên tục, đau đớn tột cùng.
Tiểu Điệp không còn cách nào khác ngoài việc kìm nén sự xấu hổ của mình và gật đầu đồng ý yêu cầu của gã để cứu Minh Đăng.
Minh Đăng lo lắng đến mức đập đầu vào cọc gỗ, gã đàn ông đang kề dao quanh cổ thèm muốn sắc đẹp nhất thời ra tay sơ suất, con dao đồ tể vô tình kề sát cổ Minh Đăng, tạo thành một vết thương lớn, vết thương mở rộng khiến máu phun ra.
Những tên côn đồ này không nghĩ rằng chúng sẽ thực sự sẽ gây ra cái chết, chúng nhìn nhau thất thần và bỏ chạy.
Tiểu Điệp đau khổ rống lên, chạy tới ôm lấy Minh Đăng, cởi bỏ sợi dây trói hắn, khóc nức nở, môi run run gọi tên Minh Đăng.
Tiểu Điệp lấy tay bịt vết máu trên cổ Minh Đăng, cố gắng cầm máu, nhưng lại phát hiện máu chảy càng lúc càng nhiều, giống như vỡ bờ, khiến cô toàn thân run rẩy không thể kiểm soát, trái tim lạnh giá trùng xuống, rơi vào trong bóng tối vô tận.
Ngược lại, Minh Đăng mỉm cười nhẹ nhõm, cuối cùng… cuối cùng cũng đã bảo vệ được Tiểu Điệp cô nương. Dùng chút sức lực cuối cùng, hắn run rẩy lấy từ trong túi ra một viên kẹo mơ, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm và hạnh phúc nói: “Tiểu Điệp cô nương, ăn một viên kẹo mơ đi…”
Hai tay Tiểu Điệp đầm đìa máu, cô đau lòng nhận lấy viên kẹo mơ, nức nở nói: “Đừng sợ, ta nhất định sẽ tìm cách cứu huynh.”
Bởi vì mất máu quá nhiều, Minh Đăng sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, nhưng y phục trên người càng ngày càng nhuộm đỏ màu máu, giống như cả đời hắn, nhợt nhạt mà tràn đầy màu sắc.
Hắn tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn về phía dấu vết hoài niệm cuối cùng trên thế gian, mỉm cười lắc đầu: “Kiếp này ta dấn thân vào đạo Phật… Nếu có kiếp sau, nếu có kiếp sau…”
Minh Đăng không nói hết lời, có lẽ hắn cũng chẳng biết nói gì hơn, chỉ có thể để những lời tâm tình còn dang dở mãi mãi đọng lại trong nụ cười chờ mong nơi khóe miệng.
Tiểu Điệp đau lòng run lên, cô ngồi trong mái tranh ôm xác Minh Đăng một ngày một đêm. Đến khi tỉnh lại, thù hận trong lòng đã mọc lên um tùm như cỏ dại, cô đã bắt những kẻ giết Minh Đăng, buộc chúng phải chém lẫn nhau, cô không chịu dừng lại cho đến khi cơ thể chúng chi chít vết thương và chết vì mất máu quá nhiều.
Nhìn thấy cảnh này Sở Lan không khỏi nhíu mày, nói với Vân Trầm bên cạnh:”Minh Đăng chết quá thảm, kẻ gây ra đáng chết, chỉ là thủ đoạn của Tiểu Điệp quá đẫm máu. Nếu Minh Đăng vẫn còn đó, có lẽ hắn cũng không muốn nhìn thấy cảnh này.”
Vân Trầm liếc Sở Lan một cái, muốn nói: “Nếu đổi lại là ta, nhất định sẽ làm chuyện điên rồ hơn gấp trăm lần, ngàn lần.” Nhưng nghĩ kỹ lại, tuyệt đối không thể làm tổn thương người mình yêu.
Hắn giật mạnh sợi tơ Linh Lung Như Ý kết nối hai người họ, Sở Lan bị kéo về phía hắn, khuôn mặt y gần đến mức gần như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Sở Lan không hiểu hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
Vân Trầm hai mắt sáng ngời, khẽ cười: “Từ góc độ này, ta càng có thể nhìn rõ ràng hơn.”
Sở Lan: “…” Là khác dữ chưa?
Trong vòng vài ngày, Tiểu Điệp đã xây dựng một ngôi miếu ở Hồ Điệp trấn có tên là “Minh Đăng miếu”. Bức tượng Phật mà cô tự tay tạc có gương mặt, chiều cao và hình dáng giống hệt như Minh Đăng, phảng phất tựa như Minh Đăng thật sự đang đứng ở đó.
Đây là cách mà Tiểu Điệp đã tìm ra để hồi sinh người chết. Chỉ cần tượng Phật được người dân dâng hương, hàng ngày có người tụng 《Phản Hồn Kinh》 cho tượng Phật, thì có cơ hội gọi hồn người đã khuất về, sau đó làm bùa chú để khiến vong hồn nhập vào tượng Phật, và hồn nhập vào tượng Phật có thể được hồi sinh
Minh Đăng suốt đời làm việc thiện, có khá nhiều người đến chùa dâng hương cho hắn, nhưng rất khó thu phục được những người hành hương này, dù sao Minh Đăng cũng chỉ là một nhà sư phàm tục, không phải là một vị Phật thực sự.
Vì vậy, Tiểu Điệp đã viết ra những điều ước của những người bước vào Minh Đăng miếu và cố gắng hết sức để giúp đỡ thực hiện điều đó. Bằng cách này, khi nghe nói rằng việc khấn vái một điều ước trong Minh Đăng miếu có thể trở thành sự thật, ngày càng có nhiều khách hành hương đến chiêm bái Minh Đăng.
Tiểu Điệp cả ngày bận rộn đến chóng mặt, cô ấy muốn giúp những người hành hương thực hiện được ước nguyện của mình, duy trì Minh Đăng miếu và kiên trì tụng 《Phản Hồn Kinh》 mỗi ngày, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
May mắn thay cô ấy rất có tài năng, nếu không nhất định sẽ không thể kiên trì được, nhưng kiểu mệt mỏi này thực sự vắt kiệt sức lực của cô ấy, khiến cô ấy già đi nhanh chóng.
Thỉnh thoảng, gió thổi cửa sổ khẽ kêu cọt kẹt, nghi ngờ là Minh Đăng trở về, cô không khỏi chạy đến bên cửa sổ, thấp giọng thì thầm: “Minh Đăng, là huynh trở về sao?” Nhưng không ai trả lời, cô chỉ có thể cô đơn ngồi đếm sao trên trời.
Mê đắm đến thế, nỗi nhớ dài đến trăm năm. Tiểu Điệp đã không đợi được linh hồn của Minh Đăng trở lại, nhưng cô đã nhìn thấy một người trông giống hệt Minh Đăng, ở Hồ Điệp trấn, Khúc Văn Tịnh.
Hắn đang mặc hỉ phục, với làn gió xuân mơn man trên khuôn mặt, hắn sẽ kết hôn với con gái của Viên Ngoại Lang*, trong thị trấn.
*Viên Ngoại Lang:员外郎 (Yuanwailang) là một trong những vị trí chính thức ở TQ cổ đại, ban đầu chỉ Lang Quan người ở bên ngoài tiền tuyến. Trong triều đại nhà Tùy, mỗi trong số 24 bộ phận của tỉnh Thượng Thư đều có một thành viên của Lang Quan.
Ngay khi giấc mơ đến hồi gay cấn sắp phát triển thành xung đột kịch liệt nhất, Sở Lan cảm thấy thời không trước mắt vặn vẹo, giống như bị cuốn vào một vòng xoáy cực lớn, y bất giác vươn tay muốn tóm lấy một cái gì đó, nhưng một bàn tay rắn chắc mạnh mẽ nắm lấy cổ tay của y trước. Sau đó, khi mở mắt ra lần nữa, y đã trở lại Hồ Điệp cốc.
Hóa ra giấc mơ đã kết thúc.
Sở Lan phát hiện cổ tay mình vẫn bị Vân Trầm nắm, y rụt tay lại, cầm lấy sợi tơ Linh Lung Như Ý đang nối hai người lại với nhau. Vân Trầm vỗ ống tay áo nói: “Câu chuyện của hai người này, thật là động lòng người.”
Sở Lan liếc nhìn ngôi nhà mới xây trông giống như một ngôi nhà ma ở giữa Hồ Điệp cốc, nghĩ đến câu chuyện của Minh Đăng và Tiểu Điệp, y không khỏi thở dài, nói với Vân Trầm:
“Hóa ra là ngôi miếu đổ nát nơi hai chúng ta nghỉ ngơi là Minh Đăng miếu. Tiểu Điệp cô nương, đã từng chăm sóc Minh Đăng miếu rất tốt, quét dọn nó mỗi ngày. Cô ấy đã hy vọng rằng Minh Đăng sẽ phục sinh mỗi ngày. Cô ấy đã đợi cả trăm năm, nhưng thứ cô chờ đợi được là Minh Đăng sau khi tái sinh muốn lấy nữ nhân khác, vì vậy cổ đã phát điên, Minh Đăng miếu từ đó đã trở thành một ngôi đền đổ nát không một ai quan tâm.”
Vân Trầm trầm mặc một hồi, trong mắt hiện lên một chút mê mang, nói: “Kiếp trước và hiện tại là cùng một người sao?”
Tất nhiên tình yêu phải bền bỉ và nồng nhiệt, nhưng giống như Tiểu Điệp, nó đã trở nên điên cuồng và ngột ngạt.
Sở Lan nhìn xung quanh đủ loại tân lang tân nương, nếu họ vẫn là một người trong kiếp trước lẫn hiện tại, thì họ nên vui mừng khôn xiết khi gặp lại người yêu trong quá khứ, nhưng những người này đã bị hành hạ đến chết. Y suy nghĩ một chút, nói: “Quá khứ, hiện tại, vĩnh sinh đều là hư không. Con người, quan trọng nhất cần nắm giữ chính là cuộc sống này.”
Vân Trầm nhìn y mỉm cười: “Chính xác.”
Trên lễ đài, Minh Đăng, không, là Khúc Văn Tịnh, người vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, Tiểu Điệp ngây người nhìn Khúc Văn Tịnh, mặc dù Khúc Văn Tịnh và Minh Đăng có tính cách khác nhau, nhưng họ có chung ngoại hình, chỉ có điều Khúc Văn Tịnh là có tóc, hắn rõ ràng là kiếp sau của Minh Đăng vì sao không thừa nhận?
Ngay sau đó, Khúc Văn Tịnh tỉnh dậy. Hắn không hề nảy sinh tình cảm với Tiểu Điệp vì nhớ lại những chuyện ở kiếp trước, ngược lại còn tức giận nói: “Thái Ý đâu? Lam Thái Ý là vợ chưa cưới của ta! Còn cô, là một mụ già làm đủ mọi việc ác! Ngay cả khi cô yêu cầu ta xem câu chuyện giữa cô và hòa thượng Minh Đăng hàng trăm lần, ta cũng không cảm thấy gì.”
Tiểu Điệp nhìn Khúc Văn Tịnh đang nói nặng lời với mình, trái tim cô như bị dao đâm một nhát sâu. Kiếp trước, Minh Đăng chưa từng vì nàng mà nặng lời, hiện tại lại một mực nói muốn gả cho người khác! Còn gọi nàng là một mụ già!
Tiểu Điệp luôn ở trong Minh Đăng miếu, ngày đêm canh giữ, đầy vẻ hoang vắng, khi đột nhiên nhìn thấy Minh Đăng cưới Lam Thái Ý, có ai biết nàng đau lòng đến nhường nào, sống không bằng chết? Tại sao nàng không muốn tiếp tục là một con bướm vô tư? Cho dù tiếp tục chờ đợi ngàn năm, nàng cũng không hối hận, nhưng nàng nhìn thấy Minh Đăng cùng người khác dịu dàng ôn nhu, vậy trăm năm qua nàng hy sinh nhiều như vậy để chờ đợi cái gì?
Trái tim của Tiểu Điệp đầy hận thù, ghen tuông và không muốn đau khổ, trước khi chết, Minh Đăng đã nói rõ ràng “Nếu có kiếp sau”, tại sao hắn không giữ lời hứa? Nàng đã buồn rất lâu và nhớ hắn rất lâu, và nàng sẽ không bao giờ cho phép Minh Đăng yêu người khác.
Cô đau khổ, cũng muốn mọi người cùng khổ, cả thế giới cùng nhau diệt vong, cô khẽ nhướng mày nói: “Chỉ cần huynh cưới ta, ta sẽ thả Lam Thái Ý ra, nếu không cả đời này huynh vĩnh viễn đừng mong gặp lại cô ta!”
“Ngươi…” Khúc Văn Tịnh nổi giận, “Ngươi làm như vậy có khác gì với những kẻ ác độc đã giết Minh Đăng? Dùng người yêu của ta để uy hiếp ta, đồ đê tiện!”
“Làm người tốt sẽ không mang lại cho ngươi cái gì, nhưng làm người xấu có thể có được tất cả những gì ngươi muốn, vì vậy ta thà làm người xấu còn hơn.”
Tiểu Điệp nghiến răng nghiến lợi, “Tính mạng của Lam Thái Ý nằm trong tay ngươi!”
Khúc Văn Tịnh trong mắt tràn đầy hận thù, thật lâu sau mới phun ra một câu cay độc: “Ta trước tiên phải xem Thái Ý có bình an vô sự hay không, ngươi nhất định phải thả những người vô tội này đi, ta mới có thể đồng ý yêu cầu vô liêm sỉ của ngươi!”
Tiểu Điệp vui mừng khôn xiết khi nghe những lời đó, trong lòng cô biết rằng Khúc Văn Tịnh hiện tại sẽ không thể hòa giải, nhưng sau một thời gian dài trong tương lai, khi hắn nhớ lại tình yêu ở kiếp trước, trái tim sắt đá này sẽ biến thành mềm mại.
Tiểu Điệp ngay lập tức ra lệnh cho tiểu quỷ mang Lam Thái Ý đến, và nói: “Mọi người trong khán đài, sau khi uống rượu cưới với ta và Minh Đăng, các ngươi có thể trở về nhà.”
Vân Trầm vỗ vai Sở Lan: “Cơ hội để thoát khỏi mụ già đã đến, chúng ta đi thôi!”
Sở Lan vẫn không hiểu Vân Trầm đang nói về cơ hội nào, khi thấy hắn nhìn con tiểu quỷ sắp hộ tống Lam Thái Ý ra, y nhanh chóng nhận ra rằng cơ hội này rơi vào Lam Thái Ý, tình địch của Tiểu Điệp.