Chương 4: Phong xan lộ túc
- Trang Chủ
- Sau Khi Ma Tôn Thành Tù Nhân Của Ta - Bạch Mã Du Cương
- Chương 4: Phong xan lộ túc
*Nói cắm trại cũng đc nhm để v cho sang =)))
Sở Lan thấy khá xấu hổ, y vậy mà lại ngã vào trên người kẻ thù không đội trời chung của mình, Vân Trầm, người vẫn đang nhìn y với nụ cười trên môi.
Đây tựa hồ không phải là thật, y rất nhanh đứng dậy, kết quả tay trái cầm tơ Linh Lung Như Ý, bởi vì tốc độ quá nhanh, lại lần nữa ngã xuống, đè trên người Vân Trầm.
Trên mặt Vân Trầm vẫn còn dính chút máu, nhưng biểu hiện dường như thoải mái và có chút vui vẻ hơn một chút so với trước đây ở núi Vô Cấu.
Hắn uể oải cười: “Tinh Hồi Tiên Quân như vậy là không muốn từ trên người ta đứng lên sao, ta đoán là bởi vì ta rất ấm áp.” Giọng điệu của hắn tràn đầy phù phiếm.
Sở Lan lườm hắn, y nhanh chóng, thận trọng đứng dậy và nói: “Đừng có gọi ta là Tinh Hồi Tiên Quân.” Y kéo sợi tơ Linh Lung Như Ý, ý muốn Vân Trầm ngồi dậy theo sau y.
Linh Lung Như Ý là một sợi tơ mỏng màu đỏ, đây là một món pháp bảo mà Sở Lan tìm thấy vào năm ngoái, dùng rất tiện dụng, thậm chí còn ngoan ngoãn hơn cả thanh kiếm đã ở bên y sáu bảy năm.
Sở Lan đã dùng nó để trói Vân Trầm. Bây giờ Vân Trầm đang bị Linh Lung Như Ý trói và ngồi trên mặt đất, những người không biết chắc chắn cho rằng Sở Lan đang bắt nạt hắn.
Vân Trầm chậm rãi nói: “Vậy ta phải gọi ngươi là gì? Lan nhi? Đây là cách mấy lão đầu ở Vô Cấu sơn gọi ngươi. Ta không muốn học theo mấy lão đầu đó. Nhìn ngươi có vẻ lớn hơn ta một chút, sao ta không gọi ngươi là Lan ca ca.”
Ba chữ “Lan ca ca” vừa đến bên tai, Sở Lan toàn thân nổi da gà, lập tức lắc đầu nói: “Thôi đi, ta và ngươi là địch nhân, ngươi không cần gọi ta như vậy.”
Vân Trầm khẽ mỉm cười, tựa hồ không nghĩ như vậy, nhưng cũng không có phản bác, chỉ là đáp:
“Đi Hỏa Hải ở cực bắc không phải chuyện một ngày một đêm, chúng ta luôn phải nói chuyện. Không có ai quy định kẻ thù không thể nói chuyện. Chẳng lẽ Tinh Hồi Tiên Quân cứ như vậy nhìn chằm chằm ta sao? Như vậy, ánh mắt của Tinh Hồi Tiên Quân không thân thiện cho lắm.”
“Tinh Hồi Tiên Quân” bốn từ luôn bật ra khỏi miệng hắn, nó giống như một cây súng kèm gậy, rất chói tay. Sở Lan không có trả lời, mà là nhìn chung quanh, đã tụ tập rất nhiều người, tò mò nhìn hai người bọn họ, hỏi: “Các ngươi là thần hay ma?”
(Súng kèm gậy: một từ thông dụng trong mạng xã hội trung quốc, có nghĩa là ẩn chứa sự mỉa mai trong lời nói.)
“Trông đẹp như vậy, chắc chắn là thần tiên giáng trần.”
“Tiên nhân làm sao có thể rơi xuống đất chảy máu? Nếu vô dụng như vậy, nhất định không phải tiên nhân.”
“Tại sao người ngồi dưới đất bị trói bằng dây thừng?”
Sở Lan thầm nghĩ, nếu y tiết lộ thân phận của Vân Trầm, dân thường sẽ sợ hãi, nếu y tiết lộ mình là đệ tử của Vô Cấu giáo, chẳng phải sẽ làm cho giáo phái mất mặt hay sao? Vì vậy y cười bịa đặt một câu:
“Chúng ta không phải thần, chúng ta chỉ là nhàn rỗi chán chường, là đang chơi đùa.”
Vân Trầm đứng dậy rất nhanh hợp tác với những lời nói dối của Sở Lan, hắn cao hơn Sở Lan nửa cái đầu, cong lưng và gục đầu vào vai Sở Lan, trông rất thân mật, nheo mắt cười nói: “Ừ, chúng ta đang chơi đùa.”
Sở Lan từ bên cạnh khẽ liếc hắn một cái, ngươi là Đại ma đầu, đừng nghĩ giả bộ ngoan ngoãn, ta sẽ thả ngươi đi. Hắn lui về phía sau hai bước, Vân Trầm vẫn cười nhìn y, phảng phất hai người thật sự là hảo bằng hữu.
“Người trẻ tuổi thật biết chơi đùa, bình tĩnh đi, cái này các ngươi đùa giỡn đến chảy máu rồi.” Thường dân hoan hô một phen rồi giải tán.
Sở Lan không nói nên lời, xấu hổ phủi bụi trên người, y luôn cảm thấy tên Đại ma đầu này đầy thủ đoạn và xảo trá, nên hỏi: “Có phải ngươi đã làm gì khiến Xích Ảnh Kiếm của Trì ca đột nhiên hư không? Trì ca và Giang ca bây giờ nơi nào?”
Vân Trầm đứng thẳng người, trả lời: “Tinh Hồi Tiên Quân cũng đánh giá ta quá cao rồi, ta đã bị tơ Linh Lung Như Ý trói còn có ăn một viên Tỏa Linh đan của Vô Cấu giáo các ngươi, nếu ta có năng lực thông thiên này, sớm đã quét sạch cả Vô Cấu giáo, hay là ngươi quá tin tưởng ta?”
Khi nói câu cuối cùng, khóe miệng Vân Trầm nhếch lên một nụ cười, nhìn cực kỳ tà ác.
Cho dù không phải do Đại ma đầu Vân Trầm làm, nhưng Sở Lan cảm thấy trong lời nói và hành động đều đầy ác ý và khiêu khích, tóm lại, người này rất khó hòa thuận.
Sở Lan không muốn nói nhiều với Vân Trầm, điều cấp bách nhất bây giờ là tìm hai vị sư huynh Trì Tụng và Giang GIới Chi. Y đã hỏi những người xung quanh thị trấn, và tất cả họ đều nói rằng họ chưa nhìn thấy ai giống như y miêu tả. Không thể không than thở một cái, Trì Tụng và Giang Giới Chi cũng từ trên trời rơi xuống, dân thường ở đây cũng nên đổ xô đi xem mới đúng.
Tuy nhiên, hai người họ đều là cao thủ kiếm thuật, tu vi cao hơn Sở Lan, có lẽ rơi xuống trong nháy mắt, không bị dân thường phát hiện cũng là chuyện bình thường.
Sở Lan từ trong túi Càn Khôn lấy ra một chiếc gương đồng khắc họa linh thú, gọi là Vô Tương Kính. Mỗi đệ tử của Vô Cấu sơn đều sở hữu một chiếc Vô Tương Kính, dùng để triệu tập, liên lạc các đệ tử khác.
Sở Lan không biết rõ về Giang Giới Chi, vậy nên y không biết khẩu quyết Vô Tương Kính của hắn, vì vậy y đã niệm pháp và đọc khẩu quyết Vô Tương Kính của Trì Tụng, nhưng thấy Vô Tương Kính cũng đã hỏng.
Thật kỳ quặc! Y vô thức nhìn Vân Trầm.
Vân Trầm ngẩng đầu, hắn híp mắt cảm nhận ánh nắng, hắn cảm nhận được Sở Lan ánh mắt không thiện cảm, không khỏi cúi đầu nói: ” Đó cũng là lỗi của ta? Tinh Hồi Tiên Quân, ta thật sai rồi!”
Sở Lan nghĩ, quả nhiên đúng như lời hắn nói, nếu hắn thật sự có năng lực vô hiệu hóa bách bảo, hắn sẽ không bị bắt sống. Có vẻ như tiểu trấn này đã được đúc thành một trận pháp, tựa như sắp có một con yêu ma tu vi mạnh mẽ xuất hiện, chẳng lẽ con yêu ma đó tới để cứu Đại ma đầu? Nhất định phải xem xét cẩn thận!
Sở Lan đang nghĩ biện pháp đối phó, thì bụng đột nhiên réo lên ầm ĩ, từ sáng đến tối đều chưa ăn, có chút choáng váng đầu vì đói. Vân Trầm tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của y, ngẩng đầu hướng về thương trường nơi náo nhiệt nhất gật gật đầu, nói: “Tinh Hồi Tiên Quân, trước tiên ăn chút gì đi, sau đó đi tìm hai cái ngốc ca ca của ngươi như thế nào?”
Hai người một thiện một ác, Sở Lan không thể bị Vân Trầm lời nói mê hoặc, huống chi là tới quá gần hắn, vì vậy y bày ra một bộ ánh mắt lạnh như băng, nói: “Đại ma đầu bất tử cư nhiên cũng cảm thấy đói bụng.”
Vân Trầm đáp: “Ta không đói, ta chỉ muốn uống một ít canh cá. Nếu là canh cá diếc thì tốt. Cá phải được đánh bắt tươi, thêm một ít đậu phụ, hành lá và tiêu xanh, hương vị đó rất ngon.” Hắn ta chép miệng, như thể món canh cá ngon lành đó đang trong miệng mình.
Đó chỉ là giấc mơ của kẻ ngốc. Là một tù nhân, hắn chỉ có thể tưởng tượng mình được ăn những món mình muốn. Nhưng kỳ lạ là khẩu vị của Đại ma đầu cùng Sở Lan giống nhau, y cũng rất thích uống canh cá, trong những ngày tu luyện ở Vô Cấu sơn Sở Lan thường xuống sông bắt cá nấu canh.
Sở Lan kéo sợi tơ Linh Lung Như Ý trong tay, phát hiện ra rằng tay và chân của Vân Trầm đều bị trói bằng dây, không thể tự do di chuyển, chỉ có thể nhảy xung quanh như một thây ma, điều đó có nghĩa là rất bất tiện khi đưa hắn đi tìm nơi tá túc.
Trời tối dần, y không thể ngủ ngoài đường được. Những ngón tay của Sở Lan thủ chỉ tụ lại khởi lên một đoàn hồng quang, nó bay về phía sợi dây Linh Lung Như Ý trên đôi chân Vân Trầm.
Vân Trầm đá vào chân, uốn dẻo cổ chân và cười nói: “Ta bây giờ không khác gì người thường, và ta không thể trốn thoát. Tại sao Tinh Hồi Tiên Quân không hoàn toàn cởi trói tơ Linh Lung Như Ý cho ta? Ta hứa sẽ đi theo ngươi.”
Chỉ cần nhìn vào bộ dạng chân thành của Vân Trầm lúc này, hắn trông giống như một thiếu niên trẻ chân thành với đôi mắt sáng và nhân hậu, nhưng hắn lại là Đại ma đầu bị cả người và thần ghét! Tà khí trong mắt hắn cuồn cuộn chảy xuôi, che giấu không được, quỷ mới tin lời hắn nói!
Sở Lan không nói chuyện với hắn, mà chỉ cầm Linh Lung Như Ý dẫn đi về phía ít người, thỉnh thoảng nhìn lại, e rằng nếu y không chú ý, Vân Trầm có thể sẽ biến mất.
Cuối cùng, y tìm thấy một hoang miếu đổ nát, nơi thờ một vị Phật, nhưng nó đã bị hư hỏng trong một thời gian dài, đầy mạng nhện và không hề thích hợp cho người ở. Nhưng hành trình này nhất định gian nan, Sở Lan không để ý tới bụi mù mịt trong miếu, kéo Vân Trầm vào, Vân Trầm nói: “Tinh Hồi Tiên Quân định ăn ngủ ngoài trời sao?”
Sở Lan không chịu nổi Vân Trầm lần lượt yêu cầu, nói: “Đều chỉ có nơi này, chẳng lẽ ngươi còn muốn ăn ngon mặc đẹp?”
Vân Trầm cau mày nhìn cửa sổ lộng gió trong miếu, cười nói: “Đúng vậy, đều tại nơi này, có lẽ một ngày nào đó chúng ta sẽ tới Hỏa Hải ở cực bắc, Tinh Hồi Tiên Quân liền ném đi ta, ta sẽ rất buồn đó. Vậy nên tại sao ta không tận hưởng nhiều niềm vui hơn khi ta còn sống?”
Sở Lan chính trực nói: “Ngươi làm quá nhiều điều ác, ngươi đáng chết, không đáng được hưởng thụ.”
Vân Trầm nhướng mày, dường như đồng ý với lời nói của Sở Lan. Hắn ngã người ngồi trên mặt đất, ánh mắt rơi tại những thanh xà kết võng trên ngói miếu, hắn nở một nụ cười, đáp:” Nếu đã như vậy, ta ngủ một giấc, ngày mai gọi ta dậy.”
Dễ nói chuyện như vậy, ngừng tranh cãi rồi? Sở Lan cơ hồ không quen, y hướng mắt nhìn về phía Vân Trầm, quả nhiên, hắn nhắm mắt lại, nụ cười vẫn luôn treo nơi khóe miệng đã biến mất, tựa hồ thật sự đang ngủ.
Trên thực tế, Đại ma đầu khá đẹp trai, lông mày dày, đôi mắt đẹp, sống mũi cao, cho dù mặt mũi lấm lem cũng không che giấu được phong độ lãng tử, người như vậy chính là Đại ma đầu đáng sợ!
Gululu…
Bụng Sở Lan lại bắt đầu biểu tình, cả ngày không ăn cơm, hiện tại y vẫn phải ở bên cạnh Vân Trầm, lôi kéo Vân Trầm đi quán ăn luôn rất rườm rà, hơn nữa khi đến quán, liệu hắn có muốn ăn không? Nếu không, hắn nhất định sẽ hét lên khiến mọi người xung quanh chú ý đến. Thật là rắc rối!
Vừa mới có một tiểu ăn mày chạy tới ngoài ngôi miếu đổ nát, Sở Lan cho hắn một ít bạc bảo hắn chạy đi mua chút thức ăn, tiểu ăn mày hớn hở chạy đi mua hai con gà ăn mày hấp.
(Gà nướng đất sét hay còn gọi là gà ăn mày, Hán Việt: khiếu hoa kê: Là một món gà của người Trung Quốc được nhồi, gói trong đất sét và lá sen (hoặc lá chuối hay lá tre để thay thế), sau đó nướng từ từ trên lửa nhỏ.)
Sở Lan và tiểu ăn mày đang ngồi ở cửa miếu đổ nát, ăn món gà ăn mày ngon lành.
Trong tình cảnh này, đêm tối gió nhẹ, Đại ma đầu đang ngủ trong miếu, còn Sở Lan và tiểu ăn mày ngồi ở cửa miếu ăn gà ăn mày, Sở Lan thật sự cảm thấy như nằm mơ.. Y cắn một miếng đùi gà và hỏi tên của tiểu ăn mày.
Tiểu ăn mày quanh năm không được ăn thịt gà, hiện tại mới thỏa mãn, mỗi câu hỏi đều trả lời: “Ta tên là Đa Đa, Đa trong dư đích đa.”
(Cíu, k biết đa trong cái gì nữa, 多余的多)
Đa Đa nhìn tầm mười một mười hai tuổi, tuổi này lẽ ra phải được cha mẹ yêu thương, nhưng nó thì ăn mặc rách rưới, sống bằng việc ăn xin, đoán chừng tiểu ăn xin đã trải qua cuộc sống khốn khổ. Sở Lan không muốn chạm vào nỗi buồn của tiểu ăn xin, vì vậy y không hỏi, liền dò hỏi một chút tin tức: “Ngươi có từng nhìn thấy hai ca ca cầm kiếm trong tay chưa? Y phục của hai người họ cũng giống như ta.”
“Không có. Ta lang thang bên ngoài cả ngày, không có nhìn thấy cũng không nghe nói qua.”
Đa Đa rất thông minh, có thể thấy được Sở Lan đang nóng lòng muốn tìm hai người này.
“Bất quá, Hồ Điệp trấn nơi này chỗ nào cũng có ăn xin, ta có thể nhờ những ăn xin khác tìm giúp, nếu tìm được sẽ báo cho huynh ngay.”
“Thực xin lỗi.” Sở Lan xé một cái đùi gà đưa cho Đa Đa,
“Đây, cái này cho ngươi, chờ ta tìm được hai người bằng hữu, ta sẽ đãi ngươi một bữa ngon.”
Ăn uống xong xuôi, Sở Lan đành phải trở lại bên cạnh Vân Trầm, nghe thấy hắn thở đều đều, ngủ say. Ánh trăng xuyên qua ngói vỡ trên miếu chiếu vào, chiếu lên mặt Vân Trầm mơ hồ nhợt nhạt ánh trăng, Sở Lan phát hiện Vân Trầm trên mặt vết máu đại bộ phận đã biến mất.
Vì vậy, cách hồi phục của Đại ma đầu này là ngủ?
Trong ngày, hắn bị các loại pháp bảo đánh không biết đánh bao nhiêu lần, theo lẽ thường hắn nên chết ngàn vạn lần, nhưng hắn vẫn sống hệt như bất tử, nhưng cho dù hắn không chết, hắn vẫn sẽ cảm thấy đau đớn cùng mệt mỏi.
Khó trách Đại ma đầu từ khi rời khỏi Vô Cấu sơn liền đi ngủ, hiện tại hắn ngủ say như lợn chết, hóa ra là đang hồi phục.
Sở Lan thực sự muốn lấy thanh kiếm tự chặt đầu mình, để mình chết ngay tại chỗ và không bao giờ sống lại, để nhiệm vụ được hoàn thành trước thời hạn.
Nhưng y biết điều đó là không thể, và đáng buồn thay, y vẫn phải ngủ bên cạnh Vân Trầm, không thể nào rời xa hắn.
May mắn thay, Linh Lung Như Ý có thể được kéo dài hoặc rút ngắn theo ý nghĩ của y, vậy nên y đã kéo ra một khoảng cách vừa đủ, dọn dẹp một nơi sạch sẽ và nằm xuống.
Tiểu ăn xin, Đa Đa, đã quen ngủ ở cửa miếu, vì vậy cũng ngủ thiếp đi vào lúc này.
Sở Lan mắt nhắm mắt mở không ngủ được, ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện. Không biết quay đi quay lại bao lâu, chỉ thấy ánh trăng từ gò má của Vân Trầm lướt qua ngực, đột nhiên Sở Lan nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.
Y đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ xập xệ, đôi mắt y mở to vì sốc. Dưới ánh trăng mờ ảo, bên ngoài tụ tập hơn chục đứa trẻ giống như thây ma, bên trong còn có rất nhiều tiểu ăn xin, vẻ mặt tê dại, tứ chi cứng đờ, giống như người mất hồn, đồng loạt đi về phía phía đông.