Chương 12: Câu Chuyện Thú Vị Về Hoang Miếu
- Trang Chủ
- Sau Khi Ma Tôn Thành Tù Nhân Của Ta - Bạch Mã Du Cương
- Chương 12: Câu Chuyện Thú Vị Về Hoang Miếu
***
Ba người lần lượt giương kiếm đâm vào cây anh túc đang bất ngờ tấn công, giống như một đầu bếp nổi tiếng đang thái rau, những cánh hoa xinh đẹp bay khắp bầu trời.
Vân Trầm đứng đằng sau Sở Lan nói: “giúp ta, Tinh Hồi Tiên Quân ngươi bảo vệ ta nha”
Sở Lan: “…” không phải lúc nãy ngươi bị gai hoa đâm sao? có bị gì đâu mà sợ
Nhưng nghĩ đến những chiếc gai này giống như những mũi kim đâm vào máu thịt, hẳn là khá đau đớn, nên Sở Lan đành phải tha thứ cho sự rụt rè của Vân Trầm và vung kiếm bảo vệ hắn.
May mắn thay, dù hoa anh túc có hoành hành đến đâu, chúng vẫn luôn nằm trong khả năng của Sở Lan, tuy nhiên, hoa anh túc trong biển hoa có quá nhiều, nếu tiếp tục chiến đấu như vậy, sớm muộn họ cũng sẽ kiệt sức. Để ngăn chặn những bông hoa anh túc bất tử này sau này làm hại người dân Hồ Điệp trấn.
Sơ Lan nói với Trì Tụng:
“Trì ca, huynh dùng Xích Ảnh kiếm phất lửa đốt cháy hoa hải”
“Tinh Hồi tiên quân ngươi thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, hoa hải xinh đẹp như vậy bị thiêu rụi không phải là rất đáng tiếc sao?”
“….ngươi là tù nhân đó, có liên quan gì đến ngươi không? khi ngươi ra tay thiêu rụi Vấn Thiên cung 3 ngày 3 đêm sao không có 1 ý niệm nương tay?”
Hắn lười để ý đến Vân Trầm và tiếp tục chặt dây anh túc thành từng mảnh bằng thanh kiếm của mình
sau khi nghe Sở Lan nói, Trì Tụng chuẩn bị dùng Xích Ảnh kiếm phất cầu lửa thì bất ngờ bị 1 dây leo dài đầy gai quấn quanh người khiến hắn đau đớn, tệ hơn nữa một dây leo khác quấn lấy Giang Giới Chi, hai dây leo giống như sợi tơ hồng của nguyệt lão, trói buộc Trì Tụng cùng Giang Giới Chi lại với nhau.
Những sợi dây leo siết ngày càng chặt hơn khiến hai người họ không thể di chuyển, hai người càng ngày càng gần nhau hơn. Sắc mặt Trì Tụng méo mó, vẻ mặt cự tuyệt nói:
“Đừng đến! Đừng đến đây!”
“Ahhh!”
Giang Giới Chi cũng có vẻ sợ hãi, nếu đến gần hơn sẽ hôn hắn mất.
“Quay đầu đi! Quay đầu đi! Mau quay đầu nhanh lên!”
“Ta không thể xoay được!”
Trì Tụng nghiến răng nghiến lợi, cố gắng phun ra những lời này qua kẽ răng.
Bang!
Giang Giới Chi không tự chủ mà đập xuống, may mắn là vào giây phút cuối cùng, hắn dùng hết sức lực quay đầu tránh được nụ hôn, nếu không thì phải súc miệng mười lần mới dám ăn. Trì Tụng bị đè xuống phía dưới, không khỏi ho khan một tiếng:
“Giang Giới Chi, ngươi nặng quá! Ngươi đè chết ta rồi!”
Giang Giới Chi vẫn luôn duy trì hình tượng cao quý lạnh lùng khác với người thường, lúc này xấu hổ đến mức không dám nhìn ai, nói:
“Ngươi cho rằng ta muốn?! Cái loại hoa xấu xí gì đây? Đừng có phiền ta!”
Vân Trầm nhìn Trì Tụng và Giang Giới Chi chồng lên nhau, không khỏi cười lớn, đề nghị:
“Loại hoa anh túc này đã thành tinh, càng mắng càng hung dữ, nếu ngươi khen ngợi nó, nó có thể sẽ nới lỏng cho ngươi”.
Trên thế gian có loại yêu ma nào có yêu cầu kỳ lạ như vậy không? Giang Giới Chi không chịu lên tiếng, hắn chỉ ước gì có thể quét sạch hết hoa anh túc trong biển hoa, nghĩ gì mà lại có thể cuối đầu cầu xin tha thứ?
“Thật không? Để ta thử.”
Trì Tụng nghe Vân Trầm nói, ân cần nói với đóa hoa anh túc quấn quanh mình.
“Hoa đẹp, hoa đẹp, hoa anh túc, ngươi chính là bông hoa đẹp nhất trên thế gian! Hoa mẫu đơn quá thô tục, hoa cúc quá phồng, hoa sen quá cao quý. Chúng thậm chí còn không bằng một phần vạn của ngươi! Cánh hoa nhỏ của ngươi chính là đẹp nhất thế gian. Chúng đều là đệ đệ muội muội của ngươi, không có thứ gì sánh bằng ngươi!”.
🤡
Giang Giới Chi nhướng mày dài, tức giận nói:
“Trì Tụng, ngươi đừng có nhảm nhí! Cây anh túc này đẹp cái gì? Nó vừa nhỏ vừa xấu! Ngoài ra, đừng xúc phạm hoa sen yêu thích của ta….”
Lời còn chưa dứt, hắn liền cảm giác được dây leo trên người càng lúc càng siết chặt, đau đớn khiến máu thịt như bị kim đâm, hắn không khỏi rên rỉ. Trì Tụng bị đè xuống phát hiện toàn thân thả lỏng, lập tức đẩy Giang Giới Chi ra, đứng dậy cười nói:
“Khen ngợi thật có ích. Anh túc, ngươi là bông hoa đẹp nhất!”
Giang Giới Chi: “…” dm, nó đẹp nhất.
Cơ thể Trì Tụng bị gai hoa đâm nhiều lỗ nhỏ, toàn thân có chút tê dại, tuy nhiên, nhìn thấy Giang Giới Chi vẫn đang đau đớn, hắn không còn cảm thấy đau đớn nữa, hắn mỉm cười vui vẻ nói:
“Cảm giác tự do thật sự rất tuyệt. Được rồi! Giang Giới Chi, ngươi đừng nói nhảm, ngươi còn cao quý hơn hoa sen, có gan thì đừng khen hoa anh túc!”
Giang Giới Chi bất đắc dĩ hừ một tiếng: “Thà là ngọc vỡ còn hơn ngói lành.”
“A!” Trì Tụng lè lưỡi: “Kiêu ngạo giả tạo!”
Ở bên này, Vân TRầm nói với Sở Lan:
“Ta nhớ ra cây hoa anh túc này tên là Huyết Vân anh túc. Chỉ cần có máu nó sẽ mọc lên như điên, chắc chắn là do máu chảy ra từ Lam Thái Ý. Đưa thi thể của Lan Thái Ý ra ngoài kịp thời sẽ ổn thôi”.
Quả thực có dây hoa anh túc quấn quanh người Lam Thái Ý nhưng đều bị Sở Lan chặt hạ. Nhưng Trì Tụng và Giang Giới Chi đều không bị thương, tại sao dây hoa anh túc quấn lấy họ mà Sở Lan và Vân Trầm lại không bị?
Sở Lan cảm thấy trong chuyện này có gì đó ám muội, y nhìn Vân Trầm đang nở nụ cười thần bí, trong lòng cảm thấy bất an, y có ảo giác mình đang khống chế chuyện này sau lưng.
Trì Tụng nghe Vân Trầm nói, nói với Gianh Giới Chi:
“Nếu ngươi không khen hoa anh túc thì nó sẽ không buông ra. Ta sẽ dùng Xích Ảnh Kiếm cứu ngươi, còn ngươi sẽ đem thi thể Lam Thái Y đưa về, nếu đồng ý thì ta sẽ cứu ngươi”.
“Mau lên!”
Giang Giới Chi trợn mắt nhìn Trì Tụng, miễn cưỡng đồng ý yêu cầu của hắn.
Trì Tụng sử dụng Xích Ảnh kiếm và cắt đứt những dây anh túc đang trói Giang Giới Chi.
Sau khi Giang Giới Chi được thả lỏng, hắn vẫn còn tức giận, vung thanh Thất Tinh Kiếm “vù, vèo, vèo”, đập nát dây leo thành ngàn mảnh. Sau đó, hắn cũng không quan tâm mình đã làm sạch sẽ hay chưa, nhận lấy thi thể Lam Thái Ý bay ra khỏi biển hoa, hướng về Hồ Điệp trấn.
Không lâu sau, biển hoa anh túc trở lại trạng thái ban đầu với gió trong veo với những cánh hoa lay động nhẹ nhàng như nước.
Sở Lan, Vân Trầm và Trì Tụng lần đầu tiên quay lại Minh Đăng miếu để đợi Giang Giới Chi, nhưng phát hiện Đậu Đậu đã mất tích, có lẽ trời gần sáng nên đi ăn xin rồi.
Vì suốt ngày đêm không ngủ nên Sở Lan thực sự rất mệt mỏi, không khỏi ngáp một cái, nằm xuống tại chỗ, nhắm mắt lại nói:
“Ta trước tiên ngủ một lát, chờ Giang sư huynh quay về lại tiếp tục lên đường”.
Trì Tụng gật đầu tán thành, nhưng ngay sau đó hắn nhìn thấy đại ma đầu Vân Trầm tự do di chuyển, trong nháy mắt khô héo, ngồi xuống bên cạnh Sở Lan, trong lòng thầm nghĩ:
“Hay là ngươi trước tiên dùng tơ linh lung như ý trói đại ma đầu lại rồi hả ngủ? “
Nhưng Sở Lan đã nhắm mắt lại, Trì Tụng cũng không muốn quấy rầy hắn, chỉ có thể nhìn chằm chằm Vân Trầm ngăn cản hắn chạy trốn, đồng thời lấy ra Vô Tương Kính, niệm chú triệu hồi Giang Giới Chi ánh sáng bạc lóe lên, biểu thị Giang Giới Chi đã chấp nhận lời triệu tập của hắn, nhưng thứ xuất hiện trong Vô Tương Kính không phải là khuôn mặt cao quý của Giang Giới Chi, mà là mặt đất đen như bùn mực…
Giang Giới Chi từ chối lộ mặt hết lần này đến lần khác.
Giọng nói thiếu kiên nhẫn của Giang Giới Chi vang lên trong tấm gương không pha: “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Mau quay lại!”
Trì Tụng thầm nghĩ, một mình mình không thể đối phó Vân Trầm được.
“Ừ”.
Trì Tụng lại cảnh cáo: “Nhớ dặn dò người dân ở Hồ Điệp trấn không được đến gần Thung lũng Bướm. Biển hoa anh túc vẫn rất đáng sợ.”
“Ta đã nói rồi, những người này bị lão ta tra tấn, ngươi cho rằng bọn hắn còn dám đi?”
Trì Tụng cười khúc khích:
“Đúng rồi. Vậy thì nhớ mua chút đồ ăn và thuốc. Ta bị gai hoa đâm vào, còn đau chết đi được.”
“Ta biết. Toàn việc nhảm nhí”
Sở Lan chợp mắt một lát, lúc tỉnh lại mới giật mình, trước mặt là hai người đầu và tay quấn băng gạc, giống như một đôi con rối bị trọng thương, một người mỉm cười nói:
“Sở sư đệ, ngươi tỉnh rồi.”
Sở Lan nhận ra người nói là Trì Tụng, người không nói là Giang Giới Chi.
Y ngồi dậy hỏi: “Sao lại băng bó thế này?”
Trì Tụng thực sự đang cầm một con cá diếc trong tay, con cá vẫn còn sống, những ngón tay bị băng bó của Trì Tụng cố gắng nắm lấy thân con cá, miếng gạc trên tay hắn nhanh chóng trở nên bẩn thỉu, trơn trượt và nhớp nháp. Hắn giải thích:
“Hai chúng ta bị gai anh túc đâm. Trên người có rất nhiều vết thương cần phải chữa trị nên đã băng bó hết”.
Băng gạc trên người hai người được quấn theo nhiều hướng khác nhau, rõ ràng không phải y sư làm mà là do chính họ quấn một cách ngẫu nhiên, đặc biệt buồn cười khi kết hợp với con cá sống đang hấp hối trong tay Trì Tụng.
Sở Lan nhịn không được bật cười, đưa tay che miệng, cười nói:
“Trì sư huynh, ta nhớ rõ ngươi không có bị gai hoa cào vào mặt, tại sao…” Hắn là cũng quấn lại y như cái đầu heo vậy!
Anh túc thích sự nịnh nọt của Trì Tụng nên để hắn đi sớm nên vết thương của Trì Tụng nhẹ hơn Giang Giới Chi rất nhiều.
Trì Tụng cười nói:
“Ta không có. Nhưng mặt Giang Giới Chi bị trầy xước, ta nghĩ quấn gạc vào đầu hắn rất vui nên cũng băng bó đầu. Đừng nói nữa, ta sắp chết đói rồi! Giang Giới Chi tên ngốc này, ta để hắn mua một ít đồ ăn xem xem hắn mua gì, cá sống, bột mì, khoai lang, ăn thế nào? Hắn còn không biết nấu ăn, ta cũng không biết, cho nên chỉ có đệ!”.
Sở Lan xoa xoa lông mày, nói: “…Ta?” Ta chỉ biết một ít, có thể nấu canh cá, những thứ khác thật sự không biết.
“Ừ, ta đã mượn nồi, chảo, nước sốt, giấm, dầu và muối cho đệ. Nhóm lửa đi”
Nhìn hai “đầu lợn”, một người kiêu ngạo, một người ngu ngốc hơn mình, Sở Lan thực sự băn khoăn liệu sư phụ của mình có phải đã đánh giá sai tình hình hay không và thực sự đã yêu cầu hai vị sư huynh này hộ tống mình đi giết đại ma đầu.
Trong lúc tuyệt vọng, Sở Lan đành phải đứng dậy, liếc nhìn Vân Ttầm đang ngồi dưới tượng phật, hắn không biết từ đâu tìm được một con dao và gỗ, đang toàn tâm toàn ý khắc một thứ gì đó.
Trì Tụng và Giang Giới Chi bị thương ở tay không thể giúp đỡ, Vân Trầm tay chân còn nguyên vẹn, sức khỏe tốt, nên giúp chứ không ăn chùa. Vì thế Sở Lan hắng giọng:
“Ừm… ngươi, tới đây giết cá đi.”
Vân Trầm dừng việc khắc gỗ trên tay, hơi ngẩng đầu lên, mỉm cười nhẹ nhàng với Sở Lan:
“Tinh Hồi Tiên Quân đang gọi ta sao? Ta tên Vân Trầm cái tên rất hay, ta rất thích gọi cái tên này, Vân Trầm, Vân Trầm”.
Sở Lan: “…” Ta đã từng gặp nhiều người tự luyến, nhưng ta chưa từng thấy ai tự luyến về tên của chính mình.
Cuối cùng, Vân Trầm ôm bức tượng gỗ vào trong ngực, đi theo Sở Lan ra ngoài miếu, đúng như dự đoán, hắn nhìn thấy một căn bếp tạm bợ với đầy đủ mọi thứ.
Sở Lan đang nhào bột làm bánh bao, còn Vân Trầm đang giết cá.
Bầu trời trở nên trắng xóa, những tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu rực rỡ lên khuôn mặt Sở Lan. Nếu y ở Vô Cấu Sơn, có lẽ lúc này còn đang ngủ say. Vân Trầm rửa cá trong nước rồi hỏi: “Lúc ở Vô Cấu sơn ngươi có thường nấu ăn không?”
Sở Lan giơ mu bàn tay lên lau mồ hôi trên trán, nói: “Thỉnh thoảng, mùi vị tạm bợ…”
Đồ ăn ở núi Vô Cấu hàng ngày gồm có nước canh trong và ít nước, ba ngày lại lặp lại như một, thực sự vô vị và khó nuốt, theo thời gian, các đệ tử của Vô Cấu phái đã học cách sống không cần ngũ cốc đã ngừng ăn.
Nhưng Sở Lan từ nhỏ đã thích ăn uống, đồ ăn ở nhà không ngon thì tự mình nấu, nhưng mỗi lần chất lượng mỗi lần một khác, có lúc ăn được, có lúc lại rất ngon. Có lúc khó nuốt nên không dám nấu chín trước khi dọn ra, ta đảm bảo hôm nay mọi người sẽ có một bữa thật ngon.
“Ăn chút gì cũng tốt, ta không ngại.” Vân Trầm khóe miệng nở nụ cười đẹp như gió sớm, hắn nói: “Bình thường ngươi lúc nào đi ngủ?”
“giờ hợi” *9 giờ tối*
Vân Trầm tựa hồ rất quan tâm đến Sở Lan sinh hoạt thường ngày, hỏi:
“Ngày thường ngoại trừ luyện tập ma pháp, ngươi còn làm gì?”
Sở Lan nghĩ đến cuộc sống vô tư ở núi Vô Cấu, nơi y luyện bùa và kiếm, trèo cây đào tổ chim, câu cá trên sông, chơi cờ và đọc sách nhàn nhã… ngắm nhìn sự thay đổi của bốn mùa, chiêm ngưỡng vẻ đẹp ngắm cảnh, thưởng ngoạn núi non. Bao nhiêu năm nay, giờ nghĩ lại y vẫn thấy vui.
Đợi đã, tại sao đại ma đầu lại theo dõi chuyện riêng tư của ta? Chẳng lẽ hắn muốn thông qua ta để hiểu luật lệ của Vô Cấu phái?
Sở Lan cau mày, nghi ngờ liếc nhìn Vân Trầm
Vân Trầm tựa hồ hiểu được ý đồ của Sở Lan, đốt lửa trong bếp củi, mỉm cười xoa dịu sự nghi ngờ:
“Ta chỉ sợ xấu hổ nên chỉ có thể ngẫu nhiên tìm chủ đề nói chuyện.”
Một tiếng nổ lớn vang lên, bếp củi nổ tung!
– ————————————
năm mới dui dẻ =)) ehe