Chương 7: Mang người nhà cùng đến
- Trang Chủ
- Sau Khi Ly Hôn Tôi Cùng Chồng Cũ Trùng Sinh Về Cấp 3 - Trĩ Đường
- Chương 7: Mang người nhà cùng đến
Thành phố F đang mưa tầm tã, nước mưa rơi xuống cửa kính khách sạn, tí tách suốt đêm không ngừng nghỉ, người ngồi trên sô pha cũng không nhúc nhích.
Điện thoại trên tay anh vẫn đang đổ chuông. Là cuộc gọi của Thẩm Minh Yến. Có lẽ hắn rất lo lắng, điện thoại gọi không được lại gọi WeChat. Giản Tang không xem liền cúp máy luôn.
Thẩm Minh Yến cũng gửi rất nhiều tin nhắn. Không kịp đánh chữ thì gửi giọng nói, cuối cùng còn gào lên:
【 Vợ à, nghe anh giải thích. Tất cả đều là do tên khốn Vương Dương gây nên. Ngoại trừ uống rượu ra anh không làm gì cả! 】
Giản Tang nhìn lướt qua WeChat, chọn không làm phiền.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa. Anh đi tới mở cửa. Là trợ lý được công ty chi nhánh phân cho anh, cô cười nói: “Giám đốc Giản, trưa hôm nay sẽ ký hợp đồng. Tôi phụ trách đến hỗ trợ anh.”
Giản Tang gật đầu: “Mời vào, tôi đi tắm rửa một lúc.”
Trợ lý vội vàng nói: “Được ạ.”
Sau khi vào phòng, cô kinh ngạc phát hiện giường trong phòng rất gọn gàng, giống như cả đêm không có ai ngủ. Chỉ có chiếc ghế sô pha trong khách sạn là có chút dấu vết. Bên cạnh ghế sô pha còn có một chiếc điện thoại di động vẫn đang rung lên.
Cô ngập ngừng nói: “Giám đốc Giản, điện thoại của anh hình như đang đổ chuông.”
Giọng Giản Tang từ trong phòng tắm vọng ra: “Không cần quan tâm.”
Trợ lý vội vàng nói: “Vâng ạ.”
Mùa đông ở thành phố F có chút lạnh. Trong khách sạn mặc dù bật điều hòa nhưng vẫn rất lạnh. Trợ lý nghe thấy tiếng ho khan từ bên trong phòng tắm, chắc là bị cảm lạnh.
Trợ lý nói: “Giám đốc Giản, anh bị cảm ạ?”
Thanh âm của Giản Tang có chút khàn khàn: “Không có việc gì.”
Trợ lý không biết có chuyện gì nhưng cô luôn cảm thấy giọng nói của anh có chút mệt mỏi. Vừa rồi cô đã muốn nói. Lúc nãy khi cô gõ cửa, Giản Tang tới mở cửa, trong phòng tuy không bật đèn nhưng trong chốc lát dưới ánh đèn ngoài hành lang, cô nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe trên khuôn mặt lạnh lùng của Giản Tang.
Hẳn phải rất buồn nên mới như vậy đi.
Ngày thường anh vẫn luôn là một người rất mạnh mẽ và có năng lực.
…
Một giờ chiều ở thành phố F.
Hợp đồng được ký kết và hai bên đã đạt được ý định hợp tác sơ bộ.
Khi mọi chuyện kết thúc, Từ Hải Dương ở lại. Anh ta đi tới đặt một viên kẹo vào tay Giản Tang, cười nói: “Này.”
Giản Tang ngạc nhiên nhìn anh.
Từ Hải Dương hoàn toàn khác với dáng vẻ tự ti, yếu đuối trước đây. Anh ta nhún vai, nụ cười trên mặt rạng rỡ như ánh mặt trời: “Vừa rồi tôi thấy cậu ho khan, giọng nói cũng không được tốt lắm. Cái này giúp nhuận họng, tôi thường xuyên dùng.”
Giản Tang khách khí gật đầu: “Cảm ơn cậu.”
Kỳ thật Từ Hải Dương đã sớm phát hiện giọng nói của Giản Tang tựa hồ có chút không thoải mái, hắn thăm dò nói: “Cậu vẫn chưa ăn cơm đúng không? Tôi mời cậu một bữa được không?”
Giản Tang lắc đầu: “Cảm ơn lòng tốt của giám đốc Từ nhưng trợ lý đã mua cho tôi rồi. Thành phố F là quê tôi, lần sau có cơ hội tôi sẽ mời cậu.”
Đây là lời từ chối ngầm.
Từ Hải Dương cũng không có thất vọng, cười nói: “Tôi biết thành phố F là quê của cậu, trường tiểu học của chúng ta không phải ở đây sao? Không phải ngẫu nhiên, tôi hôm qua trở về vừa vặn gặp lại bạn hồi tiểu học. Cậu ấy vừa lúc nói rằng có một buổi họp lớp, mọi người rất muốn gặp lại nhau. Nghe nói cậu cũng ở đây nên rất mong chờ.”
Giản Tang nhớ lại, anh có mối quan hệ sâu sắc như vậy với các bạn hồi tiểu học của mình sao?
Vốn dĩ anh không hứng thú lắm với buổi họp lớp. Nhưng nghĩ lại, lần này anh trở về cũng đã hơn mười năm không gặp. Hơn nữa bây giờ trở về khách sạn anh cũng không có tâm trạng xem văn kiện. Cảm xúc cả ngày hôm nay của anh không tốt, nếu chỉ để giải sầu thì cũng không tồi.
Giản Tang đồng ý: “Được.”
Thấy anh đồng ý, Từ Hải Dương rất vui, hơn nữa anh ta rất quen thuộc với nơi này nên có thể nhân tiện chở anh đi.
Trạng thái hôm nay của Giản Tang cũng không tốt thật cho nên cũng không từ chối: “Làm phiền cậu rồi.”
Từ Hải Dương vội vàng tỏ vẻ không hề phiền chút nào. Anh ta rất sẵn lòng.
Thành phố F mưa liên tục cả ngày còn kèm theo tuyết khiến nhiệt độ không khí hạ xuống rất nhanh. Trên đường cũng bị kẹt xe.
Lúc này, Giản Tang đang ngồi ở ghế phụ, nhìn hàng loạt cuộc gọi nhỡ trên điện thoại di động cũng như tin nhắn Thẩm Minh Yến gửi trên WeChat đang dần dần trở nên điên cuồng:
“Nghe điện thoại, nghe điện thoại, nghe điện thoại, mau nghe điện thoại đi!!!”
“Giản Tang em m* nó có bản lĩnh thì nghe điện thoại đi!”
“Chỉ đi uống rượu mà thôi, em chiều tôi một ngày không được sao!”
[Lời nhắn thoại 29 giây]
Khi đó Giản Tang còn đang bận kiểm tra hợp đồng, hoàn toàn không nhìn điện thoại. Sau khoảng nửa tiếng, cuối cùng Thẩm Minh Yến cũng ngừng gửi tin nhắn. Hắn gửi tới một câu ngắn gọn nói:
“Em xong rồi.”
Giản Tang nhìn thấy câu này liền biết vị thiếu gia này đã tức giận. Anh xoa xoa mi tâm, cuối cùng nhắn lại một câu: “Trở về rồi nói.”
Tuy nhiên người đã quậy tung cả ngày Thẩm Minh Yến lại biến mất.
Giản Tang chỉ có thể thở dài trong lòng. Biết đại thiếu gia là thật sự tức giận, nhưng anh không muốn để ý tới. Lần này đến thành phố F chính là để bình tĩnh lại, sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Anh không muốn bị quấy rầy.
…
Nửa giờ sau, xe đến cửa khách sạn.
Một chiếc xe hơi sang trọng trị giá hàng chục triệu xuất hiện trong một thị trấn nhỏ như vậy là một cảnh tượng rất hiếm có.
Từ Hải Dương xuống xe, đi nửa vòng qua mở cửa xe cho Giản Tang. Nhân viên phục vụ ở khách sạn cách đó không xa chạy tới giúp đỗ xe, thái độ vô cùng cung kính: “Quý khách đã đặt phòng trước chưa ạ?”
Từ Hải Dương gật nhẹ đầu.
Giản Tang xuống xe. Nhiệt độ bên ngoài rất lạnh. Hai người cùng nhau bước vào sảnh khách sạn.
Đây là hộp đêm lớn nhất nơi này, sau khi đi thang máy lên, một người phục vụ giúp mở cửa. Vừa mở cửa ra, bên trong đã ngồi đầy một bàn. Mọi người ngoái đầu nhìn lại, không biết ai là người dẫn đầu đứng dậy vỗ tay: “Hoan nghênh! Hoan nghênh”
Có người đi tới trước nói: “Hải Dương à, giám đốc Từ, đã nhiều năm rồi không gặp!”
Từ Hải Dương khách khí bắt tay: “Đã lâu rồi không gặp lớp trưởng.”
Lớp trưởng mặc áo khoác da màu đen, đã có bụng bia, lúc cười lên trên mặt như chồng lên nhau, rất ân cần nói: “Ôi trời, sao còn gọi lớp trưởng làm gì, quá khách khí. Cứ gọi tôi là lão Vương là được “
Từ Hải Dương cũng mỉm cười.
Lớp trưởng liếc nhìn Giản Tang bên cạnh, hơi sững sờ.
Những năm gần đây, tin tức ở các thành phố nhỏ bị chặn. Anh ta cũng là tình cờ biết được bạn học cũ trước đây Từ Hải Dương thực ra là con trai của giám đốc điều hành một công ty niêm yết. Lúc đó vô tình gặp được Từ Hải Dương mặc tây trang giày da, toàn thân lộ vẻ sang chảnh trông giống như tinh anh được bồi dưỡng từ nước ngoài trở về. Là người mà bọn họ với không tới được.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Giản Tang, lớp trưởng mới thật sự sửng sốt.
Ánh đèn chiếu xuống người mặc áo khoác đen sẫm trầm lặng và ít nói.
Nhưng dù vậy lại rất khó để mọi người phớt lờ anh.
Làn da của Giản Tang trắng nõn, khuôn mặt sắc nét xinh đẹp, đôi mắt phượng hơi nhướng lên, khi không cười sẽ có cảm giác lạnh lùng xa cách. Nhưng toàn thân lại rất phong độ tri thức làm người khác chỉ thấy nhã nhặn đoan chính.
Là một người bình thường, đứng bên cạnh vị con ông cháu cha vừa từ nước ngoài trở về Từ Hải Dương lại không hề kém cạnh.
Lớp trưởng có chút kích động nói: “Giản Tang?”
Trong mắt Giản Tang hiện lên ý cười, bắt tay anh ta: “Lớp trưởng, lâu rồi không gặp.”
“Lâu rồi không gặp.” Lớp trưởng có chút được thương mà sợ, cảm khái nói: “Giản Tang, cậu so với hồi tiểu học thật sự thay đổi rất nhiều.”
Lông mi Giản Tang khẽ run: “Vậy sao?”
Vài học sinh ở bàn ăn đi tới nói: “Chẳng phải sao!”
“Một chút cũng không nhận ra.”
“Đúng vậy, Giản Tang cậu hồi đó trông rất gầy.”
“Không phải sao, hồi trước vào buổi trưa lúc nào cũng không thấy cậu ở căng tin.”
“Cậu cũng là người duy nhất trong lớp mặc đồng phục cũ…”
Một đám người bàn tán xôn xao, lời nói càng ngày càng lệch đi.
Lớp trưởng ho nhẹ một tiếng, trách móc nói: “Đều là chuyện đã qua, nhắc tới làm gì? Lúc trước Giản Tang đứng nhất trường, nhìn cậu ấy bây giờ ra sao, so với chúng ta còn tốt hơn!”
Một số bạn học nhận ra rằng họ đã lỡ lời nên liên tục xin lỗi.
Giản Tang ngước mắt nói: “Không sao, đã mười mấy năm rồi. Thay đổi là chuyện bình thường.”
Lớp trưởng cười nói đúng vậy.
Trong khi nói chuyện, mọi người đều lặng lẽ nhìn Giản Tang cùng Từ Hải Dương. Thầm đoán xem hai người này có quan hệ gì, sao lại cùng nhau đến đây, hơn nữa còn có vẻ như… khá xứng đôi.
Từ Hải Dương không sợ bị mọi người đánh giá. Ngược lại còn có chút vui vẻ.
Trong đó lớp phó thể dục nói: “Nhưng mà hai người các cậu tới có chút muộn nha. Một đám người chúng tôi chờ các cậu gần nửa tiếng đồng hồ đó.”
Những người khác cũng phụ họa theo.
Từ Hải Dương vội vàng cười nói: “Ngày mưa còn bị kẹt xe nên tới muộn. Là lỗi của bọn tôi. Không bằng vậy đi, tôi tự phạt ba ly.”
Mọi người bắt đầu ồn ào.
Nếu Từ hải Dương đã tự phạt mình ba ly thì Giản Tang với tư cách là người đi cùng cũng sẽ không thoát được. Nhưng mà tửu lượng của anh trước giờ đều không tốt, không uống được rượu. Hơn nữa bởi vì bị cảm nên giọng nói không được thoải mái.
Các bạn học đều rất tích cực rót rượu.
Từ Hải Dương rất táo bạo, cầm ba ly rượu rót xuống cổ họng một cách dứt khoát khiến cả bàn vỗ tay tán thưởng.
Sau đó liền đến lượt Giản Tang.
Mọi người đều nhìn sang. Nếu trong dịp như vậy mà từ chối thì chỉ làm mọi người không vui, khó tránh khỏi bị nói ra nói vào.
Giản Tang chần chờ một lúc, do dự chuẩn bị uống.
Từ Hải Dương lại dẫn đầu nói: “Tôi uống thay cậu ấy. Dù sao cũng là tôi lái xe, nên trách tôi.”
Lời này vừa dứt, khắp bàn đều truyền đến những tiếng than thở. Trên mặt mọi người hiện lên nụ cười ám muội, mọi người không biết quan hệ giữa hai người bọn họ nên đều cười vỗ tay.
Giản Tang cảm thấy không ổn lắm, giơ tay nói: “Không cần đâu, tôi tự mình…”
“Lạch cạch!”
Tiếng cửa đột ngột mở ra vang lên từ phía sau. Cắt ngang tiếng ồn ào trong phòng cùng với động tác của Giản Tang, khiến mọi người bất giác quay lại nhìn.
Có một người đàn ông đang đứng đó.
Hắn mặc một chiếc áo khoác giản dị màu đen sẫm tăng thêm khí chất phóng túng. Khuôn mặt tuấn tú của hắn đặc biệt bắt mắt. Một thân toàn hàng hiệu cùng khí chất cường đại làm hắn tuy rằng là một vị khách không mời mà đến lại có thể khống chế toàn trường. Trên người Thẩm Minh Yến còn mang theo khí lạnh ngoài trời. Mắt nhìn quanh phòng, dừng lại trên người Giản Tang.
Thẩm Minh Yến nghiêng đầu, sắc mặt có chút hung hăng. Nhìn thấy Từ Hải Dương dựa vào hơi gần Giản Tang, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Ồ, bận rộn thật đấy.”
Giản Tang cau mày.
Chỉ có sắc mặt của Từ Hải Dương là hơi thay đổi. Bất kể là bao nhiêu năm đi nữa, dù cho anh ta có trở nên tốt hơn hay không, chỉ cần Thẩm Minh Yến ở đó, nhân vật chính sẽ luôn thay đổi, hắn chính là trung tâm của đám người.
Thẩm Minh Yến sải chân dài bước về phía trước đi đến trước mặt Giản Tang. Nhìn xuống ba ly rượu, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua mọi người đang ngồi ở đây, chậm rãi nói: “Tôi sẽ uống thay em ấy.”
Giản Tang khẽ cau mày, kéo hắn lại gọi khẽ: “Thẩm Minh Yến.”
Nhưng kẻ đang trong trạng thái điên cuồng như Thẩm Minh Yến sao có thể nghe lọt. Hắn một hơi uống cạn ba ly rượu, tươi cười trên mặt không giảm. Những ngón tay thon dài của hắn xoay xoay ly rượu, nhìn mọi người xung quanh một vòng, khóe môi nhếch lên một nụ cười: “Hết rồi.”
Nhiều người vẫn chưa biết danh tính của hắn.
Nhưng rất nhiều người chưa lập gia đình có mặt ở đây đều lén lút đỏ mặt khi nhìn thấy một người đàn ông hấp dẫn như vậy.
Lớp trưởng ho nhẹ một tiếng, dò hỏi: “Quý ngài này, có phải ngài đi nhầm phòng không? Đây là buổi họp lớp tiểu học của chúng tôi.”
“Họp lớp?” Ánh mắt Thẩm Minh Yến rơi trên người Giản Tang, trong đôi mắt đen nhánh mang theo nụ cười nguy hiểm, chậm rãi nói: “Vậy em ấy là bạn học của các cậu sao?”
Lớp trưởng gật đầu.
Thân hình cao lớn của Thẩm Minh Yến dựa vào người Giản Tang. Vươn cánh tay dài ôm anh vào lòng, khóe miệng nở nụ cười quyến rũ, thấp giọng khàn khàn nói: “Vậy các cậu hẳn là sẽ cho phép người nhà bạn học tham dự đi.”