Chương 5: Có từng nghĩ tới chuyện ly hôn không
- Trang Chủ
- Sau Khi Ly Hôn Tôi Cùng Chồng Cũ Trùng Sinh Về Cấp 3 - Trĩ Đường
- Chương 5: Có từng nghĩ tới chuyện ly hôn không
Phong hoa lệ trí – quán bar.
Đây là tụ điểm giải trí lớn nhất thành phố A. Có tổng cộng 29 tầng, tầng càng cao tiêu phí càng đắt đỏ, là địa điểm ưa thích của giới thượng lưu và đám công tử nhà giàu. Đặc biệt là khi đêm xuống, nơi này có thể nói là xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son giữa thành phố không ngủ.
Toàn bộ tòa nhà được thắp sáng rực rỡ, bên trong thậm chí còn náo nhiệt hơn.
Tối nay, tầng 29 của khách sạn đã được bao hết. Tất cả những người ra vào đều là những mỹ nữ hàng đầu. Những bài hát và vũ điệu nóng bỏng khơi dậy cảm xúc của mọi người, ánh đèn trên toàn bộ tầng lầu nhấp nháy mờ ảo. Ngay cả không khí cũng tràn ngập mùi tiền.
Những người có thể được mời đến nơi này đều là đám con cháu nhà giàu bậc nhất thành phố A. Hoặc là nhóm mỹ nữ có quan hệ tốt trong vòng.
Những người phụ nữ đến đây hôm nay đều là những người đẹp nhất.
Tất cả bọn họ đều có chung một mục tiêu chính là đến đây để gặp một người:
“King thật sự tới rồi sao?”
“Đúng vậy. Thật sự là Thẩm Minh Yến, vừa nhận được tin tức tôi liền tới ngay.”
“Thật là hiếm có nha. Anh ta từ khi kết hôn thì không đến đây nữa.”
“Vợ anh ta quản lý khá nghiêm khắc.”
“Nghe nói lần này hình như là bởi vì cãi nhau.”
“Thật sao?” Người phụ nữ tóc dài mặc bộ váy lụa đen cười nói: “Vạn nhất bọn họ ly hôn vậy chúng ta không phải có cơ hội rồi sao.”
Một người phụ nữ tóc ngắn khác vỗ nhẹ cô: “Cô nghĩ mình mơ đẹp vậy sao. Đừng nói là ly hôn, cho dù anh ta muốn tìm tình nhân để chơi bời cũng không đến lượt cô. Để tôi nói cho cô biết, King từ trước đến nay đã gặp qua rất nhiều người phụ nữ đẹp rồi, có khi còn nhiều hơn cơm cô ăn nữa.”
Một nhóm người đang tán gẫu, vô thức nhìn về phía lan can thủy tinh trên lầu hai cách đó không xa.
Đang đứng ở đó có một người đàn ông mặc thường phục, áo khoác đen đơn giản, rộng thùng thình. Dáng người thon dài và cao lớn rất bắt mắt. Khuôn mặt anh tuấn và có phần sắc bén trông rất quyến rũ và nguy hiểm dưới ánh đèn mờ ảo. Hắn đang cầm một ly rượu vang đỏ, trên ngón tay là chiếc nhẫn cưới lóa mắt.
Thẩm Minh Yến, con trai cả của gia đình họ Thẩm, là người đàn ông phong độ, kiệt xuất, giàu có bậc nhất thành phố A. Hắn ở đâu thì nơi đó là trung tâm.
Nhưng rõ ràng hôm nay tâm tình của vị đại thiếu gia này không được tốt lắm. Đứng ở lầu hai tỏa ra không khí âm hiểm, dọa nhiều người không dám bước tới.
Vương Dương từ phía sau đi tới vỗ vai hắn: “Sao thế ông bạn tốt, cãi nhau với anh dâu à?”
Trong mắt Thẩm Minh Yến hiện lên một chút bực bội, mắng: “Mày lấy rượu ở đâu mà khó uống vậy. Thằng nhãi này khẩu vị của mày sao càng ngày càng tệ thế?”
Vương Dương oan uổng đến chết: “Đây là rượu vang Pháp được vận chuyển bằng đường hàng không tới, chắc chắn là rượu ngon. Là khẩu vị của thiếu gia nhà mày quá kén chọn đi?”
Anh ta biết hắn đang bực tức trong lòng. Anh ta không còn cách nào khác. Hắn lúc nào cũng thế, không dám cãi nhau với vợ nên tìm bọn họ trút giận.
“Lần này lại là vì cái gì?” Vương Dương cực kỳ tò mò: “Mày lại làm gì chọc tới Giản Tang?”
Thẩm Minh Yến thấp giọng chửi một tiếng.
Có thể thấy hắn đang khá phiền muộn: “Tao m* nó không hiểu sao Giản Tang cứ nhất quyết không cho tao lái xe. Mày nói mấy cái nhảy dù, lặn biển gì đó,bỏ thì bỏ. Chỉ có mỗi cái này là tao thích nhất thì em ấy cũng không cho. Hôm qua đến chỗ mày dạo một vòng mang cái danh thiếp kia về bị phát hiện thì phớt lờ tao cả ngày. Buổi sáng trực tiếp đến công ty, không thèm nói với tao một câu.”
Vương Dương không nhịn được cười.
Giản Tang thậm chí còn chưa làm gì vị đại gia này. Anh không cãi nhau cũng chả làm loạn, chỉ im lặng không nói lời nào đã khiến đại thiếu gia từ nhỏ coi trời bằng vung tức giận đến vậy.
Vương Dương vỗ vai ông bạn mình nói: “Nếu đã đi công tác thì nghĩa là anh dâu cũng muốn cùng mày hòa hoãn, tao nghĩ mày cũng đừng gấp gáp như thế. Mày xem hôm nay này, tao đã nói với mày rồi, ở toàn cái thành phố A này không nhiều người có thể tổ chức được một bữa tiệc hoành tráng như vậy đâu, đều là do xem trọng mặt mũi của mày mà đến đấy. Mày cũng lâu rồi không đến chơi. Tối nay, không say không về!”
…
Thành phố F.
Giản Tang đến đây công tác là vì một dự án của công ty chi nhánh.
Vốn dĩ loại chuyện này để nhân viên đi làm là được rồi. Nhưng mấy ngày nay anh và Thẩm Minh Yến có chút chuyện phức tạp, muốn hắn bình tĩnh lại một chút vậy nên anh mới tới đây.
Đây là một thành phố nhỏ hẻo lánh, không phồn hoa như thành phố A nhưng lại có được sự yên tĩnh mà các thành phố lớn không có. Không khí trong lành hơn, nhịp bước chân của người đi đường cũng bớt vội vã hơn nhiều, rất nhàn nhã thoải mái.
“Giản Tang?”
Người phụ trách của công ty kia khi nhìn thấy anh thì sửng sốt, cười.
Giản Tang ngạc nhiên nhìn người đó. Anh ta là một người đàn ông trưởng thành và anh tuấn, lúc cười rất tỏa nắng, không khớp với ai trong trí nhớ.
“Tôi là Từ Hải Dương, cậu còn nhớ không?” Người đàn ông đi tới giúp anh xách hành lý: “Chúng ta là bạn cấp hai và cấp ba.”
Trí nhớ của Giản Tang luôn rất tốt, cho dù là ký ức từ rất lâu cũng sẽ không quên. Trong lớp lúc đó có một đứa trẻ rất tự ti và hướng nội luôn bị các bạn cùng lớp bắt nạt. Anh với anh ta qua vài lần tiếp xúc thì có qua lại. Chỉ là vào năm lớp 11 lại đột nhiên chuyển trường.
Khuôn mặt lạnh lùng của Giản Tang dịu dàng hơn rất nhiều: “Ừ, tôi nhớ rồi, cậu chuyển trường khá đột ngột.”
Từ Hải Dương cười nói: “Lúc đó đột nhiên xảy ra chút chuyện. Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đã bị đưa ra nước ngoài du học. Cậu biết tôi trong lớp cũng không có nhiều bạn bè. Thực ra, lúc quản gia giúp tôi làm thủ tục chuyển trường, tôi có đi tìm cậu nhưng cậu lại không có ở đấy.”
Giản Tang rất ngạc nhiên. Anh không hiểu sao Từ Hải Dương – người không có mối quan hệ quá sâu sắc với mình, lại tìm mình.
Phần lớn thời gian ở trường cấp ba, anh đều bị “hỗn thế ma vương” Thẩm Minh Yến chiếm giữ. Khi đó mẹ anh vừa qua đời, anh không chỉ phải lo việc học mà còn phải lo cả học phí. Vì tiền tiêu hàng tháng mà phát sầu nên không chú ý được nhiều chuyện như thế.
Từ Hải Dương hơi sững sờ nhìn Giản Tang đang đứng trước mặt mình.
Ánh nắng buổi trưa ở sân bay chiếu vào người đang mặc chiếc áo khoác xám. Sườn mặt của Giản Tang thanh tú và trắng nõn như thể đang phát sáng.
Luôn luôn là dáng đứng thẳng tắp đó.
Như một bức tranh ngọc thụ lâm phong, yên tĩnh, trong trẻo.
Từ Hải Dương cười dịu dàng, thấp giọng gọi anh một tiếng: “Giản Tang.”
Giản Tang tỉnh lại, đôi mi mảnh dài khẽ run lên. Trong đôi mắt thường ngày lạnh lùng bình tĩnh hiện lên một tia nghi hoặc: “Gì thế?”
Từ Hải Dương khẽ thở dài: “Cậu so với trước kia một chút cũng không thay đổi.”
Giản Tang rất ngạc nhiên. Bởi trên thực tế, anh đã phải trải qua rất nhiều chuyện hồi trung học và đại học. Mẹ qua đời, cha tái hôn sau khi đối xử hung hãn với mẹ và anh. Sau đó anh được nhà họ Thẩm trợ giúp, rồi sau tốt nghiệp thì kết hôn với Thẩm Minh Yến. Anh cảm thấy chính mình đã thay đổi rất nhiều.
Thấy anh không nói chuyện, Từ Hải Dương trực tiếp nói: “Nếu là cậu đến bàn bạc, vậy hợp đồng hợp tác của chúng ta chắc chắn không có vấn đề. Tôi tin tưởng vào năng lực của cậu. Đến lúc đó tôi sẽ phái người hoàn thành bản hợp đồng. Chúng ta hãy ấn định thời gian rồi trực tiếp ký hợp đồng đi.”
Giản Tang tỉnh lại, thấp giọng nói: “Mặc dù chúng ta là bạn học, nhưng cũng không cần phải như thế, nếu hợp đồng nếu có vấn đề gì thì cậu cứ nói.”
Từ Hải Dương cười: “Chính bởi vì thái độ này của cậu, tôi mới không có gì để nói.”
Bọn họ từ bên trong đi ra, bên ngoài có một siêu xe hàng xa xỉ sang trọng. Từ Hải Dương giúp anh xếp hành lý vào rồi ân cần mở cửa cho anh.
Nếu là một người bình thường, có thể sẽ hơi ngạc nhiên về năng lực và gia sản của anh ta.
Bạn học cũ mấy năm không gặp phát đạt như thế, hẳn là nên dò hỏi, tìm cơ hội cho chính mình.
Nhưng Giản Tang thì khác. Trong nhà anh có một vị đại thiếu gia tiêu tiền như nước, nếu không phải có bản thân anh kiềm chế lại, Thẩm Minh Yến không biết sẽ kiêu ngạo đến thế nào.
Giản Tang thật ra không quá ngạc nhiên với xe của anh ta, chỉ hỏi: “Dự án lần này của công ty là do cậu phụ trách sao? Tôi nhớ rằng trước đây hình như là một người khác.”
Từ Hải Dương dừng lại động tác trên xe một chút, sau đó mỉm cười: “Tôi mới từ nước ngoài trở về, gia đình hy vọng tôi sẽ bắt đầu phát triển từ cấp cơ bản nhất, tiếp xúc nhiều hơn với công việc cho nên dự án lần này giao cho tôi. Tôi chưa có kinh nghiệm nên còn cần cậu chỉ dạy nhiều hơn.”
Giản Tang không hỏi nhiều: “Lời khuyên thì không có, tôi chỉ mong lần hợp tác này sẽ thành công.”
Trên xe rời sân bay, hai người thỉnh thoảng trò chuyện vài câu. Hai người bạn học cũ cùng nhớ lại chuyện xưa nên không lo không có chuyện để nói. Trong lúc trò chuyện, Từ Hải Dương lại rất kinh ngạc với kiến thức cùng sự uyên bác của Giản Tang. Đặc biệt là lúc nói chuyện phiếm, thái độ và cử chỉ lời nói của anh thật sự rất thanh tao nhã nhặn như đang thưởng trà, dẫn dắt người nghe.
Sau khi đến nơi, Giản Tang dự định trước tiên đến văn phòng chi nhánh chuẩn bị tài liệu bàn bạc lại.
Từ Hải Dương rất tự nhiên đề xuất: “Vậy chúng ta thêm WeChat đi, bàn chuyện công việc cũng tiện.”
Giản Tang ngẫm lại cũng đúng, vậy nên không cự tuyệt.
Sau khi quét mã QR, Từ Hải Dương phát hiện avatar của Giản Tang là một con chó lông vàng trông rất khỏe mạnh và xinh đẹp nên cười nói: “Cậu thích nuôi chó à?”
Khuôn mặt thường ngày lạnh lùng của Giản Tang thoáng dịu đi rất nhiều: “Tôi không quá thích động vật, nhưng chồng tôi rất thích.”
Từ Hải Dương sắc mặt hơi biến: “Cậu kết hôn rồi.”
“Ừ.” Giản Tang không giấu giếm gì, thấp giọng nói: “Lúc vừa tốt nghiệp xong thì kết hôn luôn.”
Từ Hải Dương cố gắng đè nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, nhưng vẫn có chút không chịu thua hỏi: “Là ai thế?”
Giọng nói của Giản Tang trở nên trong trẻo: “Thẩm Minh Yến.”
…
Thành phố A.
Bữa tiệc tại Phong hoa lệ trí đang rất sôi động.
Bên trong phòng riêng, những người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp ngồi bên cạnh những tên con ông cháu cha giàu có mặc đủ loại hàng hiệu nổi tiếng đắt tiền. Không khí tràn ngập sự mập mờ và tiền bạc.
Nhân vật trung tâm căn phòng lại đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha tương đối xa.
Thẩm Minh Yến lười biếng ngồi nửa người trên chiếc ghế sô pha đỏ thẫm. Khuôn mặt tuấn tú dưới ánh đèn mờ ảo trông rất quyến rũ và đẹp trai. Hắn đang cúi đầu chơi điện thoại di động, chuếnh choáng say, điện thoại còn đang ở giao diện Wechat, kiểm tra 800 lần một ngày. Xác định rằng vợ vẫn chưa gửi tin nhắn cho mình, không khí quanh thân lại càng trở nên âm hiểm.
Bên cạnh Vương Dương, mỗi bên ôm một mỹ nữ.
Trên thực tế, có không ít người muốn tiến vào trong vòng tay của Thẩm Minh Yến. Nhưng trước đó có người từng thử qua, bây giờ vẫn đang khóc lóc ở bên ngoài.
Vương Dương thở dài, ngồi xuống nói: “Anh Yến, đêm nay Giản Tang không có ở đây, anh còn giận cậu ấy cái gì? Nghe em nói này, không thể để vợ mình quản như thế được, lần này anh cứng rắn một chút, chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh. Chẳng lẽ anh sợ cậu ấy à.”
Thẩm Minh Yến không có ý tốt liếc nhìn anh ta một cái.
Vương Dương trong lòng có dự cảm xấu.
“Mày m* nó…” Thẩm Minh Yên nhấc đôi chân thon dài đạp anh ta một cái: “Toàn bộ thẻ tín dụng của ông đây đều nằm trong tay em ấy. Nếu Giản Tang không vui, tao còn có thể sống tốt sao?”
Vương Dương sửng sốt, kinh ngạc nói: “Anh Yến, anh chiều cậu ấy như vậy, không sợ cậu ấy tiêu tiền bừa bãi sao?”
Đó là thẻ chính của Thẩm Minh Yến đấy, tùy tiện rút cũng có thể rút ra được hơn trăm triệu. Ngay cả khi đã quen rồi, anh ta cũng chưa bao giờ thấy Thẩm đại thiếu gia chiều vợ mình như thế.
Thẩm Minh Yến không kiên nhẫn lẩm bẩm: “Tao còn đang mong em ấy tiêu tiền của tao này. Đừng nói là tùy tiện bừa bãi, đến mua một bộ quần áo Giản Tang còn phải tự dùng tiền của chính mình.”
?
Vương Dương không hiểu nổi cặp vợ chồng này, nhưng thấy Thẩm Minh Yến phiền phức như vậy, anh liền nghiêng người nói: “Anh Yến, chẳng lẽ, anh chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn sao?”
“…”
Dường như cả căn phòng vì những lời này mà chợt yên tĩnh lại.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Từ Hải Dương cho bạn 1 like.